Chương 45: Tối hôm qua chúng
ta cùng nhau qua đêm (1)

Bởi vì say, Quan Mẫn Mẫn ngủ mê mệt, trong mộng, cô mộng tới buổi tối sáu năm về trước uống say đến mơ hồ kia...

'Anh à, anh thật giống một người quen của tôi, giống lắm!' Lần đầu tiên uống say, hơn nữa còn là uống rượu mạnh, cô nấc một cái rất không ưu nhã, ngượng ngùng cười, 'Nhưng, không biết vóc dáng của anh có đẹp bằng người đó không...' Vừa nói, đôi tay nhỏ bắt đầu không thành thực vươn tới ngực người đàn ông.

'Dừng tay.' Người đàn ông giữ lấy bàn tay đang làm loạn của cô, lạnh giọng ra lệnh dù trong mắt đã bắt đầu dấy lên hai ngọn lửa, nhìn Quan Mẫn Mẫn mà nội tâm xao động không thôi hơn nữa, bởi vì uống nhiều rượu mạnh, bụng hắn cũng nóng ran lên.
Quan Mẫn Mẫn mặc kệ hắn, đôi môi hồng nhuận vểnh cao, định rút tay ra nhưng lại bị hắn giữ chặt không buông.

Đáng ghét thật, cô mới vừa sờ được lớp cơ rắn chắc, người ta còn muốn tìm hiểu xem thế nào là cơ bụng 6 múi mà cô chỉ có thể tự tưởng tượng trong đầu.

'Buông tay nha, nhìn lén hoài chán lắm, tôi muốn xem đồ thật, tuy rằng vóc dáng của anh chưa chắc đẹp bằng anh ta chỉ có điều...'

Người đàn ông bấu chặt chiếc cằm nhỏ của cô gái, 'Rốt cuộc em có biết tôi là ai không?'

'Anh...' Quan Mẫn Mẫn nghiêng chiếc đầu nhỏ, chừng như rất nghiêm túc đánh giá hắn.

Người này thật giống Sầm Chí Quyền nha! Nhưng anh ta sao lại có thể chỗ này? Nghĩ nhiều quá rồi, anh ta sao lại có thể đến quán bar chứ?

Người đàn ông kia đối với cô mà nói, cũng xa xôi như sao trên trời, xa đến nỗi cô chỉ có thể nhờ vào kính viễn vọng nhìn lén mà thôi.

Đương nhiên, cô nhìn lén không phải bởi vì yêu thầm hay gì đó mà chỉ bởi vì truyện manga xem nhiều quá, không khỏi YY một chút thân thể của anh ta thế nào thôi...

Người đàn ông như vậy, đến gần còn không dám, nào dám yêu thầm chứ?! Chuyện xa rời thực tế như vậy cô chết cũng sẽ không thừa nhận.

Quan trọng nhất chính là, năm đó anh ta nhìn cô sạch trơn, cô cũng phải nhìn lại chứ! Nhìn cho đủ vốn!
'Anh à, có muốn cùng tôi chơi tình một đêm không? Cái loại trời sáng vẫy tay chào nhau ấy...' Quan Mẫn Mẫn đã rất say, '...dù sao cũng không ai muốn tôi...'

Câu sau cô còn chưa kịp nói xong thì đôi môi lảm nhảm không ngừng của cô đã bị người đàn ông hung hăng chận lấy.

Nụ hôn càng lúc càng nóng cháy, giống như người đàn ông đã chờ đợi nụ hôn này lâu lắm rồi vậy...

Quan Mẫn Mẫn say, say triệt để! Đầu óc đã bị nụ hôn bỏng rát kia làm cho hồ đồ, ngay cả anh ta lúc nào mang cô ra khỏi quán bar cũng không hay biết.
'Anh...anh...muốn đưa tôi đi đâu...' Ngồi ở ghế lái phụ, Quan Mẫn Mẫn không ngừng nhúc nhích, đã quá say, ngay cả một câu cô nói cũng không xong.

'Về nhà tôi, sao hở?' Đáy mắt người đàn ông lòe lòe sáng.

'Ừm...không cần đâu...chúng ta...chúng ta đi khách sạn...' Quan Mẫn Mẫn xua xua bàn tay nhỏ.

'Vậy đi khách sạn cũng được.' Người đàn ông khó được một lần tốt tính tình đồng ý ngay, khom người giúp cô cài dây an toàn sau đó nổ máy rời đi.
Trong tốc độ bình ổn của chiếc xe, Quan Mẫn Mẫn mơ màng ngủ mất.
Đợi đến khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình toàn thân trống trơn nằm trong một gian phòng xa lạ, trên một chiếc giường xa lạ mà bên cạnh cô, là Sầm Chí Quyền!

