Con người có năm thức và sáu giác quan. Khi hồn lìa khỏi xác, thức và giác quan cũng rời đi và cùng chuyển sang lần đầu thai kế tiếp.
Hiện nay hồn thể của Nguyễn Thanh Nhi đã bị phong ấn trong thân xác đã thối rữa của cô ta. Phải cảm nhận sự thối rữa của cơ thể hằng ngày, cảm giác này quả thực rất khó tưởng tượng. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy điều này còn đau đớn hơn lăng trì gấp trăm lần.
Chẳng trách cô ta lại cầu xin được chết một cách khẩn thiết đến thế.
Có điều, vẫn còn một chuyện mà tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu.
“Nhưng mà sư thúc à, khi ấy trên người Nguyễn Thanh Nhi có phong ấn của tà pháp và đã hồn bay phách tán vào giây phút cô ta chết rồi mà nhỉ? Sao có thể hoàn hồn chứ?”
Nghe tôi hỏi vậy, sư thúc bèn lắc đầu vì cũng không lý giải được chuyện này.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc mà chúng tôi đã đến trước toà nhà ký túc xá.
Ngoái đầu nhìn đám người ồ ạt theo sau, bỗng nhiên tôi có ảo giác như thây ma sẽ tàn sát cả thành, khiến tâm trạng lại thêm phần sốt ruột.
Xem ra Vương Cường đã lắng nghe hai người chúng tôi. Không biết ông ta đã thuyết phục lãnh đạo trường thế nào, mà toà nhà ký túc xá bình thường vốn đông đúc người ra vào, nay lại tĩnh lặng như tờ và không hề có sức sống.
Hai chúng tôi đi quanh toà nhà ký túc xá một vòng, sau khi xác nhận tất cả học sinh đều đã chuyển đi, chúng tôi mới đi đến phòng của quản lý ký túc xá.
Ký túc xá này không xây gì khác lạ, chỉ là một toà nhà cao tầng bình thường và quy củ, cũng chẳng có phong thuỷ gì đáng bàn đến.
Theo lý mà nói, toà nhà kiểu mẫu thế này hẳn sẽ không có tầng hầm này nọ.
“Sư thúc à, nếu ở đây không có đường dẫn xuống dưới lòng đất thì hai chúng ta sẽ phải đào đúng không? Nhưng chúng ta không có đem đồ nghề gì theo mà?”
Đi đến tận đây rồi, tôi mới nghĩ đến vấn đề này nên cảm thấy hơi chán nản.
“Gấp gáp cái gì, xem trước đã rồi nói sau”.
Hình như sư thúc đã có tính toán nên chẳng hề bối rối chút nào cả.
Phòng của quản lý ký túc xá cũng tối như hũ nút và không có hơi người. Trên khoá cửa là một chiếc khoá sắt nhỏ thông dụng, trông khoá đơn giản thế thôi nhưng rất khó cạy ra.
Có điều, chuyện này cũng chẳng làm khó được sư thúc. Tôi nhìn sư thúc mò mẫm móc ra một bộ đồ nghề.
Nhờ có ánh trăng soi sáng mà tôi đã thấy được, ơ kìa, bộ đồ nghề đầy đủ y hệt như bộ của sư phụ vậy!
Chẳng lẽ đạo sĩ Mao Sơn đều có học kỹ năng bẻ khoá cửa ư?
Tôi còn đang nghĩ ngợi thì chợt nghe tiếng “lách cách” vang lên bên tai.
Sau đó là tay sư thúc nhẹ nhàng đẩy một cái, cánh cửa đã “cót két” mở ra!
Tôi dựng thẳng lưng, lập tức tập trung tinh thần hơn.
Gian phòng mờ mịt và không có chút ánh sang nào. Tôi và sư thúc sợ bại lộ nên không dùng đèn. Hai chúng tôi cứ thế bước vào trong không gian tối tăm ấy.
Một mùi hương khó tả xộc vào khoang mũi tôi đầu tiên. Mùi này không chỉ xen lẫn với mùi hôi cơ thể, mà thậm chí còn có mùi quần áo và thức ăn ôi thiu.
“Ầy, quản lý ký túc xá là phụ nữ à? Mùi nặng như vậy mà cũng ở được?”
Mùi này quả thực hơi nồng. Tôi nhíu mày và đưa tay bịt mũi, không nhịn được bèn thì thào phàn nàn vài câu.
Sư thúc đang đi trước mặt tôi lại chẳng ừ hử gì, chỉ ngẩng đầu ngửi mùi trong không khí.
“Có mùi hôi của thi thể”.
Sư thúc nhỏ giọng nhắc nhở.
Nghe đối phương nói vậy, trong lòng tôi liền giật thót. Tôi vội bỏ tay ra, bắt chước sư thúc, ngước lên ngửi vài lần.
Trước khi tôi gần như nôn mửa, quả thực đã ngửi được mùi thi thể thoang thoảng lẫn trong mùi hôi thối.
“Ở trong phòng này có người chết?”
Tôi dằn lại cảm giác buồn nôn, cố gắng mở mắt thật to để nhìn vào bên trong.
Sau khi thích ứng với bóng tối, những đường nét trong phòng cũng dần hiện lên rõ nét hơn trước mắt tôi.
