Lại qua một ngày, Trương Tam Phong thấy trạng thái của Trương Vô Kỵ đã khá hơn nhiều, hỏi qua hắn đã nhớ kỹ Cửu Dương Công của Võ Đang chưa, lại có Thường Ngộ Xuân bên cạnh thề nhất định chăm sóc thật tốt bảo vệ hắn chu toàn, cuối cùng đồng ý Thường Ngộ Xuân mang Trương Vô Kỵ đi.


Sau khi chia tay, Thường Ngộ Xuân thấy Trương Vô Kỵ cứ trầm mặc, ngẫm lại hắn tuổi còn nhỏ đã phải chịu khổ quá nhiều, trong lòng hết sức thông cảm, liền mở lời an ủi: "Ngươi đừng quá lo lắng. Ngươi là cháu ngoại của Bạch Mi Ưng Vương, cũng coi như là nửa người trong Minh Giáo ta, đến lúc đó chúng ta nói tốt một hồi, Hồ Thanh Ngưu nhất định sẽ chữa cho ngươi. Y thuật của ông ấy, dám xưng thứ hai không ai có thể xưng thứ nhất, nhất định có thể trị hết cho ngươi!"

"Đa tạ Thường đại ca khuyên ta." Trương Vô Kỵ ngoài miệng đồng ý, trong lòng biết rõ, khi đến nơi Hồ Thanh Ngưu chắc chắn sẽ giống như đời trước, nhất định bắt hắn phải hứa sẽ phản bội Võ Đang gia nhập Minh Giáo mới đồng ý chữa cho hắn. Khi đó hắn niệm cha và thái sư phụ, cự tuyệt yêu cầu của Hồ Thanh Ngưu, đương nhiên ông ta cũng không chịu chữa. Không ngờ thế sự vô thường, mình cuối cùng lại thành giáo chủ Minh Giáo. Thế nhưng, bây giờ nhớ lại cảm giác khi lên làm giáo chủ, hắn vẫn không cảm thấy có gì kỳ diệu, không hiểu vì sao nhiều người khao khát vị trí này đến như vậy.

Đời trước, lúc mấu chốt sinh tử tồn vong, hắn vẫn không cúi đầu. Đời này hắn không chỉ có cách giải độc, còn muốn về Võ Đang sống thật tốt, càng không có khả năng đồng ý yêu cầu của Hồ Thanh Ngưu. Trương Vô Kỵ phác hoạ ra tương lai của mình, chờ hắn đưa Dương Bất Hối đến chỗ Dương Tiêu xong liền tới sơn cốc nọ một chuyến, lấy Cửu Dương Thần Công mang về Võ Đang, ở lại Võ Đang, hóa giải hàn độc xong liền cùng các sư thúc bá đi dạy bảo hậu bối, rảnh rỗi cũng có thể khám bệnh cho người ta; sau này già rồi sẽ giống như thái sư phụ có một loạt đệ tử hầu hạ dưới gối, thật sự là ngày tháng như thần tiên.


Trương Vô Kỵ quyết định chủ ý, càng nghĩ càng đẹp, cũng ngủ không được, liền ngồi dậy bắt đầu tu luyện Cửu Dương Thần Công, xua tan hàn độc.



Mấy ngày sau.

"Ngươi quả thật không vào Minh Giáo?"

"Ta đã là đệ tử Võ Đang, thái sư phụ đối với ta ân trọng như núi, ta làm sao có thể ruồng bỏ Người gia nhập môn hạ khác."

"Tốt! Có cốt khí!" Hồ Thanh Ngưu vỗ tay cười to: " Vậy ngươi có biết, ta đã từng lập lời thề, đời này không phải người của Minh Giáo không chữa?"

"Biết." Trương Vô Kỵ sắc mặt bình tĩnh.

"Đã như vậy, ngươi trở về đi." Hồ Thanh Ngưu cũng không nhiều lời với hắn, vẫy vẫy tay với Thường Ngộ Xuân đang đứng một bên nén giận: "Ngươi đi theo ta, ta bắt mạch cho ngươi."

"Bắt mạch cái đầu ông!" Thường Ngộ Xuân lập tức nổ lửa, kéo Trương Vô Kỵ bên cạnh: "Trương huynh đệ, chúng ta đi! Đừng ở đây lãng phí thời gian với loại đại phu lòng dạ hiểm độc này nữa! Thiên hạ có ngàn vạn thần y, không phải chỉ một Hồ Thanh Ngưu này! Chúng ta đi tìm người khác trị!"

Hồ Thanh Ngưu cũng không tức giận, bình thản đứng đó phủi phủi tay áo: "Đi thong thả, không tiễn."

"Thường đại ca! Thường đại ca huynh chờ một chút!" Trương Vô Kỵ trong lòng tự nhủ sức lực của người này vẫn lớn như vậy, mình bây giờ y như con mèo bệnh, chịu sao nổi hắn hành hạ như thế. "Thường đại ca! Danh y có rất nhiều, nhưng có ai có y thuật giỏi hơn Hồ Thanh Ngưu? Bộ dạng của huynh với ta bây giờ, chỉ có Điệp cốc Y Tiên mới có thể cứu!"

"Đúng vậy. Ngươi mặc dù nhặt được cái mạng về, nhưng chất độc bôi trên mũi tên kia cực kỳ mạnh, đả thương tâm mạch của ngươi. Không trị liệu cho tốt, chưa đến hai năm nữa ngươi sẽ suy tim mà chết." Hồ Thanh Ngưu nhìn lướt qua Trương Vô Kỵ, nhận ra một luồng khí tức tím xanh quanh quẩn trên mặt hắn không tan, hẳn là hàn khí nhập thể trầm tích thành độc, chủng loại này mình chưa thấy qua bao giờ, có chút nóng lòng không đợi được; mà Thường Ngộ Xuân thái độ có tệ đi chăng nữa cũng là huynh đệ Minh Giáo, cũng không thật sự muốn để bọn họ cứ thế mất mạng.

