*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*: nó chỉ là một cách gọi của thằng điên thôi =]]

Trong lúc đột nhiên một cỗ gió lạnh thổi qua, cuốn lên tuyết đọng trên mặt đất, kết hợp lại tuyết rơi bay múa giữa không trung cùng nhau cuốn một cái, thổi đến người ta không mở mắt ra được.

Mạnh Dương theo bản năng nghiêng mặt đi, lấy tay che mặt, một lát sau gió dừng, lại nhìn lên, liền thấy Bạch Tinh đã trở tay rút một đao một côn ra, không tiếng động mà giằng co với lai khách thần bí.

Người tới này tuổi xấp xỉ với bọn họ, cũng là một thân ăn mặc da lông, một mái tóc không ngắn không dài qua loa buộc ở sau đầu, cực kỳ tương tự với Bạch Tinh khi vừa tới Đào Hoa trấn.

Dáng người chàng ta cao gầy đĩnh bạt, hỗn hợp cảm giác đơn bạc cùng ngây ngô giữa thiếu niên và thanh niên, cố tình một đôi mắt hẹp dài hơi hiện ra lại vừa tà vừa dã, mơ hồ lộ ra vài phần điên cuồng.

Giống một con dã thú, Mạnh Dương nghĩ trộm.

"Ngươi tìm đâu ra con mọt sách như vậy vậy?" Chàng ta bỗng nhiên cười nhạo ra tiếng, khi ánh mắt lạnh lẽo đảo qua trên người Mạnh Dương thì giống rắn, con rắn đang săn thú.

Người bình thường khi cười rộ lên, đôi mắt với miệng là đồng bộ, nhưng chàng ta không phải.

Chàng ta giống như chỉ là có lệ mà kéo khóe miệng sang 2 bên một chút, yết hầu phát ra vài tạp âm khô khốc, hai con mắt thì tôi đầy vụn băng.

Tầm mắt kia vừa bén lại nhọn, phảng phất châm cứng vớt ra từ dưới đáy hồ, đâm đến Mạnh Dương đau nhức.

Người này thật nguy hiểm!

Mạnh Dương theo bản năng run lên một cái, đồng tử kịch liệt co rút lại, lông tơ cả người đều dựng đứng cả lên.

Người nọ cũng giống Bạch Tinh vậy, có được trực giác nhạy bén của dã thú. Chàng ta cơ hồ là ngay lập tức đã phát hiện phản ứng của Mạnh Dương, khóe miệng kéo ra lớn hơn nữa, lộ ra 2 cái răng nanh nhòn nhọn.

Hàm răng kia sáng như tuyết, kết hợp với vết sẹo do đao cỡ 2 tấc trên mí mắt trái của chàng ta nữa, có một loại mỹ cảm ngây thơ lại tàn khốc.

Mũi chân Bạch Tinh cực kỳ nhỏ mà chuyển động trên đất, vừa lúc cản lại tầm mắt đối phương.

Đôi tay nàng giống như chỉ là run lên, một đao một côn kia liền biến thành một thanh đao chém ngựa rất cao cỡ một người, "Ngươi muốn chết sao?"

Mũi đao hơi khom, lao xuống, thẳng tắp nhắm ngay đầu người tới.

Nàng rốt cuộc mở miệng nói chuyện.

Trong lòng Mạnh Dương bỗng nhiên dâng lên một cỗ bất an mãnh liệt, bởi vì 2 người trước mặt này thật sự quá giống!

Không phải nói dung mạo tương tự, mà là khí chất, cho người ta cảm giác, ánh mắt đầu tiên đã làm người ta cảm thấy giống.

Lạnh băng, dã tính, tràn ngập hơi thở giết chóc áp lực......

Thật giống như bọn họ mới cùng một nước, người chung quanh chỉ là khách qua đường, cũng bao gồm chính chàng.

Cái này không tốt, rất không tốt!

Lòng bàn tay Mạnh Dương bất giác đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng dính nhớp, yết hầu từng đợt khô khốc căng chặt.

Chàng theo bản năng dịch bước lên trước, há miệng thở dốc, khô cằn gọi: "Bạch cô nương......"

Thật ra ngay chính chàng cũng không biết phải nói gì.

Chàng chỉ là lo lắng, lo lắng người tới không có ý tốt, lo lắng bọn họ đánh lên, lo lắng Bạch cô nương bị thương, lo lắng...... Bạch cô nương cứ vậy mà rời đi......

Bạch Tinh không lên tiếng, đây là chuyện Mạnh Dương đã đoán trước, rốt cuộc trong thoại bản của chàng cũng từng viết, cao thủ quyết đấu thắng bại chỉ trong một ý niệm, hành động mới nãy của mình thật sự không ổn, nhưng chàng chỉ là không nhịn được......

Người tới lại quét mắt về phía Mạnh Dương, giống như lớp băng xẹt qua mặt sông, vừa băng lại lạnh. Chàng ta bắt tay ra sau lưng, lòng bàn tay bất thình lình nhiều thêm hai thanh đao bóng lưỡng một dài một ngắn.

