3.

Trong đầu vang lên tiếng ầm, Ôn Hạ duỗi tay muốn cởi kính trên mặt Tang Cát. Tang Cát nghiêng đầu trốn, vặn cánh tay của Ôn Hạ, đem cô đè vào cánh cửa xe Hummer.

Ngay khi mặt trời lặn, nhiệt độ đã xuống thấp khủng khiếp, cũng chẳng có ai lang thang trong sân. Trong không gian rộng lớn, ngoài chú chó ngao Tây Tạng lớn, chỉ còn duy nhất hai sinh vật sống đang thở, Tang Cát và Ôn Hạ.

Ôn Hạ nằm trên cửa xe, khàn giọng nói: "Anh không phải người Tây Tạng, anh là người Hán! Anh là ai? Anh rốt cuộc là ai?"

Tang Cát nói: "Thứ nhất, đừng giương nanh múa vuốt trước mặt tôi, tôi thấy rất phiền; thứ hai, tự xem chính mình đang làm gì, sau đó tự làm tốt chức trách của mình, trạm bảo hộ không phải là nơi để nuôi tiểu thư; thứ ba, tự học cách bảo vệ bản thân mình trước, đừng có hành động theo cảm tính, chỉ tự làm chết chính mình thôi."

Giọng điệu của Tang Cát rất thẳng thắn, nói xong buông sức lực trong tay, xoay người đi vào phòng sinh hoạt.

Cổ tay sau khi bị vặn liền đau nhức, Ôn Hạ đứng không vững lắc lắc tay, đột nhiên cảm thấy vô cùng uỷ khuất. Cô vạn dặm xa xôi tới đây, thế nhưng một lời tốt đẹp cũng không thấy.

Chú chó ngao Tây Tạng to lớn chồm tới trước cái lưỡi thè ra, cái đầu khổng lồ của nó cọ cọ lên bắp chân Ôn Hạ, ​​cơ thể tròn trịa của nó đang quanh quẩn dưới chân cô, như thể sợ cô đông cứng vì lạnh. Ôn Hạ giận dỗi giẫm nhẹ lên móng vuốt của chú chó lớn, nói: "Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Tao bị chủ mày đánh rồi, giờ mày còn định cắn tao à!"

Nguyên Bảo tính tình tốt, bị liên luỵ cũng không tức giận, ngoắc ngoắc cái mũi, chớp chớp mắt mà nhìn Ôn Hạ.

Nặc Bố từ chỗ nào đó chạy tới, xoa xoa lòng bàn tay cố gắng giải thích thay cho Tang Cát: "Chị Tiểu Hạ, chị đừng tức giận. Anh Tang Cát trực thuộc Cục Cảnh sát rừng của Khu bảo tồn Thiên nhiên Quốc gia Khả Khả Tây Lý là một trong mười bốn cảnh sát hàng đầu bảo vệ rừng đang đóng quân ở đây. Anh ấy không phải người xấu đâu, chỉ là tính khí lạnh lùng chút."

Trong mắt Ôn Hạ vẫn còn đọng sương, ​​cô nhìn Nặc Bố hỏi: "Tang Cát không phải là người Tây Tạng mà là người Hán, đúng không? Tên tiếng Trung của anh ta là gì? Anh ta đến Khả Khả Tây Lý khi nào?"

Nặc Bố xua tay: "Anh Tang Cát không cho em nói nhảm, chị tự tìm anh ấy hỏi thẳng đi."

Ôn Hạ đứng dậy lao vào phòng sinh hoạt nơi Tang Cát vừa bước vào.

Hỏi thẳng anh ta, đúng không? Được, vậy thì hỏi!

Nặc Bố không ngờ cô lại nghe gió thành mưa thế vậy, cười cười có ý đồ ngăn cô lại: "Chị Tiểu Hạ, chị nhìn xem, trời tối rồi, ngày mai nói chuyện tiếp đi. Ký túc xá ở đằng kia, môi trường khá tốt. Em đưa chị đến đó nhé. Chị xem, đi theo em."

Ôn Hạ đẩy trán Nặc Bố kéo cậu ta sang một bên, nói: "Nếu hôm nay tôi không tìm người họ Tang kia, tôi sẽ không đi ngủ!"

