Ở trong lòng Hoàng Vĩnh Thọ, thân sơ xa gần có phạm trù nghiêm khắc tuyệt đối, hắn tuy đúng là muốn quảng nạp hiền tài, nhưng nếu hiền tài này sinh ra bất kỳ xung đột ích lợi trên tính thực chất gì đó với nữ nhi duy nhất của mình, vậy thì hắn tuyệt sẽ không chút do dự chọn người sau.

Giống như giờ đây, hắn đã sinh ra một chút lửa giận rồi, ngay cả nụ cười giả tạo ấm áp thường thấy cũng không còn sót lại gì.

"Lão phu lấy lễ tương đãi, các ngươi lại giết tới cửa, hiện tại thế mà ý đồ đau hạ sát thủ với nữ nhi của ta, quả thực quá không để Ngọc Hồ sơn trang của ta và Hoàng mỗ vào mắt!"

Hắn có thể chấp nhận người trẻ tuổi cậy tài khinh người, kiệt ngạo khó thuần, nhưng cũng không ý nghĩa cho phép có kẻ dám cưỡi lên đầu mình.

Đối phương đã dám chạy đến cửa nhà mình giết người, thật sự quá mức kiêu ngạo!

Bạch Tinh đứng trên thuyền nhỏ trong hồ vung đao chém ngựa, vài giọt máu nhỏ xuống nhanh chóng khuếch tán tan vào trong hồ, nàng ngẩng đầu lên, lạnh giọng sửa đúng: "Ngươi cũng không phải lấy lễ tương đãi, lúc trước là Hoàng Kiều Kiều khiêu khích trước, ngươi chẳng qua chỉ là miễn cưỡng sai người tới cửa nhận lỗi thôi, huống hồ bọn ta cũng chưa từng chấp nhận."

Nói rồi, nàng nhìn về phía Hoàng Kiều Kiều, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, "Còn nữa, nàng ta tựa hồ cũng không quá phục, không những không biết hối cải, lại còn làm trầm trọng thêm, lại thu mua nha dịch ý đồ mưu hại đồng bạn ta. Nếu ngươi tự cho mình là người giang hồ, nói vậy nên rõ ràng rằng, nếu gặp phải loại chuyện này, chớ có nói giết mấy con chó săn giữ nhà của ngươi, dù có thật đánh giết đi vào thì lại thế nào?"

Người giang hồ chú ý có thù báo thù, có oán báo oán, mà việc này vốn là do Hoàng Kiều Kiều dựng lên, nếu thật giết ả ta cho hả giận cũng không quá.

Liêu Nhạn rất phối hợp mà đá đá đám nha dịch lăn lộn đầy đất, "Nè, nhân chứng nằm đây nè."

Thương cũ chưa lành thương mới đã tới, hai tên nha dịch kia thật sự có khổ nói không nên lời, muốn biện giải nói mình không muốn mưu hại mạng người đi, nhưng tự mình ngẫm lại cũng cảm thấy không đúng vị.

Hoàng Kiều Kiều xác thật chưa từng tự tay giết chết ai, nhưng nam hài nhi trong sạch bị nàng ta tai họa rồi luẩn quẩn trong lòng cũng chẳng phải không có, đang êm đẹp đụng phải thứ nghiệp chướng như này, cả đời chẳng phải đã hủy rồi sao? Không chừng còn không bằng chết cho rồi đâu.

Hoàng Vĩnh Thọ hơi giật mình, theo bản năng nhìn về phía hai gã nha dịch kia, lại đột nhiên xoay đầu lại, cúi đầu nhìn về phía Hoàng Kiều Kiều đang ôm đùi mình khóc sướt mướt.

Tuy vẫn chưa lên tiếng dò hỏi, nhưng con ai nuôi người đó biết, còn đừng nói, chuyện như này nữ nhi nhà mình thật sự làm được!

Sao nó lại không nghe lời như vậy!

Mình rõ ràng đã nói là thành thật chờ đó, không được đi ra ngoài trêu chọc nữa, nàng thế mà lại xem như gió thoảng bên tai.

