Tây Hồ gió nhẹ liễu phất phơ, dù người đến người đi, trong cảnh sác này cũng biến thành ý thơ.

Một quán trà, dòng người chen chúc xô đẩy, ngoài cửa là người buôn bán nhỏ đồ giải nhiệt, trong cửa là thư sinh ca nữ chậm rãi thưởng trà. Trong cửa ngoài cửa, bầu không khí hoàn toàn khác biệt, lại hài hòa kỳ diệu.

Có hai khách nhân đi tới, nháy mắt thu hút ánh mắt mọi người.

Người đến là hai nữ tử, hoặc là nói hai thiếu nữ.

Người bên phải vóc dáng cao gầy mảnh mai, hông đeo bội kiếm, áo ngoài màu nguyệt bạch, trong khoác váy lụa đỏ nhạt thêu hoa văn bằng chỉ bạc, tóc dài đen nhánh choàng trên vai, chỉ dùng một cái ngọc hoàn búi lên. Mày như cánh trả, mắt như điểm sơn, màu da trắng nõn, môi nhấp đỏ bừng, yên tĩnh không nói.

Thiếu nữ bên trái thấp hơn nàng nửa cái đầu, ăn mặc cũng sạch sẽ, chỉ là ai ai nhìn thấy nàng, ánh mắt đều có chút hoảng sợ. Chỉ vì trên mặt nàng sưng vù vặn vẹo, đốm rêu mọc lan tràn, xấu vô cùng.

Thiếu nữ xấu xí này dường như hoàn toàn không quan tâm ánh mắt sợ hãi chán ghét của mọi người, trực tiếp đi vào. Tiểu nhị vội vàng ra chào đón, hắn không dám nhìn mặt cô gái xấu kia, liền xum xoe với thiếu nữ xinh đẹp: "Hai vị đến bên cửa sổ ngồi đi, đó là chỗ ngồi đẹp nhất của tiểu điếm, nhìn ra cửa sổ là có thể trông thấy cảnh Tây Hồ!"

Hai cô gái đi tới ngồi xuống, thiếu nữ xấu xí không đợi tiểu nhị báo tên món ăn, mở miệng liền gọi: "Một bình ngân châm, một phần bánh hoa quế, thêm một lồng bánh bao gạch cua."

Nói ra, có vẻ như rất quen thuộc với quán trà này.

Tiểu nhị ngơ ngác quay đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp: "Vậy vị này. . ."

"Cô ấy thích ăn ngọt, còn thích ăn mì, chỗ ngươi có cái gì?" Thiếu nữ xấu giành trước mở miệng.

"Ồ!" Tiểu nhị kịp phản ứng: "Đồ ngọt tiểu điếm có bánh xốp hạt vừng, đường chưng củ sen, bánh in, về phần mì, bếp hôm nay có canh gà và canh xương hầm là nước dùng ngon nhất!"

Thiếu nữ xinh đẹp nghĩ nghĩ, ngón ta tay ra dấu "hai", tiếp đó lại ra dấu "bốn" .

Tiểu nhị ngẩn ra, cẩn thận hỏi: "Là. . . đường chưng củ sen và canh mì gà?"

Thiếu nữ xinh đẹp gật đầu, nở một nụ cười tươi.

Nàng ngồi gần cửa sổ, ánh nắng chiếu lên gương mặt còn đậm lông tơ, dát lên một tầng vàng sáng, lúc này im ắng cười một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh, phảng phất như tiên tử.

Tiểu nhị hơi hoảng hồn, vội đi xuống, trong lòng lại có chút tiếc nuối. Dung mạo xinh đẹp như vậy, hóa ra lại là người câm.


"Rất nhiều người đang nhìn trộm ngươi." Thiếu nữ xấu xí chính là Ân Ly tu luyện Thiên Chu Vạn Độc Thủ, "Đáng tiếc, ngươi không phải thật sự là một mỹ kiều nương."

Thiếu nữ xinh đẹp kia đương nhiên là Tống Thanh Thư. Y còn chưa hoàn toàn nẩy nở, dung mạo có chút âm dương khó phân biệt, ăn mặc bình thường là thiếu niên thanh tú, mặc nữ trang cũng có thể thành thiếu nữ thanh lệ. Hơn nữa trên đường đi y đều giả vờ bị câm, càng thêm yếu đuối văn tĩnh, cho dù không dùng bất cứ trò dịch dung nào, cũng không ai ngờ được thiếu nữ xinh đẹp đang rêu rao khắp nơi này lại chính là thủ đồ của Võ Đang mà bọn họ đang đào ba thước đất lên để tìm.

