3.
Tuần tra trên núi thực sự là một công việc rất nhàm chán, ngày này qua ngày khác ở nơi không có người ở, chỉ có gió cát, tuyết mưa, có linh dương cùng bò hoang Tây Tạng chạy qua, nhưng nếu không có chúng tồn tại, thế giới nơi đây sẽ một mảnh yên tĩnh.
Ban ngày còn tốt nhưng ban đêm lại càng khó khăn hơn, nhiều khi không tìm được chỗ thích hợp dừng chân chỉ có thể ngủ tạm trên xe. Để tiết kiệm xăng, suốt đêm không thể bật điều hòa, trời lạnh đến tàn nhẫn cũng chỉ xuống xe chạy vòng vòng quanh xe từ tối đến rạng sáng.
Liền Khải cười ha hả kể cho Ôn Hạ về những chuyện xảy ra trong quá trình tuần tra, Ôn Hạ cười không nổi, chỉ cảm thấy đau lòng.
Đúng vậy, trong thời kỳ thịnh vượng này, vẫn luôn có người đứng lên để bảo vệ bình yên cho cao nguyên.
Ôn Hạ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, những ngôi sao rất sáng, thời tiết ngày mai nhất định sẽ rất đẹp.
Kha Liệt ngồi dưới bầu trời đầy sao, bả vai bị thương đau nhói, anh ta đang dùng sức quấn băng gạc, còn chưa kịp buộc chặt đã lại rơi ra.
Liền Khải vào trong lều, Ôn Hạ đi tới, đứng phía sau lưng Kha Liệt nói: "Để tôi tới giúp cho."
Kha Liệt luôn luôn chỉ có một biểu cảm, gật gật đầu, mở miệng nói: "Cám ơn".
Ôn Hạ động tác thuần thục xử lý miệng vết thương, giống như không cảm nhận được cơn đau. Lúc Kha Liệt cắm tai nghe vào di động, âm nhạc bay bổng nổi lên, là một bài hát tiếng Anh cũ —
When I was young I'd listen to the radio
Waiting for my favorite songs
When they played I'd sing along
It make me smile (*)
...
(*): Trích từ bài hát Yesterday Once More – The Carpenters
Ôn Hạ cười rộ lên: "Anh cũng thích bài hát này sao? Anh trai tôi cũng thích bài này lắm."
Kha Liệt rũ mắt xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi nghe Đại Xuyên nói, cô là người Bắc Kinh."
"Đúng vậy." Ôn Hạ cười: "Khi nào có thời gian thì tới Bắc Kinh, tôi sẽ bảo anh trai tôi mời anh ăn vịt quay."
Tính tình cùng tính cách của Kha Liệt đều mang theo vẻ cứng nhắc, khóe miệng mím thẳng. Anh ta rất ít khi nói chuyện, cho nên giọng nói khi mở miệng lúc nào cũng rất trầm, anh ta nói: "Vậy chắc là cô nhất định đã nhìn qua quảng trường Thiên An Môn (*) rồi phải không? Nó có phải rất đẹp đúng không?"
(*): Quảng trường Thiên An Môn: là một quảng trường rất lớn tại Bắc Kinh - Trung Quốc. Nó được đặt tên theo Thiên An Môn, cổng thành ở phía bắc chia cách nó với Tử Cấm Thành. Nhiều người xem nơi đây là nơi tượng trưng trung tâm của Trung Quốc.
Ôn Hạ suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, bấm vào giao diện album, trên màn hình có một bức ảnh chụp của cô cùng Ôn Nhĩ đang đứng trước quảng trường Thiên An Môn.
Trời chạng vạng tối, dòng xe cộ như dệt đi lại trên đường Trường An, bức tường màu đỏ gạch vàng vừa cổ kính, uy nghiêm lại rất tráng lệ.
Ôn Hạ chỉ vào người đàn ông đứng bên cạnh cô: "Anh trai tôi Ôn Nhĩ, hơn tôi sáu tuổi, rất yêu thương tôi."
