Nghe Uy Tinh gọi người này, tôi trợn mắt kinh ngạc.
Ông nội?
Tôi quay lại đánh giá người kia một lượt.
Dù nhìn từ góc nào thì người đàn ông này có lẽ cũng chỉ tầm bốn năm mươi tuổi. Mà ông nội của Uy Tinh thì lẽ ra phải tám chín mươi tuổi mới phải chứ. Hai người này nhìn chẳng hề giống ông cháu chút nào?
"Hồ tiên? Uy Tinh, không phải ông trách cháu nhưng trước kia ông luôn dặn cháu phải theo người nhà tu luyện, nhưng cháu tìm đủ lý do từ chối, tự cho bản thân mình hiểu rõ mọi thứ. Cháu nhìn cho kỹ đi, thứ ngồi trước mặt cháu mà là Hồ tiên sao?"
Bị người đàn ông kia mỉa mai, Uy Tinh mới như tỉnh ngộ, quay đầu lại nhìn con linh hồ kia.
"Hồ tiên, cháu nghĩ Hồ tiên sẽ tùy tiện xuất hiện trước mặt cháu như vậy sao? Cháu cho rằng Hồ tiên chỉ là một con linh hồ chưa tu luyện được thành tiên sao. Nó kém xa một trời một vực với Hồ tiên mà cháu phải tìm!"
Người đàn ông kia càng nói càng hăng, sau đó quay đầu sang nhìn tôi.
"Chàng trai trẻ, được lắm, bắt nạt cháu gái tôi chưa đủ kinh nghiệm đã đành, lại còn dám âm thầm lập khế ước với Hồ tiên".
Vốn Uy Tinh đã cảm thấy rất mất mặt vì nhận nhầm Hồ tiên rồi. Giờ nghe ông nội cô ta nói tôi đã lập khế ước với Hồ tiên, cô ta lại càng kinh ngạc, quay phắt đầu lại nhìn về phía tôi.
"Trương Ly, anh làm việc đó từ khi nào? Lẽ nào... những lời các người nói ban nãy là cố tình để lừa gạt tôi?"
Gương mặt xinh đẹp của Uy Tinh hiện lên vẻ giận dữ, lại nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Tam Thanh ban nãy khiến Uy Tinh còn tưởng rằng mình chiếm được thế thượng phong!
"Cô giận dữ gì chứ? Chúng tôi cũng chỉ học theo cô thôi. Cô lừa chúng tôi mà bị chúng tôi đáp trả thì không chịu được sao?"
Tam Thanh nói lời này với vẻ vô cùng đắc ý. Sư thúc tôi vươn thẳng người, vui vẻ giãn gân cốt.
Cũng chẳng trách được Uy Tinh bị xỏ mũi như vậy, nếu không phải ban nãy Tam Thanh quát tôi khiến tôi tỉnh ra thì tôi cũng không nhận ra được con linh hồ trước mặt không phải bản thể của Hồ tiên.
Trước đó tôi cũng đã nói, khi bức tường này rung lắc, tôi lờ mờ cảm nhận được giữa tôi và thứ ở trong bức tường đó có một mối liên kết khó giải thích.
Nhưng khi con linh hồ này bước ra, tôi không hề cảm nhận được mình có liên kết gì với nó.
Cho nên điều đó chứng tỏ con linh hồ này chỉ là phép thử chứ không phải Hồ tiên thực sự.
Còn Hồ tiên thực sự giờ vẫn đang bị phong ấn đằng sau bức tường này.
Cho nên vừa nãy tôi đã dùng máu mình để ký khế ước với Hồ tiên.
Máu của tôi sẽ giải phong ấn, thả Hồ tiên ra, còn Hồ tiên từ nay sẽ phục vụ tôi.
"Đại đồ đệ, mới mấy ngày không gặp mà tiến bộ nhanh quá".
Lời ông cụ Tôn nói nghe có vẻ hơi chua chát, vừa giống khen tôi lại vừa giống như đang giễu cợt tôi. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Quả thực những ngày này không gặp ông cụ Tôn, tôi thực sự khá nhớ ông ấy. Mặc dù hôm nay ông ấy xuất hiện cùng người nhà họ Uy nhưng khi nhìn thấy ông cụ Tôn, tôi vẫn cảm thấy rất thân thuộc.
Có điều trước mặt người nhà họ Uy, tôi đành chọn cách che giấu cảm xúc của mình.
Tôi càng tỏ ra lạnh lùng với ông ấy thì ông cụ Tôn sẽ càng an toàn.
"Cảm ơn ông đã quá khen, mấy thứ này cũng học từ ông thôi".
Tôi bắt chước ngữ giọng chua chát của ông cụ Tôn đáp lại một câu.
"Uy Chấn Tử, chỉ là một Hồ tiên thôi sao lại khiến gia chủ của nhà họ Uy đại xá, đích thân đến tận đây thế này?"
Tôi và ông cụ Tôn mỗi người buông một câu chua chát coi như chào hỏi nhau.
Tam Thanh không nhìn thẳng vào ông cụ Tôn mà lại nhìn người đàn ông mặc Đường phục với vẻ thâm thúy, như cười như không hỏi một câu.
Lúc này tôi mới biết, người đàn ông trông chỉ bốn năm mươi tuổi trước mặt chính là gia chủ nhà họ Uy, Uy Chấn Tử.
