Bao gồm cả chính Bạch Tinh trong đó, phần lớn người giang hồ yêu thích dạ tập, cho nên nàng đã tốn công phu lớn để quan sát Đào Hoa trấn dưới màn đêm mấy ngày nay.
Sau đó nàng chú ý tới một chi tiết:
Bá tánh dân gian chú ý mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, nhưng sạp hoành thánh đầu phố thì lại cứ phải chờ tới đã khuya rồi mới dọn sạp.
Hôm trước, lúc nàng trở về thì cả tòa thị trấn đều lâm vào ngủ say, chỉ có bên kia mới kèm theo một chút tiếng đòn gánh "kẽo cà kẽo kẹt" càng lúc càng xa. Mà tối hôm qua nàng lại nằm bò trên nóc nhà của tửu lâu tầng cao nhất của trấn trên nửa đêm, một đôi đồng tử dị sắc tỏa sáng lòe lòe trong đêm đen, phát hiện ánh đèn dầu của sạp hoành thánh đầu phố cũng là vẫn mãi hầm đến tầm tầm mới tắt.
Cái này rất không thích hợp.
Ông ấy chờ cái gì ở đầu phố không có một bóng người?
Hoặc là nói, chờ ai?
Hôm nay là ngày thứ 3 Bạch Tinh tới Đào Hoa trấn, nàng quyết định cởi bỏ cái nghi hoặc này.
Mới vừa chuyển qua Trung Đại Nhai, nàng lại thấy được đốm đèn dầu hơi hơi đong đưa dưới bóng đêm dày đặc ở chỗ giao đầu phố. Gió đêm đã có chút sức lực, thổi cho nó run bần bật, phảng phất tùy thời đều sẽ tắt.
So sánh với hắc ám vô biên vô hạn, chút dầu hỏa này thật sự mỏng manh đến kỳ cục, nhưng mỗi lần sau khi bị thổi đến ngã trái ngả phải, nó sẽ lại lấy nghị lực kinh người giãy giụa mà đứng lên lần nữa, phảng phất có gì đó làm nó không thể cứ vậy mà tắt đi chấp niệm vậy.
Đây là một cái sạp nhỏ rất đơn sơ, một cái bàn vuông lùn 4 chân, 4 cái ghế gấp, trên sạp nửa người khách cũng không có.
Lão hán bán hoành thánh kia hiển nhiên cũng biết chắc chắn không có việc làm ăn, cho nên dứt khoát tắt lò lửa, chỉ cố gắng hết sức đem chính mình thu nhỏ thành một cục, luồn tay vào áo co rúm lại trong gió lạnh.
Một cái sạp, một lão nhân, một đốm đèn dầu, không chỗ nào không để lộ ra một loại chấp nhất đau khổ giãy dụa.
Vì sao vậy?
Bạch Tinh hơi hơi chau mày, không rõ vì sao ông ấy còn chưa rời đi.
Hai ngày trước nàng từng âm thầm quan sát từ xa xa, xác định người này hô hấp hỗn loạn, bước chân phù phiếm nặng nề, hiển nhiên là không biết công phu, hẳn là không phải kẻ thù trên giang hồ cố ý tới đây mai phục mình: Rốt cuộc nàng cũng mới tới Đào Hoa trấn có 3 ngày mà thôi, hẳn là chưa từng bại lộ hành tung.
Nhưng mà vì sao?
Ban đêm đối với người thường mà nói đã mười phần lãnh khốc này đây, vì sao lão hán cứ một hai phải thủ vững trước sạp hoành thánh không người?
Hơn nữa, hai ngày trước nàng nhớ rất rõ, lúc lão hán rời đi thì bên người còn có một đứa trẻ, nhưng hiện tại lại không có.
Đứa trẻ kia đi đâu vậy?
Đang lúc nghĩ trăm lần cũng không ra ấy, đằng sau bỗng truyền đến một trận tiếng bước chân bịch bịch, Bạch Tinh không cần xoay người đã có thể phân biệt ra người tới là một đứa trẻ, đúng là tiếng bước chân nàng từng nghe thấy 2 ngày trước.
Là một tiểu cô nương ước chừng 8 tuổi, mặc một thân áo bông hoa cũ nát, trên đầu thủ sẵn mũ bông cũ, không ngừng có hơi nước màu trắng nhảy ra từ miệng mũi, sau đó bay nhanh mà tiêu tán trong không khí lạnh băng.
Đứa bé kia vẫn chưa phát hiện Bạch Tinh trốn ở chỗ tối, cô bé chỉ liều mạng chạy về phía trước, thân thể căng chặt, phảng phất đằng sau có quái vật gì đang đuổi vậy.
