"Là Tiền ngũ lão và Trương tứ hiệp!"
Trên lôi đài vừa mới giao thủ, liền có người nhận ra thân phận của hai người, kinh hô lên. Đám người nhao nhao chạy tới vây xem, chỉ thấy trong tràng hai người giao thủ bụi bay mù mịt, nhanh như tia chớp, mãnh như sấm sét, thỉnh thoảng có chiêu thức cực tinh diệu thoáng hiện. Quan sát dạng quyết đấu này có thể khiến người được lợi rất nhiều, nhất thời tiếng trò chuyện quanh sân yếu dần, đều nín thở chờ kết quả.
Đồng thời, cũng có nghi hoặc dần lan tràn.
Đây không hề giống luận bàn bình thường, đầu tiên là cắt ngang người khác so tài, sau đó hai người đồng thời từ chỗ Không Động nhảy ra, lại thêm vừa rồi Không Động đẩy lui đám người, mời Trương Vô Kỵ tới, hiển nhiên là nổi lên xung đột.
"Sao đột nhiên đánh nhau rồi. . ." Tống Thanh Thư nhìn về phía Không Động, không thấy bóng dáng Trương Vô Kỵ đâu, chỉ thấy chúng đệ tử Không Động lấp kín thành một bức tường người, lại không giống đang xem tỷ thí, mà như đang khắc khẩu với ai đó.
Du Liên Châu thấy Tống Thanh Thư mất hồn mất vía, nói: "Thanh Thư! Ngồi yên!"
"Nhị sư thúc! Vô Kỵ bị ngăn trở!" Tống Thanh Thư nôn nóng nói.
"Nơi này là Nga Mi, quá lắm chỉ là khó xử ngoài miệng một chút thôi." Du Liên Châu lắc đầu, không tán thành Tống Thanh Thư đi qua. Võ Đang từ ngày đầu tiên Diệt Tuyệt lập thệ đã ngấm ngầm bị cô lập, nếu không phải Trương Tam Phong cùng Võ Đang ngũ hiệp riêng có hiệp danh, sớm đã có người giáp mặt làm khó. Nhất là bọn họ bây giờ còn đang ở Nga Mi, lấy tính tình quỷ cũng phải sợ kia của Diệt Tuyệt sư thái, thật sự làm lớn chuyện e là sẽ cực kỳ khó coi.
Nhưng đó cũng là dưới điều kiện Trương Vô Kỵ không bị thương. . . Du Liên Châu thấy đệ tử Không Động đối diện ồn ào càng lúc càng lớn, chén trà trong tay cũng càng nắm càng chặt.
"Ân Tố Tố chính là yêu nữ phóng đãng yêu tà không biết liêm sỉ!" Một giọng nói sắc nhọn vang lên, "Có thể sinh ra được thứ gì tốt!"
Giây tiếp theo, chỗ ngồi của Không Động liên tiếp phát ra tiếng gỗ đứt gãy, xen lẫn tiếng người kêu thảm thiết, ầm ầm nổ tung.
Tống Thanh Thư từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, vận khinh công lao tới.
Hai người chiến đấu trên lôi đài đương nhiên cũng có thể cảm nhận được động tĩnh ngoài sân, Tiền Hữu Tuệ thấy chư đệ tử Không Động đã động thủ với Trương Vô Kỵ, vừa tức vừa gấp: "Thằng nhãi ranh, ngươi dám!"
Lập tức định trở về ngăn cản, lại bị Trương Tùng Khê ngăn lại, một lần nữa kéo về trong tràng: "Tiểu bối tranh chấp mà thôi, Nga Mi tự nhiên sẽ có người đi khai thông, các hạ hà tất để ý?"
Tiền Hữu Tuệ không còn cách nào, chỉ có thể chuyên tâm ứng phó đối thủ trước mắt.
Mà Tống Thanh Thư vận khởi Thê Vân Tung, đạp lên đỉnh đầu đám người mượn đường, tuy mau lẹ, nhưng cũng khiến cho không ít người bất mãn, lập tức liền có thể nghe thấy mấy tiếng mắng chửi.
Bỗng nhiên vành tai khẽ động, thân thể gập lại trên không trung, chân phải đá trúng vật bay tới, mượn lực lộn người sang bên cạnh nhẹ nhàng rơi xuống đất.
"Vì sao cản ta?" Tống Thanh Thư đứng vững, theo phương hướng nhìn sang, thấy là mấy đệ tử Côn Luân, vật vừa bay tới mình là một cây quạt xếp, sau khi bị đá về đã gãy mất.
