Giấc mộng kia tựa như một đòn sấm sét, đánh tung tâm hồ vốn đã hỗn loạn của Trương Vô Kỵ.
Lăn qua lộn lại cả đêm, kiểu gì cũng không có cách nào bình yên ngủ tiếp được. Ngược lại, đêm khuya tĩnh lặng, tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp của Tống Thanh Thư khiến Trương Vô Kỵ ruột gan cồn cào, trợn trỏn mắt đến bình minh.
Phương đông dần ló dạng, trong phòng áng sáng cũng dần tràn vào, tiếng gà gáy ò o làm Trương Vô Kỵ thở dài một tiếng, nhận mệnh mặc quần áo xuống giường.
Tống Thanh Thư chưa dậy, động tĩnh Trương Vô Kỵ rời giường cũng chỉ làm y ôm gối trở mình, tiếp tục ngủ ngon.
Kỳ thật đêm qua ngủ không ngon, còn một nguyên nhân nữa là hắn đã thành thói quen ngủ chung với Tống Thanh Thư, bên cạnh đột nhiên trống không, Trương Vô Kỵ cảm thấy vắng vẻ... Mà Tống Thanh Thư chỉ ôm cái gối là xong, vô tâm vô phế khiến người giận sôi.
Nhưng Trương Vô Kỵ một chút cũng không giận nổi, hoặc là nói, hắn đã bị giấc mộng kia hù dọa đến không biết giận rồi. Tục ngữ nói ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó, giấc mộng này đến tột cùng là hắn suy nghĩ quá hỗn loạn ngẫu nhiên mà đến, hay là thật sự có hàm nghĩa sâu gì, Trương Vô Kỵ đã không dám nghĩ.
Nhưng từ trong thâm tâm hắn cũng phát hiện, sự chú ý của mình với Tống Thanh Thư dường như đã vượt qua tình nghĩa sư huynh đệ đơn giản. Có lẽ là mấy lần tiếp xúc da thịt dẫn đến nỗi lòng hắn tự thay đổi, hoặc có lẽ là nỗi lòng hắn thay đổi mới khiến cho hắn không đẩy Tống Thanh Thư ra. Chỉ là, dù thế nào thì có gì quan trọng đâu? Giữa bọn họ không có khả năng. Tống Thanh Thư là chưởng môn Võ Đang tương lai, mà nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Trương Vô Kỵ vẫn sẽ là giáo chủ Minh Giáo, thân phận của họ đã định sẵn họ không thể để bản thân dính vào vết nhơ này.
Mình điên thì điên thôi, không thể để Tống Thanh Thư cùng xui xẻo theo được.
Trương Vô Kỵ đẩy cửa phòng ra, để gió lạnh thổi vào mặt, tưởng như cả linh hồn cũng lạnh theo, hơi hơi run rẩy lên.
Chờ Tống Thanh Thư tỉnh dậy, Trương Vô Kỵ đã ở trong tiểu viện đánh xong hai bộ chưởng pháp, hai người cùng đi ăn bữa sáng.
"Hôm nay sao ngươi dậy sớm vậy?" Tống Thanh Thư vừa cắn bánh bột mì vừa hỏi: "Ngày mai Quần Anh Hội mới bắt đầu, ngươi cũng căng thẳng sao?"
"Cái gì mà gọi là cũng?" Trương Vô Kỵ đùa y: "Ngươi tối hôm qua ngủ ngon lành như vậy, một chút cũng không thấy căng thẳng chỗ nào."
"Đó là vì ta tin tưởng trình độ của mình, không để mất mặt thủ đồ đời thứ ba của Võ Đang ta vẫn làm được. Ta cũng không mong nhất minh kinh nhân(*), sau này hành hiệp trượng nghĩa nhiều cũng có thể làm ra được chút danh tiếng." Tống Thanh Thư nhíu mày: "Ngươi không giống, ngươi rất coi trọng lần Quần Anh Hội này, ta cảm giác được."
"Ta là rất coi trọng." Trương Vô Kỵ thả chén cháo trong tay xuống.
Rất rõ ràng, không muốn nói thêm nữa.