Bức ảnh được chụp vào mùa hè, Ôn Nhĩ mặc một chiếc áo phông trắng không tay cùng quần đùi denim, mặt bị kính dâm ngăn trở, thấy không rõ ngũ quan nhưng dáng người mảnh khảnh thon dài cũng đủ gây thu hút sự chú ý.
Ôn Hạ thân mật ôm lấy cánh tay anh trai, mặt hướng về phía máy ảnh, ánh mắt cong cong cười ngu ngốc.
Kha Liệt nhớ tới lúc trước ở cửa trạm bảo hộ, hai chiếc xe vội vàng đi lướt qua nhau, lúc anh ta nhìn thoáng qua chỉ nhìn thấy một sườn mặt mơ hồ, từ cằm đến trán đều có đường nét hoàn mỹ.
Nhã nhặn lịch thiệp, ôn tồn lễ độ.
Cái tên này rất phù hợp với Ôn Nhĩ.
"Chờ tới khi nhiệm vụ kết thúc, tìm thời gian đi đến Bắc Kinh nhé." Ôn Hạ chân thành mời: "Tôi sẽ dẫn anh đến xem quảng trường Thiên An Môn, Đài tưởng niệm các anh hùng nhân dân, ăn vịt quay Bắc Kinh chính thống ở Tiện Nghi Phường, cả món thịt cừu Mông Cổ chính hiệu nữa, anh trai tôi mời khách, anh ấy có tiền lắm!"
Trên mặt Kha Liệt không có biểu tình gì, Ôn Hạ đợi hồi lâu mới có thể nhìn ra trong mắt anh ta một chút ý cười. Anh ta gật gật đầu nói: "Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đến."
Ôn Hạ trở lại lều, Phương Vấn Tình chui ra khỏi túi ngủ, Ôn Hạ cởi áo khoác cũng chui vào. Gió đêm gào thét rất ồn ào, xen lẫn tiếng kêu của dã thú, không thể ngủ yên giấc được.
Căn lều không có cửa sổ, ánh trăng không thể chiếu tới, ánh mắt Ôn Hạ rơi vào ngọn đèn thợ mỏ treo trên đỉnh lều, cô nhẹ nhàng thở dài.
Phương Vấn Tình đột nhiên lên tiếng: "Nói chuyện một lúc đi, tôi cũng ngủ không được."
Ôn Hạ nhắm mắt lại, không mở miệng lên tiếng cũng không đáp lại.
Phương Vấn Tình cười cười, trở mình trong túi ngủ, mặt hướng về phía Ôn Hạ, nói: "Cô rốt cuộc thích anh ta ở cái gì, vào một ngày đẹp trời, lại dùng hết cả thanh xuân của mình chạy đến nơi chim không thèm ị như vậy."
Ôn Hạ vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi như cũ, nhàn nhạt nói: "Cô không phải cũng tới đây sao?"
"Tôi với cô không giống nhau." Phương Vấn Tình lúc không trang điểm, màu lông mày rất nhạt: "Tôi đến đây vì anh ta, nhưng không có ý định ở đây vì anh ta, nhưng cô có thể chết ở đây vì anh ta, tôi có thể nhìn ra."
"Vậy thì cô cứ tiếp tục 'nhìn' đi." Ôn Hạ nói: "Một ngày nào đó cô sẽ 'nhìn' ra và hiểu được anh ấy đáng được yêu đến nhường nào."
Giọng của Phương Vấn Tình nghe có vẻ đặc biệt mơ hồ, cô ta cười nói: "Được rồi, tôi sẽ 'nhìn'."
Từ "nhìn" được nhấn rất mạnh, giống như khiêu khích.