"Hầy... thật sự là hồng nhan họa thủy! Cho dù ngươi thật sự bị câm, ta thấy cũng có người sẵn lòng cưới ngươi!" Ân Ly mi mắt cong cong, cực kỳ đắc ý: "Trong lòng ngươi vui vẻ chứ?"

Như thể muốn nghiệm chứng lời Ân Ly nói, hai thư sinh bước đến chào hỏi bọn họ: "Ở đây hết chỗ rồi, hai vị tiểu nương tử có thể cho chúng ta ngồi cùng không?"

Đương nhiên sẽ không từ chối, thế là hai thư sinh ngồi xuống, trò chuyện vài câu liền không nhịn được hướng đề tài lên người Tống Thanh Thư: "Hai vị là người Chiết sao? Hình như rất quen với nơi này."

Tống Thanh Thư lắc đầu, Ân Ly thay y đáp: "Ta thì đúng, cô ấy không phải."

"Vậy cô nương ngàn dặm xa xôi tới đây, là có chuyện gì chăng?"

"Cô ấy đến đây tìm thanh mai trúc mã của mình, ta là đi theo cô ấy." Ân Ly cắn đũa cười gian: "Có phải không? Thanh Nhi tỷ tỷ!!!!"

Tống Thanh Thư khổ vì không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng nói hươu nói vượn, bị hỏi như vậy, chỉ có thể gật đầu.

Thư sinh kia liền có chút mất mát, người đi cùng vội dời sang đề tài khác.

Tống Thanh Thư ở một bên nghe.


Bây giờ chuyện đang được mọi người trà dư tửu lậu nhiệt liệt bàn tán nhiều nhất, không thể nghi ngờ chính là trận chiến giữa Thiên Ưng Giáo và Cự Kình Bang nửa tháng trước.

Cự Kình Bang xuất động cả Phó Bang chủ, khí thế hùng hổ; Thiên Ưng Giáo do Đường chủ Thiên Thị Đường cùng Đàn chủ Huyền Vũ Đàn ra mặt, cũng đã là trận địa sẵn sàng. Nhưng không ngờ, Đường chủ Thiên Thị Đường chỉ là tới áp trận, chân chính xuất thủ là Đàn chủ Huyền Vũ Đàn. Hai phe nhân mã tranh đấu hồi lâu, Huyền Vũ Đàn chủ lặn xuống đáy nước, bắt được bang chúng Cự Kình Bang trốn dưới nước đục thuyền, đại sát tứ phương, nhất chiến thành danh!

Mà quan trọng nhất chính là, Đàn chủ Huyền Vũ Đàn năm nay chỉ mới mười sáu tuổi!


Mọi người thảo luận ngất trời, Tống Thanh Thư vừa nghe, vừa thầm nghĩ người tên "Ân Di Ái" này.

Sao y nghe tới nghe lui, thế nào cũng có cảm giác giống Trương Vô Kỵ vậy?

Tống Thanh Thư càng nghe, hai hàng lông mày càng nhíu chặt, tưởng như muốn thắt nút lại.



Hai người ăn xong rời khỏi quán trà, Ân Ly thở dài: "Ta về Linh Xà Đảo đây, ngươi tự đi tìm hắn đi."

"Ta đưa cô đến bến tàu trước đã." Tống Thanh Thư nói khẽ, y hiện tại vẫn chưa muốn gặp Trương Vô Kỵ.


Trương Vô Kỵ cảm thấy mình nhất định là quá nhớ Tống Thanh Thư nên mới sinh ra ảo giác. Hoặc là hắn nên cảm khái một chút thiên hạ lớn, việc lạ gì cũng có, lại có thiếu nữ dáng dấp giống Tống Thanh Thư đến vậy.

"Ân Đàn chủ, người đã đủ rồi." Tô Úy nhìn tất cả mọi người từ trên thuyền xuống, đi gọi Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ phất tay: "Các ngươi về nói một tiếng với ngoại công và cữu cữu trước đi, ta ở đây đi dạo một lát."


Tống Thanh Thư đang xem Ân Ly cò kè mặc cả với nhà đò.

"Mười lượng! Bao thuyền! Đi Linh Xà Đảo!"

