Đến khi Tam Thanh cáu kỉnh oán trách ông cụ Tôn, ông ấy mới toét miệng cười hi hi.
"Vội gì chứ, mọi việc mới chỉ vừa mới bắt đầu thôi".
Ông cụ Tôn nói một câu hàm ý vô cùng sâu xa, gương mặt cũng lộ ra vẻ thô bỉ.
Tôi đột nhiên cảm thấy có điềm chẳng lành.
Hai bên vừa giao đấu với nhau một trận giáp lá cà, đánh nhau xong cũng mất nửa già cái mạng rồi mà vẫn còn là mới bắt đầu sao? Lẽ nào Miêu quỷ này có chín mạng?
Tôi đang suy nghĩ mông lung thì hành thi ban nãy nhìn chúng tôi chằm chằm đã bắt đầu di chuyển.
Có lẽ do trước đó đã bị ba chúng tôi cho ăn hành một phen nên lần này nó không lao thẳng vào ba người chúng tôi nữa mà lại lao vào Uy Chấn Tử đang nằm sõng soài trên mặt đất.
Cái thứ hành thi không não này mà cũng biết mềm nắn rắn buông.
Mấy người chúng tôi thấy hành thi kia nhảy phốc lên người Uy Chấn Tử, sau đó nó oằn lưng rồi há to cái miệng định gặm đám thịt đang bốc khói trên lưng ông ta.
Nói thật lòng thì khi nhìn thấy cảnh tượng này tôi cũng có chút hả hê.
Có điều Uy Tinh đương nhiên không cho phép hành thi kia dễ dàng cắn xé ông nội mình như vậy.
Cô ta lao tới nhanh như chớp, bàn tay làm phép định đánh mạnh vào trán hành thi.
Mặc dù tốc độ của Uy Tinh rất nhanh nhưng cũng không thể nhanh bằng hành thi kia.
Khi đòn của cô ta giáng xuống đầu hành thi thì một miếng thịt trên lưng Uy Chấn Tử đã bị nó xé ra rồi.
"Gràooo!"
Xem ra uy lực từ đòn đánh của Uy Tinh cũng không hề nhẹ. Bị trúng đòn, hành thi gào thét một tiếng, sau đó điên cuồng hất đầu rồi lấy tay nắm lấy tóc mình.
Còn miếng thịt cháy khét nửa trắng nửa đỏ nó đang ngậm trong miệng cũng bị văng xuống đất.
Nhìn cảnh này tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn, nhưng đúng lúc đó tôi phát hiện Uy Chấn Tử nãy giờ vẫn bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất bắt đầu động đậy!
Ban đầu ông ta chỉ hơi khẽ nhúc nhích, tiếp đó hai tay ông ta đột nhiên chống xuống đất lấy đà rồi đột nhiên nhảy bật lên khỏi mặt đất như một vận động viên thể thao vô cùng khỏe...
Trong đầu tôi lúc đó chỉ có hai chữ "xong đời".
Sau khi bật dậy khỏi mặt đất, ông ta không tính sổ với tôi ngay mà quay đầu vồ lấy hành thi đang ôm đầu đau khổ kêu rên bên cạnh.
Hành động tiếp theo của ông ta khiến tất cả mọi người sững sờ.
Cứ như thể thứ Uy Chấn Tử kia đang ôm trong lòng là một cái đùi gà. Mặt ông ta đen lại, đột nhiên há to miệng táp thẳng vào hành thi kia, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm mình đang cắn vào chỗ nào.
Ông ta vừa táp một cái là máu thịt bắn ra tung tóe, dường như ông ta đã cắn vào động mạch, máu chảy từ khóe miệng ông ta xuống. Uy Tinh lúc này đang đứng cạnh Uy Chấn Tử không hề đề phòng nên bị máu bắn đầy mặt.
Cảnh tượng máu me kinh dị trước mắt quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người, Uy Tinh cũng bị dọa mất hồn, thậm chí sợ đến nỗi đứng sững ra quên cả việc chạy trốn.
Hành thi kia bị Uy Chấn Tử kẹp chặt rồi ăn luôn. Ngoài những tiếng kêu thét thê lương ra thì nó thậm chí còn không giãy giụa nổi.
Tôi nằm trên mặt đất nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm giác buồn nôn ban nãy vừa dịu đi một chút nay đã lại dâng lên tận họng.
So với hành thi thì Uy Chấn Tử này còn giống như bị chết đói mấy ngày hơn, ông ta liên tục cắn xé nuốt, lại còn thường xuyên phát ra những tiếng xì xụp khi hút máu.
"Mẹ nó, lão già này ăn thịt người..."
Đến người hiểu nhiều biết rộng như Tam Thanh cũng chưa từng thấy cảnh tượng ăn thịt người rùng rợn và trần trụi thế này. Vẻ mặt sư thúc tôi lúc xanh lúc trắng, không nhịn được mà thốt lên một câu. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Tôi cố gắng kìm lại cơn sục sôi trong dạ dày, sau đó tôi đột nhiên phát hiện ra một điểm không đúng lắm.