Trong căn phòng nhỏ vuông vắn, ngoại trừ có một chiếc giường ra thì các ngóc ngách khác đều chất đầy đồ đạc linh tinh.
Vương Cường quả nhiên không sai, căn phòng này bừa bộn đến mức người ta chẳng thể đặt chân vào.
Có điều, dù bừa bộn đến mấy thì cũng nhìn ra được, nơi này tuy nhiều đồ đạc nhưng không thể nào giấu một người chết.
“Không đúng. Mùi hôi này không phải là mùi xác mới phân huỷ. Có lẽ là một thi thể đã lâu ngày rồi”.
Sư thúc thầm thì một câu, sau khi nhìn quanh một lần mới tiếp tục hỏi tôi.
“Trương Ly, mắt Âm Dương của cậu có thể nhìn được vị trí cụ thể của tà khí không?”
Tôi nheo mắt ngẫm nghĩ một lúc rồi ủ rũ lắc đầu.
“Không nhìn được. Trong này quá tối. Tà khí và bóng tối hoà lẫn vào nhau, căn phòng này lại còn nhỏ như vậy, thực sự không thể nhìn ra vị trí cụ thể của tà khí”.
Nghe tôi nói xong, sư thúc không lên tiếng nữa mà hướng ánh mắt về phía chiếc giường.
Sau đó, sư thúc giẫm lên mấy món đồ kia và chậm rãi tiến lại gần chiếc giường ấy.
Để đề phòng có kẻ xuất hiện ở bên ngoài và nhốt chúng tôi lại, tôi vẫn cảnh giác đứng canh gác ở cửa, không đi theo sư thúc.
Trong bóng đêm, bóng dáng đang di chuyển và tạp âm phát ra do sư thúc giẫm lên đồ đạc đều khiến tôi căng thẳng cực độ.
Một lúc lâu sau đó, tôi nghe thấy có tiếng động. Chiếc giường kia đã được một mình sư thúc nhấc lên.
“Cậu đến đây giúp tôi nhanh lên!”
Có lẽ sư thúc đã đánh giá quá cao sức mạnh của mình, nín thở khiêng ván giường lên nên nhất thời đã không chịu đựng được.
Tôi nghe giọng nói chật vật ấy của sư thúc nên bèn chạy thẳng vào để giúp đối phương, không màng đến những chuyện khác nữa.
Chẳng ngờ vì quá sốt ruột nên bước chân loạng choạng, tôi giẫm lên đồ đạc rồi trượt một cái, cả người bổ nhào về phía sư thúc.
Sư thúc đang khiêng ván giường trên vai, bị tôi bổ nhào vào đã đành, lại còn bị ván giường đè lên. Thế là cả hai chúng tôi đều văng thẳng vào bức tường ở phía sau sư thúc.
Cứ nghĩ cú va chạm này chỉ khiến chúng tôi choáng váng thôi. Ngờ đâu bức tường này cứ như tờ giấy vậy, vừa tông vào một cái, chúng tôi đã văng hẳn vào trong tường.
Bên trong bức tường kia dường như là một đường hầm dẫn xuống phía dưới, độ dốc khá lớn. Hai chúng tôi còn chẳng kịp kêu lên câu nào thì đã lăn lông lốc xuống dưới như hồ lô vậy.
“Mẹ kiếp, làm bố mày ngã đau chết được…”
Đến khi hai chúng tôi đã đáp đất, vị sư thúc bình thường ăn nói nhã nhặn cũng không kìm được mà bật ra câu chửi thề. Sư thúc vừa mắng vừa đỡ eo đứng dậy.
Còn tôi vẫn nằm ngã rạp dưới đất, nhất thời không đứng lên được.
Ban nãy khi ngã nhào, tấm ván giường kia đã rơi xuống và đập thẳng lên phần lưng dưới của tôi. Cộng thêm việc lăn xuống đây đã khiến tôi đau đến mức không ngẩng đầu lên nổi.
“Này, cậu làm sao vậy?”
Sư thúc mắng một hồi mới nhận ra có gì đó không ổn với tôi, nên vội vàng chạy đến dìu tôi dậy.
“Không ngờ cánh cửa dẫn xuống dưới lại nằm trên bức tường, là do tôi sơ suất”.
Thấy tôi vẫn đang cắn răng chịu đau, sư thúc bèn tự trách mình.
“Không sao mà. Sư thúc thắp sáng nhanh lên, ở đây còn chẳng có ánh trăng chiếu vào, không nhìn thấy gì cả”.
Tuy cơ thể đang vô cùng đau đớn, nhưng tôi vẫn không hề lơ là mất cảnh giác. Sau khi nhảy xuống nơi này, mùi thối của thi thể lại càng nồng hơn.
Nếu đã xuống dưới đây rồi, dù bị người ta phát hiện thì cũng không có chỗ trốn, nên chúng tôi không cần phải che giấu làm gì nữa.
Nghe tôi nói vậy, sư thúc liền lấy ống mồi lửa ra và đưa lên miệng thổi.
Sau khi lấp loé vài đốm lửa, ống mồi lửa ấy cũng đã sáng lên.
Chỉ trong tích tắc, không gian trước mắt của chúng tôi cũng bừng sáng.