2.
Kỹ thuật lái xe của Liền Khải không tốt bằng Kha Liệt, nhưng cũng có thể được coi là an toàn. Lệ Trạch Xuyên đem chú chó to phía sau làm gối, khoanh hai tay vòng sau đầu.
Liền Khải qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm vào mặt của Lệ Trạch Xuyên, Lệ Trạch Xuyên nhắm mắt thở dài một hơi nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi, nghẹn nhiều không khó chịu à."
Liền Khải mỉm cười im lặng một lúc, giọng điệu có vẻ bất lực: "Đại Xuyên, cậu là người rất thích tự bạc đãi bản thân, đây không phải thói quen tốt."
Lệ Trạch Xuyên nửa mở mắt, ánh mắt vẫn như cũ cường hãn, anh nghĩ, anh không phải là tự bạc đãi bản thân, chỉ là không muốn liên luỵ đến một cô gái tốt như vậy.
Chú chó lớn cọ cọ cái mũi ướt át lên mặt anh, Lệ Trạch Xuyên cười nói: "Yên tâm, tôi tự có tính toán."
Một lúc lâu sau, Liền Khải thở dài nói: "Những người như chúng ta, những người luôn phải đối phó với những kẻ săn trộm quanh năm, nói không chừng lúc nào đó chết ở bên ngoài, không thể trở về được. Vì vậy, đừng để lại quá nhiều tiếc nuối cho bản thân. Đợi đến lúc nhắm mắt xuôi tay mới nhận ra vẫn còn nhiều điều chưa nói rõ ràng."
Lệ Trạch Xuyên hiểu Liền Khải sợ anh sẽ hối hận, trong lòng thở dài, nhưng ngoài miệng lại nói: "Bởi vì chúng ta là những người như vậy nên càng phải thận trọng. Nếu như có một ngày tôi thật sự phải ra đi, vậy người ở lại sẽ thế nào?"
Liền Khải không nặng không nghẹn một câu, cũng không khó chịu, chỉ nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ xe, thở dài một tiếng: "Đúng vậy."
Bên ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ của Lệ Trạch Xuyên giống như một cánh diều bị gió cuốn, phiêu đi thật xa. Anh nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn thấy Ôn Hạ, cô gái nhỏ bé vừa gặp mặt đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh.
Bây giờ nghĩ lại chuyện đó đã xảy ra cách đây 4 năm, Ôn Hạ là sinh viên đại học Nông nghiệp, chuyên ngành của cô không được chú ý nhiều, cô tự nhận mình học y giúp đỡ các con vật, nói trắng ra thì là bác sĩ thú y.
Bác sĩ thú y Ôn "ngược dòng nước" nghiêm trọng, bị bọn trộm chú ý tới, nửa tháng đã làm mất đến năm chiếc xe đạp, tất cả đều là hàng hiệu đắt tiền. Là nhà đầu tư chính, anh trai Ôn Nhĩ của cô kéo bàn nghiêm túc tính toán liền sợ hãi phát giác - trung bình cứ ba ngày mất một cái xe, cao hơn cả công suất tiêu hao xe đạp.
Sau khi biết số tiền mình cống nạp đều dành cho bọn trộm, Ôn Nhĩ nói anh ấy sẽ không giúp cô mua chiếc xe thứ sáu nữa, đồng thời kêu gọi bố mẹ trong nhà hạn chế tài chính của em gái mình.
Sau khi cầu cứu không thành, anh ấy sờ sờ cái đầu nhỏ của bác sĩ thú y Ôn, hất tóc đuôi ngựa, tức giận nói rằng anh kiếm tiền toàn chỉ để mua xe cho cô.
Ầm ĩ một trận không được, Ôn Nhĩ hả hê dội một gáo nước lạnh, hừ lạnh một tiếng: "Nếu em đã coi trọng nha vậy thế tự mình đi kiếm đi!"
Điều kiện tiên quyết để kiếm tiền là phải có công việc, Ôn Hạ xuất thân giàu có, cũng không biết làm gì. Thi vào đại học, dùng hết nội lực, số điểm cao nhất liền được nhận vào Đại học Nông nghiệp khoa Thú y, kiến thức cơ bản của cấp ba đều chữ thầy trả thầy. Rõ ràng không phù hợp với công việc gia sư.
Phải làm gì đây?
Ôn Hạ ôm đầu trầm tư suy nghĩ, cô bạn thân Đào Thiên Thiên nảy ra sáng kiến - Tớ có một người bạn cùng phòng đang làm nhân viên tiêu thụ, ông chủ rất đáng tin cậy, lương được quyết toán hàng ngày. Cậu có muốn thử không?
