3.
Trong phòng trực chỉ còn lại hai người, Lệ Trạch Xuyên kéo lại cổ áo bị Ôn Nhĩ túm, rót một chén nước nóng đưa qua: "Có chuyện gì cứ từ từ nói."
Ôn Nhĩ trừng mắt nhìn anh, giơ tay đem cái chén nghiêng sang chỗ khác: "Tôi với cậu chẳng có gì để nói cả, Ôn Hạ nhất định phải đi theo tôi. Cậu tới đây để cứu rỗi hay tẩy rửa linh hồn đó là chuyện của cậu, tôi không thể đem thanh xuân của em gái tôi giao cho cậu được!"
"Nếu anh có thể đến sớm hơn ba ngày, đứng trước mặt nói với em những lời này, em nhất định sẽ ủng hộ anh vô điều kiện." Lệ Trạch Xuyên cầm cái chén bị đánh nghiêng kia nhặt lên, rửa sạch sẽ, thả lại bên cạnh phích nước nóng. Anh nhìn Ôn Nhĩ, ánh mắt bình tĩnh: "Sẽ hỗ trợ giúp anh mang Ôn Hạ đi. Nhưng hiện tại, không được. Em sinh ra, cô ấy là người của em, em chết đi, cũng muốn thêm họ của em trước tên cô ấy, cả đời này em chỉ muốn cô ấy!"
"Cậu có tư cách gì mà đòi cả đời muốn Ôn Hạ!" Ôn Nhĩ hai mắt đầy ánh lửa, vô cùng tức giận: "Cậu thiếu chút nữa đã hại chết nó! Ở lầu bốn, nó vì cứu mẹ cậu mà rơi từ trên lầu bốn xuống, hay là nên nói, nó bị đẩy xuống, cậu còn nhớ rõ không?"
Đó là chuyện của hai năm trước, cũng chính sự việc này đã khiến Lệ Trạch Xuyên hoàn toàn tuyệt vọng về bản thân và cuộc sống.
Hôm đó là sinh nhật mẹ anh, Ôn Hạ mua một chiếc bánh kem rất đẹp cùng anh đi đến bệnh viện Quốc Nhân, trên đường còn cười tủm tỉm nói giỡn với anh, đường đi khó nhất chính là mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu, cô nhất định phải tạo mối quan hệ này cho thật tốt.
Anh cố ý chọc giận cô, nói nhà anh còn chưa có cô con dâu nào, vậy mà đã dám nhận mình là con dâu trong nhà, không biết xấu hổ.
Ôn Hạ vẫn cười tủm tỉm như cũ, không hề tức giận, giống như chỉ cần ở bên anh tâm tình sẽ không tệ.
Tình trạng của mẹ Lệ phi thường tốt, bà không hề tuỳ tiện tức giận, thậm chí còn nắm tay Ôn Hạ, khen cô xinh đẹp. Ba người cùng thổi nến cắt bánh, vui vẻ hoà thuận. Mẹ Lệ đột nhiên nói muốn đi vệ sinh, cảm thấy nhà vệ sinh trong phòng sinh hoạt không đủ sạch sẽ, muốn đi đến phòng lớn hơn trong hành lang.
Mẹ Lệ vẫn luôn mỉm cười dịu dàng, giống như một người mẹ bình thường, Lệ Trạch Xuyên nhất thời mềm lòng, đáp ứng yêu cầu của bà. Ôn Hạ đi vào cùng mẹ Lệ, Lệ Trạch Xuyên ở bên ngoài chờ. Năm phút sau, anh nghe thấy giọng nói hoảng sợ của Ôn Hạ: "Bác, bác đừng nhúc nhích."
Lưới bảo vệ được lắp trên các cửa sổ của bệnh viện, nhà vệ sinh ở hành lang trên lầu bốn vừa xảy ra sự cố bị hỏng. Cửa sổ nằm ngang, diện tích rộng, có thể đủ chỗ cho hai người ngồi song song. Mẹ Lệ ngồi trên bệ cửa sổ, hai chân buông thõng bên ngoài, lung lay như sắp ngã, bà nghiêng người sang một bên, nhìn về phía anh cười khẽ: "Nếu không có mày, tao sẽ không có bộ dạng như ngày hôm nay, sinh mệnh của tao bị hủy hoại trong tay mày, đều là lỗi của mày, mày phải nhớ kỹ!"
