Ngày hôm sau, Tống Thanh Thư suýt chút nữa dậy không nổi.
Vừa động là có thể cảm thấy được từng đợt cảm giác khó nói trên cơ thể, trong lòng ghim hình nhân của Trương Vô Kỵ, trên mặt cũng bày ra sắc mặt khó chịu, giãy dụa đến lôi đài.
"Thanh Thư cãi nhau với Vô Kỵ à?"
Biểu hiện quá rõ ràng, đến cả Du Liên Châu cũng nhận thấy có vấn đề, nhịn không được hỏi thăm.
Tống Thanh Thư lắc đầu: "Con ngủ không ngon."
Du Liên Châu định nói gì, liền có người cắt ngang bọn họ, là Hồng Sinh của phái Không Động hôm qua vừa giao thủ với Trương Vô Kỵ: "Trương huynh, quấy rầy, sư phụ muốn mời ngưng sang nói chuyện."
Sư phụ của Hồng Sinh là Ngũ lão Tiền Hữu Tuệ trong Không Động Ngũ lão, hai người chưa từng gặp mặt, sao bỗng nhiên muốn gặp mình? Trương Vô Kỵ cảm thấy kỳ dị, vừa định đứng dậy, chợt khựng lại:
Không Động, Thất Thương Quyền!
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Sinh, thấy thần sắc hắn nhàn nhạt, không có gì dị thường. Nhưng Trương Vô Kỵ lại biết, Tiền Hữu Tuệ muốn gặp mình, tất nhiên là bởi vì Hồng Sinh nói cái gì. Hôm qua hai người giao thủ, Trương Vô Kỵ phát hiện hắn hóa dụng ám kình, liền hỏi hắn có phải từng học qua Thất Thương Quyền, lại không ngờ Thất Thương Quyền chính là bí pháp củc Không Động, ngày xưa cả Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố đều không hiểu quyền pháp ảo diệu, Trương Vô Kỵ sao có thể phát hiện trong đó? Suy ra nhất định là có người từng cho hắn xem, thậm chí dạy cho hắn, mà biết Thất Thương Quyền, trừ Không Động Ngũ lão ra, cũng chỉ có một mình Tạ Tốn.
Người tới không có ý tốt.
Trương Vô Kỵ biết võ công của mình đã là xuất sắc trong lớp người cùng thế hệ, nhưng đặt ở trước mặt Không Động Ngũ lão vẫn có chút không đáng chú ý, nếu như tranh chấp, sợ là sẽ phải ăn thiệt thòi, lập tức liền có chút do dự.
Nhưng cũng không thể không đi, dù sao bây giờ trước mặt công chúng, dù không vừa ý cũng không làm gì quá mức được với hắn.
Trương Vô Kỵ đứng lên, vừa định trả lời, Trương Tùng Khê đứng dậy giữ chặt tay Trương Vô Kỵ, nói: "Đã như vậy, tại hạ liền cùng đi bái phỏng."
Hồng Sinh cau mày nói: "Trương tứ hiệp, đây là bí mật của Không Động ta."
"Vô Kỵ là hậu bối của Võ Đang, nếu nó thật sự có chỗ đắc tội, bây giờ cũng đảm đương không nổi. Ta làm trưởng bối, trưởng lão quý phái đương nhiên thương lượng với ta." Trương Tùng Khê không hề dao động.
Hồng Sinh nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.
"Trương tứ thúc, là con gây phiền toái cho mọi người." Trương Vô Kỵ thở dài.
"Vô Kỵ, không cần phải nói những lời này với chúng ta."
Hai người gặp Tiền Hữu Tuệ, đã thấy một đám người quây xung quanh Không Động.
"Trương tứ hiệp sao lại tới đây?" Tiền Hữu Tuệ thể trạng nhỏ gầy, bốn mươi bảy tuổi, râu tóc xám trắng, chỉ có một đôi mắt hõm thật sâu trong hốc mắt, sáng kinh người.
"Sư điệt này của ta đắc tội Không Động, mỗ trong lòng sợ hãi, đặc tới thỉnh tội."
"Trương tứ hiệp không cần phải nói như thế, có đắc tội hay không, lão phu hỏi mới biết được! Đến lúc đó ngươi lại thỉnh tội cũng không muộn!" Tiền Hữu Tuệ cười khằng khặc, ánh mắt như như chim ưng dọi thẳng vào Trương Vô Kỵ: "Tiểu nhi họ Trương, hôm qua đồ đệ bất tài tài này của ta tỉ thí với ngươi, dùng một bộ quyền pháp, ngươi hỏi nó bộ quyền pháp này có phải là Thất Thương Quyền, có việc này không?"
Trương Vô Kỵ nói: " Đích xác là đã hỏi."
"Thất Thương Quyền chính là một trong số võ công tinh thâm nhất của Không Động ta, làm sao ngươi cảm thấy một đệ tử Không Động bình thường sẽ học được?"
"Vãn bối chỉ là suy đoán, sau mới biết là đoán sai!"