Rất nhiều năm sau, khi lần thứ hai uống say tỉnh lại, tình cảnh năm đó lại lặp lại lần nữa...

Quan Mẫn Mẫn ngồi trên chiếc giường lớn, trong một khoảnh khác, cô không biết mình đang ở đâu, không biết đây là mộng hay thực...

Mãi tới khi cửa phòng được mở ra...

'Aaa...' Chín giờ sáng, văn phòng tổng tài rộng thênh thanh của Sầm thị thương nghiệp truyền đến tiếng kêu thất thanh của một cô gái.

Cũng may ở đây cách âm tuyệt hảo, phòng thư ký bên ngoài không nghe được bất kỳ âm thanh nào nhưng còn Sầm Giai Di, người đang đứng trước bàn làm việc của tổng tài báo cáo hành trình thì lại nghe thấy...

Nguyên nhân đại boss đột nhiên rời đi là bởi vì trong phòng nghỉ giấu một cô gái sao? Đôi mày thanh tú của Sầm Giai Di hơi nhướng lên, trên gương mặt thanh tú không giấu được sự ngạc nhiên.

Trợ lý của boss Khải Văn đã đi công tác cho nên thân là thư ký trưởng cô tạm thời tiếp nhận công việc báo cáo hành trình mỗi ngày cho boss, không ngờ vừa mới báo cáo xong, vừa nhắc boss 5 phút sau có một cuộc họp quan trọng thì boss như nhớ ra chuyện gì, bảo cô chờ một chút rồi đi thẳng vào phòng nghỉ...

Ai ngờ boss vừa mới bước vào thì bên tai cô đã truyền đến một giọng nữ kêu thất thanh...

Boss giấu một cô gái trong công ty? Hơn nữa lúc này còn chưa rời giường? Có thể nghĩ, tối hôm qua thế nào tiêu hồn triền miên một đêm. Trời ạ, mới sáng sớm đã có tin tức nóng hổi như vậy, thật sự tốt sao?

Khẽ đẩy gọng kính trên mũi, nhất thời không cách nào tiêu hóa nổi.
Nếu như là người khác làm chuyện như vậy cô tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hoài nghi nào nhưng người đó là Sầm Chí Quyền, người anh họ trước giờ giữ mình trong sạch của cô, thật sự khiến người ta khó mà tin được.

Cô gái nào may mắn như vậy? Cùng anh cô triền miên một đêm!

Tối hôm trước trong bữa cơm tụ hội anh cô không phải đã nói với ông nội là không thích Hứa tiểu thư ngực to não nhỏ đó sao? Vậy cô gái bên trong là ai?

Một thời gian trước cô nghỉ phép năm, hôm qua mới quay về công ty thì đã nghe đám thư ký thích tám chuyện kia tám không phải là công sự mà là chuyện có liên quan đến nhà họ Sầm của cô.

Sau một hồi kinh ngạc thì sự tò mò bắt đầu trỗi dậy, cô cẩn trọng dời bước hướng về phía phòng nghỉ...

'Anh...anh đừng qua đây...' Quan Mẫn Mẫn kéo chăn lên đến tận cằm, thân thể không ngừng co lại, đương nhiên, lời nói không hề có chút uy hiếp nào.

Bởi vì dưới chăn quần áo không chỉnh, cô quả thực cường thế không nổi.

Người đàn ông mặt không đổi sắc tiến về phía giường, lúc thân thể cô gái đã rúc vào tận cuối giường thì dừng bước, thấy cô chỉ dám lộ đầu ra, đôi mắt to tròn trừng to nhìn hắn, chậm rãi lên tiếng...

'Đã 10 giờ rồi, em có muốn dậy chưa?'

Bình thường 6 giờ hắn đã dậy sau đó bơi một giờ mới bắt đầu vừa ăn sáng vừa nghe tin tức, tám giờ sáng bắt đầu công việc mà phòng thư ký bên ngoài chín giờ mới bắt đầu làm việc.
Hôm nay bởi vì đợi cô thức dậy nên hắn không bơi, cũng không ăn sáng không nghe tin tức, cực kỳ kiên nhẫn chờ cô.

Kết quả là cô ngủ quá say, mãi đến 9 giờ, Sầm Giai Di đến gõ cửa phòng cô vẫn chưa thức giấc, hắn chỉ đành ra ngoài trước.

Biết sắp phải tham dự một cuộc họp quan trọng cực dài, trước khi họp, hắn muốn vào xem cô thức chưa, nào ngờ vừa đẩy cửa đã nghe tiếng kêu thất thanh của cô.

Mới sáng sớm đã kêu lớn tiếng như vậy, hai lá phổi thật tốt quá!

'Anh...sao anh lại ở đây?'