Nặc Bố nhanh mồm nhanh miệng, chạy tới thuận miệng nói sự thật: "Cái gì mà họ Tang? Tang Cát là tên Tây Tạng do lão trạm trưởng đặt cho anh ấy thôi. Tên thật của anh ấy là Lệ!"

Quả nhiên là anh ấy!

Trong lồng ngực như có lửa đốt, thiêu đốt đến lục phủ ngữ tạng, Ôn Hạ vội vàng chạy đi, trực tiếp phá cửa xông vào phòng sinh hoạt.

Căn phòng là một phòng chờ ca đêm với đồ nội thất đơn giản, một chiếc bàn gỗ và một chiếc giường gấp. Tang Cát để trần thân trên đứng trước máy sưởi lau người, trên ngực, bụng và lưng có những vết sẹo gớm ghiếc. Chiếc quần dài ôm lấy cơ thể, để lộ viền quần lót cùng đường cơ bụng săn chắc tinh tế.

Anh nghe thấy âm thanh quay người lại, ánh mắt hình vòng cung sắc bén, mắt một mí, xinh đẹp hiếm thấy, trên lông mày có một vết mờ mờ, giống như một đoạn lông mày bị đứt.

Trên mặt nhẵn nhụn, sạch sẽ, sống mũi cao thẳng, đường viền môi mỏng, sắc như mí mắt. Cái kiểu lạnh lùng cô độc vẫn được mô tả trong sách có lẽ chính là thế này.

Ôn Hạ kiên định nhìn anh, hai mắt nhất thời đỏ lên, đờ đẫn nói: "Em nên gọi anh là Tang Cát hay là Lệ Trạch Xuyên? Em đang đứng trước mặt anh vậy mà anh vẫn có thể giả vờ không quen biết em. Trái tim anh tàn nhẫn vậy sao."

Lệ Trạch Xuyên ném chiếc khăn vào chậu, xoay người tìm quần áo, cơ bắp không ngừng nhấp nhô trong lúc hành động. Anh nói: "Đóng cửa lại rồi nói chuyện, lạnh lắm."

Ôn Hạ sững sờ tự hỏi lúc cô nhìn thấy anh lần cuối, là bên ngoài trại tạm giam hay là trong bệnh viện, mặt khác, cô lại rất tức giận trước thái độ thản nhiên của anh. Đầu óc cô vẫn đang quay cuồng giữa quá khứ và hiện thực, người đã đi tới trước mặt anh, cánh tay cô giơ lên, một tiếng "bốp" vang lên, một cái bạt tai vững vàng an toạ trên mặt Lệ Trạch Xuyên.

Bên cửa vang lên tiếng động, là Nặc Bố, cậu ta đứng bên ngoài xem náo nhiệt, cả kinh há hốc mồm.

Lệ Trạch Xuyên nghiêng mặt, đôi mắt đen tuyền từ dưới nhìn lên thái độ như khiêu khích, nhìn vào mặt Ôn Hạ thật sâu.

Hai năm trước, bên ngoài trại tạm giam, ngang qua con đường vắng, anh cũng nhìn cô như vậy.

Cái loại ánh mắt đó khiến cho nhịp tim của Ôn Hạ lộn xộn, không đợi cô sắp xếp ra manh mối, thân thể lại tiến lên một bước.

Cô dùng tay móc lấy cổ Lệ Trạch Xuyên, bắt anh cúi đầu, mũi chân nhón lên hôn anh thật mạnh.

Cô một lần nữa nhớ đến bài hát mà Lệ Trạch Xuyên đã hát, trong bài hát có câu thật sự rất tuyệt vọng:

Hôn em đi, rồi dứt khoát bước đi

Để nụ hôn tạm biệt này như những giọt nước rơi xuống

Sau này gặp lại cũng chỉ thấy nhau nơi thiên đường (*)

(*) Vẫn là bài hát Tiểu Thành Đại Sự - Dương Thiên Hoa (nghe nhiều thấy hay lắm, có nhiều bản mà mình thích bản của Trương Học Hữu hơn chút)

Tại thời điểm nào đó, răng môi triền miên mang theo lực sát thương trí mạng, có thể đè bẹp một người giả vờ mạnh mẽ. Ôn Hạ chỉ cảm thấy hốc mắt ươn ướt, nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, lông mi cùng môi đều run rẩy.

