Thích một người, rồi có thể sẽ không thích nữa. Nhưng yêu một người, chỉ có thể cả một đời lún sâu.
_______

Vu Dịch cười sảng khoái nhìn người con trai nhắm mắt trầm ngâm hút thuốc bên kia, trào phúng châm chọc: "Dừa lòng tao lắm, tao bảo rồi, lúc con bé nó ngờ vực về thế giới này nhất mày lại thả con bé cho Tư Không Đồ, không giận mày chính là thần kinh có vấn đề."

Kim Taehyung mở mắt liếc người vừa nói xong, bực bội dụi tắt điếu thuốc, cầm lấy ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch. Chất lỏng chảy qua yết hầu nóng ran, khiến cho tâm tình anh càng bực bội.

Nhìn thấy anh khó chịu, Vu Dịch cũng không ngu ngốc mà trêu đùa nữa, nghiêm túc thảo luận: "Kì sát theo tiến độ vẫn luôn bình bình như vậy, có nghĩa là Hạ Vong Cơ có thể vẫn chưa nhận lại chức, hoặc chưa có ý định sát phạt thế giới này."

"Còn Đồ Sát?" Kim Taehyung hỏi.

Vu Dịch trào phúng cười, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ sát sao? Con mẹ nó kín như bưng, ông đây cũng không biết bọn chúng làm cái thá gì."

Không ngoài dự đoán, Kim Taehyung liếc mắt nhìn hắn nở nụ cười, Vu Dịch nhíu mày, nếu không lầm, đồ khốn này hẳn là đang thấy hắn cực kì bất tài vô dụng.

Đệt.

Ngươi bất tài, cả nhà ngươi đều bất tài.

"Phong Vân hiện tại đang thiếu gì?" Kim Taehyung lơ đãng hỏi, trên mặt hiện mấy chữ không quan tâm lắm.

Vu Dịch lắc đầu: "Phi thuyền chiến hạm Hạ gia không thiếu, trí tuệ nhân tạo* lại càng không, nếu nói thứ Hạ Vong Cơ thiếu ở Hạ gia, thì chính là người trung thành."

*trí tuệ nhân tạo: là robot, nhưng nghe nó sang hơn.

"Cô ấy sẽ nhanh chóng đưa người của Kì sát vào, bên cạnh còn có Hạ Ninh Thần. Vậy thì thêm người của Kim gia vào đó đi, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn."

Trên đời này sẽ có người không bị hấp dẫm bởi tiền tài và quyền lực sao? Và vì điều ấy, anh phải bảo đảm cô luôn được an toàn.

Cho dù bắt bọn chúng phải trả giá bằng cả tính mạng, cũng không đòi lại được tình mạng người của mình. Chi bằng... giết hết là xong rồi.

Nhưng hiện tại chưa phải là lúc, ít ra để cho bọn chúng nếm thử cảm giác thống khổ cái đã. Bởi vì cuối cùng cũng sẽ có người kết liễu tất cả mà không cần anh nhúng tay.

"Đi làm việc của mày đi, nói với cậu ta, ham chơi quá thì rút khỏi Thiên sát đi là vừa."

Tư Truy vừa bước đến cửa liền khựng lại, cậu ta nhanh chóng từ tinh cầu xa xôi nhất quay trở về, không những không chào đón mà còn nói lời khó nghe như vậy.

Đẩy cửa bước vào, đi đến bên cạnh Kim Taehyung ngồi xuống: "Làm gì mà phải nóng, không phải cậu cũng chơi bời bỏ lại tôi đó sao."

"Quay trở về với anh họ của mày đi."

Tư Truy, em họ Tư Không Đồ. Nếu anh trai là truyền nhân người thừa kế, thì em trai quả thật không có một chút tiếng tăm gì. Nực cười chính là, người của Tư gia lại chạy đến dưới trướng cửa Kim gia, thâm tâm lại không một tia ham muốn với cái chức gia chủ kia, một lòng cống hiến cho nghiên cứu những điều mới mẻ.

Cho nên, một kẻ mờ nhạt, đó là lần đầu tiên Kim Taehyung đánh giá Tư Truy.

Tư Truy ném ánh mắt sang phía Vu Dịch cầu cứu, hắn chỉ liếc mắt một cái rồi làm ngơ, coi như không có gì xảy ra.

"Anh trai tao một lòng cống hiến cho Tư gia, hắn ta không thích những thứ mà ông đây làm."

Kim Taehyung gật đầu tán thành: "Tao cũng vậy."

Tư Truy liếc mắt nhìn Kim Taehyung, có một số câu rất tục, không biết có nên nói không.

Tư Truy cười cười đập Kim Taehyung một cái nhưng bị anh né đi, ngại ngùng thu tay lại nói: "Được rồi, đừng có sống như một con người tồi tàn như thế, sống giống người lên nào, có việc nhờ tao mà nói giọng ông nội tao vậy à."

Kim Taehyung nhếch mí mắt, ném chiếc vật lửa bạc đang cầm trên tay xuống bàn, 'cạch' một tiếng, trượt một đoạn dài rồi dừng lại nơi cạnh bàn, Tư Truy đang thao thao bất tuyệt thì bị dọa cho hồn lên mây, trợn trắng mắt nhìn.

"Khốn kiếp, là tao sai, tao sai, mọi yêu cầu của mày tao đều đáp ứng được chưa." Tư Truy vội vàng nhướn người với chiếc bật lửa lại cho Kim Taehyung, đặt vào trong tay anh.

"Thiên đồ của mày đổi thành Odnoliub* gửi đến Hạ gia cho Hạ Vong Cơ, rồi để cô ấy tùy tiện thay đổi những gì cô ấy muốn" Kim Taehyung rút điếu thuốc châm lửa, khói phả ra khiến cho khung cảnh mờ mờ ảo ảo.

*Odnoliub trong tiếng Nga là từ để chỉ những người suốt cuộc đời chỉ chung thủy với một người họ yêu thương.

"Thế đéo nào?"

Tư Truy giật nảy mình, đồng ý là Thiên Đồ không phải đứa con cả yêu quý của hắn nhưng cũng là đứa con hắn đứt ruột chế tạo ra mà, cho dù là ngứa mắt cái tên của nó thì cũng đừng có tàn nhẫn nhứ vậy chứ.

Kim Taehyung nhắm mắt tựa đầu vào ghế, ngón tay liên tục gõ lên thanh tựa, Vu Dịch nhìn thấy, hướng Tư Truy lắc đầu ra hiệu, chơi với nhau bao nhiêu năm, hẳn là cậu ta đủ hiểu đây là hành động khi Kim Taehyung mất kiên nhẫn nhất, đối với người ngoài, có lẽ anh đã không một lời cho đi lịch kiếp rồi.

Hít sâu một hơi: "Được, tặng chị dâu một cái phi thuyền cũng chẳng tính là gì."

Kim Taehyung nghe xong thoả mãn gật đầu, đưa tay vẩy vẩy hướng ra cửa, Vu Dịch đứng dậy kéo Tư Truy ra ngoài.

"Con mẹ nó, cậu ta làm sao vậy, tao đây run hết cả người."

Vu Dịch nhếch miệng cười, còn chẳng thèm nhìn một cái, để lại một câu hở đầu hở đuôi rồi bước đi: "Thất tình."

"Cái gì cơ, Kim Taehyung mà cũng có ngày này sao? Mày nói rõ ra xem nào." Tư Truy tò mò đuối theo, gặng hỏi cho bằng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play