Tống Thanh Thư nằm trên giường trừng mắt nhìn trần nhà, từng luồng tà hỏa tràn ra. Bất kể là ai, bị người thương giấu giếm lừa gạt lâu như vậy đều sẽ vô cùng tức giận. Huống chi Trương Vô Kỵ không chỉ giấu y lừa y, còn mạnh mẽ ra tay bắt cóc y, trong lòng chỉ thấy xấu hổ hơn là bực bội, uất ức cực kỳ.
Tống Thanh Thư trong lòng hung hăng ghim hình nhân của Trương Vô Kỵ, moi hết ruột gan muốn tìm câu từ nào mắng cho hắn cẩu huyết lâm đầu, nghĩ nửa ngày trong đầu chỉ bay qua một câu: "Nam nhân đều không phải là thứ tốt", lại còn là ngữ khí của Ân Ly, giống như oán phụ không nói, còn mắng luôn cả mình.
Tống Thanh Thư tức điên mất!
Lúc này Trương Vô Kỵ ôm một bộ quần áo tới, gõ cửa phòng, chỉ nghe thấy tiếng gối đầu bay tới đập thẳng vào cửa, đi kèm còn có tiếng gầm lên giận dữ:
"Cút!"
Trương Vô Kỵ không dám nhúc nhích: "Thanh Thư, ngươi nghe ta giải thích."
Tống Thanh Thư một chữ cũng không muốn nghe: "Ta phải về Võ Đang!"
"Không được!" Trương Vô Kỵ từ chối dứt khoát, bây giờ hắn không dám thả Tống Thanh Thư ra ngoài chạy loạn. "Quá nguy hiểm! Thanh Thư, ngươi có giận ta thì cũng đừng lấy chính mình ra đùa giỡn. Nếu ngươi muốn xả giận, cứ đánh ta đi, ta cam đoan không đánh trả."
Tống Thanh Thư quơ lấy gối dựa ném: "Ai cần ngươi nhường!"
Y quả thật muốn tẩn cho Trương Vô Kỵ một trận, nhưng thực lực của hai người chênh lệch quá lớn, Tống Thanh Thư đánh không lại hắn. Nhưng nếu Trương Vô Kỵ ngoan ngoãn mặc y trút giận, vậy chẳng khác nào khinh thường mình, đã thế hắn dáng vẻ thành thật như vậy, ngược lại giống như Tống Thanh Thư cố tình gây sự. Cái này là nhận lỗi chỗ nào? Rõ ràng là chơi xấu bắt nạt y! Tống Thanh Thư như rúc vào sừng trâu, càng nghĩ càng ấm ức, kéo chăn trùm kín đầu, giả câm vờ điếc.
Trương Vô Kỵ lại gõ cửa, bên trong không đáp lại, hắn lại cẩn thận dỗ vài câu, cuối cùng thở dài: "Thanh Thư, ngươi không ra, ta coi như ngươi đồng ý cho ta vào."
"Ngươi dám vào thử xem!"
Không dám.
Trương Vô Kỵ cuống đến độ xoay vòng vòng, cho dù hắn nghĩ ra các loại thủ đoạn, cũng phải gặp được người thì mới thi triển được. Bây giờ Tống Thanh Thư dầu muối không ăn, hắn không còn đường nào phát huy, cuối cùng chỉ có thể cầu xin tha thứ: "Thanh Thư, ta sai rồi, ngươi đừng giận ta nữa."
"Ta nào dám giận ngươi? Ngươi bản lĩnh lớn quá mà!" Tống Thanh Thư cười lạnh, thù mới hận cũ tính hết một lượt: "Làm đến cả Đàn chủ Thiên Ưng Giáo kia mà! Ta thấy ngươi căn bản không muốn về Võ Đang chứ gì? Bây giờ bị ta phát hiện, khó chịu lắm hả?"
"Làm sao có thể! Ngươi tới gặp ta, ta vui vẻ còn không kịp nữa kìa!" Trương Vô Kỵ vội vàng bày tỏ lòng thành: "Dù sao cũng là người thân cùng huyết thống, ta không thể buông bỏ được."
"Tức là ta ngang ngược vô lý?"
"Không có!"
"Ngươi gạt ta! Ngươi bằng mặt không bằng lòng với ta còn ít hả?"
Trương Vô Kỵ vừa định nói cái gì, bỗng khẽ giật mình, quay đầu nhìn hằm hằm.
Tô Úy bị hắn trừng đến lòng bàn chân cũng chột dạ, lộ ra nụ cười lúng túng lấy lòng, nỗ lực làm động tác dán miệng, hy vọng Trương Vô Kỵ giơ cao đánh khẽ tha cho hắn một lần.
Trương Vô Kỵ chỉ cảm thấy đau đầu, lại gõ cửa nói: "Thanh Thư, quần áo cho ngươi thay ta để ở cửa, ta có việc đi một lát, đến tối lại nói, ngươi đừng giận ta nữa."
Trương Vô Kỵ cùng Tô Úy đi đến thư phòng, vừa đứng yên liền hừ lạnh một tiếng, dọa cho Tô Úy toát hết mồ hôi hột.