Thấy Hoàng Vĩnh Thọ không lên tiếng, lửa giận trên người phảng phất cũng thu liễm rất nhiều trong nháy mắt, ánh mắt nhìn về phía mình không có ôn hòa như hồi nãy, trái tim Hoàng Kiều Kiều run rẩy, vội ngẩng khuôn mặt đầy vệt nước mắt lên khóc thút thít nói: "Cha, bọn hắn bắt nạt ta, bọn hắn bắt nạt ta! Bọn hắn đều hợp nhau hố ta, ta rất sợ hãi! Cha không thương ta sao?"

Hai tên nha dịch tìm được đường sống trong chỗ chết kia vừa nghe thì hối hận cùng sợ hãi rất nhiều, mà cũng sinh ra bi phẫn được ăn cả ngã về không.

Bọn ta hố ngươi hả? Ngươi còn có mặt mũi sợ hãi?

Bọn ta thì sao, sông còn chưa có qua đâu, đã chuẩn bị rút ván rồi?

Việc đã đến nước này, chuyện không hoàn thành, xong việc Hoàng Kiều Kiều chắc chắn sẽ không bỏ qua bọn họ...... Hiện giờ đã đắc tội ba người Bạch Diêu Tử, nếu lúc này đổi ý, tất hai bên đều không được chỗ tốt!

Nghĩ đến đây, hai người kia lập tức hạ quyết tâm, lập tức ngoan cường lên, phun sạch sẽ mọi chuyện từ đầu đến đuôi.

Trong lòng mình rõ ràng là một chuyện, bị người xé rách lớp quần lót cuối cùng trước mặt mọi người, lại là chuyện khác, mắt thấy trên mặt Hoàng Vĩnh Thọ lúc xanh lúc đỏ, quả thực là cái mặt già nửa đời người đều bị người xé xuống dẫm tới dẫm lui trên đất, tâm tình Liêu Nhạn quả thực là vui sướng cực kỳ!

Khóe mắt Hoàng Kiều Kiều muốn nứt ra, diễn xuất mảnh mai đáng thương vừa rồi nháy mắt biến mất, trong đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia tràn đầy sát ý.

Cẩu nô tài!

Hoàng Vĩnh Thọ bỗng nhiên nở nụ cười.

Cũng khó cho hắn lúc này còn cười được, xem ra người làm đại sự, luôn có chỗ hơn người, ví dụ như, da mặt đặc biệt dày.

Hắn ta vỗ vỗ đầu Hoàng Kiều Kiều mang tính cảnh cáo, hào sảng cười nói: "Thì ra là thế, lại là một hồi hiểu lầm. Ai, tiểu cô nương mà, bị ta chiều hư... Nào, Kiều Kiều, đi xin lỗi mấy vị khách quý đi."

Hắn ta chẳng thèm để ý máu tươi trải rộng trên mặt đất và trong hồ, cùng với đám người nằm tứ tung ngang dọc kêu rên kia chút nào, chẳng qua chỉ là vài đứa pháo hôi lấp hố thôi, không có gì không thể thay thế được. Chỉ cần xong việc mình vung tay hô một tiếng, sẽ có rất nhiều người đến cậy nhờ.

Nhưng thật ra thì Bạch Diêu Tử với Chiết Sí Nhạn này, không tiện đắc tội chết.

Hai người này đều là kẻ chém giết ra từ thây sơn biển máu chân chính, võ nghệ hơn người, dũng mãnh không sợ chết.

Một người có khả năng vốn dĩ không có gì, nhưng khi hắn không sợ chết, chẳng sợ ngu dốt như lợn cũng sẽ tràn ngập tính uy hiếp, huống chi vốn là mãnh thú?

Nếu thật sự xé rách mặt, dù cho Ngọc Hồ sơn trang có thể thắng, chẳng qua cũng chỉ là giết địch 1000 tự hại 800, tội gì chứ?

Bọn hắn không cố kỵ chỗ nào, nhưng hắn ta lại không muốn cơ nghiệp mấy chục năm của Ngọc Hồ sơn trang chịu trọng thương. Bởi vì hắn quá rõ lòng người ngu muội cùng đáng sợ: Ngọc Hồ sơn trang sở dĩ hoành hành nhiều năm, mọi người sợ hãi, toàn bởi vì vẫn luôn xông lên phía trước, nhưng lỡ có một ngày thật sự bắt đầu theo sườn xuống núi, vậy thì đã từng bằng hữu nháy mắt sẽ liền biến kẻ địch......