Chàng ta dùng mũi đao nhẹ nhàng khảy đèn lồng heo con trên kệ để hàng, nhìn hoa văn cắt giấy trên mông nó lắc lư trong gió lạnh, cơ hồ là mang theo chút hận sắt không thành thép mà nói: "Bạch Tinh à, Bạch Tinh, ta nói sao mà trên giang hồ khắp nơi không tìm thấy bóng ngươi, thì ra thế mà lại ở đây bồi người ta bán đèn hoa? Ngươi là bị ám toán bị thương đến gốc rễ sao?"

Ngay vừa nãy Bạch Tinh đã bất động, đỉnh đầu nàng đã tụ lại một lớp hoa tuyết hơi mỏng, mà lúc này lại đột nhiên ra tay!

Một luồng sáng lạnh chém xuống, đem hoa tuyết gặp phải trên đường chia hết từ một thành hai, cơ hồ mang theo tiếng gió.

Không cho chạm vào đèn lồng heo con của ta!

Đôi mắt người tới đột nhiên sáng lên, đôi tay hất lên, mũi đao đối mũi đao, chỉ một thoáng va chạm đã ra một chuỗi đốm lửa!

Mạnh Dương cả kinh đến hô hấp đều dừng lại.

Nhưng phản ứng đầu tiên của chàng thế mà là ngó loạn khắp nơi, hy vọng đừng làm bị thương người vô tội.

May mà thời tiết thật sự không tốt, tuyết càng rơi càng lớn, hơn nữa hội chùa bình thường là đến chiều ngày thứ 3 liền dần dần dọn sạp, người chung quanh bọn họ vừa nãy cơ hồ đã đi hết. Ngẫu nhiên có mấy người cách khá xa, cách màn tuyết phiêu phiêu đãng đãng, cũng thật sự không thấy rõ.

Bên kia, Bạch Tinh trong chớp mắt đã leng keng qua mười mấy chiêu với người tới, trong màn tuyết mênh mang tựa như một con chim lớn trằn trọc xê dịch, đao chém ngựa chính là vuốt sắc của nàng, mỗi một chút đều nhằm về chỗ trí mạng, chiêu chiêu tàn nhẫn, không lưu tình chút nào.

Cố tình người tới kia lại vẫn cười được, hai con mắt đều cong lên.

"Ha ha ha ha Bạch Diêu Tử, ngươi quả nhiên vẫn là Bạch Diêu Tử!"

Có trong nháy mắt như vậy, Bạch Tinh thậm chí có chút hoảng hốt, cảm thấy cái danh hiệu này thật sự đã rấu lâu không có ai gọi qua rồi, lâu đến...... Nàng phảng phất đã ở Đào Hoa trấn cả nửa đời.

Nhưng mà chính là một chốc phân thần này, làm đối thủ giận tím mặt, cũng bắt lấy thời cơ, hung hăng mà cắt một đao lên cánh tay nàng.

"Ngươi điên rồi sao? Cũng dám thất thần!"

Đau đớn đã lâu đánh úp lại, máu đỏ tươi chảy ra từ vết rách, tí tác nhuộm đỏ mặt tuyết phía dưới.

Là hương vị của máu.

Bạch Tinh híp híp mắt, ngón tay câu lên tháo xuống bịt mắt, mũi chân chỉa xuống đất thân thể bổ nhào lên trước, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, một thanh đao chém ngựa đều biến thành tàn ảnh màu bạc, làm cho hoa tuyết chung quanh bay loạn một trận.

Cả người nàng giống như hóa thân của bão tuyết vậy, trầm mặc lại tàn nhẫn mà thổi quét tất thảy phía trước.

Lúc này người nọ mới vừa lòng, thét dài một tiếng, đôi tay giũ ra mấy đóa hoa đao, không tránh không né, thế mà lấy cách đấu đồng quy vu tận* đón lấy ngay mặt.

*: ý nói muốn chết chung luôn đi, kiểu tao mà tạch thì mày cũng tèo ấy.

Một tấc dài một tấc mạnh, một tấc ngắn một tấc hiểm, nếu có người hiểu việc nhìn thấy thì nhất định phải chấn động, bởi vì nếu chiếu theo xu thế này tiếp tục xuống, mũi đao của Bạch Tinh sẽ bổ lên đầu chàng ta, mà đao của chàng ta cũng hơi chậm một bước, đâm vào tim đối phương.

Nhưng Bạch Tinh tựa hồ đã sớm dự đoán được chàng ta sẽ làm như vậy, đánh giáp lá cà nháy mắt đổi thế, cổ tay đè nghiêng xuống dưới, đao chém ngựa như là có linh tính mà quẹt qua mặt chàng ta, một phủi một hất, không chỉ hóa giải thế công của đối phương, còn lấy lực đánh lực, trở tay chính là một đao!

Kéo lê đao trên đất bằng!

"Phốc!"

Một tiếng trầm vang qua đi, mũi đao của Bạch Tinh chọc vào bả vai người tới, máu tươi vẩy ra.

Người nọ lại như là không cảm giác được vậy, quỳ một gối xuống đất cất tiếng cười to.