"Vừa rồi nhìn thấy cái gì cũng nuốt hết vào bụng cho ta!" Trương Vô Kỵ nhìn ánh mắt Tô Úy đảo qua đảo lại, lạnh lùng nói: "Nếu có một chút gì lộ ra, ta cứ ngươi mà hỏi tội."
"Vậy. . . còn Giáo chủ. . ." Tô Úy lau mồ hôi lạnh.
"Ta sẽ tự tìm thời điểm thích hợp để nói, không cần ngươi nhiều chuyện."
Tô Úy gật đầu. Thân phận của hắn bây giờ giống như ba huynh đệ Ân Vô Phúc với Ân Thiên Chính, là tâm phúc hoàn toàn xứng đáng, chỉ nhận Trương Vô Kỵ làm chủ tử duy nhất, lúc này thử ra địa vị của Tống Thanh Thư, cũng uống được một liều thuốc an thần.
Trương Vô Kỵ biết Tô Úy không có việc gì sẽ không đến nội viện tìm hắn, lập tức ra hiệu cho Tô Úy nói chuyện.
"Người phái đi Võ Đang đã trở về, nói Tống Thanh Thư mất tích từ mấy tháng trước, giờ tin tức này cũng không có tác dụng gì. Nhưng thú vị là, chuyện này đám ăn mày kia cũng biết, người ta phái đi giám thị nói có một thời gian động tĩnh trong trang viên kia không đúng." Tô Úy nói, "Có điều bọn chúng hẳn là không biết tung tích của Tống công tử, bằng không cũng sẽ không đến bây giờ vẫn còn đang canh gác."
"Cho dù không có con tin cũng phải cố chấp tới cùng. . ." Trương Vô Kỵ cười nhạo: " Lại nói, ta cứ cảm thấy Cái Bang làm việc quá mức kỳ quái. Rõ ràng chỉ là một suy đoán, bọn họ lại xem như khuôn vàng thước ngọc, không biết lòng tin này ở đâu ra."
Tô Úy trực giác thấy lời Trương Vô Kỵ có ẩn ý, cúi đầu chờ Trương Vô Kỵ phân phó.
"Trang viên kia không đơn giản như vậy." Trương Vô Kỵ xác định dứt khoát. Lúc đầu hắn cố kỵ an nguy của Tống Thanh Thư mới kéo dài thời gian, bây giờ Tống Thanh Thư đang ở ngay bên mình, hắn không khỏi tò mò, muốn tìm hiểu đến cùng. Mỗi lần nghĩ đến Cái Bang hắn liền nhớ tới hoàng sam nữ tử thần bí kia, luôn cảm thấy hành động lần này của Cái Bang có liên quan tới hoàng sam nữ tử. "Lát nữa ngươi chiếu theo phương thuốc này đi bốc thuốc, qua mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm hiểu thực hư."
Trương Vô Kỵ hiện tại vừa đột phá tầng thứ tám của Cửu Dương Thần, cần thêm mấy ngày phối hợp dùng thuốc củng cố cảnh giới. Mà mấy tháng qua hắn ở Thiên Ưng Giáo, ngoài khắc khổ dốc lòng tu luyện nội lực ra, hầu hết thời gian là nhớ lại võ công đã từng học ở kiếp trước, đồng thời ghi chép lại.
Kiếp trước sau Đồ Sư đại hội của Thiếu Lâm, mọi người khám phá ra bí mật trong Đồ Long Đao và Ỷ Thiên Kiếm. Võ Mục di thư trong Đồ Long Đao được Trương Vô Kỵ đưa cho Từ Đạt, mà Cửu Âm Chân Kinh trong Ỷ Thiên Kiếm thì được Trương Vô Kỵ cất giấu. Về sau Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn ẩn cư, cuộc sống quy ẩn trừ nghiên cứu võ công gần như chẳng còn cách nào khác để giết thời gian, bởi vậy Trương Vô Kỵ đọc hiểu Cửu Âm Chân Kinh. Nội lực Cửu Âm đối lập với Cửu Dương Thần Công, Trương Vô Kỵ không có cách nào tu luyện, nhưng chiêu thức võ công trong đó lại cực kỳ tinh diệu, Trương Vô Kỵ nóng lòng không đợi được, bỏ công sức ra nghiên cứu khá nhiều.
Cửu Âm Chân Kinh do Hoàng Thường ngộ ra trong khi ghi chép « Vạn Thọ Đạo Tạng », trong đó nghiên cứu cực sâu âm dương bát quái, Trương Vô Kỵ lúc luyện tập kết hợp với Càn Khôn Đại Na Di và Thái Cực kiếm ý, ấn chứng với nhau, không chỉ bù đắp khiếm khuyết trong mười chín câu tầng cuối cùng của Càn Khôn Đại Na Di, còn kết hợp các loại võ công biến hóa của Cửu Âm Chân Kinh với Cửu Dương Thần Công, soạn ra một bộ võ công hoàn toàn mới thích hợp với chính mình.