Giọng nói như lời nguyền văng vẳng bên tai anh. Lệ Trạch Xuyên giống như bị chọc vào chỗ yếu, chết sững tại chỗ, chật vật quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn mặt mẹ lần nữa.
Các y tá hộ sĩ nghe thấy tiếng chạy tới, cảnh sát đặt một tấm đệm cứu sinh ở tầng dưới, âm thanh lộn xộn, giọng nói hỗn loạn truyền đến.
Hộ sĩ tức giận: "Bà ấy là bệnh nhân, sao có thể tùy tiện đưa bà ra ngoài!"
Lệ Trạch Xuyên không nói được lời bào chữa nào, đầu đau như búa bổ, toàn thân run rẩy.
Ôn Hạ trong mắt đều là nước, nắm lấy tay anh, giọng nói run run: "Bác đột nhiên đẩy em ngã, động tác của bác quá nhanh, em không kịp phòng bị. Em xin lỗi..."
Anh muốn nói rằng anh không trách cô, sự việc này không phải lỗi của cô, nhưng những lời phát ra lại là: "Sao em không nhìn mẹ?"
Sắc mặt Ôn Hạ lập tức tái nhợt, Lệ Trạch Xuyên cảm thấy một cỗ khoái cảm.
Cứ như vậy, mọi người cùng đau khổ.
Trước mặt là ánh đèn chiếu xuống, anh cảm thấy như mất hết sức lực, dựa lưng vào tường, khuôn mặt vô cảm gặm nhấm hết nỗi thống khổ, máu chảy đầm đìa.
Lệ Trạch Xuyên không biết Ôn Hạ trèo lên bệ cửa sổ từ lúc nào, chỉ nghe thấy mẹ anh gọi tên Ôn Hạ, bảo cô lại gần. Sau một hồi yên tĩnh qua đi, tiếng hét chói tai vang lên bên tai anh, anh kinh hoàng quay đầu lại, mẹ Lệ đã được hộ sĩ cùng cảnh sát cứu xuống, nhưng lại không thấy bóng dáng Ôn Hạ đâu.
Cô bị ngã rơi xuống đệm cứu sinh ở tầng dưới.
Tiếng còi xe cứu thương vang lên rồi biến mất. Mọi thứ lộn xộn, khắp nơi đều hỗn loạn.
Không một ai để ý tới Lệ Trạch Xuyên, anh đứng bất động ở đó, cả người run rẩy.
Mẹ Lệ cười lạnh, giọng nói vọng ra từ đám đông, gằn từng chữ, lặp đi lặp lại: "Đừng ngu ngốc nữa, làm gì có ai yêu thương mày! Nỗi đau cả cuộc đời tao đều do mày gây ra. Nếu không có mày, tao sẽ không có bộ dáng như bây giờ! Tao nguyền rủa mày, sẽ giống như tao sống đau khổ thê thảm! Tao nguyền rủa mày, vĩnh viễn, vĩnh viễn không có được tình yêu thương!"
Anh nhắm mắt lại bịt kín lỗ tai, những giọng nói ấy vẫn theo gió truyền đến, văng vẳng không ngừng trong tâm trí anh.
"Nếu không có mày, tao sẽ không có bộ dáng như bây giờ."
"Đừng ngu ngốc nữa, làm gì có ai yêu thương mày."
"Tao nguyền rủa mày, vĩnh viễn, vĩnh viễn không có được tình yêu thương!"
.........
Đầu đau như muốn nứt ra.
Anh không còn sức lực để khóc, thậm chí không có sức để gục ngã, chỉ có thể âm thầm chịu đựng, chịu đựng mọi sự tra tấn.
Tầng lầu không cao, Ôn Hạ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có chút chấn động nhẹ, cần phải tĩnh dưỡng. Lệ Trạch Xuyên không dám vào phòng bệnh, vẫn luôn canh giữ ở hành lang.
Cô ở phòng đơn, từ ô cửa kính trên cửa có thể nhìn thấy khuôn mặt Ôn Hạ, cô ngủ thiếp đi, yên tĩnh như một đứa trẻ.
Sắc mặt trắng bệch như màu chăn đệm khiến anh thấy đau lòng.