Ôn Hạ lật người lại, đưa lưng về phía Phương Vấn Tình, nói rõ rằng cô không muốn nói thêm chuyện nữa. Phương Vấn Tình lại hứng thú, tự nhủ với chính mình: "Hai năm trước, tôi có gặp qua anh ta ở một quán bar ở Tây Ninh, bộ dáng anh ta lúc đó thực sự rất tù tùng, cả người một bộ dáng xám xịt, so với hiện tại hoàn toàn không giống nhau. Tôi mời anh ta uống rượu, hỏi anh ta từ đâu tới, thích cái gì, anh ta chỉ nói anh ta thích một cô gái."
Vừa nói xong, Phương Vấn Tình cố ý dừng lại, cả căn lều im ắng giống như trở nên trống rỗng. Xung quanh chỉ có tiếng hít thở trầm thấp, nhưng Ôn Hạ lại vẫn mở to mắt, đôi mắt sâu xinh đẹp phản chiếu dưới ánh sáng giống như mặt nước đang in bóng chú cá voi đang bơi qua.
Anh nói anh thích một cô gái.
Nhịp tim hoàn toàn bị chấn động bởi câu nói này.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, ở đây không có tín hiệu, chỉ có thể dùng điện thoại di động dùng làm đồng hồ báo thức, Ôn Hạ liếc nhìn màn hình, 1 giờ sáng, thời gian thay ca gác đêm.
Cô mở cánh cửa nhỏ trong lều đi ra ngoài, nhìn thấy Lệ Trạch Xuyên ngồi khoanh chân trên nóc xe hút thuốc, những ngôi sao lấp lánh mấy vạn năm không thay đổi như trở thành phông nền.
Gót chân giẫm lên cỏ sột soạt rúng động, Ôn Hạ cũng không ngẩng đầu nhìn, đi thẳng đến kéo cửa sau xe ngồi vào. Lệ Trạch Xuyên từ trên cao nhìn xuống, nhìn đến rõ ràng. Anh cười một chút, đợi đến khi hút xong điếu thuốc, anh nhảy khỏi nóc xe, kéo sườn cửa bên kia cũng ngồi vào.
Ánh trăng rất sáng, phản chiếu vào trong xe, Ôn Hạ đợi Lệ Trạch Xuyên thò người vào nháy mắt nghiêng người, nắm lấy cổ áo anh hôn lên.
Môi anh rất lạnh nhưng đầu lưỡi lại rất nóng, tiến vào trong răng thăm dò càng sâu hơn. Lệ Trạch Xuyên chưa bao giờ là người bị động, sau một lúc choáng váng qua đi, anh nhanh chóng làm chủ được tiết tấu. Hơi thở của Ôn Hạ không ngừng biến hoá theo cử động của anh, cô nếm được hương vị thuốc lá rất nhẹ cùng vị the mát của kẹo bạc hà.
Rất mệt mỏi, nhưng không ngủ được, Ôn Hạ gối lên bả vai Lệ Trạch Xuyên, sờ sờ lên hầu kết của anh, thì thầm: "Thẳng thắn khai báo, anh bị em cám dỗ từ khi nào?"
Lệ Trạch Xuyên nhắm mắt nghỉ ngơi, khóe miệng nở nụ cười nhè nhẹ: "Hai năm trước."
Trước khi tách ra, anh đã bị cám dỗ rồi, chỉ đáng tiếc cái chết của mẹ đã đánh tan tất cả sự kiêu ngạo của anh, anh còn không có sức lực mà ngẩng đầu thì làm sao dám đụng đến tình yêu.
Ôn Hạ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ướt át: "Trong hai năm ở Thanh Hải, anh có từng nghĩ quay trở về tìm em không?"
