Chương 46: Tối hôm qua chúng
ta cùng nhau qua đêm (2)

Gạt người?!

Sầm Chí Quyền đột nhiên vươn cánh tay dài, nhấc cô và cả chiếc chăn vào lòng, khóa chặt trong tay mình...

Tuy cách một lớp chăn, tuy trên người hắn quần áo chỉnh tề nhưng hai người thân mật ôm nhau như vậy vẫn khiến gương mặt nhỏ nhắn của Quan Mẫn Mẫn đỏ ửng...

'Anh...anh buông em ra...' Cô ở trong ngực hắn không ngừng giãy dụa nhưng thế nào cũng giãy không thoát sự kìm chế của người đàn ông.

'Nếu như em đã quên, vậy anh không ngịa chúng ta lần nữa ôn lại ký ức tối qua.' Sầm Chí Quyền cúi thấp đầu, đột ngột chiếm lấy môi cô.

'Anh...chúng ta...' Cô vội vàng nghiêng đầu không cho hắn thực hiện được, 'Chúng ta không thể cứ như vậy...'

'Cho anh một lý do cho sự "không thể" này.' Hắn trầm giọng nói.

'Em...em...' Cô cắn môi, yếu ớt vô lực mấp máy môi, cuối cùng vẫn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
'Nếu như không có lý do, vậy...'
Nụ hôn cường liệt đến hung hãn nặng nề ập xuống làm tê dại tất cả cảm giác của Quan Mẫn Mẫn. Hắn như một con dã thú, đối mặt với con mồi mà mình ao ước từ lâu, chắc chắn không nuốt hẳn vào bụng là không cam tâm.

Mới sáng sớm đã đem công sự quên sạch sẽ, điều này hoàn toàn không giống với tác phong luôn lấy công việc làm đầu của người anh họ này của cô nha! Lặng lẽ đứng ở cửa phòng, Sầm Giai Di thật sự không muốn quấy nhiễu cặp đôi đang ngọt ngào âu yếm bên trong nhưng cuộc họp sắp diễn ra này thật sự rất quan trọng, không có đại boss chủ trì là không được.

Mắt thấy một màn kích tình sắp bùng nổ...

Sầm Giai Di cắn răng tiến đến gõ cửa, lần thứ nhất, chắc là vì sức quá nhẹ, hai người trên giường bởi vì đang kịch liệt triền miên nên không để ý...

Nếu như là lúc khác, cô nhất định sẽ không làm loại chuyện này nhưng chuyện đã gấp rút lắm rồi...

Thế là, nhắm mắt, dùng sức gõ mạnh cửa đồng thời lớn tiếng, 'Tổng tài, đã tới giờ họp, mời ngài đến phòng họp số một.'

Suốt hôm đó, Quan Mẫn Mẫn không biết mình đi ra khỏi văn phòng của Sầm Chí Quyền như thế nào nữa, cũng may là có Sầm Giai Di luôn theo sát cô cho đến lúc xuống lầu bằng không cô thật không nghi ngờ mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào...

Nhưng cho dù rời đi, lúc ngang qua phòng thư ký, nhìn thấy ánh mắt mờ ám và vẻ ái muội trên mặt những cô thư ký kia cô vẫn ngượng ngùng không thôi, chỉ hận không có một cái lỗ cho mình chui xuống trốn đi.

Mọi người chắc đều cho rằng cô vì có được hạng mục trong dự án khai thác đảo mới kia mà cùng anh ta...

Ôi trời ơi!

Thế này thì có nhảy xuống hoàng hà cũng rửa không sạch! Sau này cô đến Sầm thị họp, làm sao đối mặt với ánh mắt của mọi người đây?

Đều tại cô, rõ biết bản thân tửu lượng không tốt lại còn dám cùng anh ta uống rượu!!!

Champagne đáng chết kia, sau này thật sự không thể đụng đến nó rồi!
Rượu say làm sai chuyện, thật sự là làm sai chuyện! Rõ ràng đã thể nghiệm một lần rồi mà vẫn không khôn ra, Quan Mẫn Mẫn, mày đúng là đồ ngốc!

Nhưng chuyện quan trọng hơn vẫn còn ở phía sau!

Cô không có về nhà mà đi thẳng đến công ty, con trai cô thì lại không đi học mà đang ở trong văn phòng đợi cô.

Thấy Quan Mẫn Mẫn tiến vào, Sầm Chí Tề chỉ tay về phía Quan Cảnh Duệ ra hiệu hắn bó tay với cậu nhóc này. Tiểu Quan tiên sinh không bắt hắn trực tiếp đưa đến Sầm thị đã tốt lắm rồi, chuyện kế tiếp cô chỉ có thể tự mình giải quyết.