Mạnh Dương quả thực phải bị hù chết.

Cũng chỉ là một lát như vậy, hết thảy những thứ trước mắt như là đều thay đổi bộ dáng vậy, không hề là bộ dáng chàng quen thuộc nữa......

"Các ngươi, các ngươi đừng có đánh nữa!" Chàng phát hiện hai người kia vào lúc mỗi người chiếm cứ ưu thế ấy, đều không có thừa thắng xông lên, trong lòng đã mơ hồ có cái phỏng đoán lớn mật:

Hay là...... Hai cái người vừa thấy mặt liền đánh đến ngươi chết ta sống này thế mà là bằng hữu sao?

Cho dù không phải bằng hữu, hẳn cũng không phải thù địch đi?

Không ai phản ứng chàng cả, nhưng cũng xác thật là không động thủ nữa.

Mạnh Dương quả thực cũng không biết nên tiếp tục lo lắng, hay là may mắn trước nữa.

Chàng nuốt nuốt nước miếng, chần chờ dịch về trước 2 bước, "Cái kia......"

Nói thì chậm, mà xảy ra lại nhanh, khách giang hồ xa lạ mới nãy còn quỳ xuống đất cuồng tiếu kia lại đột nhiên ra tay như điện, một cái tay còn tốt khác vung lên, giơ tay liền ném đoản đao tới đây!

Động tác chàng ta thật sự là quá nhanh, mũi đao đâm thủng không khí, phát ra tiếng bén nhọn, Mạnh Dương hoàn toàn không có cơ hội tránh né, còn chưa phục hồi tinh thần lại liền phát hiện mũi đao đã tới trước mắt.

"Đang!"

Lại là Bạch Tinh phát sau mà đến trước, một đao đánh xuống, đánh bay chuôi "ám khí" này đi.

"Ha ha ha ha ha ha!" Nhìn bộ dáng ngốc tại chỗ của của Mạnh Dương, người nọ phảng phất nhìn thấy chuyện buồn cười nhất thiên hạ vậy, thế mà ôm bụng cười ngã xuống đất, vừa cười, vừa lăn lộn.

Cố tình cánh tay chàng ta còn đang đổ máu, tuyết trên mặt đất bị vẽ ra một đạo lại một đạo vết máu đỏ tươi, nhìn qua mà thấy ghê người.

Nhưng chính người bị thương lại chẳng thèm để ý chút nào, phảng phất căn bản không lo mình tùy thời có khả năng vì mất máu quá nhiều mà chết.

Bạch Tinh thậm chí không liếc mắt nhìn chàng ta nhiều một cái, chỉ là lạnh mặt nói với Mạnh Dương: "Chúng ta đi."

Mạnh Dương chợt hoàn hồn, nghẹn hồi lâu buột miệng thốt lời, "Về nhà sao?"

Bạch Tinh ngẩn ra, nhấp nhấp miệng, gật đầu, "Về nhà."

Về nhà sao?

Về nhà.

Hai người bay nhanh mà dọn dẹp đồ đạc, người thì xoay người lên ngựa, người thì bò lên xe lừa, lập tức không hề trì hoãn, nhanh chóng chạy về phía Đào Hoa trấn.

Tuyết còn đang rơi, người nọ cũng đã không cười, chàng ta cứ vậy mà ngồi trong ổ tuyết, một cánh tay còn đang chảy máu, ngơ ngẩn nhìn người đã bay nhanh biến mất, đột nhiên phẫn nộ mà đấm đánh mặt đất, lại dùng sức nắm lên một nắm tuyết mà ném về bên đó.

"Về nhà?!" Hắn la lớn, "Bạch Tinh, ngươi hỗn đản*!"

*: đây ý là chửi người ta khốn nạn, mà mình không thích chị Tinh bị chửi thẳng khốn nạn, nên mình sẽ cứ để là hỗn đản luôn.

Tuyết càng xuống càng lớn, nhuộm trắng tóc, nhuộm trắng quần áo, cơ hồ là chôn cả nửa người chàng ta vào trong, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhòn nhọn hơi hiện tính trẻ con.

Giống một con cô lang* bị vứt bỏ ở hoang dã.

*: con sói cô độc, viết thẳng ra thì quá dài, mình chỉ chú thích ở đây một lần rồi về sau nếu từ này còn xuất hiện thì mình sẽ cứ để nó là cô lang nhé.

Ngươi thế mà, ngươi thế mà muốn bỏ lại ta về nhà?

Nhà ngươi ở đâu ra nha!

Đi được nửa đường, Mạnh Dương bỗng quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau: Chàng mơ hồ cảm thấy vừa nãy hình như có người đang gào, nhưng đại tuyết mênh mang, lại nhìn thấy nơi nào chứ?

"Bạch cô nương......" Mạnh Dương quay đầu, theo thói quen gãi gãi mũ, chỉ cảm thấy hôm nay gặp được quá nhiều chuyện, lời chàng muốn nói, chuyện muốn hỏi cũng quá nhiều, nhất thời cũng không biết nên nói từ đâu.

"Miệng vết thương của ngươi không sao chứ?" Chàng rốt cuộc khẩn trương mà nói.