Lệ Trạch Xuyên nghiêng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, một bên ướt át, một bên đen huyền. Hầu kết từ từ trượt lên xuống, anh nghe thấy giọng nói của chính mình, đặc biệt trầm thấp: "Trước khi em đến, anh đã điền vào đơn xin nghỉ phép. Đợi tới khi nhiệm vụ tuần tra kết thúc, anh sẽ quay lại nhìn xem, gặp mẹ, gặp người con gái anh thích, anh muốn biết cô ấy có sống tốt không, có bị ai bắt nạt không. Anh tới Thanh Hải hai năm, vẫn luôn mơ thấy cô ấy, mơ thấy thời điểm lần đầu anh và cô ấy gặp nhau."
Mi mắt Ôn Hạ ầng ậng nước, con ngươi long lanh ướt át, cô cắn chặt cổ Lệ Trạch Xuyên như trút giận, mơ hồ nói: "Anh chỉ thông báo một câu rồi biến mất. Em đi khắp nơi tìm anh, hỏi qua những người có thể biết. Có lúc em còn chạy tới mộ, nghĩ rằng trước mộ mẹ có thể sẽ gặp anh hay không..."
Lệ Trạch Xuyên cảm thấy như ăn phải môt dao, cơn đau vô cùng khủng khiếp. Anh kéo khoá áo khoác, đem Ôn Hạ tiến vào trong ngực, kề sát vào tim, anh nói: "Sẽ không có lần sau nữa, anh đảm bảo."
Ôn Hạ dụi hết nước mắt cọ vào quần áo của Lệ Trạch Xuyên, cô cắn môi, giọng nói trầm thấp mà kiên định: "Không được vứt bỏ em, cả đời này, em đi theo anh, anh đi đâu em cũng sẽ theo anh."
Lệ Trạch Xuyên lại đem câu nói này hiểu theo nghĩa khác, cô đi theo anh, dù sống hay chết, sẽ đều đi theo anh.
Anh mang trên lưng ba sinh mạng, của anh, của Ôn Hạ còn cả đứa nhỏ chưa biết giới tính, nhưng đã được đặt tên Lệ Niệm Tây.
Vì vậy, dù khó khăn đến đâu anh cũng phải sống sót, sống thật tốt.
Các vì sao sáng cả đêm, ngày hôm sau quả nhiên thời tiết rất đẹp. Đoàn xe lên đường từ sáng sớm, đi về hướng hồ Trác Nãi, đồng thời cũng phải chú ý đến chuyển động trên đường đi, đặc biệt là các vết bánh xe trên đường.
Nhiệt độ dần tăng lên, bùn lầy bị đông cứng bắt đầu tan chảy, chiếc xe chở vật tư lại bị chìm một lần, lại lần nữa được kéo lên, chạy chưa đến 300 mét lại lần nữa bị chìm. Liền Khải tức giận đến mức mở miệng chửi rủa, Lệ Trạch Xuyên vỗ vai anh ta, ra hiệu cho anh ta tiết kiệm một chút sức lực.
Nâng xe lên khỏi vũng bùn lầy, Nặc Bố chạy đến một chỗ vắng vẻ đi tiểu, ngay lúc sau lại bất ngờ vội vàng chạy trở lại. Liền Khải nói đùa: "Trước sau chưa đến hai phút, nhanh quá vậy, cậu không phải tè ra quần đấy chứ?"
Một đám người cười rộ lên, Nặc Bố đỏ bừng mặt chạy thẳng đến trước mặt Lệ Trạch Xuyên: "Anh Tang Cát, em nhìn thấy dấu vết, là dấu vết bánh xe."
Ở đây còn có đồng chí nữ, Nặc Bố xấu hổ không dám đi gần đây, chạy tít ra xa, không ngời lại phát hiện ở đó có dấu vết bánh xe để lại. Gió thổi rất dữ dội, bụi bay mù mịt, đem dấu vết bánh xe bao trùm lấy một nửa, nếu không để ý kỹ, khả năng cái gì cũng không thấy.
