"Người xuất hiện trong giấc mơ của em, rốt cuộc là do ai đang nhớ về ai."
________________
Hạ Vong Cơ cầm tấm thiệp nhung đen trên tay, nhìn trái nhìn phải một hồi thì bỏ xuống, quay đầu nhìn Kinh Dạ nói: "Của Vu Dịch?"
Khinh Dạ gật đầu: "Không mấy người nhận được thiệp mời đen của Vu Dịch đâu, một là người cực kì quan trọng, hai là thư sát của Thiên sát, có nghĩa là được đỗi đãi ở trên cao, hoặc là chết."
Hạ Ninh Thần đưa tay gõ lên mặt bàn, khuôn mặt trầm ngâm, đôi mắt nhìn vô định.
Đôi khi có một số thứ lại không thể nào diễn ra theo cách mà chúng ta đã sắp đặt sẵn.
Hạ Vong Cơ xoa xoa mi tâm, Vu Dịch là người của Kim Taehyung, nếu như đây không phải là chủ đích của anh thì mới là gặp quỷ.
Cô nhìn Hạ Ninh Thần, thấy anh gật đầu mới quay sang gật đầu với Khinh Dạ, làm theo những gì họ muốn, nhưng kết quả phải do chúng ta quyết định.
.
Khi những con người của đỉnh cao của đại sảnh danh vọng tụ họp lại với nhau, tốt nhất là đừng tin một ai cả.
Kẻ nắm quyền chưa bao giờ là một kẻ đơn thuần thánh thiện.
Trước khi tiến vào khu vực của Vu Dịch, cần thiết phải có vé thông hành, mọi loại vé đều được giám định bằng thiết bị tân tiến, nếu như phát hiện bị làm giả, giết chết ngay lập tức.
Hạ Vong Cơ bước đi ở chính giữa, hai bên là Hạ Ninh Thần cũng với Khinh Dạ. Có một số lúc Hạ Ninh Thần còn chỉnh lại váy cho cô, hay Khinh Dạ sẽ lơ đãng đặt tay bên cạnh eo.
Cô nhìn một vòng, quả nhiên là Vu Dịch lên tiếng, số người quyền lực tụ họp lại rất nhiều.
Nếu cô nhớ không lầm, Vu Dịch thậm chí còn tụ họp đủ năm gia tộc lớn.
Một thân tay trang xám tro, chân vắt chéo đung đưa qua lại, cười cười cô là Nam Tần.
Hạ Vong Cơ nhíu mày, con sâu mọt này, sớm muộn cũng trụng nước sôi hắn.
Gia tộc còn lại, Lục gia.
Lục Thuần Vũ một thân cách biệt với đám đông, nhìn như cô quạnh, nhưng lại càng giống như không ai dám lại gần, có khí chất.
Cô không quá hiểu biết về gia tộc này nhưng không phải là cái gì cũng không biết, Lục Thuần Vũ là con riêng, ông Lục trong lúc nhất thời phóng đãng mà sinh ra một đứa con như vậy, mẹ Lục Thuần Vũ sau khi sinh hắn ra thì mắc chứng khó sinh mà chết.
Vợ chính thức của ông Lục trước đó đã sinh ra một cặp long phượng, trong thời gian ở cữ lại bị chồng mình phản bội, mọi uất ức và khó chịu đều đổ lên đầu Lục Thuần Vũ. Không những thế, những ngày khó nhọc của "đứa con tạp chủng" bắt đầu khi Lục Hạo và Lục Kỳ Hâm đủ nhận thức, dưới sự tẩy não của bà Lục, Lục Thuần Vũ bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết.
Nhưng mà, đến cuối cùng một nhà bốn người đều từ trần, Lục Thuần Vũ chỉ giải thích một câu do bị ám sát, nhưng ai mà tin chứ. Sau này mọi quyền lực đều được Lục Thuần Vũ thu lại dưới trướng của hắn, làm việc cẩn trọng, có tính toán, mọi nước đi đều được vạch sẵn trên một kế sách hoàn mĩ, không có lỗ hổng.
Cô cười khẩy, lỗ hổng của hắn, chính là người mẹ đã khuất.
Một bữa tiệc xa hoa.
Cô nheo mắt nhìn đến một góc của bữa tiệc, Tư Truy đang cun cút đứng bên cạnh Tư Không Đồ, giống như đang nói chuyện, lại giống như đang dè dặt cầu khẩn một chuyện gì đó, sau một lúc chỉ thấy Tư Không Đồ phẩy tay, Tư Truy mặt thất vọng rời đi.
