Câu nói này của Nguyễn Thanh Nhi khiến tôi vô cùng mơ hồ. Có điều, khi vừa nghe thấy từ “Thiên trận”, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi chính là đại trận Thống Trị Thiên Hạ.
Trước đây tôi từng nghe sư phụ nói rằng, điều kiện để hình thành đại trận này vừa nhiều lại còn khắt khe. Thế nên một khi thành hình, trận này sẽ không dễ gì ngăn lại.
Tuy rằng năm xưa ông nội tôi từng ra tay ngăn cản một lần, nhưng tôi nghĩ mình không đủ bản lĩnh như ông nội nên cũng chẳng dám nghĩ đến chuyện này.
“Cậu nghĩ xem, tại sao trước đó nhà họ Uy lại muốn dùng máu của Trương gia thôn làm vật tế? Nơi đó vốn dĩ đã từng được ông nội cậu phong ấn bằng Thiên Long Sát trận. Nhưng cú đá chân của cậu đã khiến vùng thánh địa ấy bị giải phong ấn hoàn toàn. Nếu như để người nhà họ Uy lấy đi vật phong ấn bên trong, vậy thì…”
Nguyễn Thanh Nhi càng nói càng lộ rõ vẻ lo lắng. Nói đến cuối câu, cô ta còn đưa tay ra định nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi đang lắng nghe với tâm trạng âu lo, thấy cô ta đột ngột giơ tay ra thì vô thức đưa tay lên chặn lại.
Nào ngờ chỉ một hành động này thôi đã khiến Nguyễn Thanh Nhi lảo đảo ngả nghiêng.
Chiếc khăn lụa trên cổ cô ta cũng vì lẽ ấy mà để lộ kẽ hở.
Một vết rách xấu xí và dữ tợn lập tức hiện ra trước mắt tôi.
Giống như một miếng thịt lợn đã rút sạch máu, phần mỡ và máu thịt đen ngòm bên trong lộ ra ngoài, đã xuất hiện dấu hiệu thối rữa rất rõ ràng. Khi vết thương vừa lộ ra, mùi hôi thối cũng bốc lên ngay tức khắc.
Tôi nhíu mày, đây chẳng phải là vết thương cho con chó mực lớn gây ra hay sao?!
Tam Thanh cũng giật mình trước vết thương ấy, sắc mặt lập tức tái đi.
“Nguyễn Thanh Nhi, rốt cuộc tại sao đã chết rồi còn sống lại? Tại sao nhà họ Uy phải bỏ ra nhiều công sức như vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn nghịch ý trời, hình thành đại trận ư?!”
Từng lời châu ngọc mà Tam Thanh thốt ra lại khiến tôi cảm thấy dường như vẫn chưa hỏi được chính xác thứ cần hỏi. Bởi vì điều mà tôi muốn biết hơn chính là chuyện tôi chính là “chìa khoá” của Thiên trận mà cô ta vừa mới nói.
Nhưng với tình hình bây giờ thì ba người chúng tôi không thể tiếp tục nói chuyện nữa.
Không biết có phải do bị kích thích bởi mùi thối từ vết thương của Nguyễn Thanh Nhi hay không, mà những người vừa nãy vẫn còn đứng im như con rối kia lại chầm chậm cử động.
Người di chuyển đầu tiên lại chính là cô gái không có Tam hoả trên vai.
Đôi mắt hơi đảo, cơ thể hơi lay động, cô ta bắt đầu cất từng bước về phía tôi.
Có cô ta dẫn đầu rồi, những người xung quanh cứ như nhận được chỉ thị, cũng chầm chậm tiến lại gần chúng tôi.
“Trương Ly! Cậu còn không hiểu sao?! Nếu bây giờ còn không đi thì sẽ không kịp nữa đâu! Thậm chí tất cả sinh linh ở Ma thành này cũng sẽ phải chôn vùi vì cậu đấy!”
Nhìn thấy động tĩnh xung quanh khiến Nguyễn Thanh Nhi lại càng lo lắng hơn. Cô ta luống cuống chỉnh lại chiếc khăn lụa trên cổ, đoạn nhìn về phía toà nhà ký túc xá bằng ánh mắt căng thẳng.
Nói thật lòng, những lời mà Nguyễn Thanh Nhi vừa nói quả thực đã khiến tôi có phần dao động.
Kể từ khi sư phụ vào nhà họ Uy, tôi như thể mất đi chỗ dựa, có cảm giác như mất trọng lượng khi giẫm lên vải bông vậy.
Đặc biệt là những chuyện xảy ra dạo gần đây càng lúc càng kỳ lạ, thậm chí đã vượt quá phạm vi hiểu biết của tôi.
Nay Nguyễn Thanh Nhi lại nói tôi mới chính là chìa khoá để mở đại trận, khiến tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Sư thúc, làm sao đây?”
Tôi chẳng nghĩ gì được nữa. Sư thúc từng nói rằng, mục tiêu của nhà họ Uy là thánh vật ở bên dưới toà nhà này. Nếu chúng tôi cứ thế rời đi, há chẳng phải nhà họ Uy sẽ chiếm được tiên cơ ư?
Nhưng nếu không đi, nếu đúng như lời Nguyễn Thanh Nhi đã nói, tôi chính là chìa khoá để mở đại trận, nhỡ đâu tôi lại vô tình giúp nhà họ Uy thì biết phải làm sao bây giờ?
Sư thúc vẫn không trả lời khi nghe câu hỏi của tôi, thậm chí còn vờ như không thấy tình hình xung quanh mà chỉ nhìn chăm chăm vào Nguyễn Thanh Nhi.