Cái tát là thật, nụ hôn là thật, cô thích anh cũng là thật.

Từ lúc mới quen nhau cho đến nay, thời gian trải qua đã bốn năm. Hơn một nghìn ngày đêm, trong cuộc sống mà cô khao khát, anh là thứ chắc chắn tồn tại duy nhất.

Lệ Trạch Xuyên chỉ cảm thấy khóe miệng đau nhức, đưa đầu lưỡi ra thăm dò tức khắc nếm được mùi máu tanh ngọt ngào. Anh buồn cười nghĩ, cô gái này không biết là muốn hôn anh hay cắn anh nữa?

Một cơn gió lạnh phảng phất lướt qua, Nặc Bố hóa đá ở cửa bị thổi bay thành hạt bụi. Cậu ta bịt chặt miệng, ngăn không cho mình hét lên.

Lệ Trạch Xuyên nhướng mi liếc cậu ta một cái, ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Nặc Bố rùng mình, ngoan ngoãn quay lưng, lần mò đóng cửa lại.

Lệ Trạch Xuyên nắm cổ tay Ôn Hạ đẩy cô ra, quay lưng mặc áo. Anh không nhìn lại, giọng nói cùng vẻ mặt rất bình tĩnh: "Làm ầm ĩ thế đủ rồi mau về nghỉ ngơi sớm đi, không mệt sao?"

Vất vả mấy ngày nay biến thành việc "làm ầm ĩ" trong miệng Lệ Trạch Xuyên. Ôn Hạ hai mắt đỏ hoe nói: "Lệ Trạch Xuyên, anh được làm từ đá sao? Anh không có trái tim à?"

Đôi mắt một mí sắc bén của Lệ Trạch Xuyên bị tia sáng lạnh dập tắt, anh nói: "Ôn Hạ, em đã biết từ lâu rồi, tôi không có trái tim. Cho nên em quên tôi đi, đừng vạn dặm xa xôi tìm tôi nữa."

Ôn Hạ nhìn vào mắt anh, trong giọng nói nghẹn ngào: "Anh không phải không có trái tim, mà là anh nhẫn tâm! Hai năm trước anh rời đi không lời từ biệt, hai năm nay em đi khắp nơi tìm kiếm anh như điên. Vậy mà trong mắt anh lại là làm ầm ĩ sao?"

Lệ Trạch Xuyên quay đầu đi im lặng.

Bầu không khí ngượng ngùng, cánh cửa gỗ lại bị đẩy ra, Nặc Bổ thở hổn hển ló nửa đầu vào nói: "Anh Tang Cát, anh Kha Liệt trèo lên đài quan sát dò tình hình, thấy ánh đèn trong khu bảo tồn. Em đã liên lạc qua với các trạm bảo tồn khác, bọn họ nói không có ai được cử đi tuần tra trên núi cả, không phải người của chúng ta!"

Lệ Trạch Xuyên ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn Ôn Hạ nói: "Ngày mai nói chuyện của chúng ta", sau đó xoay người chạy ra sân.

Màn đêm sâu thẳm, mọi thứ đều im lặng, bất cứ ánh sáng nhẹ nào cũng rất bắt mắt. Lệ Trạch Xuyên chèo lên mui xe, nhảy lên nóc xe Hummer, nâng bội số của kính viễn vọng lên, trong nháy mắt nhìn thấy một đường ánh sáng giống như sao băng đang từ từ thăm dò về phía trong của khu bảo tồn.

Khu bảo tồn thiên nhiên Khả Khả Tây Lý được thiết kế nửa kín. Cấm người trái phép xâm nhập vào bên trong. Đêm khuya khách du lịch cũng không dám mạo hiểm như vậy, trạm bảo hộ cũng không phái đội tuần tra trên núi nào. Vậy ai đã tạo ra ánh sáng này?

