Quả nhiên, chỉ mấy ngày sau, Hồ Điệp cốc vốn an tĩnh liền trở nên huyên náo.
Trương Vô Kỵ bưng chén thuốc ra đã thấy Thường Ngộ Xuân đang mắt to trừng mắt nhỏ Tiết Công Viễn, hiển nhiên là vừa mới cãi nhau một trận, đang lúc giương cung bạt kiếm.
"Tiểu huynh đệ, Hồ Thanh Ngưu kia vẫn không chịu chữa trị cho chúng ta sao?" Thấy Trương Vô Kỵ đi ra, Tiết Công Viễn lập tức cao giọng lên, ánh mắt lại hướng về phía cánh cửa lớn đóng chặt.
Những người này đều xuất thân từ các đại phái như Không Động, Côn Luân,... xưa nay quen thói kiêu căng ngạo mạn, thấy người trong Minh Giáo càng phải lập tức "trừ ma vệ đạo", thế mà bây giờ lưu lạc đến nước phải vẫy đuôi lấy lòng với người trong Minh Giáo, vì lấy được sắc mặt tốt của Hồ Thanh Ngưu mà phải chịu cho loại tép riu như Thường Ngộ Xuân giẫm lên mặt mình tác oai tác quái. Chịu uất ức như vậy, nếu như Hồ Thanh Ngưu chịu chữa bọn họ còn có thể không so đo, nếu Hồ Thanh Ngưu lại không biết điều, cũng chỉ có thể kéo theo mấy người này chôn cùng. Một tên đại phu cả ngày loay hoay với dược liệu, một đứa nhóc ốm yếu bệnh tật với một Thường Ngộ Xuân, tùy ý người nào trong bọn họ cũng có thể xử lý hết.
Kiếp trước Trương Vô Kỵ chỉ là đứa bé không hiểu thế sự, không nhận ra ý định thật sự của đám người Tiết Công Viễn, bây giờ nhìn lại tựa như tháo xuống một lớp vải che mắt. Khó trách kiếp trước Hồ Thanh Ngưu chán ghét người của mấy đại phái đến thế, phải mượn tay hắn cứu chữa. So với yêu thích chữa bệnh, lo lắng cho tính mạng quan trọng hơn.
Hồ Thanh Ngưu ngại với lời thề không chịu cứu người, nhưng vì trấn an bọn họ cũng không cắt thức ăn của những người này. Hắn không muốn ra mặt, liền để Trương Vô Kỵ đưa đồ ăn cho bọn họ. Trương Vô Kỵ không tiện trực tiếp ra tay, liền lặng lẽ bỏ thêm ít dược liệu có thể giảm bớt ốm đau trong cơm của mấy người Kỷ Hiểu Phù bưng qua.
Hắn làm như vậy, giấu được người đến tìm thầy trị bệnh, nhưng không giấu được Hồ Thanh Ngưu.
Trương Vô Kỵ ở trong dược phòng bốc thuốc, chuyển qua một cái ngăn tủ liền đụng phải gương mặt lạnh tanh của Hồ Thanh Ngưu: "Y thư ngươi xem được mấy quyển rồi? Dám làm như vậy?"
"Hồ tiên sinh!"
"Ngươi thật ra có vài phần trời phú." Hồ Thanh Ngưu nhìn thoáng qua dược liệu trong tay Trương Vô Kỵ: "Thường Ngộ Xuân cơ bản đã khỏi rồi, mấy vị thuốc này cũng đúng bệnh, ngươi trước kia thật sự chưa từng học y?"
". . . Chưa từng." Đời này y thuật của Trương Vô Kỵ đã được dày công tôi luyện, bớt đi rất nhiều khúc chiết của kiếp trước, tốc độ Thường Ngộ Xuân khỏi hẳn nhanh hơn rất nhiều, chỉ cần vừa tung tăng nhảy nhót được sẽ bị Hồ Thanh Ngưu đuổi ra khỏi cửa ngay lập tức.
"Hừ!" Hồ Thanh Ngưu không tỏ ý kiến: "Ngươi bốc thuốc như thế, những người bên Kỷ Hiểu Phù sẽ từ từ khỏe ra, mà đám Tiết Công Viễn vẫn như cũ, ngươi định giải thích thế nào?"
"Mấy ngày nay lúc ta bốc thuốc sắc thuốc cho Thường đại ca, thường hay có người đến hỏi ta dược lý. Nếu Hồ tiên sinh tiếp tục đóng cửa không ra, rất nhanh bọn họ sẽ đến cầu ta." Đời trước cũng là như thế, cho nên Trương Vô Kỵ chỉ là vì tạm thời giảm bớt đau đớn cho Kỷ Hiểu Phù bọn họ mà thôi.
"Như thế cũng được..." Hồ Thanh Ngưu trầm ngâm một hồi, đột nhiên duỗi tay nắm chặt cổ tay Trương Vô Kỵ: "Hàn độc của ngươi đã tiêu không ít, nhưng ta đã thấy thuốc ngươi uống, không thể có hiệu quả như vậy."
"Ta có tu luyện Cửu Dương Công của Võ Đang, có thể hóa giải hàn độc." Nội công tâm pháp là bí mật bất truyền của các môn phái, Hồ Thanh Ngưu chỉ có thể nghe nói qua, không thể biết được cơ mật trong đó, Trương Vô Kỵ không sợ ông ta nhìn thấu.