"Linh Xà Đảo quá xa, hơn nữa người trên đảo rất hung dữ. . ." Nhà đò không muốn đồng ý: "Cả đi cả về cũng phải mất mấy ngày đấy."

"Vậy ta thêm năm lượng bạc nữa, đủ mua cả chiếc thuyền này của ngươi rồi!" Ân Ly trừng mắt: "Nghĩ kỹ đi, ngươi ở đây đánh cá cả năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu!"

Tiền tài động lòng người, nhà đò chần chờ thật lâu sau, nói: "Cô đưa tiền trước, ta cầm về đưa cho bà vợ ta xong rồi đưa cô đi."

Hai người cò kè mặc cả một phen, rốt cuộc định ra.

Ân Ly lên thuyền, quay đầu nói: "Thanh Thư, ta đi đây!"

"Thuận buồm xuôi gió." Tống Thanh Thư cũng cáo biệt nàng.

"Ngươi đừng quên chuyện đã hứa với ta đó!" Ân Ly lưu luyến: "Trương Vô Kỵ có đáng tin cậy không đấy?"

"Sẽ không quên, ta. . ."

"Thanh Thư hứa với muội cái gì?" Trương Vô Kỵ đứng xa xa nghe, rốt cuộc xác định thân phận của hai người, bước lên chen vào hỏi: "Hai người sao lại đi cùng nhau?"

Hắn hỏi xong, lại phát hiện Tống Thanh Thư cùng Ân Ly đều không trả lời, ngạc nhiên nói: "Làm sao vậy?"

Ân Ly dùng ánh mắt "Ngươi còn có thể ngu hơn nữa được không?" ghét bỏ liếc Trương Vô Kỵ, bĩu môi với Tống Thanh Thư, quay đầu nói với nhà đò: "Đi! Nhìn cái gì nữa mà nhìn!"

Nàng còn lâu mới xen vào.


Tống Thanh Thư đầu óc hỗn loạn.

Y vốn định tiễn Ân Ly xong liền đổi về nam trang đi tìm Trương Vô Kỵ, có nằm mơ y cũng không nghĩ tới mình sẽ lấy bộ dạng này gặp phải Trương Vô Kỵ.

Mặc váy, tóc xõa dài, trang điểm còn tinh xảo hơn cả nữ tử... A! Lúc sáng A Ly còn đánh son cho y!

Không còn mặt mũi nào gặp người nữa.


Tống Thanh Thư vô cùng đau đớn che mặt lại, chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui vào, trở ra lại thành thiếu hiệp Võ Đang phong độ nhẹ nhàng, vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra.

"Thanh Thư. . ." Trương Vô Kỵ duỗi tay kéo y.

Tống Thanh Thư từ từ lui lại hai bước, luống cuống tay chân kéo áo khoác lụa che mặt, xoay người chạy: "Ngươi nhận nhầm người rồi!"

Trương Vô Kỵ nhất thời không kịp phản ứng, chỉ thấy Tống Thanh Thư bỏ chạy sắp mất dạng, bất chấp tất cả, vội vàng đuổi theo.

"Này! Ngươi chạy cái gì?"

Trương Vô Kỵ đuổi kịp Tống Thanh Thư, bắt lấy cổ tay y. Nhưng Tống Thanh Thư giống như bị bỏng, ra sức hất hắn ra, cũng không quay đầu lại.

Một tới hai đi, Trương Vô Kỵ rốt cuộc có chút nóng nảy, tay giữ chặt Tống Thanh Thư dùng mấy phần chân lực, kéo người vào ngõ tối, mượn lực trên tường, mang theo Tống Thanh Thư nhảy lên nóc nhà, tay nhấn một cái, để Tống Thanh Thư ngồi lên nóc nhà, lưng dựa vào mái đầu đao.

Tống Thanh Thư vùng vẫy giãy giụa, co lại thành một đoàn, tay che mặt bất luận Trương Vô Kỵ nói cái gì cũng không chịu buông xuống.

Trương Vô Kỵ dỗ vài câu không được, không khỏi có chút ê răng... Hắn cảm giác mình như thế này có chút giống lưu manh trắng trợn cường đoạt dân nữ: "Bộ quần áo này là ai chọn cho ngươi?"

"A Ly." Tống Thanh Thư thở phì phò bình phục tâm tình của mình, "Cô ấy rất để ý ta ăn mặc thế nào."

"Ngươi sao lại lại đi cùng muội ấy?"