Lệ Trạch Xuyên từ trên nóc xe nhảy xuống, mở cửa xe, vươn tay đi vào, điên cuồng bóp còi hét lớn: "Có tình huống! Toàn đội lên núi!"

Tiếng còi nổ như sấm, bốn bóng người bọc trong áo khoác bông xuất hiện từ căn phòng, mỗi bên sửa sang lại trang phục đứng xếp hàng theo trình tự, với tốc độ đáng kinh ngạc.

Lệ Trạch Xuyên xua tay nói: "Để hai người ở đây canh gác, hai người còn lại lên xe đi theo tôi!"

Ngoài chiếc xe Hummer, Lệ Trạch Xuyên còn yêu cầu Nặc Bố lái một chiếc xe Jeep, bốn người chia thành hai chiếc, dàn ra ngoài để đảm bảo ngay cả một con muỗi cũng không thể bay ra ngoài.

Như thường lệ, Lệ Trạch Xuyên ôm theo chú chó ngao Tây Tạng lớn ngồi vào ghế sau của chiếc Hummer, ngay khi xe chuẩn bị khởi động, cánh cửa ghế lái phụ được mở ra mạnh mẽ. Ôn Hạ xông tới, trên người mang theo khí lạnh, vẻ mặt căng thẳng nói: "Anh đi đâu em đi đấy, đừng mơ có thể ném em xuống!"

Người trong khu bảo hộ không biết rõ tình hình, đây cũng không phải lúc để giằng co với cô, Lệ Trạch Xuyên nghiến răng nghĩ thầm, đợi đến lúc trở về chắc chắn sẽ trừng phạt cô sau.

Chiếc Hummer khởi động, phía sau là chiếc xe Jeep, hai chiếc xe lao ra như những con thú lớn đang lao vào trong bóng tối, tiếng kêu của động cơ cũng từ từ tan biến trong màn đêm dày đặc.

4.

Khả Khả Tây Lý có dạng địa hình đặc biệt, hầu như đều là cát sỏi mịn, hàm lượng đất rất ít, thảm thực vật thưa thớt, nếu gặp gió mạnh đá tác động lên nhau sẽ trở nên ồn ào. Trong môi trường như vậy, người lái xe dù có giỏi đến đâu cũng không tránh khỏi va chạm lắc lư, ghiền hơn cả cưỡi tàu cướp biển.

Xe chạy được gần chục km, phản ứng cao nguyên lẫn cả việc say xe lại hỏi thăm Ôn Hạ, toàn bộ cơ quan tiêu hóa đều đau như chuột rút. Cô lén lấy một viên thuốc giảm đau bỏ vào miệng, vị đắng kích thích dây thần kinh vùng trán đau nhức khiến cô tỉnh táo rất nhiều.

Giọng Nặc Bố vang lên qua hệ thống liên lạc trong xe: "Anh Tang Cát, chúng ta bị chặn rồi! Hướng mười giờ, cách khoảng ba trăm mét!"

Lệ Trạch Xuyên chưa kịp trả lời thì một giọng nói tức giận khác vang lên, mở miệng chửi: "Khốn nạn, đúng là quá nham hiểm! Nó dải một đống đinh nhỏ trên đường, lốp xe chúng tôi bị trúng một cái rồi, thiếu chút nữa lật xe. Đại Xuyên, cậu phải cẩn thận, đừng có bỏ qua cho nó!"

Người lên tiếng là Liền Khải, biệt danh là "Liền lỗi lôi", anh ta cũng là một trong mười bốn cảnh sát rừng thường trú tại Khả Khả Tây Lý. Cao to, khỏe mạnh nổi tiếng với tính khí hung bạo.

Lệ Trạch Xuyên chống cùi chỏ vào lưng ghế lái, cúi người cầm máy liên lạc, nói với Liền Khải: "Mấy người nghỉ ngơi tại chỗ để đảm bảo an toàn, chuyện còn lại cứ giao cho tôi."

Liền lão lôi khịt mũi "ừ" một tiếng, lần này không thành công, anh ta sẽ điên tiết suốt hai tháng mất.

Người lái xe đi cùng xe với Lệ Trạch Xuyên là Kha Liệt, nước da hơi ngăm đen, không thích nói nhiều, đôi mắt tinh anh. Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn Lệ Trạch Xuyên, hai ánh mắt chạm nhẹ qua gương chiếu hậu.

