Hai người về viện tử, Tống Thanh Thư lập tức mở miệng hỏi thăm: "Vô Kỵ, ngươi làm sao vậy? Tĩnh Tư sư thái là một trong mười hai vị nữ ni bối tự 'Tĩnh' của Nga Mi, địa vị rất cao, ngươi ở đây tranh chấp với cô ấy, không thích hợp."

Trương Vô Kỵ ngơ ngẩn nhìn y, không nói một lời.

Tống Thanh Thư xem không hiểu ánh mắt của Trương Vô Kỵ, chần chờ một chút, vẫn là nói tiếp: "Vô Kỵ, ngươi hôm nay rất không bình thường, ngươi trước giờ không phải tính tình tùy tiện hiếu chiến như vậy. . . Là Cảnh Đại Hải kia nói gì với ngươi sao? Hay là Tĩnh Tư sư thái?"

"Ta biết ta hành vi không thoả đáng." Trương Vô Kỵ trong lòng cuồn cuộn vô số loại cảm xúc, nhưng không một loại có thể nói ra được với Tống Thanh Thư: "Nhưng bọn họ nhiều lần nhắc tới mẹ ta, ta nuốt không trôi cục tức này."

Tống Thanh Thư thở dài, biết việc này mình không thể khống chế, khúc mắc của Trương Vô Kỵ cũng không dễ giải, sau này chắc chắn sẽ sinh ra rất nhiều chuyện, nhưng bất luận thế nào, mình chắc chắn sẽ đứng bên cạnh hắn giúp hắn. Chủ ý đã định, liền gạt những vấn đề đó qua một bên không suy nghĩ nữa.

Trương Vô Kỵ bỗng nhiên mở miệng nói: "Thanh Thư, ngươi về sau... đừng qua lại với người trong Nga Mi quá nhiều."

"Hửm? Vì sao?" Tống Thanh Thư không hiểu.

"Nga Mi từ khi Diệt Tuyệt sư thái chấp chưởng, hành sự ngày càng lệch lạc. Quách Tương nữ hiệp có danh hiệu 'Tiểu Đông tà', tương giao với người trong giang hồ cũng chỉ xem nhân phẩm. Nhưng Nga Mi hôm nay càng thêm câu nệ thiên kiến bè phái, cổ hủ cứng nhắc, ngươi thân thiết với họ, sợ sẽ chịu ảnh hưởng không tốt." Trương Vô Kỵ hôm nay vừa gặp Tĩnh Tư đã cảm thấy cô ta có chút quen mặt, giữa lúc nói chuyện mới nhớ ra, kiếp trước chính là cô ta dẫn người đem Tống Thanh Thư trọng thương trả lại, lời nói tràn đầy xem thường khinh miệt. Hắn khi đó đã cảm thấy Nga Mi làm vậy quá mức lương bạc, bây giờ quan hệ với Tống Thanh Thư đã xưa đâu bằng nay, chỉ nghĩ lại thần thái lúc ấy, đã cảm thấy tim như bị dao cắt, khổ sở không thôi, lại không thể lộ ra một chút tức giận nào.

Tống Thanh Thư lại hiểu sai ý tứ của hắn: "Cũng không nghiêm trọng như ngươi nói đâu. Ngươi lo lắng ta bị họ ảnh hưởng cũng sẽ có thành kiến với ngươi à? Nếu có thành kiến, ta đã không dành tình cảm cho ngươi. Bây giờ ta đã coi ngươi là huynh đệ, tuyệt đối sẽ không vì mấy câu chuyện phiếm của người khác mà thay đổi!"

"Không chỉ đối với ta, đối với người khác cũng phải như thế. Ngươi thử nghĩ Chu đại ca bọn họ xem! Nếu gọi bọn họ ma đầu, vậy quá oan uổng." Tống Thanh Thư không lý giải được chân ý, nhưng bộc bạch một phen vẫn làm cõi lòng hỗn loạn của Trương Vô Kỵ dâng lên một dòng nước ấm, yên ổn lại, nhịn không được nói: "Thanh Thư nói dành tình cảm cho ta, ta lại không biết phần tâm ý này của Thanh Thư có thể nặng bao nhiêu, có đủ để ta đặt ở đầu quả tim hay không?"

"Người ta thật sự dành tình cảm, trừ cha ta bọn họ, cũng chỉ có một mình ngươi." Tống Thanh Thư buột miệng thốt ra, cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy lời này của Trương Vô Kỵ dường như có chỗ nào không đúng, cứ như mấy câu tài tử đùa giỡn giai nhân y từng đọc trong sách truyện, nhưng nhìn sắc mặt Trương Vô Kỵ cảm động đến phế phủ, lại cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều, nở một nụ cười trấn an hắn.