Bạch Tinh tùy ý liếc nhìn cánh tay, lắc đầu.

Vừa nãy nàng đã băng bó đơn giản rồi, chẳng qua là bị thương ngoài da mà thôi, nuôi mấy ngày là tốt rồi.

Mạnh Dương nhìn tơ máu chảy ra từ trên đó, liền cảm thấy cánh tay mình hình như cũng co rút đau lên theo.

"Cái này." Chàng khẩn trương hề hề mà nói, "Vừa nãy ngươi thật sự chảy rất nhiều máu a! Đừng xem thường mùa đông nha, chẳng sợ là vào mùa đông, miệng vết thương cũng có thể sinh mủ, đặc biệt chỗ bị thương của ngươi ở trên cánh tay, hơi không lưu ý sẽ liền đụng phải, lỡ mà dẫn phát sốt cao......"

Chàng rốt cuộc không nói được nữa, bởi vì trong ánh mắt lướt qua của Bạch Tinh chói lọi để lộ một tin tức:

Ngươi thật phiền á. Mạnh Dương ấm ức ghê gớm mà câm miệng, lại lo lắng sốt ruột mà đánh giá cánh tay bị thương của đối phương, thường thường thở dài một hơi.

Ai, thật là sơ suất quá!

Nhưng mà Bạch Tinh không để ý tới chàng, dần dà, chàng cũng chỉ đành từ bỏ, lựa chọn một lần nữa đổi đi một đề tài.

"Các ngươi." Chàng cẩn thận mà sàng chọn tìm từ, hỏi dò: "Có thù oán à?"

Bạch Tinh lắc đầu.

"Thế." Mạnh Dương bỗng nhiên cảm thấy có chút khô miệng, đôi mắt đều hơi hơi trợn tròn, hỏi ra một khả năng mà chính mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, "Là bằng hữu sao?"

Chẳng lẽ thật sự sẽ có bằng hữu vừa thấy mặt liền vung tay đánh nhau sao?

Hơn nữa nhìn bộ dáng vừa rồi của hai người kia, hoàn toàn là lấy mệnh sống mái...... Là hiểu biết của chàng về giang hồ quá ít, hay là 2 người kia căn bản là không bình thường?

Vấn đề này tựa hồ là hỏi kẹt Bạch Tinh.

Nàng không có gật đầu, lại cũng không có lắc đầu, chỉ là trên mặt toát ra một loại thần sắc rất phức tạp, rồi lại hơi hiện mờ mịt.

Thật lâu sau, nàng mới nói: "Không phải địch nhân."

Là bằng hữu sao? Nàng cũng nói không rõ.

Mạnh Dương bỗng cảm thấy không biết nên nói cái gì cho phải.

Ngoài ý muốn chính là, lại qua một lát, Bạch Tinh lại bỗng mở miệng nói: "Hắn là kẻ điên, ngươi...... Không cần để ý đến hắn."

Kẻ điên? Không cần để ý đến hắn? Mạnh Dương chớp chớp mắt, nháy mắt đã phẩm vị được ý tứ chưa hết đằng sau:

Nói cách khác mọi người còn có cơ hội gặp lại?!

"Chẳng lẽ hắn sẽ theo tới Đào Hoa trấn sao?" Mạnh Dương cả kinh đến thật muốn đứng bật dậy từ trên xe lừa.

Bạch Tinh gật đầu.

Mạnh Dương hít hà một hơi.

Đáng sợ cỡ nào a!

"Ta sẽ không để hắn tổn thương đến người của Đào Hoa trấn." Bạch Tinh bình tĩnh nói.

Giọng nàng không cao,nhưng mà nghiêm túc trong giọng nói lại là ai cũng nghe ra được.

Nàng đã từng đáp ứng một người, một lão nam nhân rõ ràng đã gãy mất một chân, lại vẫn cố chấp mà xen vào việc của người khác đến gần như là si ngốc một chuyện rằng:

"Không chọc phải phiền toái cho Đào Hoa trấn."

"Đôi khi có có người có một số việc, vốn là có thể không màng tánh mạng......"

Lúc vừa tới thật ra thì nàng không hiểu lắm, hiện tại, lại giống như đã có hơi hiểu một chút.

Đào Hoa trấn thật sự là một nơi tốt, chỗ này có người ôn nhu nhất trên đời, có những món ngon nhất trên đời, cũng có hơi thở khói lửa nồng đậm nhất...... Nàng thích lắm.

Nàng không biết Liêu Nhạn xuất hiện đến tột cùng là ngẫu nhiên hay là có dự mưu, nhưng có một việc có thể xác định:

Nàng tuyệt sẽ không cho phép đối phương phá hư ở chỗ này.

Trên nửa đường, A Hôi đột nhiên rất không an phận, liên tiếp ngoảnh cổ mà ngó ra đằng sau.

Bạch Tinh móc một miếng kẹo mạch nha nhân hạt cho nó, "Cô nương tốt......"

Đuổi tới rồi sao?