Lệ Trạch Xuyên nâng tay đặt lên trên mặt kính, theo góc độ, như thể khuôn mặt Ôn Hạ đang nép vào lòng bàn tay anh, anh có thể ôm lấy cô, nghe được hơi thở của cô.
Một đôi giày da nam xuất hiện trong tầm mắt, Lệ Trạch Xuyên ngẩng đầu, một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đứng trước mặt anh.
Mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ đoan chính.
Lệ Trạch Xuyên mơ hồ nhớ tới Ôn Hạ từng nói qua, cô có một người anh trai tên là Ôn Nhĩ. Lệ Trạch Xuyên còn chưa kịp nói, Ôn Nhĩ đã tung nắm đấm tới, Lệ Trạch Xuyên lảo đảo ngã ra ngoài, Ôn Nhĩ từ trên cao nhìn xuống trịch thượng nhìn anh, lạnh lùng nói: "Từ hôm nay trở đi, cậu không được phép lại gần em gái tôi một bước, tôi cũng sẽ không cho phép nó thích cậu, giữa hai người, dừng lại ở đây."
Nói xong, Ôn Nhĩ xoay người đi vào phòng bệnh, kéo rèm cửa kính xuống, hoàn toàn ngăn cách Lệ Trạch Xuyên bên ngoài.
Không một câu hỏi, không một lời giải thích, thái độ tuy cứng rắn nhưng là cách bảo vệ hữu hiệu nhất.
Mẹ anh nói đúng, anh là ác quỷ sẽ phá hủy mọi điều tốt đẹp.
Lệ Trạch Xuyên từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ bụi trên quần áo. Chuông điện thoại đột ngột vang lên, trên màn hình là số của hộ sĩ tại bệnh viện Quốc Nhân.
Anh bỗng có linh cảm không lành, đầu ngón tay run lên lúc bấm nút trả lời.
Giọng nói của hộ sĩ mang theo tiếng nức nở, tốc độ nói cũng nhanh dần đều, trong lúc hỗn loạn, anh chỉ nghe thấy một vài từ mấu chốt — Bà Lệ, mài cán bàn chải đánh răng, cắt cổ tay, cấp cứu không hiệu quả...
Giống như một con chim bồ câu trắng vỗ cánh, tiếng kêu chim bồ câu vang vọng cả bầu trời xanh thẳm, cây hoè già cỗi đã rụng chiếc lá cuối cùng, tất cả những sự việc đã qua đều kết thúc trong một lúc này.
Tình yêu, tình thân, anh tận mắt nhìn thấy chúng đến, bây giờ, nhìn chúng đi xa, anh rốt cuộc không còn gì, cũng không vướng bận.
Vườn hoa nhỏ ở bệnh viện không có người, Lệ Trạch Xuyên ngồi trên bậc đá xanh hút cả bao thuốc, có nước mắt rơi xuống, anh vội vã lau đi, nơi khoé mi chỉ để lại vết nước, giống như đuôi cá mềm mại.
Tuyệt vọng sao, cũng không tính là vậy, anh đã sớm quen với loại cảm giác này, cũng chỉ là bình thường thôi.
Lệ Trạch Xuyên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ của một phòng bệnh nào đó, nơi Ôn Hạ đang nằm. Cô đang được bảo vệ, chỉ cần anh có thể tránh xa cô, cô sẽ có một cuộc sống tốt.
Mẹ anh nói đúng, người anh yêu thương, đều sẽ bị anh phá huỷ.
Mặt trời lặn, có tiếng chim bồ câu bay trong gió, đây là ấn tượng cuối cùng của anh về thành phố này.
Không có người thân không có bạn bè, chồng của bà đã sớm biến mất từ lâu, tang lễ của mẹ Lệ diễn ra yên tĩnh đến dị thường, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Lệ Trạch Xuyên. Anh thay một chiếc áo khoác đen trước ngực đính một bông hoa nhỏ màu trắng.
Nghi thức tiến hành được một nửa, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tên Ôn Hạ nhảy lên trên màn hình, Lệ Trạch Xuyên nhìn chằm chằm cái tên đó vài giây, sau đó trực tiếp tắt máy.
Sau tang lễ, Lệ Trạch Xuyên trở lại trường học để hoàn tất thủ tục xử lý xin thôi học. Người phụ trách Phòng Học vụ hết lòng thuyết phục anh chỉ còn vài tháng nữa sẽ tốt nghiệp, bảo anh đừng bốc đồng.