Bạch Tinh cơ hồ là theo bản năng mà nhìn một cái từ phương hướng cô bé tới: Ngay cả con quỷ cũng chả có, chỉ có một trận gió lạnh thổi qua, làm mấy mảnh lá vàng rơi trên mặt đất được nâng lên giữa không trung, sau một lúc lâu lại suy sụp mà đi xuống lại.
Nhưng vào lúc này, lão hán vẫn luôn chưa động sạp hoành thánh bỗng đứng dậy, bắt đầu chậm rì rì mà dọn sạp.
Tiểu cô nương chuyển 2 cái chân ngắn, xa xa thấy được bóng hình quen thuộc thì rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra, thân thể căng chặt chợt thả lỏng.
Cô bé bay nhanh mà chạy đến trước mặt lão hán, chủ động hỗ trợ dọn dẹp, giòn tan nói: "Trương gia gia, ông còn chưa có về nhà hả?"
Lão hán cười ha hả nói: "Mới vừa có một người khách tới muốn chén hoành thánh, mới vừa đi, mới vừa đi."
Ông ấy gạt người, đây là lời nói dối.
Bạch Tinh nơi chỗ tối không tiếng động nói, bởi vì nàng thật rất rõ ràng, giờ cơm còn chưa có qua, sạp hoành thánh này cũng đã không có khách.
Tiểu cô nương không rành thế sự, cũng không nghi ngờ, chỉ nhanh tay nhanh chân hơn mà vui vẻ nói: "Vậy vừa lúc rồi Trương gia gia, hôm nay chúng ta cũng cùng nhau về nhà."
Lão hán họ Trương cười gật đầu, "Phải đó, cùng về nhà."
Sạp đã được lão hán sửa sang lại rất nhiều lần trước đó, bàn ghế cũng không cần mang đi, cho nên một già một trẻ rất nhanh liền dọn dẹp xong.
Tiếng đòn gánh "kẽo cà kẽo kẹt" lại lần nữa vang lên, chậm rì rì mà quanh quẩn trong ngõ hẻm trống trải không người giống như những ngày qua.
Cái bóng tập tễnh của lão nhân càng lúc càng xa, bên cạnh đi theo một tiểu cô nương tung tăng nhảy nhót, tựa như chồi non nảy nở bên cạnh cỏ khô kéo dài hơi tàn ngày đông giá rét, nhìn qua thế mà lại hết sức hợp.
Nhĩ lực của Bạch Tinh rất tốt, hai người kia rõ ràng đã đi ra ngoài rất xa, nàng vẫn có thể nghe thấy giọng nói mang theo vài phần nhảy nhót của tiểu cô nương: "Trương gia gia, chưởng quầy nói qua mấy ngày nữa liền phát tiền công cho con đó, đến lúc đó con mua một chén hoành thánh cho nương ăn......"
"Được nha, gia gia gói chén to con cho con......"
"Hì hì!"
Bạch Tinh không quá nhớ rõ mình đã đứng tại chỗ bao lâu, chỉ biết là khi phục hồi tinh thần lại, A Hôi đã gặm ướt hết nửa bên tay áo của nàng.
Ngựa con màu xám chớp mắt to nhìn nàng, bên trong tràn đầy nghi hoặc: Sao còn chưa đi?
Bạch Tinh với A Hôi nhìn nhau một lát, chợt nâng tay lên đè đè ngực: Bên trong giống như có loại cảm xúc xa lạ, mềm mại, nhuyễn nhuyễn, cứ không không mà dâng lên một cỗ ấm áp như vậy đấy. "Đi thôi." Nàng xoa xoa cái đầu to của A Hôi, ánh mắt nhu hòa.
Mà lúc đến cửa tiểu viện, nàng lại ngây ngẩn cả người.
Trước cái ngạch cửa vốn dĩ trống không đặt một cái tô bự tràn đầy, lúc nàng mới vừa ngồi xổm xuống, liền ngửi thấy hương thơm còn đang sâu kín tản ra từ đồ ăn đã lạnh thấu.
Bạch Tinh theo bản năng nhìn sang cách vách một cái.
Nàng biết cách có một thư sinh ở, bởi vì mỗi ngày lúc mình ra cửa đều có thể nghe thấy đầu kia đang bô bô đọc sách gì đó.
Thư sinh ngơ ngơ ngốc ngốc, sẽ bởi vì một bãi nước trên mặt đất mà trượt, sẽ hơi hoạt động một chút liền thở hồng hộc, sẽ nói chuyện với gà vịt, sẽ vì hai quả hồng mà chăm chăm lưu tờ giấy, đưa trứng gà.
Nàng cảm thấy loại trải nghiệm này rất mới lạ, cho nên nhận lấy, lại thuận tay trả về con thỏ, lại không nghĩ rằng lại vẫn sẽ có hiệp thứ hai.