"Ngươi tại sao lại đoán như thế? Chẳng lẽ bộ quyền pháp thô thiển này có chỗ nào tương tự với Thất Thương Quyền, bị ngươi phát hiện?"
"Không sai, vãn bối biết được đặc điểm của Thất Thương Quyền l àtrong cương có nhu, trong nhu có cương, bảy cỗ quyền kình không giống nhau lại tương hỗ lẫn nhau, biến hóa vạn đoan, khiến người ta khó mà phòng bị." Trương Vô Kỵ chậm rãi nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Trương Tùng Khê càng lúc càng khó coi, ". . . Bởi vậy ta phát hiện trong quyền kình của Hồng Sinh có mấy lực đạo dây dưa, liền cho rằng hắn đã bắt đầu nhập môn Thất Thương Quyền."
"Không tệ, không tệ." Tiền Hữu Tuệ liên tục gật đầu, "Ngươi nói một chút cũng không sai! Người trong võ lâm chỉ biết trúng Thất Thương Quyền đa phần kinh mạch vặn vẹo đứt từng khúc, lại ít có người biết là vì sao, kiến thức của ngươi so với bọn họ rộng nhiều! Không biết ngươi làm sao biết được những điều này?"
"Trước khi ta về trung thổ, nghĩa phụ từng biểu diễn cho ta xem một lần. Người một quyền đánh trúng đại thụ, đại thụ bên ngoài bất động, bên trong vân gỗ đã nát, bởi vậy ta liền biết."
Tiền Hữu Tuệ vỗ đùi, tán thưởng không thôi: "Đây chính là luyện Thất Thương Quyền đến tinh thâm nhất Năm người chúng ta chỉ có đại sư huynh mới có hỏa hậu như vậy, Tạ Tốn này đúng là nhân vật truyền kỳ! Quyền phổ cũng không bị hắn cướp đi vô ích!" Lão thần sắc bằng phẳng, tựa như thật chỉ là tán dương võ công tạo nghệ của Tạ Tốn, cũng không chút nào né tránh việc Thất Thương Quyền phổ bị Tạ Tốn cướp đi, bỗng nhiên lời nói xoay chuyển: "Tạ Tốn là nghĩa phụ của ngươi, hắn nhất định rất thương yêu ngươi đúng không? Bằng không cũng sẽ không biểu thị cho ngươi xem."
"Nghĩa phụ coi ta như con ruột của mình."
Trương Tùng Khê đột nhiên quát chói tai: "Vô Kỵ!!!!"
"Trương tứ hiệp tạm thời đừng nóng nảy." Tiền Hữu Tuệ không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn như cũ nhìn thẳng vào Trương Vô Kỵ, ánh mắt lạnh như hàn băng.
Cháy nhà ra mặt chuột.
"Vậy hắn. . . có từng dạy ngươi không?"
Quả nhiên là muốn hỏi cái này! Trương Vô Kỵ lắc đầu với Trương Tùng Khê, đúng sự thật đáp: "Dạy."
"Ồ. . ." Tiền Hữu Tuệ cũng không có vẻ ngoài ý muốn, trầm ngâm một hồi hỏi: "Vậy ngươi luyện chưa?"
"Nội lực không đủ, không dám luyện quyền pháp này." Trương Vô Kỵ bỗng nhiên cười: "Võ công có tinh diệu, cũng phải có mạng mới tiếp nhận được. Vô Kỵ tuyệt không phải hạng người mơ tưởng xa vời."
Tiền Hữu Tuệ nheo mắt, ánh mắt nhìn Trương Vô Kỵ mang lên mấy phần dò xét.
"Trong thân thể, ngũ tạng thuộc ngũ hành, âm dương nhị khí tuần hoàn, một luyện Thất Thương, thất giả toàn thương! Nếu nội lực không đủ lại tùy tiện tu luyện Thất Thương Quyền, liền trước tổn thương mình sau đả thương người, tu luyện càng sâu, thân thể bị hao tổn cũng càng sâu, nghiêm trọng có dẫn đến bại liệt, thậm chí mất mạng!" Trương Vô Kỵ không để ý sắc mặt của lão ý chút nào, nói ra quan sát vừa rồi của mình: "Ta thấy tiền bối tròng trắng mắt hơi đục, có phải thường cảm thấy căng đau không? Mắt thuộc gan, đó là gan mạch tổn thương rồi. Mỗi lần uốn lượn khuỷu tay trái, huyệt Thước Dịch đều sẽ tê mỏi đúng không? Huyệt Thước Dịch huyệt thuộc phổi, đó là phổi mạch tổn thương. . ."
Tiền Hữu Tuệ càng nghe trong lòng càng nhảy dựng, lại để cho hắn nói tiếp sợ là sẽ xảy ra chuyện, cao thủ so chiêu cực kỳ hung hiểm, một chút sơ hở cũng có thể bị lợi dụng, vội vàng ngắt lời Trương Vô Kỵ: "Ngươi làm sao mà biết?" Dừng một chút, lão xác thực có những bệnh kín đó, lúc này đây bị chọc phá, nhớ tới tổ sư ân cần khuyên bảo, quả thực bị dọa ra một thân mồ hôi, lại nói: "Có cách nào bổ cứu không?"