Lệ Trạch Xuyên nhanh chóng quyết định: "Dừng lại!"

Kha Liệt dứt khoát dừng xe rồi tắt máy, ngay cả đèn xe cũng tắt. Đất hoang trống trải lập tức chìm vào một loại màu đen kỳ dị, ánh sáng lạnh lẽo của những ngôi sao từ trên bầu trời rơi xuống cũng không thể soi được đường, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền cao ngất của dãy núi bị tuyết phủ.

Một vài con thú hoang dã thỉnh thoảng từ xa đi lại.

Tiếng gió gào thét, đêm dài hiu quạnh.

Nhiệt độ lúc nửa đêm cực thấp, một bước ra khỏi xe làm Ôn Hạ lạnh đến thấu tim, cô đang định hỏi: "Chúng ta đi bộ đuổi theo à", đã thấy Lệ Trạch Xuyên mở cốp xe, lấy ra một túi mũi tên từ bên trong cùng một cây cung đi săn đen nhánh.

Kha Liệt dường như đã quen nhìn cây cung đầy uy lực của Lệ Trạch Xuyên, thậm chí không nhúc nhích lông mày, nhưng Ôn Hạ lại cảm thấy lồng ngực nóng bừng. Cô biết chữ "M" được khắc bằng mũi dao trên cây cung này, là chữ viết tắt tên tiếng Anh "Magnus" của Lệ Trạch Xuyên.

Thay vì nói cây cung là vũ khí giết người, thì đúng hơn nên nói nó là biểu tượng đã chứng kiến ​​những năm tháng điên cuồng của Lệ Trạch Xuyên cùng những vết thương giấu kín bí ẩn.

Hai năm trước, Lệ Trạch Xuyên, người thanh niên với đôi mắt đen tuyền, đứng trong đám đông trước gió mưa, có bao nhiêu trầm mặc, có bao nhiêu chói mắt...

Nhiều suy nghĩ hiện lên lộn xộn trong đầu Ôn Hạ, lúc cô hoàn hồn, Lệ Trạch Xuyên đã đeo kính nhìn ban đêm, bước lên mui xe nhảy lên nóc Hummer. Anh dùng cả hai cánh tay cùng lúc, siết chặt dây cung một tiếng "cạch" vang lên.

Ôn Hạ âm thầm cảm khái đãi ngộ ở trạm bảo hộ quả thật rất tốt, thậm chí kính nhìn ban đêm cũng chuẩn bị. Kha Liệt liếc mắt nhìn qua dòng suy nghĩ của cô nói nhỏ: "Kính nhìn ban đêm do Đại Xuyên tự bỏ tiền túi ra trang bị, 14 cảnh sát ở đây mỗi người đều có một cái. Chiếc xe Hummer dưới chân cũng là tự cậu ấy mua. Cậu ấy đã cống hiến tất cả cho Khả Khả Tây Lý."

Lệ Trạch Xuyên che đậy lòng tốt của mình bằng một vỏ bọc lạnh lùng, anh không bao giờ nói một lời, cố gắng hết sức làm những thứ tốt nhất.

Lệ Trạch Xuyên như vậy khiến Ôn Hạ cảm thấy rất đau lòng.

Đêm ở Khả Khả Tây Lý cũng không tĩnh mịch, gió gào thét trên cánh đồng hoang vu cùng tiếng mãnh thú rống.

Lệ Trạch Xuyên đứng trên nóc xe, dáng người cao thẳng như thép. Ôn Hạ và Kha Liệt bất giác nín thở, ngay cả chú chó ngao Tây Tạng to lớn thường đưa lưỡi ra cũng ngậm chặt miệng.

Lệ Trạch Xuyên nín thở, nhìn qua kính ban đêm, cả thế giới xanh như rừng mưa. Đột nhiên, một bóng dáng mơ hồ hiện ra trong tầm mắt, khuất sau gò đất lộ ra một nửa, tựa hồ như đang thám thính tiếng động xung quanh.