Cầm đầu Côn Luân chính là Tây Hoa Tử, lúc này đây ngoài cười nhưng trong không cười ngăn đón: "Đây là chuyện giữa Không Động và Trương Vô Kỵ, ngươi không tiện nhúng tay, ta đây là có ý tốt."
"Không Động ỷ đông hiếp yếu, ta làm đồng môn giúp đỡ có gì không được?" Tống Thanh Thư không kiên nhẫn cãi cọ với bọn họ, quay người muốn đi.
"Không Động, Võ Đang đứng chung trong lục đại phái, đương nhiên là đồng khí liên chi, làm sao sẽ tùy tiện đấu lên được?" Tây Hoa Tử hai tay cất ở trong tay áo, chậm rì rì nói: "Không Động muốn gây phiền toái cho Trương Vô Kỵ, là bởi vì Tạ Tốn. Tạ Tốn với Không Động có huyết thù, Trương Vô Kỵ làm nghĩa tử của Tạ Tốn, cha nợ con trả, Không Động lần này làm vậy là hiển nhiên thôi. Tống thiếu hiệp đừng nhúng tay vào!"
Tây Hoa Tử tiếng nói không nhỏ, thậm chí còn thêm mấy phần chân lực, mặc dù xung quanh huyên náo, nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người.
Tống Thanh Thư cảm giác được có ánh mắt đưa tới, nghĩ thông suốt dụng ý ác độc trong lời của Tây Hoa Tử, càng tức giận đến lửa giận ngút trời, vừa định mở miệng phản bác, Tây Hoa Tử đã cướp lời trước:
"Ta biết các ngươi tình cảm tốt, nhưng Tạ Tốn thật sự là ma đầu cái tội ác tày trời. Trương Vô Kỵ nhận hắn làm nghĩa phụ, kia đã thành kết cục đã định, nhưng ngươi là thủ đồ đời thứ ba của Võ Đang, vì thể diện của Võ Đang, vẫn phải nên giữ mình trong sạch một chút, đừng dính vào những thứ này!" Tây Hoa Tử bày ra tư thế trưởng bối thuyết giáo, nhất thời thật đúng là nói ra vài câu đạo lý, chân tâm thật lòng khuyên bảo.
Nhưng ngữ khí dù thành khẩn, lại vận nội lực nói cho tất cả mọi người nghe thấy, cũng biết không có lòng tốt.
Đám người mắt thấy trò khôi hài mọc lên như nấm, chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, thật là không kịp xem, nhanh chóng tính toán.
Tống Thanh Thư bị lấp kín, cũng không vội nói cái gì. Tây Hoa Tử đây là dương mưu, gọn gàng dứt khoát chỉ ra quan hệ giữa Tạ Tốn và Trương Vô Kỵ là nghĩa phụ tử, lại nhắc nhở mọi người Tạ Tốn đã từng nợ máu. Lão từng câu từng chữ trông như là vì y suy nghĩ, nhưng ngụ ý là, nếu y khăng khăng muốn giúp, đó chính là giống như Trương Vô Kỵ muốn che chở Tạ Tốn.
Không ít người đang ngồi đây có thù với Tạ Tốn, vừa nghe xong, cho dù không dậy nổi lòng cùng chung kẻ thù, cũng sẽ không nói đỡ giúp y, dăm ba câu, liền đẩy y đến mặt đối lập với quần hùng.
Tây Hoa Tử thấy Tống Thanh Thư cúi đầu không nói, cười khằng khặc hai tiếng, còn không biết đủ: "Ta nghĩ, Không Động ngồi không yên muốn gặp Trương Vô Kỵ như thế, nhất định là quá muốn tìm Tạ Tốn báo thù! Lúc Tạ Tốn đoạt Thất Thương quyền phổ, Không Động tổn thất bao nhiêu người? Đáng tiếc a đáng tiếc, bọn họ hỏi lại, Võ Đang càng muốn che chở, làm sao hỏi ra được?"
"Ta không hiểu những quá khứ đó, đa tạ ông nói cho ta." Tống Thanh Thư đột nhiên mở miệng nói một câu, làm Tây Hoa Tử ngơ ngẩn, không đợi Tây Hoa Tử lại nói cái gì, Tống Thanh Thư đã lộ ra dáng vẻ bùi ngùi mãi không thôi: "Haiii... Ta tuổi còn nhỏ, thực sự không thể nghĩ được nhiều như vậy! Nói ta là thể diện của Võ Đang, ta còn kém xa lắm! Nhưng ta không thể nhìn Vô Kỵ bị người ta ức hiếp! Nếu có người vây công ta, Vô Kỵ nhất định sẽ tới giúp ta, bây giờ hắn bị ức hiếp, ta không đi giúp hắn, cũng quá không coi nghĩa khí ra gì!"
