Tôi luống cuống tay chân, còn Miêu quỷ trước mắt không hề do dự mà chỉ muốn lấy mạng tôi.

Uy Chấn Tử giậm mạnh chân, sau đó lao về phía tôi nhanh như một cơn lốc.

Khi sắp tới chỗ tôi, ông ta đột nhiên mở miệng, một tia nước màu đen vô cùng hôi thối phun ra từ miệng ông ta.

Khi Uy Chấn Tử lao tới, tôi đã tính toán đường để né rồi. Ai ngờ chân tôi vừa cử động thì nước đen kia đã phun về phía mặt tôi.

Tôi kinh ngạc, mặc dù không biết thứ nước đen này là thứ quỷ quái gì nhưng chẳng cần đoán cũng biết nếu bị nó dính vào mặt thì e là gương mặt này của đôi đi tong.

Trong lúc cấp bách, tôi dùng sức ở eo, oằn người về phía sau, khó khăn lắm mới né được tia nước đen kia.

Nhưng bởi động tác này động tới chỗ bị thương lúc trước nên tôi chỉ thấy phần phía sau eo nhói lên, toàn thân như thể không còn sức lực gì nữa rồi ngã xuống đất.

Đúng lúc đó, Uy Chấn Tử thét lên một tiếng chói tai, lao lên vồ lấy tôi.

Uy Chấn Tử này trông thì có vẻ chỉ khoảng hơn năm chục cân nhưng khi ông ta đè lên người, tôi cảm giác như bị một ngọn núi đè lên vậy.

Vốn tôi còn định dùng cánh tay ngăn lại nhưng cũng không giữ nổi ông ta. Thậm chí còn bị ông ta đè mạnh đến nỗi thổ huyết.

"Nhãi ranh, người xử lý được tao còn chưa xuất hiện trên đời này đâu. Chỉ dựa vào mày mà muốn chống lại tao sao? Hi hi hi, thà ngoan ngoãn làm thuốc bồi bổ cho tao đi còn hơn".

Miêu quỷ trong thân xác Uy Chấn Tử cười lạnh, sau đó nó mở to miệng, thình lình lao tới định ngoạm vào cổ tôi.

Uy Chấn Tử ban nãy sau khi phun ra một ngụm nước đen, lúc này trong miệng vẫn còn mùi hôi thối đến nỗi khiến não tôi tê dại đi, mắt cũng cay xè không mở ra nổi.

Tôi chửi thầm một tiếng, nhanh chóng vung thanh kiếm ngô đồng đang cầm chặt trong tay đâm vào ngực Uy Chấn Tử.

Nhưng mặc dù tôi đã dốc hết sức đâm ông ta một nhát nhưng Uy Chấn Tử vẫn phản ứng nhanh hơn tôi.

Khi kiếm ngô đồng còn cách ông ta chừng một tấc thì ông ta đã nắm được cổ tay tôi.

"Nhãi ranh, mày tưởng tao sợ thanh kiếm nát này sao? Lần trước chẳng qua là...", Uy Chấn Tử cười âm hiểm.

Có điều ông ta còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên một tiếng sấm rền vang.

Tam Thanh ngồi cạnh tường lúc này nhanh chóng niệm chú: "Thiên địa vô cực, Càn khôn tá pháp, ngô phụng Tam Thanh tổ sư gia, tứ ngã thần uy, thiên giáng Ngũ Lôi!"

Tốc độ niệm chú nhanh đến chóng mặt của Tam Thanh tôi đã biết từ trước. Sư thúc tôi niệm xong câu thần chú này chỉ trong nháy mắt.

Khi Uy Chấn Tử nhận ra điểm bất thường, muốn nhảy xuống khỏi người tôi thì đã không kịp nữa rồi.

Chỉ nghe bên ngoài tiếng sấm rền vang, nổi lên từng đợt. Một tia sét đánh thẳng xuống mặt đất, chẳng mấy chốc đã bổ xuống Uy Chấn Tử và tôi.

Bởi Uy Chấn Tử ở phía trên nên bị sét đánh nặng hơn tôi nhiều.

Khi tia sét kia đánh xuống, toàn thân ông ta co giật như bị bệnh sốt rét, sau đó cứng đờ ngã từ trên người tôi xuống.

Uy Chấn Tử và con Miêu quỷ kia bị sét đánh không nhẹ, đến tôi còn suýt mất nửa cái mạng nữa là. Toàn thân tôi như có luồng điện chạy qua, vừa đau vừa ngứa, đến cả thanh kiếm ngô đồng trong tay tôi cũng không cầm chắc được, suýt làm nó rơi xuống đất.

"Cháu trai, không sao chứ?"

Tam Thanh dựa vào tường, lo lắng gọi tôi.

Thực ra việc này tôi và Tam Thanh đã bàn bạc từ trước.

Bùa Ngũ Lôi tôi mang trên người chính là để ứng phó với tình huống này.