'Sao anh lại không thể ở đây?' Tay khoanh trước ngực hắn nhàn nhạt trả lời. Đây là địa bàn của hắn, có phải cô còn chưa tỉnh hay không?

'Nhưng...chỗ này...' Quan Mẫn Mẫn chỉ một vòng quanh phòng, đang định nói gì mới phát hiện nơi này căn bản không phải phòng cô.

'Tối hôm qua em ngủ say!' Hắn đáp nhẹ nhàng, 'Cho nên tối hôm qua chúng ta cùng qua đêm.'

Uống say?? Cùng qua đêm?? Giống như có thứ gì đó đã bị quên lãng chợt xuất hiện trong đầu!

Tối hôm qua cô lại uống say?! Một màu đỏ ửng nhanh chóng nhuộm đôi má cô.

'Tối hôm qua chúng ta...chúng ta...' Cô quả thực không dám hỏi tiếp, ánh mắt đầy chờ mong, mong anh ta có thể hiểu.

'Nên làm cũng đã làm rồi.' Đáy mắt thâm thúy lóe lên một luồng hào quang.

Nên làm cũng đã làm rồi! Tiêu rồi! Quan Mẫn Mẫn bụm mặt gục đầu...
Quan hệ giữa họ đã rối rắm lắm rồi, cô lại còn cùng anh ta lần nữa...

Nhưng tại sao cô không hề có chút ấn tượng gì? Thân thể cũng không đau như sáu năm trước, chẳng lẽ là vì lần thứ hai làm sao?

Ngay cả chút cảm giác cũng không có?!

Trong sách nói cảm giác lâng lâng như lên mây đều là giả cả sao?!

Quan Mẫn Mẫn gần như trốn trong chăn, cô không cách nào tiêu hóa sự thật này.

'Nếu như em còn chưa muốn dậy, anh cho người mang bữa sáng cho em. Anh còn một cuộc họp quan trọng phải tham dự.' Sầm Chí Quyền nhìn cô gái cứ trốn mãi trong chăn không dám đối mặt sự thật kia.

Nói xong vẫn không thấy cô có phản ứng gì!

Thời gian không còn sớm, cuộc họp kia rất quan trọng cho nên hắn nhất định phải đi.

Nhưng ngay lúc hắn xoay người, cô gái khe khẽ lật chăn để lộ nửa khuôn mặt nhìn hắn lầu bầu...

'Sao anh có thể như vậy với em?'

'Anh làm gì em?' Thấy vẻ tức giận của cô, cộng thêm vẻ ngu ngơ khi mới ngủ dậy thật sinh động vô cùng, khiến cho hắn có chút không dời chân nổi, cuộc họp...cứ để nó trễ thêm vài phút cũng được.

'Anh...cố tình chuốc say em...'

'Mẫn Mẫn...' Hắn ngồi xuống mép giường, đáy mắt lóe qua một tia giảo hoạt, 'Anh lúc nào thì chuốc say em?'

'Cho dù anh không chuốc say nhưng anh cứng rắn ép em uống...'

'Anh đúng là có bảo em uống với anh nhưng anh cũng đâu có nói em phải uống bao nhiêu, có phải không? Là em uống hết ly này đến ly khác, đúng không?' Hắn là thương nhân, miệng lưỡi chưa từng thua ai, chỉ xem hắn có muốn cùng người khác tranh biện hay không thôi.

'Đó là bởi vì...bởi vì...' Bởi vì bầu không khí quá tốt, cảnh đêm quá đẹp cho nên cô không kìm lòng được uống nhiều mấy ly, ai biết uống champagne cũng có thể say thành thế này? Nhưng mà...

'Anh không nên lợi dụng lúc em say mà...' Xâm phạm hai chữ này, cô thật sự nói không nên lời.

'Sau khi em say, anh gọi thế nào em cũng không tỉnh nên mới ôm em lên giường, lúc em ngủ say, anh không hề xâm phạm em...' Hai chữ mà cô ngượng ngùng không dám nói ra kia lại dễ dàng thốt ra từ miệng hắn, 'Mẫn Mẫn, anh rất quy củ nhưng ngủ đến nửa đêm, là em nói nóng, ồn ào muốn đi tắm, tắm xong lại không chịu mặc lại, cả người cứ dựa vào người anh, anh là một người đàn ông bình thường...' Giọng Sầm Chí Quyền không cao nhưng từng chữ từng chữ như sấm động bên tai cô.

Ý anh ta là...

Là cô dụ dỗ anh ta sao? Là vậy phải không?

Nhưng tại sao cô không hề có chút ấn tượng gì vậy?

Nhưng lúc này cô nói không ra dù là nửa câu phản bác, đầu ngoảnh sang hướng khác nhắm mắt lại không nhìn hắn, cố ép mình mở miệng...

'Anh...anh gạt em! Em nào có làm như vậy!'

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play