Tôi thầm cảm thấy kinh ngạc, chẳng trách Bạch tiên còn phải e dè như vậy.

Vị tiên gia này còn chưa lộ diện mà khí thế đã như muốn lấy mạng người.

"Chậc chậc, hóa ra là Hồ tiên".

Tam Thanh nhạy cảm hơn tôi, lại biết nhiều hơn tôi nên chỉ cần cảm nhận một chút là đã đoán ra thân thế vị tiên này.

Tôi căng thẳng thần kinh, nhìn chằm chằm vào cái lỗ đen kia, đến cả Uy Tinh đứng bên cạnh tôi mặt cũng vô cùng căng thẳng.

Tôi vốn tưởng rằng sẽ có một ông cụ dáng vẻ tiên phong Đạo cốt bước ra, nhưng theo luồng khí lạnh kia bước ra lại là một con hồ ly màu đen rất lớn!

"Sư thúc, việc, việc này là sao? Tại sao vị Hồ tiên này vẫn hiện nguyên hình vậy?"

Những con vật đã tu luyện thành tiên rất ít khi hiện nguyên hình, đa số đều lộ diện trong dáng vẻ của một vị tiên gia. Vậy mà vị Hồ tiên này lại tùy tiện hiện nguyên hình mà bước ra trước mặt chúng tôi thế này, lẽ nào không cần thể diện sao?

"Hiện giờ Hồ tiên này cũng đâu phải tiên bảo hộ mà chỉ là vật trấn yểm mà thôi, còn bày vẽ mấy việc đó làm gì?"

Tam Thanh ngược lại chẳng hề bất ngờ, thậm chí còn có vẻ phấn khích và hơi lo lắng.

Từ khi con hồ ly màu đen đó bước ra từ trong cái lỗ, đôi mắt sáng và nhanh nhạy của nó nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Cũng không biết là do nó đã ở đây làm vật trấn yểm quá lâu hay là do khinh thường không muốn đếm xỉa đến chúng tôi nên vị Hồ tiên này chẳng thèm nói câu nào. Nó chỉ dùng ánh mắt vừa như cảnh cáo vừa như khinh miệt nhìn chúng tôi, sau đó khoan thai đi tới bên cạnh cổ thi kia.

Uy Tinh nhìn thấy Hồ tiên xong thì cũng trở nên lo lắng và cẩn trọng. Cô ta nhìn chằm chằm Hồ tiên rồi hạ giọng nói nhỏ với Tam Thanh.

"Tam Thanh, tôi biết anh cũng đến đây vì con linh hồ này. Thật trùng hợp, tôi cũng vậy, nhưng rốt cuộc ai có thể thu nhận nó thì phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người rồi".

Nghe Uy Tinh nói vậy, tôi giận đến nỗi nghiến răng ken két nhưng lại không thể phát tiết ngay lúc đó. Chỉ tại bản thân tôi quá ngu ngốc, bị vẻ ngoài mềm yếu của cô ta che mắt dễ dàng.

Tam Thanh ngược lại không hề giận dữ, dáng vẻ như thỏa hiệp rồi nhún vai một cái.

"Cô đúng là quỷ kế đa đoan, đầu tiên là dụ chúng tôi tới đây, sau đó là đưa ba âm nữ tới để tôi gọi Bạch tiên tới. Đợi Bạch tiên xuất hiện làm kinh động tới Hồ tiên trấn giữ nơi này, cô lại định ra tay để có được Hồ tiên. Chậc chậc, từng bước từng bước một. Giỏi, quả là rất giỏi, nếu so với cô thì Uy Chính Thiên kia quả thực chỉ là đồ bỏ đi!"

Nói rồi, Tam Thanh lảo đảo bước hai bước, vẻ mặt lộ rõ sự bất lực.

"Giờ cô cũng không cần nói với tôi cái gì mà dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Cô đã khiến tôi sức cùng lực kiệt rồi, còn có bản lĩnh gì mà đi giành với cô? Hơn nữa tôi cũng có thể nhận ra đứa cháu trai này của tôi chẳng phải đối thủ của cô. Đương nhiên, cô cũng biết cậu ấy quan trọng thế nào đối với tôi. Nếu cô còn chút lương tâm thì Hồ tiên này chúng tôi cũng không tranh với cô nữa, chỉ cần cô cho Trương Ly rời khỏi đây bình an vô sự là được rồi".

Tam Thanh đang nhượng bộ sao?

Sao tôi có thể đồng ý được cơ chứ? Bị cô ta lợi dụng đủ đường đã đáng hận lắm rồi. Hiện giờ đến giờ phút quan trọng này, mặc dù tôi không có tham vọng có được Hồ tiên, nhưng sao tôi có thể để họ Uy này dễ dàng có được điều cô ta muốn!

"Sư thúc, thúc nghỉ ngơi đi đã! Thúc yên tâm, dù có phải liều cái mạng này, tôi cũng không để Hồ tiên rơi vào tay nhà họ Uy!"