Hiện giờ năng lực của tôi còn yếu kém, còn Tam Thanh cũng không thể bảo vệ tôi mọi lúc. Trước khi đi vào ngôi trường này, chúng tôi đã đoán trước sẽ trúng mai phục của nhà họ Uy.

Thủ đoạn nhà họ Uy thì thâm độc khỏi nói, hơn nữa chắc chắn chúng sẽ nhắm vào tôi. Đến lúc đó nếu như tôi bị bọn chúng khống chế thì e là sẽ khó mà thoát thân.

Cho nên trong tình huống vạn bất đắc dĩ này, Tam Thanh chỉ đành mời Thiên Lôi tới giúp tôi một tay.

Nhưng dùng cách này thì không chỉ đối phương mà đến tôi cũng bị tổn hại nặng nề.

Có điều ngoài lá bùa Ngũ Lôi kia, Tam Thanh còn đưa cho tôi một lá bùa chống sét, lại thêm khả năng hồi phục nhanh chóng của cơ thể tôi nên mới không thăng thiên sau đạo sấm kia.

Tôi giãy giụa một lúc, cảm giác bị sét đánh này trước đó tôi đã từng trải qua một lần. Nếu không phải không còn cách nào thì tôi cũng tuyệt đối không muốn dùng tới cách này.

"Sư... thúc, không... không sao..."

Sợ Tam Thanh lo lắng, tôi cố nén đau, run rẩy mở miệng đáp lại.

Tiếp theo tôi run rẩy hỏi tiếp.

"Đã... đã chết chưa?"

Nếu không phải do tôi có bùa chống sét, lại thêm Uy Chấn Tử ở bên trên gánh cho thì e là lần này tôi cũng toi cái mạng rồi.

Tôi lo lắng nhìn Uy Chấn Tử đang nằm vật ra một bên.

Lúc này Uy Chấn Tử không còn dáng vẻ đạo mạo lúc trước, ông ta nằm bò trên mặt đất không biết sống chết ra sao. Quần áo sau lưng ông ta rách thành từng mảnh, để lộ lớp thịt cháy khét vẫn còn bốc khói.

Nếu không có Miêu quỷ nhập xác thì tôi đoán chừng Uy Chấn Tử chịu cú sét này xong thì cũng thăng thiên.

Nhưng trên người ông ta còn có Miêu quỷ nên cũng chưa nói trước được gì.

"Cháu trai, đừng mất cảnh giác. Thiên Lôi này đánh xuyên qua mặt đất nên sức mạnh đã giảm nhiều, mà Uy Chấn Tử này còn có Miêu quỷ nhập thân nên sẽ không bị thương nặng lắm đâu".

Tam Thanh vốn đã hơi yếu, lại vừa gọi Thiên Lôi nên tình trạng cũng không khá khẩm hơn tôi là bao. Sư thúc tôi vừa nói vừa thở hổn hển.

Có điều không cần Tam Thanh nhắc nhở thì tôi cũng không dám mất cảnh giác. Mặc dù thân thể đau muốn chết, thiếu điều muốn ngất đi nhưng tôi vẫn không dám rời mắt khỏi Uy Chấn Tử.

"Trương Ly, anh đã làm gì ông nội tôi vậy?"

Thấy tôi và Uy Chấn Tử cùng bị sét đánh trúng, Uy Tinh đứng bên cạnh sững sờ.

Có lẽ Uy Tinh chưa từng thấy ông nội mình bị thương nặng như vậy nên nhất thời đứng như trời trồng, chưa dám đi tới xem ông mình tình hình thế nào.

Bầu không khí như đông cứng lại.

Có lẽ do tiếng động ban nãy quá lớn nên trong lúc mọi người còn đang lo lắng thì hành thi ban nãy bị Hồ tiên làm cho bất tỉnh giờ cũng đã tỉnh lại.

Nó nhảy phốc lên cao, sau đó nhìn mấy người trước mặt với vẻ cảnh giác. Trong mắt nó hiện ra một vẻ tham lam thèm khát không giống con người.

Tôi không khỏi thở dài, đúng là họa vô đơn chí!

Hiện giờ tôi và Tam Thanh đến cử động còn khó khăn, Uy Tinh thì rõ ràng đấu không lại hành thi kia. Với tình cảnh này thì khác nào chúng tôi ngồi im chờ nó tới gặm sống đâu?

"Họ Tôn kia, ông còn đứng xem náo nhiệt đến bao giờ nữa? Nếu còn không ra tay thì chúng ta cùng chết ở đây đấy!"

Tam Thanh thấy hành thi kia còn sống nhăn răng thì cũng vô cùng váng đầu, chỉ đành nhìn về phía ngôi sao hy vọng duy nhất lúc này là ông cụ Tôn.

Từ lúc Uy Chấn Tử bắt đầu động tay chân với tôi, ông cụ Tôn đã đứng một bên im lặng không nói gì. Ông ấy không giúp tôi cũng chẳng giúp lão già họ Uy mà chỉ giống như một vị khách qua đường đứng cắn hạt dưa xem trò vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play