Lệ Trạch Xuyên một chữ cũng không nói, lạnh như tượng đá, người phụ trách chỉ có thể thở dài.
Rời khỏi Phòng Học vụ, anh nghe thấy tiếng ai đó tặc lưỡi nói về anh.
"Nhìn xem, là người này, nhiếp ảnh gia tài giỏi, đáng tiếc, cậu ta chính là kẻ điên. Tin tức lan truyền trên mạng nói rằng mẹ cậu ta có vấn đề về đầu óc, muốn nhảy lầu tự tử, nhưng lại không chết, mà hại chết một nữ sinh khác, sau đó còn cắt cổ tay, máu me đầy người, làm bậy làm bạ."
"Tôi cũng đã xem bài đăng đó rồi. Nghe nói rằng ba cậu ta là người bất bình thường, có khuynh hướng bạo lực, thường xuyên hành hạ tra tấn cậu ta, cậu ta cũng rất đáng thương."
"Đáng thương tất có chỗ đáng trách, đồng tình cũng không thể đồng tình hết được!"
Lệ Trạch Xuyên đứng yên tại chỗ vài giây, tiếng nói tầm bậy vẫn còn tiếp tục vang lên, anh ném chiếc áo khoác trên vai xuống, giáng một cú đấm vào mũi người nọ.
Hành lang tức khắc lộn xộn, có người la hét, có người ồn ào, máu mũi rơi trên nền lát gạch nhẵn nhụi, vẽ nên những dấu vết dài ngoằn ngoèo.
Nháy mắt kia, đầu óc Lệ Trạch Xuyên trống rỗng, anh thậm chí không nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau đó, khi tỉnh táo lại đã thấy bản thân đang trong Cục an ninh công cộng.
Gây chuyện bị giam giữ năm ngày. Không cần làm thủ tục thôi học, đã bị trực tiếp đuổi học ra khỏi trường.
Năm ngày sau, anh nhìn thấy Ôn Hạ đang đứng bên ngoài trại giam giữ.
Bây giờ là buổi trưa, Ôn Hạ đứng ở nơi có ánh mặt trời chói chang, cách anh một con đường trống trải vắng vẻ, trên cánh tay vẫn còn quấn băng gạc, là vết trầy da lúc bị ngã xuống lầu.
Ôn Hạ tiến lên một bước, anh lùi lại một bước, giữa hai người luôn có một khoảng cách không thể vượt qua.
Một chiếc taxi chạy tới, anh duỗi tay ngăn lại, không dám nhìn Ôn Hạ nhiều hơn, cúi đầu, chạy trối chết.
Đó hẳn là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời anh, xấu hổ đến mức không dám nhìn vào mắt một cô gái. Anh sợ nhìn thấy mình trong mắt cô, nhìn thấy một bản thân kiêu ngạo đã bị phá vỡ.
Sau đó, anh mang theo hành lý, bước đến một hành trình dài.
Không có đích đến, không có ngày trở về, hoàn toàn như tự đày đoạ mình.
Trong lúc chờ máy bay, ở sảnh sân bay, anh liên tục nhìn danh bạ trong điện thoại, đều là những mối quan hệ không gần không xa, cũng không cần nói lời từ biệt. Lúc trượt đến số của Ôn Hạ, anh dừng lại một lúc, trong lòng đau nhói, giống như có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh.
Ngồi cạnh anh là một cậu bé lai đang học chữ, cậu bé đang chăm chú đọc thuộc lòng một câu bằng tiếng Anh. Câu nói lọt vào tai Lệ Trạch Xuyên khiến trái tim anh đau đớn —
The darkness is no darkness with thee.
Có em, bóng tối không còn là bóng tối.
Lệ Trạch Xuyên nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt ẩm ướt mà ấm áp, như có thứ gì đó sắp mãnh liệt trào ra.
Anh bấm vào số của Ôn Hạ gửi một tin nhắn: "Đừng tìm anh, bảo trọng."
Tiếng nhắc nhở trong sân bay vang lên, anh rút thẻ sim điện thoại ra, ném vào thùng rác.
Anh cho rằng sẽ không có ai tìm thấy anh nữa, giống như anh chưa bao giờ xuất hiện.