"Có thương tích thì thế nào? Nếu như không phải Trương chân nhân cứu ta, ta sớm đã chết ở nơi hoang dã thành thức ăn cho chó hoang." Thường Ngộ Xuân là người hung hãn không sợ chết, không chút nào chịu uy hiếp: "Ông không cứu Trương tiểu huynh đệ, hắn chết rồi ta cũng không có mặt mũi nào đi gặp Trương Chân Nhân. Không bằng huynh đệ chúng ta kết bạn, trên đường hoàng tuyền gặp lại nhau cũng có người trò chuyện."

"Ngươi quả là chí tình chí nghĩa." Hồ Thanh Ngưu cảm thán một tiếng, lại nhìn về phía Trương Vô Kỵ: "Ngươi nghĩ kỹ chưa? Mẫu thân ngươi là đại tiểu thư của Thiên Ưng Giáo, Thiên Ưng Giáo thuộc về Minh Giáo, ngươi vốn chính là một nửa người trong Minh Giáo, gia nhập Minh Giáo cũng sẽ không có ai nói ngươi cái gì, Trương Chân Nhân cũng sẽ không vì thiên kiến bè phái mà không nhận đứa cháu trai như ngươi."

"Trương tiểu huynh đệ! Đừng để ý đến ông ta! Cái loại đức hạnh này, lão tử không thèm ông ta cứu!" Thường Ngộ Xuân sợ Trương Vô Kỵ nghĩ nhiều tự trách, lên tiếng cắt ngang: "Đi đi đi!"

"Quỷ đáng chết lời hay không khuyên, ngươi một lòng muốn chết, ta cũng không cầu xin chữa cho ngươi." Hồ Thanh Ngưu vốn có chút cậy tài khinh người, bị Thường Ngộ Xuân nhiều lần kích động, cũng thực sự tức giận.

"Khoan đã!" Trương Vô Kỵ vội vàng giữ chặt Thường Ngộ Xuân, quay đầu nhìn về phía Hồ Thanh Ngưu: "Hồ tiên sinh, nếu ông không tiện trị liệu cho ta, ta cũng không bắt buộc, nhưng hai chúng ta bây giờ thân thể đều cực kì suy yếu, đã không thể nào lặn lội đường xa được nữa. Xin hỏi có thể ở lại nơi đây, tự tìm cách chữa trị không?"

Hồ Thanh Ngưu thông minh cỡ nào, lập tức đoán ra ý Trương Vô Kỵ chưa nói hết. Nếu Trương Vô Kỵ tự chữa trị cho mình, vậy không tính là vi phạm lời thề: "Có thể! Nể tình ông ngoại ngươi, dược liệu tùy ý lấy dùng, đừng có không cẩn thận tự uống chết là được."

"Vậy xin hỏi mượn Hồ tiên sinh mấy quyển y thư." Trương Vô Kỵ nhẹ nhàng thở ra: "Ngày sau quấy rầy, mong rằng Hồ tiên sinh rộng lòng tha thứ."

Hồ Thanh Ngưu từ chối cho ý kiến, đi vào nhà, rất nhanh, từ trong phòng bay ra mấy quyển y thư nhập môn, vững vàng rơi xuống trước mặt Trương Vô Kỵ.

"Vừa học vừa hành, lỡ như thật sự có gì không hay xảy ra thì làm sao?" Thường Ngộ Xuân có chút lo lắng.

"Thế nên phải đưa cho Hồ tiên sinh xem qua trước. Nhân tâm thầy thuốc, sẽ không nhìn chúng ta tự tìm đường chết." Trương Vô Kỵ giải thích. Đời trước mình cũng làm thế này để chữa cho Thường Ngộ Xuân, chỉ là học nghệ không tinh dùng thuốc quá mạnh, vẫn là để Thường Ngộ Xuân sống không quá trung niên. Lần này phải càng chú tâm hơn, tránh để lại mầm bệnh gì.

"Ha!" Thường Ngộ Xuân lập tức hiểu được: "Vẫn là ngươi thông minh!"

Trương Vô Kỵ cười cười, nhận lấy lời khen, cầm y thư lật xem.


Biện pháp này kỳ thật không phải hắn nghĩ ra.


Đời trước, Thường Ngộ Xuân cũng tranh chấp với Hồ Thanh Ngưu như vậy, hắn không muốn liên lụy Thường Ngộ Xuân chữa thương, liền khuyên ở lại.

Không bao lâu sau, một đám nhân sĩ danh môn chính phái trúng các loại kỳ độc đến đây tìm y hỏi thuốc. Triệu chứng của bọn họ cực kỳ kì lạ, làm Hồ Thanh Ngưu ngứa tay, lại e ngại lời thề không muốn ra tay, cuối cùng bọn họ nghĩ ra biện pháp để Trương Vô Kỵ làm thay.

Đời này. . . Trương Vô Kỵ nhớ tới đám người Giản Tiệp, Tiết Công Viễn lấy oán trả ơn, quyết định đến lúc đó không toàn lực cứu chữa, chỉ cứu nên cứu người. Dù sao dựa theo phát triển ở kiếp trước, hắn và Dương Bất Hối vừa rời đi sẽ bị Giản Tiệp bắt lấy muốn luộc lên ăn, sống lại một đời đã thay đổi rất nhiều, Trương Vô Kỵ không dám đảm bảo lần này chỗ bọn chúng bắc nồi có còn nấm độc để dùng không.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play