"Bạch cô nương, Bạch cô nương, Bạch cô nương! Đuổi tới, đuổi tới, đuổi tới rồi!" Sau khi Mạnh Dương một đường đều đang xoắn cổ theo dõi nhìn thấy điểm đen từ xa tới gần ở đằng sau ấy, khẩn trương đến cơ hồ là nói lắp.

Thật sự đuổi tới rồi!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Chàng gấp đến độ mồ hôi chảy đầy người.

Ai! Gặp phải loại chuyện này, thư sinh như mình đây quả thực chính là trói buộc nha.

Chàng nhịn đau mà dùng sức đánh lừa nhỏ kia vài cái, "Lừa nhỏ ơi, lừa nhỏ, ngươi chạy nhanh chút nha, chúng ta vứt bỏ đồ quỷ đáng ghét đằng sau được không?"

Lừa nhỏ áng hàng áng hàng biểu đạt bất mãn:

Ta là lừa, người ta là ngựa, này đây chạy vượt nổi sao?

Cái này không khỏi có chút quá làm khó lừa đi?

Nhưng mà, một màn thần kỳ đã xảy ra:

Lieu Nhạn cưỡi hắc mã đuổi theo chỉ là không xa không gần mà bám theo sau bọn họ, một đôi mắt sói hoang không ngừng bồi hồi giữa Mạnh Dương và Bạch Tinh, tầm mắt nóng rát kia phảng phất muốn nhìn chằm chằm bọn họ ra mấy cái hố vậy, để xem cho kỹ vô đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm Bạch Diêu Tử cam tâm làm ổ ở một cái thị trấn nhỏ rách nát chẳng nổi bật không xuất núi?

Này đây chàng ta vừa đi cùng liền theo từ hội chùa đến Đào Hoa trấn, lại từ Đào Hoa trấn mãi theo đến nhà của hai người, sau đó lại treo một cái cánh tay, đi theo Bạch Tinh ra ra vào vào, cuối cùng đặt mông ngồi xổm đối diện nàng, thẳng tăm tắp mà nhìn nàng tước muỗng gỗ.

Cơ mà chàng ta đi đứng một chút tiếng động cũng không có, quả thực y như con quỷ ba chân, như bóng với hình.

Bạch Tinh ý bảo Mạnh Dương tách ra khỏi hai người các nàng, từng người về nhà, nhưng trước khi đi đối phương lưu luyến mỗi bước đi, trong ánh mắt nhìn về phía Liêu Nhạn tràn ngập cảnh giác, chỉ kém dán một tờ biểu ngữ trên trán, trên đó viết 3 chữ không yên tâm to.

Bạch Tinh gật gật đầu với chàng, trở về đi!

Tiễn đi Mạnh Dương rồi, Bạch Tinh tựa như trong viện không có người thứ hai vậy, an an tĩnh tĩnh mà ngồi dưới mái hiện tước muỗng gỗ.

Ngày hôm qua có cái muỗng gỗ bị gãy, cần phải lại tước một cái.

Nàng không nói lời nào, Liêu Nhạn cũng không lên tiếng, hai người cứ vậy mà không tiếng động ngồi đối diện, trong không khí chỉ có tiếng chủy thủ xẹt qua khúc gỗ "roẹt ~ roẹt ~", cùng với tiếng tuyết lớn nhẹ nhàng rơi xuống.

Tầm mắt Liêu Nhạn xẹt qua từng tấc một trên mặt Bạch Tinh, không rơi rớt bất luận dấu vết để lại nào.

Chàng ta mơ hồ cảm thấy đối phương thay đổi, nhưng cụ thể là thay đổi nào? Nhất thời rồi lại nói không nên lời.

Giống như ngồi trước mặt đây vẫn là Bạch Diêu Tử làm người nghe tiếng sợ vỡ mật, nhưng một thứ gì đó trong thân xác này, đã yên lặng biến hóa trong mấy ngày chính mình vắng họp này... Chàng rất không thích, hoặc là nói... Có chút sợ hãi không hiểu sao.

Vì sao chứ?

Lieu Nhạn không hiểu, cho nên chàng ta có chút bực bội.

Qua một lát, lại có người gõ cửa, truyền đến giọng nói của con mọt sách vừa nãy kia: "Bạch cô nương?"

Lieu Nhạn chậc một tiếng, âm u nói: "Xem đi, hắn thật đúng là không yên tâm ngươi."

Nhưng dù vậy, chẳng qua là một thư sinh nghèo hèn mọn thôi, có thể làm khó dễ được ta?

Bạch Tinh vẫn là không để ý tới chàng ta, thậm chí có thể nói căn bản là như không có chàng ta vậy đó, lập tức đi qua mở cửa, hòa hòa khí khí hỏi: "Sao ngươi lại về rồi?"

Lieu Nhạn bị làm lơ sửng sốt, dùng sức dậm chân, đột nhiên vo một quả cầu tuyết, hung ác mà ném về phía cửa.

Bạch Tinh cũng không quay đầu lại, tở tay đón lấy tiếng xé gió tóm lấy nhéo 1 cái, cầu tuyết theo tiếng mà vỡ, bắn ra tảng lớn khối tuyết.