Mãi cho đến hai năm sau, trên mảnh đất hoang vu mênh mông không người này, anh gặp lại cô. Cô vẫn xinh đẹp như vậy, đôi mắt đặc biệt đẹp, giống như đại dương, khi ngẩng đầu lên, giống như có một con cá voi khổng lồ bơi qua.
Cô nói, cô đến đây tìm người, là người cô thích, anh ấy tên là Lệ Trạch Xuyên.
Trái tim đã yên lặng bấy lâu nay lại nhảy dựng lên.
Dù là trước đây hay bây giờ, cô vẫn là người cứu rỗi anh, chưa bao giờ thay đổi.
The darkness is no darkness with thee.
Có em, bóng tối không còn là bóng tối.
Lệ Trạch Xuyên nhìn thẳng vào mắt Ôn Nhĩ không chút né tránh, ôn tồn nói: "Đương nhiên là nhớ, em cũng không bao giờ dám quên, em đã cố gắng tránh xa Ôn Hạ, nhưng đều thất bại. Em không thể không yêu cô ấy, hai năm trước là vậy, hai năm sau vẫn thế. Em có thể khom lưng xin lỗi, cũng có thể quỳ xuống nhận lỗi nhưng em sẽ không bao giờ rời xa cô ấy nữa, cô ấy đáng để em dùng cả đời bảo vệ."
"Quỳ xuống nhận lỗi? Nói cũng thật dễ nghe!" Ôn Nhĩ nghiến răng cười lạnh: "Vậy cậu quỳ xuống đi. Để tôi xem cậu rốt cuộc có bao nhiêu thành ý!"
Cửa phòng trực không đóng chặt, theo khe hở truyền ra tiếng nói, Ôn Hạ canh giữ ở bên ngoài nghe rõ ràng. Cô muốn mở cửa xông vào, Lệ Trạch Xuyên quay đầu lại, dùng ánh mắt ngăn lại mọi động tác của cô.
Lệ Trạch Xuyên không chút do dự, thật sự quỳ xuống, quỳ gối trước mặt Ôn Nhĩ. Thân hình thấp xuống, nhưng ánh mắt anh không đổi, nóng rực, cương nghị, như một lá cờ lúc xung trận, cháy sáng như những vì sao.
Ôn Hạ nhìn Lệ Trạch Xuyên cong hạ đầu gối, cô nghe thấy giọng nói của anh, rất trịnh trọng.
Anh nói: "Con người sống một đời, luôn có những thứ quan trọng hơn rất nhiều so với sinh mệnh. Đối với em, niềm tin và Ôn Hạ đều đặt lên trước sinh mệnh, em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Lệ Trạch Xuyên quỳ gối tương đương với việc đảo ngược chiến tuyến của Ôn Nhĩ, con thú trong lòng Ôn Nhĩ như đang chạy quanh phòng trực, Lệ Trạch Xuyên thậm chí có thể cảm nhận được mâu thuẫn và rối rắm trong lòng anh ta qua tiếng bước chân.
Như nghĩ đến điều gì đó, Ôn Nhĩ đột nhiên bước đến chỗ Lễ Trạch Xuyên, nhấc chân đá vào vai anh. Với sức lực của cú đá chân này, Lệ Trạch Xuyên nghiêng người ngã xuống đất, anh đồng thời kẹp vào mắt cá chân của Ôn Nhĩ, một quyền đấm vào chân anh ta. Ôn Nhĩ cảm thấy đầu gối đau nhức, loạng choạng khuỵu xuống, Lệ Trạch Xuyên nhanh chóng vặn người, dán vào sau lưng anh ta đè chặt, bóp chặt cổ anh ta.
Ngón tay của Lệ Trạch Xuyên nắm bắt chính xác mạch đập của Ôn Nhĩ, anh đột ngột siết chặt, Ôn Nhĩ chỉ cảm thấy một luồng khí huyết dâng lên, gần như hít thở không thông.
Lệ Trạch Xuyên trầm giọng nói: "Anh xem, em có thể đánh bại anh, em có khả năng bảo vệ cô ấy. Sở dĩ yếu thế trước mặt anh bởi vì em muốn anh nhìn thấy thành ý của em. Em yêu Ôn Hạ, thực sự yêu cô ấy. Anh đem cô ấy giao cho em, em muốn cô ấy cả đời, nếu thực sự còn có kiếp sau, em cũng sẽ muốn."
Editor: Vitamino