"Cô ấy nói nhện cô ấy nuôi chết rồi, đi bắt thêm mấy con về Linh Xà Đảo, chúng ta vừa lúc gặp nhau." Tống Thanh Thư rầu rĩ nói, "Ta một mình đi ra, vì cắt đuôi mấy kẻ theo dõi nên mới phải ăn mặc như thế này!"

"Cũng rất xinh đẹp." Trương Vô Kỵ khen chân tình thực lòng. Vốn nên là tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng Tống Thanh Thư một thân như vậy, hắn bông dưng liền thận trọng lên.

Tống Thanh Thư bây giờ cũng hoãn lại, thả tay xuống: "Cấm ngươi nói ra!"

"Ta tuyệt đối không nói!" Trương Vô Kỵ đồng ý ngay tắp lự. Tới gần như vậy, chỉ cảm thấy tưởng niệm dâng lên như thủy triều, khàn giọng nói: "Thanh Thư, ngươi hôn ta một cái đi."

Tống Thanh Thư đầu tiên là bị Trương Vô Kỵ mê hoặc, vừa định đồng ý, bỗng nhiên kịp phản ứng lại, chỉ vào mũi Trương Vô Kỵ cả giận nói: "Ân Di Ái có phải là ngươi giả trang không?!" Tương ngộ quá mức đột ngột không kịp phòng ngừa, suýt chút thì quên cả chính sự, Tống Thanh Thư vội vã tỉnh táo lại, tiếp theo chấn hưng tinh thần, chuẩn bị hung hăng khảo vấn một trận.

Trương Vô Kỵ trong lòng biết không che giấu được, đúng sự thật bẩm báo: "Đúng vậy."

"Ngươi tính toán từ khi nào? Có phải rất sớm trước kia ngươi đã chuẩn bị tốt rồi không?!" Y bất chấp nguy hiểm ngàn dặm xa xôi chạy tới, một đường căng thẳng lo lắng, kết quả Trương Vô Kỵ lại ở Thiên Ưng Giáo tiêu dao sung sướng, giấu không chê vào đâu được. Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy một mảnh chân tình của mình đều cho chó ăn, giận sôi lên: "Ngươi giấu giếm ta! Ngươi dám gạt ta! Ngươi có biết ta lo lắng bao nhiêu hay không?!"

"Ta biết! Đều là lỗi của ta!" Trương Vô Kỵ muốn ôm y, bị Tống Thanh Thư hung hăng đẩy ra, đành phải duỗi hai cánh tay thành khẩn nói: "Thanh Thư, ta đây cũng là bất đắc dĩ. Ngoại công bọn họ đã sớm đề cập với ta việc này, nhưng ta vẫn luôn không đồng ý, chỉ là tình cảnh của ta quá mức hung hiểm, huống chi ta và ngoại công có quan hệ huyết mạch, liền không từ chối."

"Thái sư phụ đã dặn ngươi phải giữ mình tự chính, ta cũng đã nói. . ." Tống Thanh Thư nhớ tới mình đã từng thật lòng cảm thấy Trương Vô Kỵ tình cảnh gian nan mà vô cùng đồng tình, liền cảm thấy bản thân như tên ngốc mặc người lừa gạt; lại nghĩ tới mấy lời trước kia Trương Vô Kỵ nói với mình, lập tức giải đọc ra một tầng ý tứ khác: "Ngươi coi ta như đồ đần mà đùa giỡn, nhìn ta cái gì cũng tin xoay vòng vòng theo ngươi, đắc ý lắm đúng không?"

"Ta không có!" Trương Vô Kỵ phát hoảng, vội vàng nói: "Chính là bởi vì ta thông cảm dụng tâm của các ngươi, mới phải giả tạo một thân phận này!"

Tống Thanh Thư một chữ cũng không muốn nghe: "Ta phải về Võ Đang!"

"Không được!" Trần Hữu Lượng đang như hổ rình mồi, Trương Vô Kỵ tuyệt không dám thả y về. "Quá nguy hiểm! Ngươi ở lại đi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trở về!"

Tống Thanh Thư cũng ngang ngược lên: "Ta cứ về! Ngươi buông ta ra!" Nói xong muốn đi.

Trương Vô Kỵ thấy Tống Thanh Thư thái độ kiên quyết, chỉ có thể nói một tiếng đắc tội, đưa tay điểm huyệt ngủ của y, ôm người trở về.





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play