Liêu Nhạn khó thở, lại đi vo cầu tuyết.

Cơ mà hiện tại chàng ta chỉ có một cánh tay xài tốt, tốc độ vo tuyết cầu như thế nào cũng không theo kịp đối phương bóp, cuối cùng tức giận đến oa oa gọi bậy, thế mà nằm trên nền tuyết duỗi chân thẳng cẳng.

Mạnh Dương nghe thấy động tĩnh bên trong, hơi hơi nhón mũi chân, ý đồ lướt qua bả vai Bạch Tinh ngó vào trong viện, lại rất nhỏ giọng mà hỏi: "Bạch cô nương, hắn làm sao vậy?"

Bạch Tinh thu hồi lại bàn tay tràn đầy nước tuyết, hồn nhiên không thèm để ý mà lau lau trên quần áo: "À, nổi điên đó."

Nổi điên? Hay là thật sự có bệnh điên à?

Mạnh Dương lại hoảng sợ, khẩn trương nói: "Bạch cô nương, ta thấy hắn thật sự không giống người tốt đâu, có cần báo quan hay không?"

Chàng tự cho là giọng đã đủ nhỏ, nhưng người trong giang hồ có nội lực chống đỡ, ngũ cảm nhạy bén nhĩ lực hơn người, Liêu Nhạn rành mạch nghe được lời chàng nói, cái mặt dính đầy máu và tuyết đã trở nên cổ quái.

Tròng mắt chàng ta đột nhiên bay nhanh mà xoay tròn, một chiêu cá chép lộn mình mà lật lên từ trên mặt tuyết, đột nhiên bật lên đầu tường, treo ngược chính mình từ trên đó xuống, xụ mặt nghiến răng, "Con mọt sách chết tiệt, cứ việc đi báo quan đi! Tới một đứa, ta giết một đứa!"

Bạch Tinh cực kỳ thong thả mà chớp mắt 1 cái, sau đó kéo cái chân trái đang treo lơ lửng ở phía dưới của chàng ta một phen, trực tiếp xốc người từ trên tường xuống dưới, đồng thời mũi chân trái chỉa xuống đất, nghiêng người quẹt ngang chân.

Bùm!

Cả người Liêu Nhạn trực tiếp bay ngược ra ngoài.

Chàng ta phản ứng cũng mau, người ở ngay giữa không trung đã mạnh mẽ xoay eo bụng, một tay vỗ lên tường một cái, lưu lại một dấu chưởng máu chảy đầm đìa, lại lần nữa vững vàng mà rơi xuống đất.

Mạnh Dương theo bản năng rụt rụt cổ, lại lần nũa cảm thấy tác phong giang hồ có khả năng thật sự có chút khác nhau với trong tưởng tượng của mình.

"Thế, thế nếu thật sự không có chuyện gì, ta liền đi nấu cơm trước nhé?" Nói đến chuyện mà mình am hiểu này, chàng giống như ngay lập tức liền trở nên nhảy nhót lên, trong 2 mắt cũng bắt đầu chớp động ánh sáng vui sướng.

"Thời tiết lạnh như vậy, chúng ta vẫn là ăn lẩu được chứ? Ta cho nhiều táo* hơn, bổ máu cho ngươi chút. Cuối cùng lại nhúng một bó mì to! Đúng rồi, ta có thể làm một chút nhân thịt, buổi tối lại đến một bữa bánh chẻo thịt bò áp chảo làm bữa khuya được không?

Hôm nay có khả năng không kịp, ngày mai ta đi lên phố mua một con gà, hầm một nồi cho kỹ, hầm đến xương xốp thịt nát, đến lúc đó ngươi liền ăn hết luôn cả canh lẫn thịt, dưỡng nguyên khí chút nha."

*: đây là táo tàu, nó còn được gọi là đại táo, hồng táo hoặc là táo chua, táo tàu phơi khô chắc ai cũng thấy rồi nên mình không đưa hình, nhưng mình kiếm hình thấy táo tàu tươi cũng đẹp lắm, nên có hình táo tàu tươi ở dưới nha.

Bạch cô nương bị thương, trên cánh tay kéo một vết máu dài như vậy, nhất định phải bồi bổ kỹ càng một phen.

Bạch Tinh gật gật đầu, "Tốt."

Nhiều món ngon như vậy, có gì mà không tốt chứ?

Vì thế Mạnh Dương một lần nữa trở về nấu cơm, Bạch Tinh một lần nữa về tước muỗng gỗ.

Tuyết lớn vẫn cứ lả tả bay xuống, thế giới ngân trang tố khỏa quay về an tĩnh, nếu không đi nhìn một người khác đang bò dậy trên mặt đất, quả thực không có bất luận cái gì khác biệt với mỗi một ngày bình tĩnh trước đó.

Trải qua vụ lăn lộn vừa nãy như vậy, vết thương của Liêu Nhạn càng nặng, cả nửa người chàng ta đều bị máu nhuộm đỏ, sắc mặt không có hồng nhuận như lúc đầu vậy, môi cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.

Nhưng chàng ta tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý sinh tử của mình vậy.