Tôi mặt nghiêm túc vỗ vai Tam Thanh rồi trịnh trọng tuyên bố.

Ai ngờ tôi vừa dứt lời thì Tam Thanh đã cho tôi một cái bạt tai.

"Thằng nhóc này, sư thúc đang cứu cậu đấy, cậu lại còn tự mình nhảy vào hố lửa, ban nãy tôi đã dặn dò cậu thế nào? Bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được tự tiện nhúng tay vào. Có phải cậu không nghe lời tôi nữa phải không? Có phải cậu cho rằng giữa cậu và Hồ tiên có mối liên kết nên không biết mình là ai nữa không!"

Tam Thanh không nổi giận với Uy Tinh mà lại nổi trận lôi đình với tôi.

Có điều nghe Tam Thanh mắng xong thì tôi như tỉnh ra. Tôi nhìn con hồ ly kia với ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, sau đó cúi đầu không nói gì nữa.

Thấy tôi đã từ bỏ, Uy Tinh như thở phào nhẹ nhõm. Cô ta cẩn thận lấy ra một lệnh bài làm bằng ngọc.

Khi nhìn thấy ngọc bài đó, tôi kinh ngạc giật mình. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Cũng không biết là do trùng hợp hay lý do nào khác, tôi phát hiện ngọc bài trong tay Uy Tinh cực kỳ giống ngọc bài trong tay tôi. Có điều chữ ở trên đầu hơi khác một chút.

Tôi chăm chú nhìn kỹ, Uy Tinh cầm ngọc bài dần dần tiến sát lại con hồ ly kia.

"Hồ tiên đại nhân, tiểu nữ Uy Tinh xin lấy ngọc bài này làm tín vật, bái thỉnh Hồ tiên thương tình nhập thân!"

Uy Tinh nói không to nhưng giọng nói rõ ràng lảnh lót, từng chữ đều có lực.

Uy Tinh nói dứt lời, xung quanh bỗng rơi vào im lặng.

Hồ tiên im lặng ngồi bên cạnh cổ thi, không hề có chút phản ứng nào, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn chúng tôi chằm chằm.

Uy Tinh tưởng rằng cô ta có ngọc bài trong tay thì dù Hồ tiên có không muốn nhập thân cũng sẽ phải nể mặt cô ta.

Ai ngờ Hồ tiên như thể không nghe thấy, chẳng tỏ thái độ là đồng ý hay không đồng ý. Việc đó khiến Uy Tinh cảm thấy xấu hổ, không biết nên mở miệng nói tiếp như thế nào.

Vào lúc Uy Tinh còn đang bối rối không biết tâm ý Hồ tiên ra sao, Tam Thanh âm thầm nháy mắt ra hiệu cho tôi. Sau đó chỉ về phía một góc tường.

Tôi hiểu ý ngay, vờ như dìu Tam Thanh đi nghỉ ngơi rồi dìu Tam Thanh đi tới bên cạnh vách tường vẫn chưa sụp đổ.

Nhân lúc Uy Tinh không chú ý, tôi nhanh chóng cắn nát ngón tay, viết tên mình lên tường theo những đường vẽ bùa.

Tôi làm việc đó rất nhanh chóng đến nỗi thần không biết quỷ không hay. Ngoại trừ con hồ ly kia thừa biết những việc tôi làm, nhưng nó giống như một chú chó canh cổng cứ ngồi sừng sững ở đó, không hề lên tiếng.

"Đại tiên, không biết đại tiên có hiểu cho tấm lòng của tiểu nữ không. Miếng ngọc bài này là bảo vật của nhà..."

Thấy Hồ tiên vẫn không thèm đếm xỉa đến mình, Uy Tinh đành mặt dày tiếp tục nói. Nhưng cô ta còn chưa nói dứt lời thì trên đầu chúng tôi bỗng có tiếng bước chân dồn dập.

"Uy Tinh, ông đã nói cháu là ngựa non háu đá, tự cho mình là thông minh, kết quả thì sao? Bị người ta chơi khăm mà cũng không biết".

Giọng một người đàn ông trung niên vọng tới.

Nghe thấy giọng nói này, Uy Tinh đột nhiên giật mình, gương mặt lúc thì xanh lét lúc lại trắng bệch.

Điều đó khiến tôi càng tò mò về người vừa tới.

Một lúc sau, một người đàn ông mặc Đường phục màu đen với những đường hoa văn ẩn hiện bước tới.

Đằng sau lưng ông ta còn có một người mặc áo bào đen.

"Ông cụ Tôn?"

Tôi thất thanh gọi một tiếng. Nghe thấy tôi gọi, ông cụ Tôn lạnh lùng liếc tôi một cái, sau đó không hề đếm xỉa đến tôi.

"Ông nội, cháu sắp mời được Hồ tiên nhập thân rồi. Chỉ cần cho cháu thêm chút thời gian là nhất định sẽ thành công!"

Vừa nhìn thấy người đàn ông mặc Đường phục kia, nét mặt Uy Tinh trở nên vô cùng khó coi, cô ta tỏ ra vô cùng thận trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play