Kha Liệt quỳ rạp trên mặt đất, tinh tế quan sát thật kỹ thấy lốp xe có hình khối, thường được sử dụng cho các loại xe việt dã, khoảng cách giữa các lốp rất lớn, đây là loại lốp phù hợp với địa hình khắc nghiệt. Vết bánh xe ba phần nhẹ một phần nặng, lốp xe còn mới. Người dân bản địa không quá chú ý về nó, hoặc là khách du lịch hoặc là...
Lệ Trạch Xuyên nhanh chóng đưa ra một quyết định dứt khoát, đuổi theo!
Điều kiện đường quá kém, đến mức không thể gia tăng tốc độ của xe, sau khi vượt qua một con dốc lớn thoai thoải, những vết bánh xe hoàn toàn bị gió cát bao trùm, biến mất không thấy rõ dấu vết, manh mối bị chặt đứt.
Liền Khải dừng xe dạo quanh một vòng, cái gì cũng không phát hiện ra, Nặc Bố tức giận đỏ bừng mắt, vẻ mặt của Lệ Trạch Xuyên cũng ảm đạm. Anh đứng lặng ở đó một lúc, đột nhiên quay đầu nhìn lại về một hướng nào đó.
Nơi anh nhìn đến, có gió cát bay mù mịt, gào thét như muốn nhấn chìm mảnh đất hoang vu. Trình Phi cười nhạo một câu: "Cảnh sát Lệ đứng ngây ra đó vậy, kinh hoàng đến phát ngốc sao."
Ngay khi giọng nói anh ta cất lên, một đốm đen xuất hiện trong tầm nhìn, đốm sáng dần dần mở rộng, để lộ hình dáng một chiếc xe tải nhỏ đằng sau có thùng sau.
Lệ Trạch Xuyên liếc nhìn Trình Phi một cái, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng hai mắt lạnh đến thấu xương. Trình Phi xấu hổ rời mắt đi nhìn chỗ khác, đồng thời nắm chặt tay lại.
Nhóm người đội tuần tra giống như một bầy sói lao về phía trước, buộc chiếc xe tải phải dừng lại. Kha Liệt lao ra trước, nhắm thẳng vào đầu tài xế xe tải qua kính chắn gió. Người lái xe hoảng sợ đến mức ngã ra khỏi khu điều khiển, ngã xuống mặt đất, chân mềm nhũn đến mức không đứng dậy nổi.
Lệ Trạch Xuyên xách cổ áo ông ta túm lên, lạnh giọng nói: "Đang làm gì?"
Người đàn ông ăn mặc như một người Tây Tạng, khuôn mặt già nua, nhìn qua trông như đã vượt quá cả đời người, đôi môi nứt nẻ run rẩy, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, rất giống như có tật giật mình.
Lệ Trạch Xuyên đã sớm không còn kiên nhẫn, vung một tay lên, Liền Khải nhanh chóng đi vòng ra phía sau xe tải.
Xe tải nhỏ cực kỳ cũ nát, đồng hồ đo đều đã bị hỏng. Cánh cửa thùng sau xe dùng một thanh sắt gỉ khoá lại, Liền Khải rút cây gậy ra, mở cánh cửa xe đổ nát, anh ta nhìn thấy có một cậu bé khoảng 15-16 tuổi đang ngồi bên trong, cũng mặc bộ quần áo như người Tây Tạng. Cậu bé nhìn thấy Liền Khải đang hùng hùng hổ hổ lao vào, giật mình tại chỗ, không biết phải làm sao.
Trong xe chất đống một vài bao tải, căng phồng, không biết trong đó là thứ gì.
Liền Khải để cậu bé xuống xe, giao cho Nặc Bố trông coi, còn anh ta rút con dao ngắn rạch một rạch trên bao tải, chất bột trắng lập tức lao ra, anh ta dùng mũi dao lấy một ít cho vào trong miệng, "phi" một tiếng nhanh chóng nhổ ra.
Liền Khải thở dài, thu hồi vũ khí đi tới bên người Lệ Trạch Xuyên, ghé vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: "Chở muối."
Editor: Vitamino