Lệ Trạch Xuyên từ từ kéo căng dây cung, anh tháo găng tay ra, cảm giác lạnh lẽo của kim loại trên đầu ngón tay, các đường gân trên cổ tay anh căng ra.

Anh tuấn mà nguy hiểm, mạnh mẽ nhưng trầm lặng.

Ôn Hạ nhìn Lệ Trạch Xuyên, chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, trong giây tiếp theo, mũi tên vọt ra khỏi không trung, lao thẳng vào bóng tối với một sức lực mạnh mẽ.

Không đợi Ôn Hạ lấy lại tình thần, cơ vai và cổ của Lệ Trạch Xuyên lại siết chặt, một mũi tên khác lao ra.

Thế giới bị chi phối bởi gió ngay lập tức bị chia thành vô số hình dạng.

Lệ Trạch Xuyên cong khớp ngón tay trỏ huýtmột tiếng bén nhọn. Chú chó ngao Tây Tạng to lớn di chuyển khi nghe thấy âm thanh, vừa sủa vừa nhảy theo hướng mũi tên bay đi.

Đầu mũi tên được tẩm thuốc mê, thuốc mê có thể khiến người ta mất sức đề kháng, chú chó lớn rất giỏi nắm bắt mùi vị.

Lệ Trạch Xuyên một tay chống lên nóc xe, trượt vào trong cabin dọc theo cửa sổ đang mở. Kha Liệt vội vàng chụp vai Ôn Hạ, dẫn cô đến ghế sau xe.

Lệ Trạch Xuyên một chân đạp mạnh chân ga, lực mạnh đến nỗi Ôn Hạ ngồi ở ghế sau cũng hoàn toàn choáng váng, răng cửa vững chắc đập vào mặt sau ghế lái, khiến cô phải che mặt thút thít vì đau.

Lệ Trạch Xuyên nhìn qua gương chiếu hậu cho rõ, khóe miệng vẫn mím thẳng, nhưng con ngươi lại lướt qua ý cười nhàn nhạt.

Không lâu sau khi chiếc Hummer lái ra ngoài, anh nhìn thấy Nguyên Bảo đang cúi người trước một đám bụi, hằm hè. Lệ Trạch Xuyên điều chỉnh đầu xe, bật đèn, lúc này Ôn Hạ mới thấy thứ bụi bặm kia thật ra là một người sống to lớn đang mặc trên người chiếc áo bông.

Lệ Trạch Xuyên bắn ra hai mũi tên, một mũi tên không thành công, mũi tên còn lại đóng đinh vào cẳng chân người kia. Thuốc mê phát huy tác dụng, người đàn ông điên cuồng dùng hai tay cào cát, nhưng thân dưới vẫn bất động. Lệ Trạch Xuyên nhảy xuống xe cùng cây cung, đi về phía trước "áo khoác bông" hai bước.

"Áo khoác bông" cuộn tròn, khàn giọng hét lên: "Anh dựa vào đâu mà đánh người? Tôi chỉ là đi chăn nuôi lạc đường. Tại sao anh lại đánh..."

Lệ Trạch Xuyên không đợi anh ta kêu lên, liền giơ chân giẫm lên vai anh ta, nói: "Linh dương đâu? Đừng có bảo không đụng qua linh dương?"

"Áo khoác bông" gào thét cứ lăn lộn trên cát: "Tôi chẳng thấy con linh dương nào cả! Tôi không biết, tôi không biết gì cả!"

Kha Liệt tức giận: "Anh không đụng vào linh dương sao phải chạy trốn làm gì? Hả? Nói thật, da đâu?"

Trả lời Kha Liệt chỉ có tiếng gào thét cùng tiếng chửi bới, "áo khoác bông" rõ ràng không chịu hợp tác.

Lệ Trạch Xuyên hít sâu một hơi, giơ tay gọi chú chó ngao Tây Tạng to lớn ngồi xổm bên cạnh, nói: "Nguyên Bảo, tới đây, luyện răng."

Ngay khi từ "răng" đáp xuống, sắc mặt Ôn Hạ tái mét, Kha Liệt ấn vào vai cô, nhỏ giọng nói: "Nguyên Bảo là một con chó ngoan. Nó chỉ tìm da, không hại người."