Hồ Thanh Ngưu quả nhiên không hoài nghi, nhẹ gật đầu: "Ta biết Cửu Dương Công của Võ Đang là nội lực chí dương, vừa lúc tương khắc với hàn độc trong người ngươi, không ngờ kết hợp với dùng thuốc hiệu quả lại tốt như vậy. Xem ra mạng ngươi vẫn chưa đến tuyệt lộ." Ông ta dừng một chút, kéo Trương Vô Kỵ vung tay áo đi ra cửa.
Mọi người ngồi trong viện mấy ngày trời lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Thanh Ngưu, trong lòng kích động không thôi, cảm thấy mạng nhỏ có thể cứu rồi, nhao nhao áp xuống ốm đau ngồi thẳng chờ Hồ Thanh Ngưu mở miệng.
"Hồ Thanh Ngưu ta đã từng lập lời thề, chỉ cứu người trong Minh Giáo. Bởi vậy, ta sẽ không cứu các ngươi." Hồ Thanh Ngưu đi thẳng vào vấn đề, không đợi mọi người thất vọng nổi giận, lại kéo Trương Vô Kỵ ra trước mặt: "Đây là đệ tử ta mới thu, chính là con trai của Trương Ngũ hiệp Võ Đang, đến chỗ ta cầu y bái sư. Nó không đành lòng thấy các vị bị bệnh tật tra tấn, đến cầu ta đồng ý để nó chữa bệnh cho các ngươi."
Mọi người mấy ngày qua từng suy đoán thân phận của Trương Vô Kỵ, bây giờ nghe Hồ Thanh Ngưu nói là đệ tử của ông ta đều không hoài nghi, nhưng thấy hắn còn nhỏ tuổi, sợ hắn y thuật không tinh hại tính mạng mình, đều không lên tiếng, chỉ mong vị tiểu ca trạch tâm nhân hậu này lại cầu xin sư phụ hắn lần nữa.
"Ta học nghệ không tinh." Trương Vô Kỵ mở miệng bổ sung: "Đến lúc đó vẫn phải thỉnh giáo sư phụ nhiều hơn."
Vậy chẳng phải tương đương với Hồ Thanh Ngưu tự mình ra tay sao!
Nghe vậy mọi người đều là vui mừng quá đỗi, cho dù mình giống như chuột bạch thí nghiệm cũng không sao, lập tức muốn chào hỏi Trương Vô Kỵ tới bắt mạch xem bệnh cho mình.
"Muốn trị có thể, nhưng ta là người trong Minh Giáo, dù sao vẫn lo lắng các vị sau đó trở mặt. Cho nên, ta muốn các ngươi thề: Vừa khỏi hẳn liền lập tức rời đi không được ở lại, đồng thời không được phép tổn thương bất kỳ người nào trong sơn cốc!" Hồ Thanh Ngưu không phản bác Trương Vô Kỵ tự tiện bổ sung, mà là cưỡng chế mọi người thề: "Các vị bệnh tình kỳ quái, ta không bảo đảm đệ tử của ta có thể cứu toàn bộ. Chết sống có số, dù không cứu chữa được cũng không được phép trả thù, nếu không sau khi chết rơi vào mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh thế không được siêu sinh!"
Đương nhiên sẽ không có người phản bác, nhao nhao phát thệ.
Hồ Thanh Ngưu hài lòng, quay đầu lại liền đuổi Thường Ngộ Xuân đi – mấy ngày qua ông ta phải một mực chịu đựng Thường Ngộ Xuân lớn giọng rồi. Thường Ngộ Xuân biết mình đã gần như khỏi hẳn, không đi chỉ là vì Trương Vô Kỵ không yên lòng, muốn giữ hắn lại quan sát thêm mấy ngày, bây giờ bị Hồ Thanh Ngưu đuổi đi cũng không ngại: "Bệnh của Trương tiểu huynh đệ thế nào rồi?"
"Nó rất khỏe!" Hồ Thanh Ngưu dựng râu trừng mắt: "Còn muốn ở lại đây bao lâu nữa?"
Thường Ngộ Xuân vui mừng quá đỗi: "Không ở nữa! Không ở nữa! Ta đi ngay đây!"
Trương Vô Kỵ xem bọn họ giày vò nhau đến vui vẻ, vừa bắt mạch vừa nhìn Thường Ngộ Xuân réo giọng cảm tạ Hồ Thanh Ngưu, Hồ Thanh Ngưu xụ mặt đuổi người ra khỏi Hồ Điệp cốc.
Thường Ngộ Xuân đi rồi, Hồ Điệp cốc quả thực yên tĩnh hơn rất nhiều.
Lại qua ước chừng hơn nửa tháng.
"Vô Kỵ ca ca! Vô Kỵ ca ca!" Dương Bất Hối vốn đang trên núi hái hoa đột nhiên chạy về, kéo Trương Vô Kỵ đang sắc thuốc: "Có người đến! Mang theo thật nhiều đồ! Đến cầu kiến Hồ tiên sinh! Còn hỏi thăm muội về huynh!"
"Ai vậy?"
"Một ca ca dáng dấp rất xinh đẹp." Dương Bất Hối nói: "Huynh ấy nói huynh ấy tên Tống Thanh Thư!"
Trương Vô Kỵ hoài nghi mình nghe nhầm.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tác giả: Cảm hứng của truyện này bắt nguồn từ một vấn đề không biết đọc được ở đâu:
Hỏi: Nếu như Tống Thanh Thư là một muội tử thì sẽ thế nào?
Đáp: Trên Quang Minh Đỉnh đính hôn tại chỗ, bốn cô nương toàn bộ không có đất diễn.