Sai lầm có thể sửa chữa, vậy còn bỏ lỡ thì sao?
___________
Tác giả: quay về đây em cầm tay, em khóc trên đôi vai này...quay về chap 47 đi, lái xa quá rồi.
Xung quanh xì xào lên tiếng nghị luận, có người trào phúng trở về thì sao chứ, hai đứa nhóc đó thì có thể làm cái quái gì, có người lại e ngại dù sao Hạ Ninh Thần có thể một thân một mình phá huỷ thế giới này, nói đi nói lại, thế mà lại chẳng một ai nói được câu chào mừng anh em cô trở về.
"Câm miệng hết đi." Kim Taehyung bực bội lên tiếng, đám người này ồn ào quá.
Không gian sau đó rơi vào im lặng, Hạ Vong Cơ nhìn lướt qua anh rồi nắm tay Hạ Ninh Thần tiến về phía chiếc ghế chủ thượng của mình.
Cô không nói một lời nào, chờ đợi câu hỏi của đám người kia, nhưng tất cả đều e ngại vẻ mặt âm trầm của Kim Taehyung mà câm nín.
Tư Không Đồ cuối cùng cũng lên tiếng: "Hạ gia chủ, chúc mừng cô."
Chúc cho sự hội tụ của hai anh em, chúc cho kế hoạch của em thành công mĩ mãn, cũng chúc cho em đời này thực hiện được ý nguyện của mình.
Dù sao thì anh cũng sẽ đứng sau bảo vệ em.
Có người không màng sự nguy hiểm toả ra bốn phía, mạnh miệng nói: "Hạ gia chủ, cô không biết nhưng những năm gần đây ngoại tộc liên tục gây khó dễ cho toàn bộ Tinh Tế, ngang ngược hoành hành, Ngũ gia tộc dù sao cũng là người của Tinh Tế, tôi hi vọng các người sẽ đứng ra giải quyết."
Kim Taehyung nhíu mày, anh không biết nhưng nhìn thấy cô ôm chặt Hạ Ninh Thần mãi không buông như vậy anh đã rất khó chịu rồi, mấy con người ở đây còn nói mấy câu thật sự muốn nghiền nát tất cả ra cho chó ăn.
"Ngũ gia tộc là người của Tinh Tế, vậy các người không phải sao? Vậy để tôi tiễn các người một đoạn nhé."
Mọi người: ... con mẹ nó hôm nay sát thần phun ra câu nào là nghe khịa câu đó.
"Tôi, ý tôi không phải vậy, ngũ gia tộc nắm trong tay lực lượng vũ trang cùng với vũ khí tân tiến nhất, chúng tôi sao có thể so bì được."
Kim Taehyung cười "xuỳ" một tiếng, trào phúng "A vậy lấy cái thá gì chúng tôi phải đại diện ra mặt, được đất được tiền hay được lợi ích."
Tư Không Đồ ngồi im lặng nãy giờ chợt bật cười, vừa nhìn là biết tâm tình hắn không tốt còn cùng hắn đối kháng: "Được rồi, không phải còn có Liên Minh sao, chúng tôi sẽ cho người đến hỗ trợ các người."
Tất cả đều tán đồng, đây là cách nhanh chóng nhất, dù sao Liên Minh tồn tại là để duy trì cân bằng giữa các Tinh Cầu, họ ra mặt cũng không có gì là không đúng.
"Nêu không còn vấn đề gì thì giải tán." Hạ Vong Cơ nhìn xuống dưới nói.
Kim Taehyung nhíu mày nhìn cô, từ đầu đến cuối, một ánh mắt thân quen cũng không dành cho anh, sự khó chịu tràn ngập trong đáy lòng. Cô muốn "chơi" xong xách quần bỏ chạy đấy à.
Hạ Vong Cơ đương nhiên cảm nhận được ánh mắt sắc bén của "người nào đó", vậy thì sao? Bỏ rơi cô một mình chật vật nhớ lại tất cả, vậy thì cho anh nếm mùi bị bỏ rơi vài ngày thử.
Đợi đến khi mọi người rời đi hết, Kim Taehyung đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của cô, trầm ngâm một lúc rồi cất tiếng gọi: "Không biết là Hạ gia chủ có thời gian nói chuyện với tôi một chút không."
Hạ Vong Cơ nghe xong nhíu mày, dừng bước chân. Chỉ mới thử quả đắng có một thời gian đã nhịn không được, sức tự chủ của anh cũng kém quá rồi đấy.
"Vậy phải xem là Kim gia chủ anh muốn nói về việc công hay việc tư, việc công thì tôi đây sẵn sàng, còn việc tư thì tôi không rảnh."
Kim Taehyung nghe xong tay nắm chặt rồi thả lỏng, sau đó nắm chặt rồi thả lòng hoàn toàn, có trời mới biết tâm tình anh hiện tại đang tệ đến mức nào. Cô từ đầu đến cuối vẫn luôn là bộ lười biếng bất cần như vậy, đối với tất cả mọi người đều một biểu cảm khách sáo cho qua, và anh cũng không phải người ngoại lệ.
Khốn kiếp!
Kim Taehyung: "Là việc công."
"Được."
Hạ Vong Cơ cầm lấy chén trà xoay vòng tròn, nhìn nước sóng sánh trong chén rồi tràn ra ngoài, ướt cả một mảnh dưới bàn.
Kim Taehyung nhìn lướt qua, không biểu tình mở miệng: "Chỉ như vậy liền quên tôi rồi."
Hạ Vong Cơ nhếch mí mắt, nhìn thẳng vào trong mắt anh cười cười: "Tôi nói rồi, chỉ tiếp việc công, không tiếp việc tư."
"Hạ Vũ, đừng nghịch nữa."
Hạ Vong Cơ đứng dậy, chống tay lên bàn, ngả người về phía trước, mặt kề sát với mặt anh, "xuỳ" một tiếng: "Kim gia chủ, anh lấy gì để cấm cản tôi, đừng luôn tự cho mình là đúng."
Phối hợp với cô, anh cũng ngả người ra trước, giống như hai người thật sự sẽ môi chạm môi, trước lúc đó, Hạ Vong Cơ xoay người rời đi.
"Em vốn dĩ đâu có quên anh, cứ tiếp tục như vậy, em có thể chịu được còn anh thì không đâu."
Nhìn thấy cô xoay người rời đi, anh cũng không đuổi theo, nếu là Hạ Vong Cơ khi chưa có kí ức giả thật sự đã nhào lên hỏi anh Hạ Vũ là ai, nhưng cô không hỏi, cũng không bất ngờ gì khi tên một người con gái xuất hiện từ trong miệng của anh.
Nhóc con, em vẫn còn nhớ mà.
Kim Taehyung cười cười, một tình yêu mà anh cần chính là không hoài nghi lẫn nhau, bởi vì nếu cho nhau đủ an toàn thì điều ấy sẽ không xảy ra, nếu cô muốn trả đũa anh, vậy thì anh xin nhận, cô vui vẻ là được.