Huống chi trước đó Hoàng Vĩnh Thọ cũng từng nghe được tiếng gió, Bạch Diêu Tử với Chiết Sí Nhạn rất có điểm tình nghĩa vào sinh ra tử với Hắc Phong tiêu cục, nếu hai người họ thật xảy ra chuyện ở đây, chẳng sợ vì đạo nghĩa giang hồ, Hắc Phong tiêu cục cũng không có khả năng ngồi yên không nhìn đến.

Lui một bước, rất có thể thu hoạch được hai người mới, có lẽ lại tiến thêm một bước, còn có thể theo nhân mạch này giao hảo với Hắc Phong tiêu cục; nhưng nếu nháo cương...... Vô duyên vô cớ nhiều ra một đại địch, mất nhiều hơn được a.

Liêu Nhạn cười lạnh ra tiếng, ôm cánh tay lạnh buốt nhìn, "Ngươi thật tính toán giỏi đó, nếu nữ nhân kia thực hiện được, chẳng qua chết là xong hết mọi chuyện; giờ nàng ta bại lộ dấu vết, liền thành hiểu lầm, xin lỗi là xong rồi à?"

Mua bán có lời biết bao, da mặt dày cỡ nào a!

Hoàng Vĩnh Thọ cười nói: "Nào có nào có, ta xưa nay thưởng thức những thiếu niên anh hùng các ngươi, vẫn luôn muốn kết giao một phen, trước sau vài lần sai người đi khách điếm, chẳng lẽ còn không thể tỏ vẻ thành ý sao? Nhiều thêm bằng hữu nhiều thêm con đường, chọn ngày chi bằng gặp ngày, ba vị tới cũng tới rồi, không bằng vào sơn trang hội họp một phen, giờ ta liền phân phó xuống, sai người làm một buổi yến hội long trọng, chúng ta chiến tranh biến thành tơ lụa, thù cũ thù mới xóa bỏ toàn bộ, thế nào?"

"Yến hội?" Liêu Nhạn cười khẩy, "Sợ chỉ sợ là yến không phải hảo yến, hội không có hảo hội."

Bị mấy đứa lứa con cháu vả mặt liên tiếp, tươi cười của Hoàng Vĩnh Thọ rốt cuộc không duy trì nổi nữa.

"Vậy không biết Liêu thiếu hiệp......"

Liêu Nhạn không kiên nhẫn nhất chính là kiện tụng với người, lập tức giơ tay cản, "Đừng có xả mấy thứ vô dụng kia, thành thành thật thật bồi tiền là xong rồi, đó mới thật sự là thù cũ thù mới xóa bỏ toàn bộ đó."

Hoàng Vĩnh Thọ nói thế nào cũng được người truy phủng mấy chục năm, chẳng sợ da mặt dày, hàm dưỡng có tốt đi nữa, lúc này cũng không làm ra nổi hành động cười làm lành.

Chẳng qua nếu đối phương nguyện ý xóa bỏ toàn bộ, thôi cũng được, không kết thù là được rồi.

"Vậy các ngươi muốn bao nhiêu?"

Liêu Nhạn quay đầu nhìn Bạch Tinh, bao nhiêu?

Bạch Tinh ngẩn ra, hỏng rồi, bộ phận mấu chốt nhất bọn họ thế mà chưa từng thương nghị!

Tuy là tình huống không đúng, Hoàng Vĩnh Thọ cũng thiếu chút nữa bị bọn họ chọc tức mà cười.

Nếu đã sớm quyết định muốn tới đòi tiền, loại chuyện này thế mà không nghĩ tới?

Mắt thấy hai bên không có khả năng làm hảo bằng hữu, Hoàng Vĩnh Thọ cũng không kiên nhẫn lôi kéo với bọn họ nữa, lập tức hơi châm chước một phen, "Năm ngàn lượng, thế nào?"

"Thành giao!"