"Tại hạ sư tòng Điệp cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu, đương nhiên có biện pháp giúp tiền bối điều dưỡng thân thể." Trương Vô Kỵ mỉm cười nói: "Bốn vị tiền bối khác hẳn là cũng có vấn đề tương tự, vãn bối cũng có thể trị liệu."
Tiền Hữu Tuệ vừa lộ ra một tia vui mừng, lại nghĩ tới cái gì, lập tức mặt trầm xuống tới: "Vô công bất thụ lộc(*), ngươi thi ân với chúng ta như thế, là có mưu đồ gì? Ngươi kđừng lừa bịp ta, nếu như ngươi nói không rõ, ta thà rằng không trị, cũng không cần nhận ân tình này."
Cáo già thành tinh, thật đúng là không dễ lừa gạt. Trương Vô Kỵ lúc đầu muốn mượn cơ hội này từ chối Không Động chất vấn, lại để lại một cái nhân tình, ngày sau liền có không ít chỗ mà thao tác, Tiền Hữu Tuệ dứt khoát như vậy, ngăn chặn hết thảy khả năng.
Chẳng qua sự tình thế gian không phải lúc nào cũng đạt được tối ưu, chỉ cần không phải xấu nhất là tốt rồi. Trương Vô Kỵ nói: "Vậy cho phép vãn bối mạo phạm, tiền bối lần này gọi ta đến hỏi rất nhiều vấn đề, cuối cùng là muốn cái gì đây?"
"Thất Thương Quyền là trấn sơn chi bảo của Không Động, tuyệt không thể lọt ra ngoài. Ngươi nếu học, ta tất nhiên phải phế võ công của ngươi, đem ngươi về Không Động trông giữ mới được!" Tiền Hữu Tuệ đáp dứt khoát, nhìn lướt qua Trương Tùng Khê, lại nói: "Chẳng qua Võ Đang cũng không phải dễ chọc, cách này của ta không có khả năng thực hiện, cho nên Không Động ta lui một bước, chỉ cần ngươi lập lời thề không truyền cho bất luận kẻ nào, sau đó nói cho chúng ta biết tung tích của Tạ Tốn, liền không truy cứu. Không Động vẫn là muốn Đồ Long Đao! Thêm nữa Tạ Tốn cướp quyền phổ của ta, đả thương đệ tử của chúng ta, thù này không thể không báo!"
Lão nói xong, hỏi: "Trương Vô Kỵ, ngươi nói thế nào?"
Trương Vô Kỵ nhất thời lâm vào trầm tư, lúc sau mới nói: "Vấn đề đã ở chỗ Thất Thương Quyền, như vậy ta thay năm vị tiền bối trị liệu, Thất Thương Quyền liền xem như là thù lao của ta, ta sẽ không truyền ra ngoài, nhưng Không Động cũng không thể truy cứu chuyện này nữa. Ta nghĩ, tính mạng của Không Động Ngũ lão cũng đáng giá vậy chứ."
Tiền Hữu Tuệ hừ lạnh: "Vậy Tạ Tốn đả thương nhiều người của Không Động ta, nợ này không tính sao?"
"Tiền bối phải vì đệ tử môn phái báo thù, là chuyện rất bình thường; vãn bối muốn bảo vệ nghĩa phụ, cũng là chuyện rất bình thường." Trương Vô Kỵ tâm niệm thay đổi thật nhanh: "Thất Thương Quyền phổ, vãn bối thụ không thẹn. Nhưng tung tích của nghĩa phụ, tiền bối lại không có lý do ép hỏi ta."
Ngụ ý chính là, không có Thất Thương Quyền làm cớ, Không Động cũng không có gì khác biệt với người khác, những người kia không có cách nào biết được, Không Động dựa vào cái gì chiếm lợi này?
Trương Tùng Khê đúng lúc mở miệng: "Tung tích của Tạ Tốn, ngày đó ngũ đệ đã không mở miệng, hôm nay Vô Kỵ cũng sẽ không mở miệng. Chuyện Thất Thương Quyền đã xong, chúng ta cáo lui."
"Trương tứ hiệp dừng bước!" Tiền Hữu Tuệ bị chặn không còn lời nào để nói, rốt cuộc cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên ném chén trà trong tay đánh tới lôi đài, mạnh mẽ ngăn cản chiến đấu trên đài, cất cao giọng nói: "Từng nghe uy danh của Võ Đang thất hiệp, hôm nay phải lĩnh giáo một phen. Trương tứ hiệp, mời!"
Nói xong, lão đã tung người lên, nhảy lên lôi đài.
Trương Tùng Khê vỗ vai trấn an Trương Vô Kỵ một cái, phi thân mà lên.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
(*)Vô công bất thụ lộc: không có công sức gì hết thì không dám nhận bổng lộc, dùng để từ chối khi không biết vì sao lại được lợi. (Tương tự câu "Có làm thì mới có ăn.")