Mặc dù Trương Vô Kỵ vẫn cực kỳ kính ngưỡng Trương Tam Phong, nhưng hắn cũng không tự xem nhẹ mình. Quãng thời gian cuối cùng kiếp trước, cho dù là Trương Tam Phong cũng không phải đối thủ của hắn. Hắn chân chính là vô địch thế gian.
Sau khi ngoài ý muốn sống lại, hắn trừ luyện Cửu Dương Thần Công, cũng tu luyện võ công kiếp trước của mình, chỉ là nội lực của hắn không lớn mạnh bằng kiếp trước, tu luyện có chút khó khăn. Khoảng thời gian này ở Thiên Ưng Giáo, hắn nhớ lại kiếp trước, viết ra toàn bộ võ công mình biết được, đồng thời kết hợp với điều kiện của bản thân lại tiến hành sửa đổi, làm cho nó không chỉ giới hạn với người nội lực siêu cường, lại được thêm rất nhiều phát hiện mới.
Bởi vậy hắn mặc dù chỉ tiến thêm một tầng, nhưng chỉnh hợp lại, thực lực của hắn sớm đã xưa đâu bằng nay.
Chẳng qua Trương Vô Kỵ cũng không dám khinh thường, mình bây giờ tuy tiến bộ lớn, nhưng so với kiếp trước vẫn khác nhau một trời một vực, tuyệt không thể giữ lối tư duy của kẻ mạnh như kiếp trước không cố kỵ gì, miễn cho lật thuyền trong mương(*).
Cho nên hắn lại tốn thêm vài ngày điều phối ra mười mấy loại thuốc tác dụng khác nhau, phối hợp với mấy loại ám khí.
Xác định mình đã trang bị đến tận răng xong mới lên đường.
Trang viên của Cái Bang, vì giảm bớt xung quanh gây trở ngại, không nằm trong thành, mà mua một nông trường vùng ngoại ô, cùng với mấy thửa ruộng xung quanh. Chủ cũ của nông trường có chút gia nghiệp, vì phòng trộm và lưu dân, tường vây xây rất cao, che chắn tình hình bên trong đến kín mít. Mà ruộng đồng vốn nên trồng cây lúc này chỉ có mấy đám cỏ dại lác đác, tầm nhìn trống trải, lều tranh dùng để trực đêm trông coi được trưng dụng làm trạm gác, cứ năm bước một người canh, ba bước một trạm gác, cảm giác rất căng thẳng.
Trương Vô Kỵ dùng ánh mắt hành quân đánh trận trước kia đánh giá một phen, thừa nhận bố cục này đã là tốt nhất trong khả năng cho phép, hẳn là tác phẩm của Trần Hữu Lượng, nếu vậy, mình phải cẩn thận.
"Đề phòng kinh động đến họ, dẫn người ra xa một chút chờ lệnh, nhìn thấy tín hiệu của ta hẵng chạy tới. Lúc bọc đánh chừa ra một góc để họ chạy trốn, miễn cho họ chó cùng rứt giậu mà cá chết lưới rách(*) với chúng ta." Trương Vô Kỵ an bài, "Tô Úy, ngươi mang một nhóm người vào trong núi mai phục, đừng để xung đột chính diện, dùng khói mê ta đưa cho ngươi đánh ngã bọn họ, bắt sống, cẩn thận một chút."
Trương Vô Kỵ thu xếp xong, lại đảo mắt nhìn thủ hạ của mình xung quanh một vòng, nói: "Có điều, đây là tình huống xấu nhất. Nếu ta một mực không phát tín hiệu, các ngươi cứ ở yên tại chỗ chờ lệnh, bất luận phát sinh cái gì cũng không được can thiệp!"
"Nhưng lỡ như. . ."
Trương Vô Kỵ rất kiên quyết, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con: "Không có lỡ như, nếu trong trang viên thật sự hung hiểm đến mức ta không có cả cơ hội phát tín hiệu, chính là mệnh ta phải có một kiếp này."
Thấy mặt trời sắp lặn hẳn, Trương Vô Kỵ không kéo dài thời gian nữa. Một thân một mình vận khinh công bay thật nhanh tới trạm gác gần nhất, vung tay lên, đệ tử Cái Bang gác đêm bên trong lập tức ngã xuống đất. Trương Vô Kỵ kéo hắn ra, đưa đến chỗ Tô Úy trông giữ.
Chờ một hồi, phía xa có người đến.
"Thay ca rồi?" Trương Vô Kỵ bắt chước giọng đệ tử kia hỏi.
"Đúng vậy. " Người tới không hề nghi ngờ, đi vào: "Ngươi đi về nghỉ ngơi đi..." Hắn thấy rõ gương mặt trong bóng tối, kinh hãi:"A! Ngươi... Ngươi..."
Chưa kịp nói hết lời đã ngã xuống đất, mất ý thức.
Trương Vô Kỵ đi ra, ra hiệu với Tô Úy, công khai đi đến trang viên.
******************
(*)lật thuyền trong mương: thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, thường là do quá chủ quan.
(*)cá chết lưới rách: hai bên tranh đấu cuối cùng đều bị tận diệt, tương tự với câu "Trạng chết, chúa cũng băng hà".