Tựa hồ là sợ Tây Hoa Tử lại nói cái gì, Tống Thanh Thư khẽ cắn môi thêm một câu: "Nếu sau đó thái sư phụ nói ta xúc động, ta ngoan ngoãn đi chép sách là được! Muốn ta khoanh tay đứng nhìn là tuyệt đối không thể!"
Tuổi tác của y nhỏ, dáng dấp lại đẹp mắt, bây giờ ra vẻ phiền não lại quật cường nói chuyện, trong mắt người khác rất có cảm giác Tây Hoa Tử ỷ lớn hiếp nhỏ.
Tây Hoa Tử dựng mày, lớn tiếng nói: "Ngươi đừng có ở đây hờn dỗi! Tạ Tốn hại chết nhiều người như vậy, Trương Vô Kỵ là nghĩa tử của hắn, tuyệt đối không thể sống tốt!"
Tống Thanh Thư lập tức phản bác: "Vô Kỵ sống tốt chỗ nào? Vợ chồng Ngũ sư thúc vì Tạ Tốn tự sát, Vô Kỵ bởi vậy mất đi cha mẹ, còn chưa đủ đáng thương sao? Tại sao còn nhiều người muốn làm khó hắn như vậy?" Tống Thanh Thư nói, lặng lẽ nhéo mình một cái, cảm giác đau làm sống mũi chua chua, lại mở miệng liền mang theo run rẩy, trong tình cảnh này chính là đứa trẻ đáng thương dù có phải khắc khẩu với võ lâm tiền bối cũng phải giữ gìn bằng hữu: "Thật sự muốn trả thù, để mấy tiểu bối Không Động ra gây phiền phức tính là gì? Ta thấy, bọn họ chính là thấy Tiền ngũ lão sắp thua Tứ sư thúc, không phục, muốn ỷ đông bắt nạt Vô Kỵ thì có!"
Lời này vừa ra, mọi người theo bản năng nhìn tình hình chiến đấu trên lôi đài, quả nhiên Tiền Hữu Tuệ đã lộ ra xu hướng suy tàn, lập tức liền thua. Lại nhìn sang chỗ Không Động, Trương Vô Kỵ lấy một địch nhiều, đánh uy vũ sinh phong, đệ tử Không Động đấu không lại hắn, chỉ có thể dựa vào mồm mép chiếm cơ trên. Bên cạnh có mấy tiểu ni cô Nga Mi, muốn khuyên can lại không chen tay được, cuống đến sắp khóc rồi.
Mặc dù náo nhiệt, nhưng quả thực không giống trả thù chưa thoả mãn.
Lập tức liền có người nhìn Tây Hoa Tử không vừa mắt, âm thanh trào phúng: "Trẻ con đấu đá nhau cũng phải xen vào, Tây Hoa Tử, ngươi càng già càng trẻ ra!"
Tây Hoa Tử tức giận đến run rẩy, hung hăng trừng mắt với Tống Thanh Thư, vừa mới giơ tay, Tống Thanh Thư đã liên tiếp lùi mấy bước, sau lưng đâm vào góc bàn, kêu "Á!" lên một tiếng.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Tống Thanh Thư động tác quá lớn kéo tới đằng sau, tiếng hít không khí lúc này rất có cảm giác chân thực, cúi đầu hướng về phía Tây Hoa Tử chắp tay, vòng qua lão đi tìm Trương Vô Kỵ.
Người trông thấy một màn này đều nhịn không được lộ ra ánh mắt khinh bỉ với Tây Hoa Tử. Xưa nay biết tên này chẳng ra thể thống gì, lòng dạ hẹp hòi, không ngờ còn động thủ với một vãn bối!
Tây Hoa Tử muốn biện giải, nhưng đối diện ánh mắt hồ nghi của Doãn Tứ Nương liền nghẹn lại. Đến cả đồng môn cũng không tin mình, thật sự là có khổ nói không nên lời!
Tống Thanh Thư mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, bị Tây Hoa Tử quấy rầy một hồi, cũng không còn cấp hỏa công tâm chỉ muốn giúp Trương Vô Kỵ quần ẩu, mà quay đầu chạy đi tìm Bối Cẩm Nghi.