********

"Hồi bẩm trang chủ, bọn họ tựa hồ thật sự đã buông chuyện xưa, không chỉ không khó xử hai nha dịch kia, lại còn chưa từng tới gần Ngọc Hồ sơn trang......"

Nghe tâm phúc hồi bẩm xong, Hoàng Vĩnh Thọ đã vui mừng lại tiếc hận.

Ai, cơ hội thật tốt a!

Nhưng chuyện rốt cuộc liên lụy đến nữ nhi, hắn ta lại không đành lòng trách móc nặng nề.

Thôi, thôi.

"Vậy gần đây ba người kia đang làm cái gì?" Hắn lại hỏi.

Tâm phúc hơi chần chờ, vẫn là thành thật trả lời: "Gần đây hình như vẫn luôn đảo quanh phụ cận nha môn, tựa hồ là đang chọn lựa tội phạm truy nã."

Lúc này Hoàng Vĩnh Thọ mới nhớ tới, trong ba người, hình như nghề chính của Bạch Tinh chính là thợ săn tiền thưởng.

Chẳng qua bọn hắn mới ngoa mình 5000 lượng bạc, lại đi làm cái đó làm gì? Thật thiếu tiền như vậy?

Chỉ sợ đánh chết hắn cũng không thể ngờ được, thiên hạ thế mà thật sự có kẻ to gan lớn mật đến dám đánh chủ ý nha môn.

Một bên khác.

"Hình như hôm nay không ai nhìn chằm chằm chúng ta." Liêu Nhạn nhìn nhìn khắp nơi, sung sướng uống chút rượu.

Bạch Tinh ừ một tiếng, thuận tay đưa cho Mạnh Dương một nắm hạt sen đã bóc, đều đã gỡ tim sen ra rồi.

Theo thời gian trôi đi, trên thị trường đã dần dần có bán đài sen tươi, nàng và Liêu Nhạn đều chưa từng đứng đắn kiến thức qua, cảm thấy thú vị vô cùng, mỗi ngày đều thích mua mấy cái, có ăn có chơi.

Hạt sen tươi đã tươi sống lại non, mặt ngoài còn có một lớp vỏ mỏng, thật ra không quá dễ bóc, chẳng qua nàng rất thích làm việc này.

Mắt thấy cái đĩa nhỏ trống rỗng chất đầy hạt sen to tròn vo bụ bẫm, thật sự làm người vui mừng.

Mạnh Dương cũng bóc rất nhiều cho nàng, hai người liếc nhau, dứt khoát trao đổi.

Hạt sen tươi giòn tan, mang theo một cỗ tươi mát và mọng nước đặc hữu của loài thủy sinh, ăn đến miệng đầy hương thơm.

"Các ngươi thật sự muốn đi bắt tội phạm truy nã sao? Vậy chúng ta không ngắm hoa sen rồi?" Mạnh Dương hiếu kỳ nói.

Lại qua mấy ngày nữa chính là mùa hoa nở rộ, nghe nói còn có hội đèn lồng cỡ lớn và pháo hoa đó, không xem thì rất đáng tiếc nha.

Liêu Nhạo cười nhạo ra tiếng, "Giờ lại không thiếu tiền, ai thích làm cái đó!"

Chừng 5000 ngàn lượng đó, có thể thấy được mấy năm nay Hoàng Vĩnh Thọ kinh doanh có cách, thật sự kiếm được không ít.

"Vậy?" Mạnh Dương sửng sốt, chợt hiểu được, nhanh chóng hạ giọng, khẩn trương lại hưng phấn nói, "Các ngươi đang điều tra địa hình a!"

Lời vừa ra miệng, Mạnh Dương liền bay nhanh che miệng lại, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn vo trên bàn tay.

Thật, thật muốn xuống tay với châu nha a!

Lá gan của Tinh Tinh với Nhạn Nhạn cũng lớn ghê.

Giờ khắc này, Mạnh Dương tựa hồ hoàn toàn không ý thức được, hoặc là nói theo bản năng đã che mất tin tức tương quan:

Ở trong mắt người ngoài, ba người họ sớm đã là một thể, phàm là một người trong đó phạm vào chuyện gì, hai người khác đều chạy không thoát.