Chàng ta giống một con thú nhỏ ngồi xổm trước mặt Bạch Tinh, tóc tai tán loạn che khuất non nửa khuôn mặt, lộ ra phẫn nộ cùng khó hiểu tràn đầy trên nửa khuôn mặt còn lại, "Bạch Tinh à Bạch Tinh, ngươi thật là điên rồi, ngươi có biết cái tay của mình đây là tay như nào không? Thế mà dùng nó để khắc muỗng gỗ!"

Bạch Tinh lại cong môi, ánh mắt ôn nhu ngoài ý muốn, lại lấy một cục đá mài ở bên cạnh tới dùng sức mài giũa, nhẹ bay bay nói: "Ngươi không hiểu."

Một cái muỗng tốt cỡ nào nha, những ngày kế tiếp, nàng sẽ dùng cái muỗng này múc cháo, ăn canh, múc bánh trôi ngọt ngào, trái cây hầm lành lạnh......

Chỉ là nghĩ như vậy, nàng liền cao hứng đế cơ hồ muốn bay lên.

Liêu Nhạn quả thực phải bị chọc điên rồi, đương nhiên, chàng ta vốn dĩ đã có hơi điên điên.

Chàng ta dùng sức túm lấy tóc tai mình, "Ta xác thật không hiểu! Ngươi biết trên giang hồ cơ hồ là mỗi ngày đều có người ra hàng ngàn hàng vạn lượng bạc mời ngươi giết người không? Ngươi con mẹ nó, ngươi con mẹ nó thế mà ở đây khắc muỗng gỗ!"

Chàng ta giống như thật sự đã phát điên, vỗ tay cướp lấy cái muỗng lộ vẻ thô ráp trong tay Bạch Tinh, hung hăng mà vứt nó trên mặt đất.

Tựa hồ là tức quá, còn đi lên dẫm một cước, nhìn nó vỡ thành vài mảnh mới lớn tiếng thở hổn hển chỉ vào Bạch Tinh, mắng: "Ngươi có thiên phú tốt như vậy, bản lĩnh tốt như vậy, làm chuyện này để làm chi? Chẳng sợ ngươi đi xin cơm, ta cũng không muốn thấy ngươi làm cái thứ rách nát muỗng miệc gì ở dây! Đây là tay cầm đao!

Hôm nay ta có thể phát hiện ngươi, ngày mai ngày kia sẽ có người khác, từng ngày đi xuống như vây, góc cạnh trên người của ngươi đều phải bị mài phẳng, một khi bản lĩnh của ngươi trì độn, những kẻ thù kia sẽ liền chen chúc tới! Ngươi sẽ chết, ngay cả chút bột phấn cũng không thừa lại, bị người nghiền xương thành tro!"

Bạch Tinh rũ mắt nhìn những mảnh nhỏ của cái muỗng trên đất, bỗng có chút ngứa tay, ngẩng đầu, trong đối mắt nhìn về phía Liêu Nhạn có tàn nhẫn đã lâu không gặp.

Nhưng sau khi nghe lời chàng ta nói, cỗ tàn nhẫn kia lại kỳ tích mà biến mất.

Tuy rằng đây là kẻ điên, nhưng xác thật cũng là một người trong những bằng hữu với số lượng không nhiều lắm trên giang hồ của mình, thật là kỳ quái.

Bạch Tinh thả tay trên chuôi đao xuống, cũng không quay đầu lại mà vào nhà, "Ngươi cút đi, đừng đến nữa."

Lieu Nhạn đương nhiên không đi, không những không đi, ngược lại còn lắc lư đi theo Bạch Tinh sang cách vách lúc ăn cơm. Sau đó ngồi xổm xuống gần nàng, thẳng tăm tắp nhìn chằm chặp vào Mạnh Dương đối diện, thường thường lộ ra răng nanh, trong yết hầu phát ra tiếng uy hiếp u u, phảng phất đang nhìn kẻ xấu tội ác tày trời gì vậy.

Hừ, chính là con mọt sách này, hắn muốn hủy diệt Bạch Diêu Tử!

"Ai nha!" Chẳng qua là 2 khắc ngắn ngủi không gặp, Mạnh Dương liền phát hiện vị bằng hữu này của hàng xóm cơ hồ là thay đổi bộ dáng: Mặt chàng ta quả thực là trắng như quỷ á! Ánh mắt cũng không sắc bén bằng lúc dầu, bắt đầu có chút tan rã.

"Ngươi thật sự chảy rất nhiều máu đó, chỗ ta có thuốc, có băng gạc, ngươi có muốn băng bó chút không?" Chàng vừa lo lắng vừa tức giận, lo lắng là bởi người này nhìn qua là tùy thời phải chết, tức giận lại là vì thế mà có người còn không yêu quý thân thể của mình hơn cả Bạch cô nương.

Thật là quá đáng giận!

Hừ!

Liêu Nhạn nghiến răng, nghĩ thầm con mọt sách giả nhân giả nghĩ này!

Nhìn xem, đây là người đọc sách đáng giận, trên mặt cười tủm tỉm, trong lòng không biết chừng là cất giấu bao nhiêu ý nghĩ xấu, hắn nhất định là muốn hạ độc mình!