“Nguyễn Thanh Nhi, tại sao cô lại biết Trương Ly sẽ xuất hiện ở đây?!”
Vừa nghe câu hỏi này, trên gương mặt vốn đang lo âu nôn nóng của Nguyễn Thanh Nhi bỗng nhiên loé lên một biểu cảm rất đáng suy ngẫm.
“Tam Thanh, tôi biết anh không tin tôi. Có điều tôi muốn nói với anh một điều, là ông Tôn đã bảo tôi đến đây. Ông Tôn còn nhờ tôi chuyển lời với anh rằng: Dùng tiên áp chế tiên, lấy con người làm gốc. Bây giờ vẫn chưa phải là lúc ra tay!”
Lời vừa dứt, sư thúc liền sững ra, đoạn ngoái đầu nhìn tôi bằng vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu hai câu này có nghĩa là gì.
“Sư thúc à, hai người đang chơi trò gì vậy?”, tôi càng không hiểu thì lòng dạ lại càng lo lắng hơn.
Nhưng hai người ấy không hề có ý định giải thích với tôi. Sư thúc cúi đầu ngẫm nghĩ vài giây, sau đó bỗng ngẩng đầu lên và nhìn về phía Nguyễn Thanh Nhi.
“Bất luận thế nào đi nữa thì bây giờ chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Nếu để nhà họ Uy lấy được thánh vật, e rằng sau này sẽ còn phiền phức hơn”.
Dứt câu, sư thúc bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh lùng.
“Nguyễn Thanh Nhi, đừng tưởng rằng tôi không biết kế hoạch của cô là gì, lại còn mượn lời sư huynh để bảo chúng tôi rời khỏi đây cơ đấy. Nhưng cô đánh giá thấp sự ăn ý của sư huynh đệ chúng tôi quá rồi. Tôi biết cô muốn chết. Nhưng thật xin lỗi, chúng tôi không giúp được cô rồi!”
Nói xong, sư thúc cũng không chờ Nguyễn Thanh Nhi trả lời, sau khi ra hiệu bằng mắt với tôi thì quyết đoán đi về phía toà nhà ký túc xá.
Tất nhiên là tôi phải đi theo sư thúc rồi. Tuy vẫn chưa hiểu rõ cụ thể chuyện này, nhưng tôi có thể hiểu được đại ý là gì. Nguyễn Thanh Nhi đến đây ngăn cản hai chúng tôi, có lẽ vì muốn đạt được mục đích nào đó của cô ta.
Thấy sư thúc quyết tâm đi đến đó, Nguyễn Thanh Nhi tuy rằng vẫn rất lo lắng nhưng cũng không ra tay ngăn cản nữa. Cô ta chỉ đứng ở đằng sau và nhìn theo hai chúng tôi với vẻ oán hận.
Đám người tụ tập và tiến về phía chúng tôi dường như cũng chẳng có sức sát thương gì mấy. Họ đưa tay ra toan tóm lấy khi đã tiến lại gần tôi, còn tôi chỉ cần dùng sức ngăn lại là ngăn được ngay.
Sau khi bị ngăn chặn, đám người ấy cũng chẳng sốt sắng gì, vẫn chậm rãi tiếp cận tôi lần nữa.
Chỉ là những con rối không có năng lực phản ứng và tư duy mà thôi.
Thấy họ như vậy, tôi cũng thấy yên tâm hơn một chút.
Với khả năng phản ứng này, họ còn chẳng có sức công kích bằng những phần thi thể hiến tế được chôn dưới cao ốc Phương Viên.
Tôi vội vã chạy thêm vài bước để bắt kịp sư thúc, nhỏ giọng hỏi với vẻ khó hiểu.
“Những lời mà sư thúc vừa nói có ý gì vậy? Rốt cuộc Nguyễn Thanh Nhi muốn làm gì?”
Bước chân của sư thúc không dừng lại mà còn tăng tốc thêm vài phần. Sư thúc hừ mũi, nói với tôi.
“Làm gì à, cô ta sợ ngày hôm nay hai chúng ta sẽ bỏ mạng tại đây, như vậy thì sẽ không còn ai giúp cô ta nữa”.
“Giúp cô ta làm gì?”, tôi vội hỏi dồn.
“Giúp cô ta chết đấy!”, nói đến đây, sư thúc bỗng thở dài.
“Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc nhà họ Uy đã dùng cách gì mà lại khiến Nguyễn Thanh Nhi thây ma không ra thây ma, hoàn hồn cũng chẳng giống hoàn hồn. Biến cô ta trở thành một người chết còn sống, mong sống không được mà cầu chết cũng chẳng xong. Không thể đầu thai, không có tên trong sổ sinh tử. Cậu nói xem, tồn tại trên đời với bộ dạng như vậy thì còn trông mong được gì cơ chứ?”
Nói xong, sư thúc lại bổ sung thêm vài lời.
“Cậu cũng nhìn thấy vết thương trên cổ cô ta rồi đấy. Đó là dấu hiệu đã thối rữa. Dù đạo hạnh, pháp thuật có cao siêu cách mấy thì cũng không làm giả được thân xác như thế. Bây giờ Nguyễn Thanh Nhi đang “sống” trong thi thể của chính mình, không chỉ không chết được, mà còn phải cảm nhận sự thối rữa của cơ thể ấy mỗi ngày. Đó chính là lý do cô ta mong muốn được chết đến thế”.
Những lời của sư thúc đã khiến tôi rùng mình ớn lạnh.