Thi thể ông trẻ nằm trong từ đường, vẫn còn nhỏ nước tong tong, một tấm bình phong được đặt trước thi thể. Bên ngoài tấm bình phong, tất cả những người có tiếng nói trong nhà họ Ngô đều đã tề tựu đông đủ, ngồi trên băng ghế dài. Bố tôi ngồi ở ghế chủ vị, ôm trán, gần như không thể nói được lời gì, lần này đúng là phải chịu đả kích nặng nề.
Tôi với chú Ba rúc trong một góc, cái chậu đốt vàng mã vừa mới đốt xong, nay lại phải lôi ra đốt tiếp. Mấy cô nữ quyến bắt đầu hóa vàng, cánh đàn ông thì ra sức hút thuốc. Sắp hết năm rồi, mà xảy ra chuyện như thế này, thực quá xui xẻo.
Chú Hai và mấy người nữa đang kiểm tra thi thể sau bức bình phong, cảnh sát trong thôn cũng đã đến. Khi không xuống đất, tất cả đều là công dân lương thiện. Một lúc lâu sau, cảnh sát bước ra, chú Hai liền vẫy tay ra hiệu với chúng tôi, bảo chúng tôi đi theo chú.
Cầm ô đi đến đồn công an, thực ra cũng chỉ là một căn phòng làm việc thôi, khai báo lại vụ việc. Ba người chúng tôi ngồi xổm dưới mái hiên bên ngoài đồn công an, phiền muộn vô cùng. Chú Ba miệng ngậm thuốc lá, ngửa mặt nhìn trời, không nói câu nào.
Đương nhiên tình cảm với ông trẻ cũng không sâu đậm đến mức ấy, những người này đều có quan niệm khá cởi mở về cái chết, chẳng qua vẫn có chút khó chịu mà thôi.
"Là chết chìm." Chú Hai nói: "Hôm qua sau khi quay về, chắc là vì bị mấy tay đạo sĩ kia chuốc mấy ly, hơi quá chén, trên đường về liền ngã xuống suối. Đêm xuống trời mưa to, cứ thế là chết."
"Thế số máu kia là thế nào?"
"Ở dưới suối bị nước xiết cuốn đi, bị đá rạch nhiều vết xước." Chú Hai lắc đầu: "Cơ thể sây sát toàn vết thương, có chỗ nhìn thấy được cả xương, thảm lắm."
"Chuyện lũ ốc vặn kia chúng ta có nên nói ra ngoài hay không?" Chú Ba nói.
"Nói ra ai mà tin được? Chú thấy đồn công an làng ta có ban bộ nào giống như trong Hồ sơ X không?" Tôi nói.
Chú Ba hút thuốc phì phèo, gẩy tàn thuốc vào trong mưa. Ông trẻ vừa qua đời, vốn đã đến lúc về Hàng Châu giờ chẳng thể về được nữa, hơn nữa, bây giờ có người chết rồi, tính chất sự việc này đã thay đổi, kéo theo nhiều thứ phiền phức hơn nữa. Vì trong chi nhà tôi, ông trẻ là người có tiếng nói tương đối lớn trong họ, bình thường đều nhờ vào uy tín của ông, trấn áp đám người phía dưới, thì bố tôi mới yên phận làm tộc trưởng. Bây giờ ông trẻ chết rồi, không những bố tôi có thể sẽ bị người người sỉ vả, mà bao nhiêu thứ phiền toái không tên giữa các bè phái trong gia tộc sẽ ngày càng nhiều. Nhất là mấy ngày nay, ông trẻ cứ đến bí mật đến chỗ chúng tôi bàn chuyện mấy lần, chắc chắn những kẻ khác đều dòm cả vào mắt, phen này cái lưỡi không xương thế nào cũng nói được.
"Nếu quả thực là ông ấy tự ngã xuống nước thì lại yên tâm." Chú Ba nói.
Tôi gật đầu. Ông trẻ tửu lượng rất khá, nói ông uống say chẳng ai tin nổi. Bởi lẽ, người vùng này toàn uống rượu nồng độ cồn cao ngất như rượu đậu xanh, ăn tiệc đậu phụ uống Kiếm Nam Xuân hẵng còn là rượu nhẹ, vì sợ có kẻ uống nhiều quá lại làm loạn. Kiếm Nam Xuân đối với người vùng này chẳng khác gì nước lã cả.
"Nhưng mà tuổi cao rồi, ai mà lường trước được." Tôi tự an ủi mình, nói.
"Thằng cháu à, chuyện này chú mày thấy không ổn rồi, đợi lát nữa mưa tạnh, còn phải lên thị trấn mua thuốc trừ sâu tiếp, đ. con mẹ, chúng ta liều mạng với đám ốc kia luôn!" Chú Ba chửi thề một tiếng, "Để xem thằng nào diệt thằng nào."
Tôi thở dài, thầm nghĩ đúng là uất chết, giữa mùa đông giá rét lại phải lặn lội đến tận đây đọ sức với một đám ốc vặn, mẹ kiếp năm sau biết sống thế nào đây. Tôi lại nghĩ đến chuyện ở Hàng Châu, nếu lâu quá mà không về, không biết công việc bên đó xử lý thế nào rồi, anh bạn Vương Minh mấy ngày nữa là về quê rồi, chẳng lẽ lại đóng cửa hàng sớm? Chuyện bên này còn chưa xong, cũng chẳng biết bao giờ mới giải quyết được nữa. Tôi có một dự cảm, nếu không thể giải quyết viên mãn sự việc lần này, có thể sau này khỏi quay về quê luôn.
Lúc này, tôi thấy chú Hai đang ngẩn người bên cạnh cái cống ngầm, như thể đang suy tư điều gì, liền vỗ vai chú một chút: "Chú Hai đang nghĩ gì thế?"
Chú Hai hồi thần lại, nói: "Có một vấn đề chú nghĩ mãi không ra."
"Thế nào?" Chú Ba xán lại gần.
"Hai người không thấy lạ à, tại sao thứ kia cứ chạy vào nhà chúng ta hoài vậy? Nhà ta cách con suối kia một quãng khá xa mà?"
"Ồ." Chú Hai vừa nói tôi cũng giật mình nhận ra, quả thực tôi không hề nghĩ tới.
"Nó có mục đích gì nhỉ?" Chú Hai đứng lên, tự lẩm bẩm một mình. Nói rồi, chú nhìn về phía chú Ba, nhìn chằm chằm.
Chú Ba bị nhìn chòng chọc, rất không tự nhiên, hỏi làm cái gì thế?
Chú Hai nói: "Lão Tam, mày thành thực nói anh nghe, có phải mày đã làm chuyện gì mà các anh không biết hay không?"