Chẳng trách Uy Tinh lại gọi người này là ông nội!
Có điều việc khiến tôi kinh ngạc là nếu tính tuổi tác thì Uy Chấn Tử này ít nhất cũng phải bảy mươi tuổi rồi. Vậy tại sao trông vẻ ngoài của ông ta cứ như một người đàn ông trung niên vậy?
"Tam Thanh, không cần phải khua môi múa mép với tôi. Hồ tiên này vốn là nhà họ Uy chúng tôi để mắt tới trước rồi nhập nhằng thế nào lại bị các người thu nhận mất, thậm chí còn giở thủ đoạn ti tiện với cháu gái tôi. Cậu cũng nên cho tôi một lời giải thích chứ nhỉ?"
Uy Chấn Tử cũng không hề khách khí với Tam Thanh. Tôi nghe những lời này mà cảm thấy vô cùng bực bội.
Ông già này đúng là vô liêm sỉ, người nhà mình làm những trò bẩn thỉu lừa gạt người khác thì ông ta không nói nửa câu. Tôi và Tam Thanh tương kế tựu kế cho Uy Tinh gậy ông đập lưng ông thì ông ta lại cắn chặt không buông.
Vả lại, Hồ tiên này từ lúc nào mà trở thành của nhà họ Uy rồi? Trước đó chính Uy Tinh cũng nói việc thu phục Hồ tiên phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Ai thu phục được thì Hồ tiên thuộc về người đó. Vậy chúng tôi phải giải thích cái gì cho ông ta chứ?"
"Này ông già, ông có nói lý lẽ không vậy? Vậy cháu gái ông lừa gạt chúng tôi như vậy ông cũng nên giải thích đi chứ!"
Tôi tức quá không nhịn được nữa nên buột miệng trả treo với Uy Chấn Tử kia vài câu.
Thấy tôi vặn lại, Uy Chấn Tử không mở miệng giải thích mà nheo mắt lại nhìn tôi một lúc.
"Trương Ly, đừng tưởng ông cậu là nhân vật lớn thì cậu có tư cách đối đáp với tôi. Cậu có tin tôi có thể khiến cậu chết bất đắc kỳ tử không?"
Uy Chấn Tử này giống hệt Uy Chính Thiên, rõ ràng là đều ngang ngược thành thói. Mới bị tôi nói lại một câu là đã không chịu được rồi.
Câu nói của ông ta làm tôi giận đến mức bật cười.
"Nếu ông thực sự có bản lĩnh như vậy thì tôi sẽ đứng ở đây đợi ông. Nếu ông đã biết ông nội tôi là người như thế nào thì sau này hãy bảo đám con cháu nhà ông lễ phép với tôi một chút. Nếu họ chọc tức tôi thì hai bên sẽ không dễ nhìn mặt nhau đâu!"
Uy Chính Thiên làm tôi bực mình, Uy Chấn Tử này còn khiến tôi thấy phiền hơn gấp trăm lần.
Dù gì tôi cũng đã ký khế ước với Hồ tiên, mục tiêu của Tam Thanh cũng đã đạt được. Giờ tôi không kiêng kỵ gì nữa nên mở miệng trút giận.
Vốn việc để chúng tôi chiếm được ưu thế đã khiến Uy Chấn Tử khó chịu lắm rồi. Giờ thấy tôi không khách sáo như vậy, gương mặt không thể đoán được tuổi tác của ông ta càng như bị một lớp mây đen che phủ.
"Trương Ly, vốn tôi nể mặt ông nội cậu và Tôn Đạo sĩ nên còn định khách sáo một chút. Chỉ cần cậu chủ động hủy bỏ khế ước với Hồ tiên thì hôm nay tôi sẽ không làm khó dễ cậu".
Nói đến đây, Uy Chấn Tử đột nhiên phất ống tay áo, một luồng sát khí tỏa ra từ ông ta.
Sát khí này lại khá giống với khí tức tỏa ra từ Bạch tiên khi tức giận.
Tôi kinh ngạc, cảm thấy Uy Chấn Tử này trên người cũng có tiên bảo hộ, hơn nữa còn giống với Tam Thanh, ông ta có thể dùng chung cơ thể với tiên bảo hộ.
"Nếu cậu đã từ chối rượu mừng để uống rượu phạt thì tôi cũng không cần kiêng nể gì nữa. Vốn nhà họ Uy và cậu không đội trời chung, giờ tôi mượn cơ hội hôm nay nhổ cái đinh trong mắt là cậu đi!"
Uy Chấn Tử này nhìn thì có vẻ là người văn minh nhưng hành sự lại không hề hợp đạo lý, chỉ cần nói lời không hợp ý ông ta là ông ta lập tức động tay chân.
Tôi cười lạnh, đám người nhà họ Uy quả ti tiện bỉ ổi. Có điều Uy Chấn Tử này là gia chủ nhà họ Uy. Nếu ông ta đã lật mặt như vậy thì tôi cũng sẽ dùng toàn bộ sức lực để ứng chiến.
Thấy Uy Chấn Tử nổi trận lôi đình định ra tay với tôi, Uy Tinh bên cạnh mặt như đưa đám đột nhiên đứng bật dậy.