Quan Mẫn Mẫn nhìn bộ dạng của Quan Cảnh Duệ thì lập tức hiểu, không cho con trai một lời giải thích hợp lý, cửa ải hôm nay cô không qua khỏi.

Mà sau khi Quan Mẫn Mẫn rời khỏi Sầm thị, Sầm đại tổng tài vốn đang chủ trì cuộc họp ở phòng họp số một bắt đầu xuất hiện vấn đề, tai nghe báo cáo nhưng mắt lại cứ liếc nhìn về chiếc điện thoại đang an tĩnh nằm trên bàn, trong đầu suy nghĩ lại chỉ là cảnh tượng hương diễm tối qua...

Bộ dạng uống say của cô thực đáng yêu cực kỳ, nửa đêm tỉnh lại, chọc cô thế nào cô cũng đều ngoan ngoãn nghe lời, bảo cô hôn thì hôn, bảo cô ôm thì ôm...

Tuy rằng vẫn không làm đến bước cuối cùng bởi vì cô thực sự say quá, bị trêu chọc một hồi lại ngả lưng ôm gối ngủ mất, gọi thế nào cũng không tỉnh, bảo hắn ra tay với một cô gái không chút phản ứng, chuyện này hắn làm không được nhưng nói sao hắn cũng là thương nhân, một chút lợi tức đương nhiên không thể thiếu...
Hắn có chút không được tự nhiên nuốt nuốt nước bọt, đôi chân đặt dưới bàn khẽ nhúc nhích, cảm giác bụng dưới nóng lên...

'Tổng tài, giám đốc Lục đang chờ chỉ thị của ngài...' Ngồi bên cạnh, Sầm Giai Di thu hết sự biến hóa của boss vào trong tầm mắt, nhịn không được đưa tay chạm nhẹ khuỷu tay của hắn nhắc nhỏ, giám đốc Lục năm phút trước đã báo cáo xong nhưng boss vẫn cứ ngồi yên đó không nói một lời...

Lúc hắn có phản ứng lại, Sầm Giai Di đẩy chiếc máy tính bảng đến trước mặt boss, trong đó đã ghi chép lại nội dung chủ yếu phần báo cáo vừa nãy của giám đốc Lục...

Tuổi còn trẻ nhưng đã có thể ngồi lên chiếc ghế thư ký trưởng này phần lớn là dựa vào năng lực phán đoán và khả năng ứng phó của cô...

Vừa nghe boss ra chỉ thị, thư ký trưởng vạn năng vừa lén lúc liếc nhìn tình huống của boss dưới bàn...

Lúc nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy, cô vội ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản nhưng nội tâm đã cuồn cuộn dậy sóng...

Anh họ, thật sự rất xin lỗi! Sáng nay em không nên quấy rầy chuyện tốt của anh để anh cho dù họp vẫn còn phản ứng của người muốn mà không được kia...

Trời sắp sập rồi sao?

Người anh họ, vị đại boss trước giờ nghiêm cẩn, nghiêm nghị, nghiêm túc của cô lại ngay trong cuộc họp...
...có phản ứng?!!

Mùa xuân tới rồi! Mùa xuân của đại boss tới rồi!!

Thật muốn đem tin tức trọng đại này post lên mạng!

Mùa xuân của boss tới rồi nhưng đối với Quan tiểu thư, mùa đông đã đến rất gần!

Lúc này, trong văn phòng của tổng tài Quan thị, Quan Cảnh Duệ và Quan Mẫn Mẫn đang ngồi đối mặt nhau...
Tiểu Quan tiên sinh vẫn đang ngồi sau bàn làm việc, ba lô tùy tiện đặt dưới đất, trên tay bế con Xù, đang đợi Quan tiểu thư uống xong ly cà phê thứ mười rồi giải thích nguyên nhân vì sao tối qua không về nhà.
Vốn sáng sớm thức dậy không nhìn thấy mẹ, ba nói tối qua mẹ họp quá muộn cho nên ở một khách sạn gần công ty qua đêm, sáng hôm nay đi thẳng đến công ty luôn thì cậu nhóc đã nửa tin nửa ngờ. Cho đến khi điện thoại của cô một mực gọi không thông thì ngay cả trường học cũng không đi, nhất quyết bắt ba mình đưa đến công ty, gặp được người mới thôi!

Tính tình của Quan Cảnh Duệ một khi bướng lên, ai cũng đành bó tay, vì vậy Sầm Chí Tề chỉ đành đưa cậu nhóc đến đây.

