Khi còn nhỏ, tôi rất thích xem "Thế giới động vật" và "Con người với thiên nhiên". Bảo vệ động vật hoang dã cũng là đề tài mà tôi yêu thích. Cá voi ở Bắc Băng Dương, linh dương Tây Tạng ở cao nguyên, cuộc di cư của các loài động vật hoang dã trên thảo nguyên Tanzania (Một đất nước ở bờ biển phía đông Châu Phi)... Tạo hoá đã sinh ra những động vật ban tặng cho mỗi sinh mệnh với những vẻ đẹp khác nhau.
Chúng rõ ràng đẹp như vậy, nhưng lại nếm đủ mọi gian khổ chết chóc.
Vì vậy, một câu chuyện cũ với đề tài bảo vệ linh dương Tây Tạng - "Minh Xuyên có Tri Hạ" được viết ra.
Những sinh mệnh đẹp đẽ thuần tuý ấy rất cần được chúng ta bảo vệ.
Sau khi khu bảo tồn thiên nhiên Khả Khả Tây Lý được thành lập, nạn săn trộm tiếng súng gần như đã tuyệt chủng, nhưng vẫn có người tại chỗ này ở nơi đây đang tiếp tục canh giữ, trải qua những đêm lạnh buốt giá.
Một người đàn ông sinh ra trong ánh sáng đem trên lưng nỗi khổ, một người phụ nữ đã đi qua một nửa Trung Quốc vì anh ấy mà đến.
Khi còn là một sinh viên, cô gái ấy vừa gặp đã yêu một anh chàng học giỏi cao lớn lại ít nói, nhưng lần cuối cùng nhìn thấy anh lại là ở trước trại giam.
Sau hai năm xa cách, cuối cùng cô cũng tìm được anh, một lần nữa lên đường mang theo tình yêu cùng niềm tin nơi anh.
Tôi thích những người đàn ông có sức mạnh, có thương tích, có đau thương, có quá khứ, trên lưng có nỗi khổ nhưng mang trong mình sự dũng cảm cùng lòng nhân từ.
Lệ Trạch Xuyên là người như thế.
Tôi thích những cô gái quật cường, yêu ghét rõ ràng, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận định là người đó, từ đây núi xa sông dài, có bao nhiêu phong cảnh, cũng chỉ tìm người đó, anh ở đâu cô ở đó.
Ôn Hạ là người như thế.
Tôi thích nhân vật phản diện vừa chính vừa tà, đôi mắt đào hoa, đuôi mắt có nốt ruồi lệ, mạnh mẽ, điên cuồng cả đời.
Tống Kỳ Uyên là người như thế.
Con người trước hết có tình yêu lớn mới hiểu được tình yêu bé nhỏ, chỉ khi học cách chung sống hòa bình với thế giới, họ mới có thể trân trọng người trước mắt.
Có người, họ có thể không phải là một cặp trời sinh, nhưng họ là định mệnh của nhau.
Có người, họ làm việc chăm chỉ không cầu danh lợi, chỉ muốn trừng trị cái ác hướng đến cái thiện.
Lệ Trạch Xuyên cùng Ôn Hạ là người như thế.
Trong vùng đất hoang vu trên cao nguyên khan hiếm oxy này, họ đã chiến đấu ở đây, đoàn tụ ở đây, trao cho nhau chiếc nhẫn cỏ, thông cảm, nhường nhịn, trân trọng và yêu thương nhau trọn đời.
Có người vì lợi ích mà tranh nhau, trong khi những người khác lại dũng cảm cả đời vì niềm tin trong sáng. Anh hùng không chỉ xuất hiện trên chiến trường, mà còn tồn tại trong thời đại hòa bình này.
Họ đã gánh vác trọng trách nặng nề nhất, giương cao ngọn cờ xung trận, vượt qua lửa nước.
Một số công cụ hỗ trợ y tế cùng những cảnh ấm áp giữa con người với động vật được xuất hiện trong truyện đã được xử lý một cách nghệ thuật, không thể được xem là một trong những tư liệu. Hãy nhớ khi gặp các loài động vật hoang dã trong tự nhiên, bạn phải tuân thủ nguyên tắc không quẫy nhiễu, không làm tổn thương, chớ nên tự tiện đến gần, đừng quên chúng có hàm răng cùng móng vuốt sắc nhọn.
Cuối cùng, tôi hy vọng mọi người có thể chống lại các chế phẩm được làm từ động vật hoang dã, bảo vệ những sinh vật đang sinh sống trên cùng hành tinh của chúng ta.
Tô Hạnh An
Trong một đêm khuya đầy ánh sao.
------------
Cuối cùng đã hoàn truyện rồi, truyện này có lẽ là truyện mình edit nhanh nhất trong tất cả những truyện mình thầu. Một câu truyện theo mình thấy thì nó khá là có ý nghĩa, một đề tài về bảo vệ thiên nhiên, bảo vệ động vật hoang dã đang có nguy cơ bị tuyệt chủng. Mong là qua câu chuyện này mọi người sẽ có ý thức bảo vệ động vật, bảo vệ thiên nhiên hơn. Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện mình edit trong thời gian qua, hiện tại thì mình chưa tìm được truyện gì ưng ý để edit cả nên là hẹn gặp lại các bạn vào một truyện khác (Nếu mọi người có thấy truyện gì hay mà chưa được edit có thể giới thiệu nếu hợp gu mình sẽ edit nhé).