Nếu là trước lúc nhìn thấy chuyện của lão hán và tiểu cô nương, Bạch Tinh tuyệt đối sẽ cảm thấy cái chén thịt thoạt nhìn tươi ngon thơm phức này có trá, nhưng mà giờ?
Nàng quyết định dũng cảm mà ăn thử, không thử độc.
Mà thẳng đến lúc này, Bạch Tinh mới chân chính ý thức được khoảng cách giữa mình và cuộc sống của nhà bá tánh tầm thường đến tột cùng là xa cỡ nào:
Nàng ngay cả tối thiểu là nồi chén gáo bồn cũng không có.
Ngày đầu tới Đào Hoa trấn, nàng đã liền đi lên núi săn một con lợn rừng, hai hôm này vẫn luôn đang ăn kèm thịt nướng với quả dại, khát liền uống nước giếng.
Thịt nướng thì xiên ở trên giá, dùng chủy thủ ngắn mà tước từng lớp từng lớp một, lúc nào ăn thì lấy lúc đó, tất nhiên không cần chén đũa gì.
Bạch Tinh phát ngốc với cái phòng trống rỗng một lát, một lần nữa đứng dậy đi vào sân bẻ một cái cành mảnh, dùng chủy thủ ngắn mà sửa chữa nó cho chỉnh tề một chút, sau đó từ 1 bẻ thành 2: Đũa.
"Kính người còn sống!"
Kính mỗi một ngày còn sống.
Bạch Tinh rất trịnh trọng mà bóp đũa, chắp tay về phía trăng sáng trên trời.
Nàng lặng yên không một tiếng động mà lên nóc nhà y như linh miêu vậy, đón gió đêm nhìn xuống tiểu viện an tĩnh cách vách, ôm cái chén còn to hơn cả đầu mình, từng miếng từng miếng mà và thịt thỏ ăn.
Phòng ốc lâu năm thiếu tu sửa, mái ngói trên nóc nhà thoáng có chút rời rạc, nhưng nàng đạp lên đó lại không phát ra nửa điểm tiếng vang, giống như một cái bóng màu đen.
Thịt là thứ tốt, chẳng sợ lạnh thấu cũng không giảm tư vị, ngược lại còn bởi vì ngâm thời gian dài mà càng hiện phong vị.
Tiểu mọt sách kia vô cùng bỏ được mà dùng gia vị, mấy miếng thịt đi xuống, Bạch Tinh liền cảm thấy có ớt cay, hoa tiêu mạnh mẽ cắt dọc theo thực quản, một hơi vọt tới đỉnh đầu, bức ra một tầng mồ hôi mỏng nhỏ mịn trên khuôn mặt trơn bóng của nàng.
Thịt thỏ dai đàn hồi hơn xa so với các thịt khác, nhai rất đã, càng nhai càng ngon. Ngẫu nhiên cắn được một miếng đậu phụ đông đã hút no nước súp, "póc" vang nhỏ một tiếng, trong khoang miệng liền tràn ngập chất lỏng cay độc kích thích, chỉ bảo nàng thoải mái tới đôi mắt đều nheo lại.
Một chén thịt thỏ đã ăn xong, ngay cả vụn thịt góc góc cạnh cạnh cũng không buông tha, Bạch Tinh thích ý mà liếm liếm khóe miệng, lúc này mới cảm thấy có hơi mặn.
Ai, nên phối với chút lương khô.
Nàng bỗng bắt đầu hoài niệm bánh lúa mì khổng lồ từng ăn của tiểu tửu quán ở quan ngoại, tầng ngoài nướng đến xốp xốp giòn giòn, bẻ ra thì ruột bên trong lại xõa tung mà mềm mại, nếu mà kẹp thịt thỏ cắt hạt lựu vào ăn, nhất định là phi thường mỹ vị.
Nàng từng tận mắt thấy người ta chế tác màn thầu cùng bánh nướng lớn, cảm thấy cũng không khó, có lẽ ngày mai có thể thử một lần. .
đam mỹ hài*****
Địa hình quanh mình đã thăm dò được không sai biệt lắm, ngày kế, Bạch Tinh liền đi chợ, nàng cần thêm vào một chút chén đũa cùng bột mì: Nàng đã quyết định phải tự tay chế tác màn thầu.
Cái vị lão thợ săn họ Bạch kia trong trí nhớ kia cũng chưa từng trải qua nghề nghiệp cùng loại, nhưng ông ấy từng rất khinh thường nhìn lại và nhắc qua, "Cái đó tính gì!"
Cho nên, hẳn là rất đơn giản nhỉ?