Tống Thanh Thư không ngừng khơi gợi đề tài này, nhưng đều bị Trương Vô Kỵ chặn không mở miệng được, thấy Quần Anh Hội sắp bắt đầu, lấy hết dũng khí mở miệng: "Vô Kỵ, từ khi đến Thiên Ưng Giáo, ta đã cảm thấy ngươi thay đổi rất nhiều, vẫn luôn quá căng thẳng. Ta biết tình cảnh của ngươi rất khó khăn, một mình ngươi quá mệt mỏi, ta có thể giúp ngươi."
Trương Vô Kỵ há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn hóa thành một câu khô cằn: "Ngươi không giúp được ta."
"Ngươi không nói cho ta, làm sao biết ta không giúp được gì chứ?" Tống Thanh Thư có chút không phục, chủ yếu là y có thể cảm giác được mấy ngày nay Trương Vô Kỵ luôn dùng một loại ánh mắt không thể phỏng đoán nhìn y, trong lòng y hiểu rõ là vì cái gì, quyết định nói rõ ràng với hắn, miễn cho sau này giữa hai người có ngăn cách: "Khụ! Nếu ngươi là bởi vì chuyện đêm hôm đó... vậy thật không cần..."
Trương Vô Kỵ nhìn y một cái.
"Kỳ thật. . . Ừm... Kỳ thật ta không có nghĩ nhiều như vậy... Là ta làm sai." Tống Thanh Thư cẩn thận nói: "Ta nhất thời xúc động, ngươi đừng nhớ kỹ."
Cho nên tất cả đều là mình đơn phương tự nguyện sao? Trương Vô Kỵ trong lòng cười khổ.
Tống Thanh Thư còn muốn nói tiếp, Trương Vô Kỵ đã đứng dậy đến lều cháo lấy chén cháo thứ hai. Y rối rắm thật lâu, vẫn là không theo sau, ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm mũi chân mình ngẩn người.
" Loảng xoảng!!!!"
Một tiếng vang thật lớn, Tống Thanh Thư ngẩng đầu, trông thấy một cái giỏ tre dùng để thu chén cháo đã sử dụng đổ lăn lóc, bát sứ cháo thừa vung đầy đất.
Đám người đang xếp hàng ngựa quen đường cũ thối lui, chừa ra một khoảng đất trống, Trương Vô Kỵ cùng một người khác đứng chính giữa, không hữu hảo giằng co.
Giỏ trúc đổ trên thân người đối diện Trương Vô Kỵ, cháo thừa dính bết góc áo của hắn, một mảnh hỗn độn, lúc này đây sắc mặt hắn rất khó coi: "Nga Mi sao lại người nào cũng bỏ vào được?"
"Nói đúng lắm! Bảo là Quần Anh Hội, lại thả một con mèo ba chân vào mạo xưng anh hùng." Trương Vô Kỵ thần sắc trên mặt vẫn nhàn nhạt, trong miệng lại thái độ khác thường châm chọc.
Tống Thanh Thư chen vào trong vòng vây, đánh giá người kia, là một hán tử trung niên cao lớn, không phải người quen biết, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Hắn là ai?"
"Tiêu đầu của Hiệp Viễn tiêu cục Cảnh Đại Hải — là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Tự, lần này cũng tới xem náo nhiệt!" Người vây xem thấy y là một tiểu công tử tuấn tú, cảm thấy thích, lập tức nhiệt tình giải thích: "Người đối diện hắn là Trương Vô Kỵ, là con trai của Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố! Ngươi nghe nói chưa? Cảnh Đại Hải cùng Đô Đại Cẩm ở Thiếu Lâm Tự kết bái huynh đệ, không ngờ Đô Đại Cẩm lại chết trong tay Trương Thúy Sơn, bây giờ chẳng phải kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt đó sao?"
Tống Thanh Thư biết án mạng của Long Môn tiêu cục không phải do Trương Thúy Sơn gây nên, mà là Ân Tố Tố hạ thủ. Nhưng Trương Thúy Sơn dẫn kiếm tự vẫn, càng có một tầng hàm nghĩa là thay thê nhận tội, mọi người Võ Đang tuân theo tâm ý của ông ấy, không tiếp tục làm rõ việc này. Vì thế trong giang hồ vẫn ngầm thừa nhận án mạng của Long Môn tiêu cục là Trương Thúy Sơn gây ra. Mà chân tướng đối với Trương Vô Kỵ mà nói càng không có tác dụng gì, cho nên y chỉ hỏi: "Vậy là đánh nhau à?"