Lời tuy là thế, nhưng mà khi nồi nước xương sôi lên, lát thịt bên trong đổi màu ấy, Liêu Nhạn vẫn là ra tay như điện, cướp lượt vớt hết tất cả thịt trước hai người khác đi mất!

Mạnh Dương: "......"

Còn, còn có thể cướp thịt ăn, thế hẳn là tạm thời không có chuyện gì nhể?

Liêu Nhạn vừa nhai ngấu nghiến, vừa híp mắt đánh giá Mạnh Dương cùng gian nhà này, tựa hồ đang tìm thứ gì đó không tầm thường: Thứ mà hấp dẫn Bạch Diêu Tử.

Nhưng chàng ta rất mau đã bị phân tán lực chú ý, bởi vì...... Thịt này cũng không khỏi quá ngon đi?

Vừa mượt vừa non lại thơm, chàng ta cũng chưa thế nào nhai đã tan mất, đây là thịt sao?

Nếu mà đúng là vậy, thế những thứ mà trước kia chàng ta từng ăn lại là thứ gì?

Chàng ta lại chép miệng, mút vào nước thịt còn sót lại vào miệng, đôi mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại, ưm......

Đầu cơ kiếm lợi nha.

"Không thể." Bạch Tinh bỗng nhiên nói.

"Ta lại không có nói!" Liêu Nhạn bay nhanh mà trả lời.

Mạnh Dương mờ mịt, cái gì có thể với không thể?

"Nghĩ cũng không thể!" Là ta nghĩ trước, Bạch Tinh cảnh giác trừng chàng ta.

"Ngươi keo kiệt chết được!" Liêu Nhạn quả thực sắp tức chết rồi.

Còn không phải là một con mọt sách sao, chia làm 2 nửa cũng không được sao?

"Gì kia," Mạnh Dương thật sự không nhịn nổi lòng hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi, "Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"

Trong gian phòng này cũng chỉ có 3 người, cố tình hai người trong đó lại đang giả ngu, dư lại chính chàng cái gì cũng không biết, thật là khó chịu cực kỳ!

"Giết ngươi!" Liêu Nhạn nhanh chóng thay đổi mũi thương, hung tợn nói, "Ta là hảo bằng hữu tốt duy nhất của Tinh Tinh! Ngươi đừng tưởng rằng biết làm chút đồ ăn liền ghê gớm, ta sẽ mang nàng đi!"

Nhưng lần uy hiếp này của chàng ta tựa hồ không có hiệu quả.

Tinh Tinh? Mạnh Dương chớp chớp mắt, trên một khuôn mặt vừa đỏ lại trắng, hắn gọi Bạch Tinh là "Tinh Tinh" ế!

Chính mình cũng không có gọi như vậy!

Bàn tay cầm đũa của Mạnh Dương nắm thật chặt, đột nhiên có một tí xíu không cam lòng như vậy đó.

Không thể thua!

Chàng theo bản năng nhìn Bạch Tinh đang vùi đầu lùa thịt, tựa hồ không có nửa điểm quan tâm với một màn trước mắt này một cái, nỗ lực cổ vũ cho chính mình, thẳng cái lưng lên, làm cho chính mình nhìn qua càng khổng lồ một chút, cũng lớn tiếng y chang mà trả lời: "Ta cũng là Bạch, bằng hữu của của Tinh Tinh!"

Tinh Tinh nha, hai chữ này vừa ra khỏi miệng, phảng phất là mang theo ma lực thần kỳ ấy, trái tim chàng bắt đầu bùm bùm kinh hoảng, phảng phất như đã lướt qua cái chướng ngại vô hình mà lại ghê gớm vậy đó.

Chàng nhịn không được mà lại nhìn trộm Bạch Tinh, cả khuôn mặt đối phương cơ hồ đều vùi vào trong chén, ục ục lùa cơm.

Một đĩa thịt to đã bị nàng ăn sạch rồi.

Ăn cũng thật ngon a, giữa lúc hoảng hốt Mạnh Dương nghĩ.

"Ngươi mới không phải!" Liêu Nhạn rốt cuộc vỗ bàn bật dậy, "Ta giết......"

Nhưng mà không chờ câu này nói xong, chàng ta liền quơ quơ, hai mắt lật một cái, thẳng tắp ngã ra đằng sau.

Bùm!

Mạnh Dương đầu tiên là sửng sốt, tiện đà kinh hãi, giơ hai tay kinh hoảng thất thố nói: "Á a a a a Tinh Tinh, bằng hữu của ngươi mất máu quá nhiều chết ngất đi rồi!"

Tác giả có lời muốn nói:

Liêu Nhạn cùng Bạch Tinh: Muốn có được tiểu mọt sách!

Liêu Nhạn cùng Mạnh Dương: Muốn có được Tiểu Tinh Tinh!

Nhưng mà...... Chỉ có tiểu điên phê Nhạn Nhạn không ai muốn! Nhạn Nhạn ấm ức! Nhạn Nhạn muốn giết người!

Hình: Táo tàu tươi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play