Lúc này thì không cần tìm cớ gì nữa rồi!

Quan Mẫn Mẫn cho người đưa thêm một tách cà phê nữa vào, đã uống đến muốn ói ra rồi vẫn không nghĩ ra lý do hợp lý gì để giải thích, đợi giọt cuối cùng của tách cà phê thứ mười trôi vào cổ, cô giống như đã hạ quyết tâm...

Nặng nề đặt tách cà phê xuống bàn, động tác lớn như vậy khiến cho con Xù vốn đang nằm trong lòng chủ giật mình sủa vang một tiếng...

'Quyết định nói rồi?' Tiểu Quan tiên sinh vỗ nhẹ đầu con chó, liếc nhìn mẹ mình.

'Mẹ...' Hai tay Quan Mẫn Mẫn chống trên mặt bàn, nhìn chằm chằm con trai, '...tối hôm qua cùng một người đàn ông qua đêm!'

Qua đêm! Không cần cô giải thích, bằng vào trí thông minh của con trai chắc không khó đoán được ý nghĩa trong đó đúng không?

Nghe Quan Mẫn Mẫn thẳng thắn như vậy, Quan Cảnh Duệ cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, giống như đã sớm suy đoán được điều này, cậu nhóc ôm con Xù đứng lên nhìn thẳng vào mẹ...

'Chắc hai người không phải lần đầu tiên qua đêm chứ?'

Bởi vì câu nói này của tiểu Quan tiên sinh mà căn phòng lần nữa yên tĩnh trở lại, Quan Mẫn Mẫn trừng to đôi mắt trong suốt nhìn vẻ mặt bình thản của con trai, thật lâu cũng không nói nên lời.

Chắc thằng bé sẽ không đoán ra được gì chứ?

Thấy Quan Mẫn Mẫn thật lâu không nói gì, Quan Cảnh Duệ đặt con chó xuosng đất cho nó tự chạy chơi rồi mới lần nữa đứng thẳng, nhìn vào mẹ mình...

'Quan tiểu thư, chuyện của ba mẹ Giang Bối Bối chắc sẽ không lần nữa diễn lại trên người hai mẹ con ta chứ?' Quan Cảnh Duệ đăm đắm quan sát vẻ mặt của mẹ mình, không dám dời đi một giây...

Giang Bối Bối năm tuổi mới biết mình có một người anh song sinh giống mình như đúc, nếu như chuyện này cũng xảy ra đối với cậu, vậy có phải cậu cũng có một cô chị hay một cô em gái, thậm chí là anh trai hay em trai gì đó không?

Trời ạ! Cậu là thiên tài nhi đồng, tuyệt đối đừng cho cậu có một anh/chị/em gì đó ngốc nghếch nha, cậu nhất định sẽ điên mất! Có một người mẹ IQ lẫn EQ chẳng ra sao đã khiến cậu lo lắm rồi, tuổi cậu còn nhỏ như vậy, không cần phải lo lắng nhiều được không? (Nhưng N năm sau, chỉ có trời biết thiên tài Quan Cảnh Duệ lại thương đứa em gái nhỏ hơn mình 7 tuổi đến mức nào!)

'Con suy nghĩ nhiều quá rồi!' Hoàn hồn lại, Quan Mẫn Mẫn nuốt nuốt nước bọt, định dời mắt đi nhưng động tác của Quan Cảnh Duệ nhanh hơn, ấn chặt vai cô không cho cô thoát.

'Quan tiểu thư, bằng vào IQ 160 của con mà đoán, người đó mới chính là ba ruột của con.' Tiểu Quan tiên sinh dùng là câu khẳng định.

Cậu sớm đã đoán ra quan hệ giữa ba và mẹ mình không bình thường. Nếu như li hôn, nào có chồng trước và vợ trước nào lại có quan hệ hòa bình như vậy? Nhưng cho dù quan hệ có hòa bình đến mấy, hai người lại không có bất kỳ hành vi thân mật nào chứ đừng nói là ngủ cùng một phòng.
Mấy năm qua họ ở Melbourne, người muốn theo đuổi Quan tiểu thư cũng không ít nhưng mẹ trước giờ chưa từng qua lại với bất kỳ người đàn ông nào chứ đừng nói có chuyện qua đêm không về.

Nhưng tối hôm qua Quan tiểu thư lại tùy tiện cùng anh trai của ba qua đêm? Quan hệ sao có thể đơn giản như vậy được?

Quan Mẫn Mẫn ho nhẹ một tiếng, coi như ngấm ngầm thừa nhận!

Thế là, vấn đề khác lại đến...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play