Ôn Hạ băn khoăn công việc trí óc cô làm không được, lao động chân tay càng không thể làm được, lập tức gật đầu đồng ý, được thôi, làm thì làm.
Sau khi đến hiện trường, Ôn Hạ mới biết nhân viên tiêu thụ còn phải mặc quần áo lao động. Bộ đồ Pikachu màu vàng tươi có đôi tai dài và hai đường vân đỏ trên má.
Đào Thiên Thiên đang mút cây kẹo ở bên cạnh đột nhiên hét lên, chỉ vào phía sau đám đông ở đó có một người con trai đang cầm máy ảnh, cậu ấy nói với Ôn Hạ: "Cậu thấy người kia không? Là học bá nổi tiếng nhất trường tớ. Ngoại hình đẹp, vừa có sức mạnh vừa có kỹ năng chuyên môn, người lạ chớ gần, người quen chớ quấy rầy. Nếu cậu dám ôm anh ta với bộ đồ này, tớ sẽ trả cho cậu ba ngày lương!"
Trường của Đào Thiên Thiên là trường Cao đẳng nghệ thuật tốt nhất ở đây, cách tòa nhà dạy học mười km.
Ôn Hạ mặc quần áo Pikachu cầm mũ đội đầu của Pikachu, liếc nhìn Đào Thiên Thiên như kẻ ngốc nói: "Người như vậy mà cậu dám khiêu khích tớ đến chịu chết sao? Đào Thiên Thiên, có phải cậu ghét tớ lắm không?"
Đào Thiên Thiên cho kẹo que ra khỏi miệng "Năm ngày?"
Ôn Hạ đem mũ đội lên đầu: "Thành giao!"
Người nọ mặc một chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần đen, đeo một chiếc máy ảnh quanh cổ. Anh rất cao đôi chân thon dài, chiếc thắt lưng để lộ ra chiếc bụng nhỏ rắn chắc. Nhìn từ phía sau, thực sự thuộc hàng "không dễ chọc".
Có tiền có thể làm được, Ôn Hạ nhắm mắt lại, xông thẳng tới "nam học bá" trong miệng Đào Thiên Thiên.
Vốn tưởng rằng sẽ vững chắc mà ôm lấy được, không ngờ học bá cực nhạy bén đã bước nhanh sang một bên. Ôn Hạ không ngăn được đà, lao đầu vào đống xà phòng chất thành núi. "Dãy núi" sụp đổ, chôn vùi Pikachu từng lớp từng lớp, chỉ còn lại một cái đuôi hình tia chớp dựng thẳng đứng, uỷ khuất mà ngoe nguẩy hai cái.
Người nọ dùng ống kính máy ảnh gõ vào đuôi Pikachu nói: "Này, tiểu quái thú, cậu ôm sai rồi, tôi không phải là pokeball của cậu."
Thanh âm nặng nề nhưng thật dễ nghe.
Ôn Hạ khó khăn tự mình đi ra khỏi đống xà phòng, thời điểm ngẩng đầu lên, liền đối mặt với một đôi mắt đen nhánh.
Đôi mắt một mí, từ đầu mắt đến đuôi mắt, mượt mà như mặt trước của bút thư pháp, thật đẹp mắt hiếm thấy. Lông mày hơi đứt đoạn, sống mũi cao thẳng, ngón tay cầm máy ảnh thon dài tinh xảo, móng tay cắt tỉa sạch sẽ.
Đào Thiên Thiên đúng là không nói dối cô, người con trai đúng là anh tuấn ngoài sức tưởng tượng.
Tim Ôn Hạ đập loạn xạ, vành tai và gò má đỏ bừng. Cô nói với giọng bị bóp nghẹt qua bộ quần áo nặng nề của mình: "Chúc mừng anh đã trở thành khách hàng may mắn thứ 108 của chương trình khuyến mãi. Phần thưởng của anh là sẽ được nhận một cái ôm của Pikachu!"
Người nọ liếc nhìn Ôn Hạ, lạnh lùng ném xuống một câu: "Xấu quá, không ôm", sau đó liền xoay người rời đi.
Ôn Hạ không phục, lôi kéo thân thể mập mạp đuổi tới, một tay chặn đường người nọ, nói: "Không ôm không được đi. Anh đã trúng giải, nhất định phải nhận thưởng! Ôm!"
