Dạ Ngôn từ trong đám người bước lên phía trước, đứng ở sau Kim Taehyung báo cáo "Lão đại, Neil trốn ở bên dưới tầng hầm, con gãi lão sau khi kiểm tra, xác định đã chết."

Hạ Vũ suy nghĩ, con gái lão... là người vừa nãy nhờ. Xinh đẹp như vậy mà lại chết đi, phí như thế.

Kim Taehyung đang an tĩnh nghe báo cáo tình hình, đột nhiên quay ngoắt sang, nhìn Hạ Vũ cười cười "Tiếc cho cô ta à? Xấu muốn chết."

Hạ Vũ lắc đầu, mỉm cười nói: "Cũng không hẳn, nếu như cô ta thông minh một chút, có lẽ sẽ không chết rồi."

Đôi khi chính là như vậy, đừng đổ lỗi là 'hồng nhan bạc phận', nói trắng ra là do bạn không dùng não, như vậy nó cũng không gồng gánh nổi cái thân xác muốn đi tìm chế.t của bạn, vậy thì đứt thôi, nhiệm vụ của nó là suy nghĩ mà bạn còn không thèm dùng đến, vậy thì đáng đời.

Thế giới này rộng lớn như vậy, tiền tài cũng ngập tràn như vậy, sao cứ phải tìm đến Kim Taehyung chịu chết?

Ừm, xem như chết sớm đầu thai sớm.

Kim Taehyung dẫn cô trở ra, bỏ xa đám cháy hừng hực đằng sau, nhìn giống như một con quỷ há lấy một mồm đầy máu ngậm lấy sự sống của nhân loại một.

Sau đó thì một mạch chạy thẳng, đến khi không còn nhìn thấy đám lửa nữa anh mới lơ đãng mở miệng nói: "Làm người thì phải biết thức thời một chút, có thể cô ta hôm nay không cần chết, nhưng hành động của cô ta lại gián tiếp cướp đi chính tính mạng của mình, à mà cũng không hẳn, còn có công lao của lão già nhà cô ta nữa."

Hắn dừng lại, đưa tay chạm nhẹ vào lọn tóc xoăn của cô, xoắn xoắn theo hình vòng cung: "Anh không phải kẻ thiện lương gì, bàn tay nhuốm máu, cũng dính vô số dơ bẩn của xã hội, cả đời này cũng không thể hướng thiện, cho nên có lẽ kiếp nạn mà anh phải nhận sẽ đặc biệt tàn khốc đi...ừm chẳng hạn như kiếp nạn khó khăn nhất là em."

Hạ Vũ ngẩn ra, anh rất ít khi nói nhiều như vậy, còn đặc biệt nói về thứ khái niệm luân hồi của con người, cái mà anh bảo sẽ chẳng bao giờ tin vào. Có lẽ khi con người làm điều gì đó trái với luân thường đạo lý, sẽ chợt nghĩ đến cách mà người khác cũng ra tay với mình như vậy, con mèo Ba Tư nhà cô đang chột dạ.

Đáng yêu!

"Không sao, có lẽ kiếp nạn như em cũng đã giải được rồi, anh lo lắng gì chứ, đời này cũng sẽ không rời xa anh, kiếp sau kiếp sau nữa cũng sẽ ở bên anh." Hạ Vũ nhướn người lên, hôn vào đôi môi của của Kim Taehyung.

Kim Taehyung đưa tay chộp lấy gáy cô ấn sâu vào, từ bình bình ổn ổn hưởng thụ hương vị ngọt ngào đến mạnh mẽ chiếm lấy, tận sau khi hai người tách ra hắn mới trầm trẩm ổn ổn nói: "Được, nếu như em rời khỏi anh, có chạy đi đâu anh cũng sẽ lôi em về cho được. Hoặc là em ở lại, hoặc là anh khômg muốn nhìn thấy em đi."

Tảng đá đè nặng trong lòng Kim Taehyung giống như biến thành một dòng nước suối mát lạnh tưới lên tâm can hắn, thoái thắc được sự bất an lâu nay. Phải, hắn chưa bao giờ buông được gánh nặng là cô, hắn sợ cô một ngày nào đó sẽ rời khỏi hắn.

Nếu như cô chưa từng xuất hiện, có lẽ hắn sẽ chọn cả đời này sống cô độc tới chết, dù sao hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Tuy nhiên cô đột nhiên xông vào, mạnh mẽ xé đi lớp bảo vệ của hắn, cường đại kia mà tiến tới. Đôi khi con người chính là sinh vật kỳ lạ như vậy, có thể chọn cô độc cả đời, nhưng khi có sự thay đổi đột ngột như vậy, đến khi còn một tia hi vọng cũng sẽ không buông tay.

Hắn cứ nghĩ bản thân chính là quá cô độc, tâm tình sinh ra ảo giác, nhưng mà ảo giác này lại lâu quá đi. Hắn yêu thương cô, mỗi ngày mỗi ngày đều thêm lún sâu. Cái ngày hắn rời khỏi lãnh địa của mình... hắn cùng cô rời khỏi, thì chính ngày hôm đó hắn đã xác định được bản thân yêu cô hơn hắn tưởng, yêu đến tâm can cũng đem cho cô, yêu đến linh hồn cũng không cần giữ lại cho mình, yêu đến không một chút phòng bị. Hoặc là... Kim Taehyung nguyện chết trên tay Hạ Vũ.

Hắn yêu cô như vậy, cô mỗi ngày lại chạy qua chạy lại trước mặt hắn, giống như trên đĩa bạc bày ra một quả đào mọng nước nhưng lại không cho ăn.

Hắn khổ quá mà!

Khổ muốn chết!

Trên đường trở về, thay vì chạy trốn cho nhanh lẹ thì Kim Taehyung vẫn tiêu soái bước vào nhà hát lớn tại Nga - Bolshoi, thưởng thức trọn vở ballet Hồ Thiên Nga, cùng với ca khúc I want it that way của Backstreet Boys.

Trên đường trở về Hạ Vũ ngủ đến say sưa. Giống như một con mèo say sữa. Da mặt trắng trắng mềm mềm, đôi môi nhỏ nhắn, còn hồng hồng, lâu lâu còn nói mớ đòi thức ăn, đồ ham ăn, đến hắn cũng chẳng thềm mơ đến.

Đôi khi Kim Taehyung lại thấy cuộc sống như vậy rất mãn nguyện, làm xong một tội ác, người bên cạnh bạn lại không chê đôi bàn tay của bạn bẩn, vẫn sẽ tươi cười, ủng hộ bạn mà nói 'anh không sai, là do bọn chúng đáng bị như vậy'

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play