Nguyên Bảo nhận lệnh, sủa gâu gâu với "áo khoác bông" rồi há miệng ra cắn.

"Áo khoác bông" sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, tấm vải dệt trên ngực bị Nguyên Bảo xé toạc, có thứ gì đó rơi ra ngoài rồi rơi xuống mặt đất.

Nguyên Bảo ngậm đồ vật kia đưa cho Lệ Trạch Xuyên, Lệ Trạch Xuyên cầm trong tay xoa xoa, là một mảnh da linh dương, xúc cảm dày đặc.

Kha Liệt nhìn chằm chằm vào Lệ Trạch Xuyên, giẫm lên ngực "áo khoác bông", tức giận nói: "Anh không đụng đến da linh dương vậy nó từ đâu ra? Nếu không nói thật, đừng trách tôi để chó ra cắn anh!"

Nguyên Bảo gầm gừ, cúi đầu xuống như một bóng ma từ từ tiến đến chỗ "áo khoác bông".

"Áo khoác bông" hoàn toàn kinh sợ, ôm đầu kêu to: "Đừng thả chó! Tôi khai, tôi khai. Tôi chỉ là người đưa hàng, tôi thật sự không động đến con linh dương nào cả, tôi chưa từng chạm qua nó!"

Lệ Trạch Xuyên ngồi xổm xuống, nắm đầu "áo khoác bông" để cho anh ta nhìn anh, trầm giọng nói: "Truyền tin từ ai? Ở đâu? Cho ai?"

"Áo khoác bông" há to miệng, sương trắng bay ra, lắp bắp nói: "Ông chủ kêu tôi mang bộ da này đến trấn Long Hoá tìm một người tên là Lão Hắc, còn nói người mua muốn kiểm tra hàng hóa trước. Ông chủ không cho tôi đi xe, sợ lúc di chuyển sẽ thu hút sự chú ý của trạm bảo hộ. Tôi chưa từng chạm vào một con linh dương, tôi chưa bao giờ chạm vào nó."

Lệ Trạch Xuyên cúi đầu nhìn chằm chằm "áo khoác bông" hồi lâu, đáy mắt một mí lạnh thấu xương, đột nhiên nói: "Ông chủ kêu anh đi trấn Long Hoá, sao lại chạy sâu vào khu bảo tồn này, hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau. Anh đang nói dối ai đấy!"

Câu thả chó vừa nói ra, "áo khoác bông" lại gào lên thảm thiết: "Ông chủ đưa bản đồ cho tôi. Tôi chỉ đi theo bản đồ. Tôi không nói dối các anh!"

Kha Liệt lục soát "áo khoác bông", không nói đến bản đồ, thậm chí một mảnh giấy cũng không tìm thấy. Vẻ mặt lạnh lùng, thấp giọng nói: "Bản đồ đâu?"

"Áo khoác bông" dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Ném... Ném... Vừa rồi các anh lái xe đuổi theo. Tôi sợ quá. Lúc đó ngã nhào ra bản đồ cũng biến mất! Tôi nói thật, Tôi không nói dối các anh!"

Lệ Trạch Xuyên đứng thẳng người lên, giơ ngón trỏ huýt vang một tiếng. Tiếng huýt lần lượt khơi dậy hết đợt này đến đợt khác, có tiếng sói tru đập vào tai, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

"Nghe thấy gì không?" Lệ Trạch Xuyên nhìn chằm chằm "áo khoác bông" đang nằm trên mặt đất, anh chậm rãi nói: "Đây là địa bàn của bầy sói hoang, khắp nơi có những con thú đang đói. Tôi hỏi anh câu cuối cùng, đây là cơ hội duy nhất của anh. Nếu anh dám nói dối, tôi sẽ trói tay trói chân anh lại rồi ném anh ở đây. Gió lạnh không giết được anh, bầy sói cũng sẽ đến gặm anh thành xương. Anh suy nghĩ kỹ trước khi nói!"

"Áo khoác bông" thở hổn hển, vội vàng gật đầu: "Tôi khai, tôi nhất định sẽ thành thật!"

_Hết chương 1_
Editor: Vitamino

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play