Sau khi Uy Chấn Tử ăn thịt hành thi kia, vùng da thịt cháy sém trên lưng ông ta dần dần tự hồi phục. Vết thương ngày càng khép lại, lên da non, sau đó những lớp da mới dần dần xuất hiện.
Thậm chí đến cả vết vừa bị hành thi cắn dường như cũng đang hồi phục với tốc độ thần kỳ.
Tôi lập tức hiểu ra vấn đề, lão già này ăn thịt người để giúp cơ thể hồi phục vết thương sao?
"Sư thúc! Ông ta..."
Thấy vết thương của Uy Chấn Tử đã hồi phục được bảy tám phần, tôi vô cùng hoảng loạn. Tôi không kịp nghĩ đến những việc khác mà vội vã gọi Tam Thanh.
Tuyệt chiêu Ngũ Hành Thiên Lôi vừa nãy tôi phải liều mạng mới thực hiện được, vậy mà chỉ đỡ được một chiêu của ông ta. Hơn nữa lúc đó Uy Chấn Tử không đề phòng nên mới trúng kế của tôi. Việc sử dụng lại chiêu này xem ra là bất khả thi.
Vừa gọi Tam Thanh, tôi vừa vùng vẫy vừa tìm cách với lấy thanh kiếm ngô đồng đang ở cách mình không xa.
Tam Thanh đương nhiên cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc nên cắn chặt răng, đứng thẳng dậy, lấy trong người ra một chiếc ấn vuông nhỏ.
Trông chiếc ấn vuông này hơi giống chiếc ấn tỳ hưu bị tôi làm hỏng trước đó, chỉ có điều trên chiếc ấn này không có gì cả, thậm chí đến cả hình bùa chạm khắc cũng không có.
Sau khi cầm cái ấn vuông trơn nhẵn đó trong tay, Tam Thanh một tay làm phép, miệng niệm chú.
Giây tiếp theo, chiếc ấn nhỏ trông có vẻ không có gì đặc biệt đó đột nhiên tỏa ra ánh sáng xanh.
"Cái thứ sống dai như đỉa này, xem ấn này của tao có giết được mày không!"
Tam Thanh thét lên một tiếng, tranh thủ lúc Uy Chấn Tử còn đang mải gặm hành thi kia mà bước một bước dài rồi nhảy phốc ra sau lưng Uy Chấn Tử, định đóng cái ấn kia vào sau ót ông ta.
Tôi lo lắng nhìn chiếc ấn đó sắp đóng vào sau ót Uy Chấn Tử đến nơi.
Nhưng đúng lúc đó ông cụ Tôn nãy giờ không phản ứng gì đột nhiên hành động. Ông ấy lao tới chỗ Tam Thanh nhanh như tên lửa, vươn tay giữ chặt tay Tam Thanh lại.
"Chán sống rồi à?"
Giọng ông cụ Tôn trầm thấp nghe vô cùng nghiêm trọng. Sau đó ông ấy dùng lực, đẩy Tam Thanh lúc này đang sức cùng lực kiệt ra.
"Làm gì vậy?"
Tam Thanh vốn định dồn chút sức lực còn lại để xuất một chiêu cuối cùng, ai ngờ lại bị ông cụ Tôn ngăn lại. Điều đó khiến Tam Thanh tức giận mà không biết trút vào đâu, lập tức quắc mắt cao giọng chất vấn ông cụ Tôn.
Ông cụ Tôn không đáp, chỉ sầm mặt lại nhìn Tam Thanh, sau đó lại nhìn tôi.
"Hi hi, Tôn Đạo sĩ, nếu không phải ông đã cắt máu ăn thề đi theo tôi thì tôi còn tưởng ông vừa cứu Tam Thanh chứ không phải cứu tôi đấy".
Tam Thanh vừa nói dứt lời thì sau lưng ông cụ Tôn vang lên giọng nói âm hiểm của Uy Chấn Tử.
"Trước khi tới đây tôi đã nói rồi. Niệm tình bạn trước đây của chúng tôi, lần này tôi sẽ không ra tay với họ, nhưng cũng sẽ không giúp họ. Lẽ nào ông không tin tôi?"
Ông cụ Tôn mặt không cảm xúc, lưng quay về phía Uy Chấn Tử rồi nói với giọng vô cùng kỳ quái.
"Hi hi, đâu có. Dù gì ông cũng biết rõ, chỉ cần mình tôi cũng đủ để trị bọn chúng!"
Nói rồi, Uy Chấn Tử quay lưng lại, cười híp mắt đi tới trước mặt Tam Thanh.
Tôi và Tam Thanh hoảng sợ nhìn Uy Chấn Tử đang đi tới gần.
Mới có mấy phút mà vết thương do bị sét đánh sau lưng ông ta đã hoàn toàn hồi phục như ban đầu!
Nếu không phải do quần áo Uy Chấn Tử rách tả tơi thì tôi còn cho rằng ông ta chưa từng bị sét đánh!
"Đúng, với cơ thể bất tử của ông thì người thường nào có phải đối thủ".
Nhìn Uy Chấn Tử một cọng tóc cũng không bị tổn hại kia, ông cụ Tôn cười híp mắt nói.