Hôm nay Bạch Tinh thức dậy hơi trễ một chút, sạp hoành thánh đã bày, trước mắt nàng phảng phất lại hiện ra hai đạo bóng dáng của một già một trẻ nhìn thấy đêm qua kia, ma xui quỷ khiến đi qua ngồi xuống.
Sau khi Trương lão hán nhìn thấy nàng thì rõ ràng sửng sốt, lại nhìn về phía tiểu viện một cái, bừng tỉnh nói: "A, con chính là người mới vừa dọn tới đây mấy ngày nay nha."
Đào Hoa trấn rất ít có người bên ngoài tới, ngẫu nhiên có một hai khuôn mặt lạ liền rất dễ thấy.
Bạch Tinh gật gật đầu, "Một chén hoành thánh."
Trương lão hán cười ra đầy mặt nếp nhăn, vừa nhanh nhẹn nhóm lò, vừa nhiệt tình nói: "Đào Hoa trấn chúng ta chính là một nơi tốt đó, cô nương, con mới đến, lão hán xem như là mừng con dọn nhà, mời con ăn chén hoành thánh."
Bạch Tinh kinh ngạc nhìn nhìn áo bông cũ đã giặt đến phai màu của lão, không lên tiếng.
Việc làm ăn của sạp hoành thánh không xem như quá tốt, lại qua một lát mới đến người thứ 2, là một hán tử ba mươi mấy tuổi.
Hắn rõ ràng là mang chút men say, còn chưa có ngồi xuống liền bắt đầu hàn huyên với Trương lão hán, tất cả cái nói ra đều là lời về chuyện nhà như "hôm qua uống nhiều rượu" "nửa đêm đứa nhỏ lại làm ầm ĩ" linh tinh.
"Vừa nãy ta thấy nha đầu Viện Viện kia," Hán tử xì hà xì hụp và xong hoành thánh, lau miệng một cái, "Ai, cũng là không dễ dàng, cha mất sớm, hiện giờ nương lại bị bệnh, nàng một đứa trẻ 8 tuổi thế mà phải nuôi gia đình sống tạm...... cũng là nàng có chí khí, hôm kia ta muốn cho bạc còn không chịu lấy đâu."
Trương lão hán thở dài theo, "Nhưng thật ra là Vương chưởng quầy nhân nghĩa đó, bằng không một tiểu nha đầu, ai dám dùng chứ?"
"Còn không phải sao," Hán tử gật đầu nói, "Lao động khỏe mạnh tầm thường một tháng mới 300 tiền, hắn chỉ bảo Viện Viện rửa mâm liền chịu cho 100......"
Hai người lại lải nhải hồi lâu, lúc này hán tử mới xếp ra ba cái đồng tiền lớn mà đi, Trương lão hán vừa muốn dọn bàn, lại thấy cô nương tới lúc đầu kia chẳng biết khi nào đã không thấy, trên bàn chỉ còn một cái chén không cùng một đống tiền đồng.
*****
Giữa trưa cùng ngày, Bạch Tinh nhìn vật thể trạng thái trong suốt nơi cái vỉ hấp mới tinh nóng hôi hổi mà lâm vào trầm mặc quỷ dị.
Bột mì là bột mì tốt, nước giếng là nước giếng tốt, nhưng mà vì cái gì sẽ chưng ra một nồi đồ vật như này?
Hai đạo lông mày đẹp của nàng nhíu đến gắt gao, do dự một lát, duỗi tay lấy một đống ra tới.
Vào tay hơi trụy, ước chừng có trên dưới 1 cân, da nhăn nheo dúm dó, cái bánh bột toàn diện sụp đổ nhìn qua bày biện ra một loại trạng thái nửa trong suốt khả nghi, hoàn toàn bất đồng với những cái bánh bao, màn thầu xõa tung mềm mại, trắng tinh như tuyết, mềm nhẹ như bông bán trên phố kia!
Bạch Tinh ôm cánh tay mà không tiếng động đối diện với bánh bột, thật lâu sau, kiên định mà bỏ vào miệng cắn một miếng.
Lại qua một lát, nàng trầm mặc mà rút cái bánh bột ra, cổ tay run lên, cái bánh bột có in dấu răng phá không mà ra, phanh một tiếng khảm vào trong vách tường đất, rào rào đổ xuống vô số tro bụi.
Cho nên, đến tột cùng là chỗ nào xảy ra vấn đề?
Tác giả có lời muốn nói:Bạch Tinh: Thiếu chút mì phở a......
Mạnh Dương: Hiểu rõ, lập tức sắp xếp!
PS, mì phở không chưng ra màn thầu gì đó, xúc cảm kia đúng là làm người ta hoài nghi nhân sinh...