"Cảnh Đại Hải nhận ra Trương Vô Kỵ, muốn gây sự với hắn, kết quả bị lật ngược thế cờ!" Người qua đường cảm thán nói: "Cảnh Đại Hải kia mấy chục năm khổ luyện một thân công phu, thế mà đánh không lại một tiểu tử mới mười lăm tuổi đầu, thật sự là tà môn!"
Đám người đang nói luyên thuyên, người của Nga Mi đã tới duy trì trật tự, quét dọn hiện trường, rất nhanh lại như là cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Trương Vô Kỵ cùng Cảnh Đại Hải bị một lão ni mang đi nói chuyện.
Tống Thanh Thư nhìn ba người đứng trong góc khuất, kỳ thật sự chú ý của mọi người cũng đều tập trung ở đó, lập tức liền có lời đàm tiếu bay vào tai Tống Thanh Thư:
"Hứ! Võ Đang có ý đồ gì đây? Lại đem tên tiểu tạp chủng kia tới? Không sợ bị Diệt Tuyệt lão ni đánh ra à?"
"Vì nhận mặt sao?"
"Có lý! Trương Vô Kỵ là nghiệt chủng Ma giáo, khó khăn lắm mới có cơ hội, đương nhiên phải để hắn đến Quần Anh Hội lộ mặt, bày tỏ thái độ rồi!"
"Chung quy là huyết mạch Ma giáo, chính trực khó thuần, thấy khổ chủ cũng không biết hổ thẹn, lại còn gây chuyện, khổ tâm của Võ Đang đều thành dã tràng xe cát!"
"Có điều võ công hắn quả thật có chút thành tựu, bây giờ ta sánh không được, là đến dùng võ lập uy sao?"
"A, nằm mơ đi! Nếu ba nhà Côn Luân, Không Động, Thiếu Lâm biết hắn đến, sẽ bỏ qua cho hắn chắc?"
Tống Thanh Thư nghe vậy không ngừng nhíu mày, lúc này Trương Vô Kỵ đã trở lại bên cạnh y, lắc đầu với y: "Không sao, cứ để bọn họ nói đi. Ngày mai trên lôi đài thấy hư thực, nếu có không phục, cứ tới tìm ta, tự nhiên phụng bồi tới cùng!"
Hắn không đè ép thanh âm, thậm chí cố ý giương cao giọng, tất cả mọi người nghe được rõ ràng, lều cháo lập tức yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Lão ni kia không ngờ Trương Vô Kỵ dám bừa bãi như thế, trực tiếp coi lời mình vừa nói như gió thổi bên tai, giận dữ: "Trương thiếu hiệp nói cẩn thận!"
Tống Thanh Thư theo bản năng quay đầu, lại bị Trương Vô Kỵ xoay người chặn tầm mắt: " Mặc kệ bà ấy, chúng ta trở về."
Tay bị tóm đến có chút đau, Tống Thanh Thư cảm giác được Trương Vô Kỵ dường như cực kỳ phẫn nộ, nhưng lại không biết cơn tức giận này từ đâu mà đến, chỉ nghe thấy Trương Vô Kỵ giương giọng trả lời:
"Tĩnh Tư sư thái yên tâm, vãn bối sẽ chú ý lời nói việc làm, không chủ động gây hấn gây chuyện."
Nhưng nếu có người chủ động tìm tới thì tuyệt không nương tay chứ gì?! Tống Thanh Thư nhớ tới vừa nãy nghe người ta nhắc đến kẻ thù của Trương Vô Kỵ, âm thầm oán thầm. Lại cảm thấy hôm nay Trương Vô Kỵ quá mức khác thường, đợi chút nữa nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.
Ngoan ngoãn để Trương Vô Kỵ nắm tay đi.
*******************
(*)nhất minh kinh nhân: một khi hót lên khiến người ta kinh ngạc, dùng để ví một người không ai biết trong một thời gian dài, đột nhiên thể hiện khiến người khác kinh ngạc.