Đằng sau mọi sự thành công luôn tồn tại ít nhất một tội ác.
_______

Kim Taehyung trở lại phòng, ngồi bên cạnh giường nhìn Hạ Vũ, vuốt lấy phần tóc trên trán cô, nói: "Trở về đi, bởi vì tôi biết trái tim em làm bằng máu thịt, bởi vì em là một phàm nhân, trở về đi, nơi mà em vốn thuộc về, được chứ."

Anh cầm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nếu như Hạ Vũ không cần phải trở về, vậy thì cho dù anh có chế.t cũng sẽ nhất định không cho cô trở về.

Một giọt nước mắt của anh lăn từ khoé mắt nhỏ xuống tay cô, có lẽ, có lẽ đã đến lúc chúng ta cần phải kết thúc tất cả những khúc mắc của quá khứ, dù sao cũng không thể trốn tránh cả một cuộc đời được.

Đến tận khi Hạ Vũ tỉnh dậy, bộ não như bị xé rách, đau nhức, cô khó khăn mở mắt, thay vì đang nằm trên chiếc giường mềm mại thì cô lại đang nằm trong một cái lồng kính, cánh tay chi chít những vết kim truyền dịch.

Đến cả bộ đồ cũng là loại đặc chế, nhìn vừa chắc chắn lại vừa mềm mỏng.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói chứa đầy nội lực: "Gia chủ, mừng cô trở về."

Hạ Vũ giật mình quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói, là một lão già, đầu đã chỉ còn mỗi tóc bạc, nhưng gương mặt lại giống như chỉ mới vào năm mươi.

"Đm ông là ai, thả tôi ra."

Hạ Nguỵ nhăn mày, nhưng sau đó liền dãn ra, từ tốn trả lời: "Tôi là Hạ Nguỵ, là bác bên dòng chính của cô thưa Gia Chủ."

Trong đầu Hạ Vũ 'đoàng' một tiếng, cmn cô từ đâu lòi ra một ông bác già như vậy, dòng chính dòng phụ cái quái gì cơ.

Kim Taehyung đâu, Kim Taehyung đâu rồi cứu em.

"Ông, ông là gì cũng được, có thể thả tôi ra được không?"

"Có thể."

Sau đó lồng kính từ từ được mở ra, những mũi kim cũng được thu lại, nhìn vết kim trên tay, Hạ Vũ vô cùng đau não, cô rốt cuộc đã ngủ đến nơi nào rồi mà ra tận nông nỗi này.

Nhìn kỹ một chút thì cả hai tay vừa tròn mười hai mũi, khốn nạn, muốn chích chế.t bà đây à.

Hạ Nguỵ đưa tay đỡ Hạ Vũ xuống khỏi lồng kính, rồi đưa cho cô một cái khăn, cô cũng không rõ chất liệu được làm bằng gì nhưng cực kỳ mềm mại.

Đưa tay áp khăn lên mặt, cô cảm thấy bản thân như được khai sáng vậy, băn khoăn có nên hỏi lão già này mua ở đâu không.

"Cái khăn này mua thế nào?"

Hạ Nguỵ sau khi đưa khăn Hạ Vũ thì quay người bước ra cửa, cánh cửa kính vừa mở được một nửa thì nghe được câu hỏi của Hạ Vũ.

Một người sau khi được chuyển đến một không gian hoàn toàn khác trong tình trạng không có một ai thân quen bên cạnh, không phải nên hỏi đây là đâu? ông là ai sao?

"Gia Chủ, cô có thời gian là một tiếng đồng hồ để chuẩn bị, cô cần thông báo sự trở lại của mình với toàn thể dòng chính và dòng nhánh của Hạ gia." Hạ Nguỵ không trả lời vấn đề không đâu vào đâu của cô, lên tiếng nhắc nhở.

Hạ Vũ lần này mới ý thức được bên cạnh mình loại trừ lão già này ra thì chẳng còn ai, không những thế, cái thứ căn phòng kỳ lạ này là gì đây.

Nhìn thì tưởng chừng như được làm bằng thuỷ tinh, nhưng lại chẳng thấy gì bên ngoài cả.

Không những thế, cái thứ treo lơ lửng trong suốt kia, hiện bốn chữ Diễn Đàn Tinh Tế, lại không ngừng được đổi mới, các bài viết nhảy liên tục như nhảy số.

Còn nữa, hầu như các đồ vật đều đang... bay? Thay vì được đặt cố định trên sàn nhà hay mặt bàn, chúng đều bay cách mặt đất.

Hạ Vũ cười thầm lắc đầu, giấc mơ kỳ quái nhất mà cô từng mơ thấy, nhưng mà, khốn kiếp cảm giác đau nơi cánh tay là cái chó má gì vậy.

"Gia Chủ, cô còn bốn mươi lăm phút."

Sau khi giọng nói này vang lên, Hạ Nguỵ không do dự mà bước chân ra ngoài, để lại một Hạ Vũ mông lung nhìn lấy bộ váy đen tuyền được đặt trên giá treo.

Nó không có đính đá, nhưng lại lấp lánh đến kỳ lạ. Chỉ có duy nhất một màu đen, một bên cánh tay suôn thẳng bên lại chỉ có một dây mảnh.

Nhìn bản thân mình trong một cái gương, nhưng lại không phải gương, đại loại là có thể soi được. Bộ váy hở xương quai xanh nhìn vô cùng quyến rũ, chạy dọc theo cánh tay không có vết cắt nào, đôi chân thon dài lộ ra ngoài không khí, cô chưa từng nghĩ bản thân có thể 'yêu tinh' đến mức này đâu.

Hạ Vũ nhíu mày, làn da này, dường như mịn màng hơn, không những vậy mà còn trắng hơn, sờ vô cùng thích.

Hạ Vũ mở cánh cửa ra thì đập vào mắt là hình ảnh Hạ Nguỵ đứng cùng với thị vệ, đến thị vệ mà cũng đẹp trai.

Ông gật đầu với Hạ Vũ rồi bước đi, cô nhanh chóng đi theo, bước hết một tầng cầu thang, lại bị chắn bởi một cánh cửa, khi này Hạ Nguỵ mới quay lại, nhìn cô một lúc rồi nói: "Cho dù là ai hỏi bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần trả lời là sẽ có thông báo sau, hiểu chứ."

"Được." Cô gật đầu đáp.

"Không cần làm bất kỳ điều gì cả, chỉ cần ngồi đó, đúng với cái ghế Gia Chủ là được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play