Trương Vô Kỵ trông thấy nụ cười này, biết mình qua ải, nhẹ nhàng thở ra, thầm giận mình vừa mới nhất thời vong hình, lại lộ ra bộ dáng miệng lưỡi trơn tru hay dùng với bốn cô nương kiếp trước, may mà Tống Thanh Thư không phát hiện. Việc này qua được, hắn liền nhịn không được  nhớ lại lời Tống Thanh Thư, tư duy dừng lại ở "dành tình cảm" với "chỉ có ngươi", lật qua lật lại muốn ép ra nước đường, trong lòng mừng rỡ vạn phần, nhịn không được cầm tay Tống Thanh Thư: "Thanh Thư. . . Ngươi đối xử với ta như thế, trong lòng ta vừa sung sướng lại vừa hổ thẹn, không biết phải báo đáp ngươi thế nào mới được."

"Ta tốt với ngươi, đâu phải là muốn ngươi báo đáp." Tống Thanh Thư nắm chặt lại tay Trương Vô Kỵ, chân tình thực lòng nói: "Chỉ cần ngươi sống tốt là ta mừng rồi. Võ Đang thất hiệp hiện giờ chỉ có hai chúng ta là tiểu bối, tuổi chúng ta hơn kém nhau không bao nhiêu, về sau sẽ giống như cha và các sư thúc vậy, kết bạn hành tẩu giang hồ, không còn gì tốt hơn!"

Những lời này quá mức bằng phẳng ngây thơ, như một chậu nước lạnh dội vào đầu óc nóng bừng bừng của Trương Vô Kỵ, làm hắn lập tức tỉnh táo lại, kịp phản ứng trước khi thất thố. May mắn Tống Thanh Thư không phát hiện được gì, bằng không hắn sợ là không còn mặt mũi nào gặp y nữa.

Chỉ là, tỉnh táo thì tỉnh táo, những suy tư ngọt ngào đó vẫn không chịu sự khống chế của Trương Vô Kỵ. Hắn nghĩ đến lời của Tống Thanh Thư, tiểu bối Võ Đang thất hiệp hiện giờ chỉ có hai người bọn họ - có thể sau này Ân Lê Đình sẽ thêm cho họ sư đệ sư muội, nhưng chuyện đó còn chưa xảy ra, mà khi thành thật thì tuổi tác cũng kém quá nhiều, không thể đặt cạnh hai người bọn họ! Nếu muốn hành tẩu giang hồ, cũng chỉ có hai người họ mà thôi.

Trương Vô Kỵ chỉ nghĩ thôi đã thấy vui sướng, vừa định gật đầu, bỗng chợt nhớ ra Đàn chủ lệnh của Huyền Vũ Đàn Thiên Ưng Giáo trong tay mình, trong lòng cứng đờ. Chờ Tống Thanh Thư biết được việc này, chưa chắc vẫn sẽ còn tâm tính như hôm nay... Nhất thời tâm hoảng ý loạn, nhịn không được đưa tay ra ôm lấy Tống Thanh Thư, thấy Tống Thanh Thư không có phản ứng, dứt khoát cúi đầu vùi mặt vào cổ Tống Thanh Thư, thấp giọng nói: "Thanh Thư phải nhớ kỹ những lời đã nói hôm nay, về sau muốn rút lại, ta sẽ không cho phép."

"Ta tại sao phải rút lại?" Tống Thanh Thư cũng ôm lấy Trương Vô Kỵ, cảm thấy cổ bị tóc của Trương Vô Kỵ cọ phát ngứa, hai người cứ thế trong sân thân mật vui cười lên.


Đáng tiếc, bầu không khí dịu dàng thắm thiết này nhanh chóng bị phá vỡ, Trương Tùng Khê cùng Du Liên Châu đồng thời xuất hiện ở cửa viện, cắt ngang bọn họ: "Thanh Thư, Vô Kỵ."

Hai người đồng loạt chào hỏi: "Nhị sư thúc, Tứ sư thúc."

"Ta nghe người ta nói, con gây gổ với người ta, liền tới đây xem thế nào." Du Liên Châu giành trước nói với Trương Vô Kỵ: "Vô Kỵ, tình hình Long Môn tiêu cục thế nào con cũng biết, chung quy là con thua thiệt bọn họ, về sau chớ lại tranh chấp với họ nữa."

"Thân phận của con đặc thù, hôm nay lại gây sự trước, Quần Anh Hội mấy ngày nữa sợ là không yên ổn được." Trương Tùng Khê nghĩ đến một màn mình vừa mới nhìn thấy, cứ cảm thấy có chỗ nào đó quỷ dị nói không nên lời, vô ý thức muốn để Tống Thanh Thư dọn ra khỏi cái viện này. "Chẳng qua con thì ta yên tâm, chỉ là Thanh Thư. . ."

Tống Thanh Thư vội vàng nói: "Không có việc gì, dù sao bọn họ cũng sẽ không làm khó con."

Trương Tùng Khê hồ nghi đánh giá hai thiếu niên, nghĩ không ra đầu mối, cuối cùng từ bỏ, cùng Du Liên Châu dặn dò thêm vài câu liền rời đi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play