"Có thể được chứ?" Chàng thậm chí đã quên hết nhiều năm qua từng đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, bao nhiêu luật pháp triều đình đã từng đọc, chỉ một lòng lo lắng tính khả thi của kế hoạch.

Dù sao là cấu kết với tham quan địa phương, nếu luật pháp triều đình mặc kệ, vậy thì người khác tới quản lại có gì sai?

Khi nói chuyện, bọn họ đang chơi thuyền trên Tây Hồ, bốn phương tám hướng đều là mặt nước trống trải cả, thuyền cũng là tự mình giong ra, không cần lo bị người khác nghe được chút nào.

Sau khi ý thức được điểm này, Mạnh Dương mới lại lần nữa thả lỏng, bắt đầu bóc củ ấu tiếp.

Thật ra thì ở phương bắc cũng có thể mua được củ ấu, chẳng qua đều bị phơi khô như hạt sen vậy, thịt củ ấu vốn mọng nước lại có chút bùi và giòn bên trong đã sớm thành bột phấn cứng rắn, chẳng ngon chút nào.

Lúc này củ ấu mới rời khỏi nước không lâu, vỏ cũng có chút mềm, dùng dao nhỏ gọt bỏ lớp da dày bên ngoài, liền lộ ra thịt củ ấu trắng như tuyết, non như nước bên trong, mọng mà lại giòn, y như trái cây vậy.

Bạch Tinh gật đầu, "Được chứ."

Mấy ngày nay nàng với Liêu Nhạn nhìn như là đang chọn tội phạm truy nã, nhưng thật ra là đang quan sát lực lượng phòng vệ cùng quy luật thay ca của nha môn, lại mượn cơ hội quen thuộc với mấy nha dịch, tìm hiểu được không ít tin tức.

Trong đó có một cái rất mấu chốt:

Đại khái là vào 5 năm trước, trong nha môn từng tiến hành sửa chữa quy mô nhỏ, tri châu đại nhân coi trọng mười phần, nhưng cố tình chỗ được tu sửa lại đều không phải chỗ nào đặc biệt cơ mật và trọng yếu.

Căn cứ suy đoán của họ, chỉ sợ đối phương căn bản không phải vì làm công.

Trên đầu ba người đều úp ngược sẵn một tấm lá sen to, mát rười rượi.

Lá sen quá lớn, đường viền cuộn sóng đều rũ xuống dưới, theo động tác của họ mà hơi hơi đong đưa, ngay cả trong hô hấp cũng nhiễm vài phần thanh mát.

"Vậy ta thì sao?" Mạnh Dương mới ló đầu, Liêu Nhạn liền nói, "Ngươi đi trước."

"Hả?" Mạnh Dương há hốc mồm, đáng thương vô cùng, "Các ngươi không cần ta sao?"

"Ngươi lưu lại chính là kéo chân sau." Liêu Nhạn không chút khách khí nói.

Hừ, hồ ly tinh, ta cũng không phải Tinh Tinh ngốc, mới sẽ không bị ngươi mê hoặc.

Mạnh Dương lại đi nhìn Bạch Tinh.

Bạch Tinh cũng gật đầu, "Hắn nói có đạo lý."

Dù có là cướp phú tế bần, bọn họ cũng là đi làm tặc, còn là đi nha môn làm tặc nữa, nguy hiểm cực lớn.

Nếu có gì không thuận lợi, chỉ có nàng với Liêu Nhạn thì tất có nắm chắc toàn thân mà lui, nhưng nếu lại thêm một Mạnh Dương...... Khó tránh khỏi có chút không thực tế.

Hơn nữa, mục tiêu của ba người rốt cuộc là quá lớn, một khi lộ dấu vết, chẳng phải là bắt một đứa chuẩn một đứa?

Chi bằng ba người họ vờ rời khỏi thành trước, Mạnh Dương mang theo hành lý chờ ở chỗ khác, nàng với Liêu Nhạn lại vòng trở về.

Kể từ đó, lúc phát sinh án bọn họ "không ở hiện trường", kẻ phạm án lại là hai người, tất nhiên ai cũng không hoài nghi được đến trên người bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play