Người đó có lẽ nghe thấy bên trong con Pikachu là con gái, nhướng mày nhìn về phía đầu Pikachu, trầm giọng nói: "Em gái, chiếm tiện nghi người khác thế là không được đâu. Thế này là quấy rối tình dục rồi đấy. Nếu cô còn quấy rầy tôi một lần nữa, tôi thực sự sẽ báo cảnh sát, không đùa đâu."
Người nọ vỗ vỗ hai vân đổ trên má của Pikachu, quấn dây máy ảnh quanh cổ tay rồi quay đi.
Đào Thiên Thiên ngậm cây kẹo mút đi tới nói: "Thế nào, có phải vừa đẹp trai vừa lạnh lùng không? Ngày đầu tiên nhập học tớ đã bị anh ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Đáng tiếc ngoại hình quá đẹp lại càng khó khăn, bây giờ ngay cả Wechat với số điện thoại cũng chưa kiếm được."
Ôn Hạ nhớ lại: "Cậu xúi giục tớ đến ôm anh ta, không phải muốn nhân cơ hội xin số điện thoại đấy chứ?"
Đào Thiên Thiên giang hai tay giả vờ vô tội: "Nhiều bạn nhiều đường, tớ cũng chỉ muốn mở rộng quan hệ thôi!"
Ôn Hạ lộ móng vuốt tiến tới thân thể Đào Thiên Thiên mà đánh, tức giận nói: "Đào Thiên Thiên, cậu dám dùng tớ làm lá chắn, để xem tớ làm mắm Đào Phiếu Phiếu thế nào!"
Đào Phiếu Phiếu là một con mèo mướp lớn mà Đào Thiên Thiên nuôi, trọng lượng đúng 7 cân 7 lạng, béo đến không còn hình dáng.
Đào Thiên Thiên đuổi theo Ôn Hiểu phía sau cầu xin tha thứ, Ôn Hạ đem cậu ấy thổi bay.
Bộ quần áo Pikachu dày cộp, nặng nề kín gió, Ôn Hạ loạng choạng giữa đám đông như một bà bầu sáu tháng.
Trung tâm mua sắm mở cửa, toàn bộ địa điểm được giảm giá 30%. Chiết khấu ưu đãi, quà tặng cũng rất hào phóng.
Không tính tờ rơi, nhưng để đáp ứng nhu cầu khác nhau của người qua đường. Ôn Hạ liền đáp ứng mọi yêu cầu chụp ảnh chung và ôm Pikachu. Thỉnh thoảng có mấy đứa nhóc con không nói một lời trực tiếp nắm "cái đuôi" của cô, đúng là không thể nào nói nổi. Đã thế bây giờ đang có một nhóc tiểu quỷ, không ngừng túm lấy "cái đuôi" của cô suýt nữa làm cô té ngửa.
Nhóc tiểu quỷ nghịch mãi không thôi, tiểu quái thú cũng có tôn nghiêm chứ!
Ôn Hạ lấy ra một tờ rơi cuộn thành ống giấy, gõ vào đầu nhỡ tiểu quỷ đang kéo "cái đuôi" của cô, hung hăng nói: "Nhóc con, buông ra!"
Nhóc tiểu quỷ là một cậu nhóc khoảng bốn năm tuổi, để cái đầu như quả dưa hấu.
Tiểu quỷ bị giọng nói hung hăng của Ôn Hạ làm cho hoảng sợ, sau một hồi doạ sợ, trố mắt gào khóc: "Chú... đánh người... tiểu quái thú... đánh người..."
Dư quang Ôn Hạ liếc nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp quen thuộc đi thẳng về phía cô.
Anh mặc áo sơ mi cùng quần đen, máy ảnh to treo trên cổ, đôi mắt một mí.
Cổ nhân nói quả không sai, càng là oan gia ngõ càng hẹp.
Ôn Hạ vội vàng kéo nhóc tiểu quỷ ôm vào trong lòng xin tha: "Là chị sai chị sai, là tiểu quái thú sai! Tiểu quái thú không nên đánh ngươi, em đừng khóc!"
Cô sợ chú của nhóc con này lại hiểu lầm cô quấy rối nó.
Nhóc tiểu quỷ càng khóc dữ dội hơn, không có ý định dừng lại, Ôn Hạ thật sự không dám đối mặt với "ông chú" toàn lực này, liền vô tội cúp cái đuôi to cứ thế vô tội chuồn mất, để lại đứa nhóc đứng tại chỗ ăn vạ.
Editor: Vitamino