Đến khi cô đã an toạ trên ghế, đưa mắt nhìn xuống đám người có già có trẻ, có trai có gái phía dưới thì mới bất chợt giật mình.
Cô đang bị dụ làm thế thân cho ai có phải không? Tổ chức quái dị gì đây, thời này Gia Chủ là gì chứ, chủ của dòng chính là gì chứ.
Tiếng ồn ào từ khi Hạ Vũ ngồi xuống liền im bặt. Sau đó đồng thanh vang lên.
"Chủ thượng, mừng ngài trở về."
"Hạ Gia chủ, Hạ Vong Cơ, đế quốc của cô mừng cô trở về."
Đầu Hạ Vũ đang không ngừng 'ong ong' lên thì có một giọng nam cất lên: "Hạ Gia chủ, mừng cô trở về."
Hạ Nguỵ như không tồn tại từ nãy giờ thì đột nhiên lên tiếng: "Tư Gia chủ."
Tư Không Đồ liếc nhìn Hạ Nguỵ một cái, sau đó bình thản bước lại gần Hạ Vũ, nhỏ giọng nói với cô: "Đừng sợ."
Hạ Vũ câm nín thật sự, cô chả hiểu cái giống ôn thần khỉ gió gì cả, cô không biết Hạ Vong Cơ, càng không biết người này.
Anh ta rất trẻ, trông cũng tương tự tuổi Kim Taehyung, nhưng suy cho cùng khí chất lại nho nhã hơn. Khi anh ta khi đang đứng dưới kia, cô dường như cảm nhận được sự uy hiếp vô cùng lớn, nhưng đến khi anh ta bước lại gần, thì chỉ còn lại giọng nói ôn nhu và ánh mắt dịu dàng.
Tư Không Đồ ngước mắt nhìn xuống phía dưới đám người, nhếch miệng thành một đường cong hoàn mỹ, nói: "Lấy tư cách là Tư Gia chủ, người đã đồng hành cùng Hạ Gia chủ từ khi cô ấy vừa mới nhậm chức, hẳn là tôi cũng có quyền lên tiếng đi. Cô ấy chỉ vừa mới tỉnh dậy, vào thời điểm sớm nhất sẽ cho mọi người một lời giải thích thoả đáng, còn hiện giờ, xin mời mọi người ra về."
Hạ gia chủ bù nhìn làm màu như cô từ khi bắt đầu cũng chưa có mở miệng nói lời nào thì đã bị Tư gia chủ gì đó hạ lệnh đuổi khách.
Thật quyền lực.
Tư Không Đồ quay sang nhìn Hạ Vũ mỉm cười, dịu dàng nói với cô: "Bối Bối, theo anh về nghỉ ngơi."
Hạ Vũ ngây ngốc, anh ta nói 'Bối' là trong bảo bối à, khỉ thật, cả người cô đều sởn cả da gà lên.
"Anh, cái gì nhờ, anh tên gì?"
Tư Không Đồ nhíu mày, tim quặn thắt đau, cuối cùng cũng bất lực nói: "Tư Không Đồ, em có thể gọi anh là anh*, dù sao thì trước khi em cũng hay gọi anh như vậy."
*nguyên bản là ca ca.
"Chúng ta, thân thiết lắm sao?"
Anh cười bất lực, hẳn là cô không biết, mỗi một câu hỏi của cô đều như đánh thẳng vào tim anh, đau nhói, khó chịu: "Phải, chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, sư phụ của anh cũng là sư phụ của em." Dừng lại một chút, Tư Không Đồ đưa tay vuốt tóc Hạ Vũ, nói: "Bối bối, ngoan, trở về nghỉ ngơi, anh sẽ giúp em khôi phục trí nhớ, được chứ."
Hạ Vũ mờ mịt gật đầu, bước từng bước theo anh trở về căn phòng ban nãy. Mỗi một góc cạnh của căn nhà đều không một bóng người, người duy nhất ngoài anh là Hạ Ngụy cũng đã chạy biến từ sau khi Tư Không Đồ hạ lệnh đuổi khách.
Cái gì mà Chủ Thượng, cái gì mà Gia Chủ, chẳng phải đều vứt bỏ cô lại cho một anh chàng không cùng nhà à.
Cả hai bước đến chiếc giường rộng lớn, mềm mại, Tư Không Đồ đưa tay ấn Hạ Vũ ngồi xuống giường.
Anh do dự một chút rồi hỏi cô: "Hạ Vong Cơ, anh hỏi em, em có nguyện ý nhớ lại tất cả hay không. Những thứ màu hồng hạnh phúc hay đẫm máu chế.t chóc đều là những thứ em đã từng trải qua."
Hạ Vũ ngẩn ra, cô thật sự không rõ anh đang nói gì.
"Từ từ, tôi nói một lần thôi, tôi không phải Hạ Vong Cơ, càng không phải sư huynh sư muội gì đó với anh, nhớ lại cái gì chứ, tôi không có nhu cầu, còn nữa Kim Taehyung đâu, tôi muốn gặp anh ta." Hạ Vũ nói một hơi một lèo, nói xong thì nhìn thẳng vào mắt Tư Không Đồ như khẳng định điều mình nói.
Anh không nói gì, từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh, người con gái bên trong mặc đồ bảo hộ, giống như đồ của phi hành gia, mà cũng không phải, cô ấy đứng bên cạnh một chiếc phi thuyền, trông vô cùng nhỏ bé, tuy nhiên khí chất lại vô cùng cường đại.
Sau đó Tư Không Đồ lại đưa tay gỡ dây chuyền trên cổ cô xuống, mở mặt dây chuyền ra, lắc mạnh hai cái, rồi lại nhỏ chất lỏng gì đó màu xanh vào, bên trong liền hiện ra tấm ảnh của "cô ấy" cùng với người đang đứng trước mặt cô đây.
Người trong mặt dây chuyền nhỏ hơn người trong tấm ảnh đứng gần phi thuyền kia, được anh cõng trên lưng, trên tay cầm một đóa hoa tường vi, cười đặc biệt tươi.
Nhưng mà, tất cả không phải đều là cô sao?
"Anh, không quên loại bỏ đi trường hợp người giống người chứ?"
Tư Không Đồ cười cười, lắc đầu, đưa tay xoa đầu cô, sử dụng chất giọng trầm ấm mềm mọi khuyên nhủ: "Huyết mạch của em cường đại như vậy, không thể nhầm được. Như thế này đi, anh giúp em nhớ lại một phần thật nhỏ những điều quan trọng em từng trải qua, thế nào?"
Hạ Vũ mờ mịt gật đầu, kiếp trước cô chưa từng trải qua vấn đề như vậy, giữa đường đứt gánh chế.t ngang làm gì có chuyện trải qua những thứ kỳ ảo như này.
Càng không cơ chuyện gặp được một người giống như Tư Không Đồ.