Trước khi bước chân đến chỗ Tư Không Đồ, trước mặt lại bị chặn bởi một bức tường thịt vững chắc, Hạ Vong Cơ nhíu mày nhìn lên, lại bất ngờ nhìn thấy dáng vẻ cười như được tắm gió xuân của Kim Taehyung.
"Bạch Phong, tôi không ngờ em sẽ đến cơ đấy." Kim Taehyung cười cười nhìn cô, lưu manh hất cầm hỏi.
Hạ Vong Cơ không mấy để ý, nhếch miệng cười, chỉ tay vào ngực anh: "Kỳ Ám của Thiên sát đang ở đây, tôi sao có thể thất lễ."
Kim Taehyung nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay cô, dùng tay mình miết lấy các ngón tay của Hạ Vong Cơ, thoả mãn cảm nhận độ ấm từ lòng bàn tay, anh đột nhiên cúi thấp người, ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng thì thầm: "Thì ra là em còn nhớ được tên của tôi, sao nào, em đã nhớ được trước đó chúng ta còn làm gì khác nữa không."
Hạ Vong Cơ không đẩy anh ra, thổi một luồng khí nóng vào tai Kim Taehyung khiến anh rùng mình: "Cái gì cũng nhớ, chỉ có không nhớ anh là ai." Sau đó thì ngả người ra sau, đẩy anh sang một bên rồi bước đi.
Kim Taehyung: ...
Cái đệch!
Kim Taehyung xoay người bước lên phía trước, nhanh nhẹn nắm lấy cánh tay Hạ Vong Cơ, kéo cô ra phía sau lâu đài.
"Em tính quên anh đến bao giờ."
Hạ Vong Cơ như có như không liếc nhìn cánh tay đang bị anh nắm lấy 'aiya' một tiếng: "Kỳ Ám tiên sinh, anh đang nói đến vấn đề gì, tôi thật không hiểu."
"Lý do anh để em cho Tư Không Đồ là muốn em lựa chọn nhớ lại quá khứ, hoặc là tiếp tục sống bên cạnh anh ở một thế giới khác, anh muốn em hoàn toàn dựa theo quyết định của mình mà không phải vì một ai khác, kể cả là anh." Kim Taehyung càng nắm chặt tay cô hơn, gương mặt gấp gáp giải thích: "Hạ Vũ, anh chưa từng nghĩ, cũng không có chuyện anh sẽ buông tay em."
Cô trầm ngâm nghe anh nói một hồi thì bật cười, đưa tay cầm lấy tay của Kim Taehyung: "Em thích dáng vẻ gấp gáp muốn nói cho em biết sự thật này của anh."
Kim Taehyung nghe xong thì trợn tròn mắt, vội vàng ôm chầm lấy cô, Hạ Vong Cơ không biết được khoảnh khắc cô quay lưng đi, trái tim anh đã nhảy liên hồi như thế nào. Anh sợ cô sẽ buông tay anh, sẽ gạt anh ra khỏi thế giới của cô.
Anh có thể từ bỏ tất cả mọi thứ trên đời này, còn cô, không thể.
Kim Taehyung dè dặt xoa xoa mặt cô, mím môi hỏi: "Em có gì muốn hỏi anh, đều có thể hỏi, anh sẽ thành thành thật thật nói cho em biết."
Hạ Vong Cơ lắc đầu, sờ lên mái tóc của Kim Taehyung, quả nhiên là tóc thật, suôn mượt như vậy, cảm thán xong mới giật mình nhớ ra: "Không có, không có gì để hỏi."
"Em..."
"Những thứ mà em cần biết, cũng đều biết cả rồi, anh trước đây đã nói với em, cho nên bây giờ không nhất thiết phải nói lại thêm một lần nữa."
Cô chưa bao giờ hoài nghi tình cảm mà Kim Taehyung dành cho mình, anh có thể có nhiều bí mật, nhưng ai mà không có bí mật cơ chứ. Anh có thể không nói ra, cô cũng sẽ không tra hỏi. Nhưng mà mọi thứ Kim Taehyung có, cô đều đã được biết.
Quan điểm chính là, không nói thì sẽ không hỏi, đến một ngày nào đó anh phản bội tôi, vậy thì chúng ta chấm dứt, tôi dù sao cũng chưa hiểu gì về anh.
Kim Taehyung trước đây chưa từng yêu ai, có nghĩa là mọi dịu dàng mà anh dành cho cô, chính là kinh nghiệm anh chắt chiu mỗi khi họ ở bên nhau. Chính là ôn nhu xuất phát từ tâm khảm.