Thấy Dư Tri Ý xách theo 4 bộ tây trang, Thẩm Hướng Du cười đầy ẩn ý, lúc quay lại cửa hàng bán hoa, thấy Lục Cảnh Niên với Phương Đình Quy không để ý, cậu đi tới kéo Dư Tri Ý sang một bên hỏi "Các cậu đã giao lưu trao đổi sâu sắc gì chưa?"

Dư Tri Ý sờ sờ cổ, "Vẫn chưa."

"Là cậu không được hay anh ta không được?"

"Thời cơ chưa tới."

Thẩm Hướng Du vẻ mặt không tin, "Cái này thì cần gì thời cơ, củi khô lửa bốc cháy lúc nào mà chẳng được, tôi thấy là do cậu quá rụt rè, trước hết phải chuẩn bị đồ đầy đủ, lỡ đến lúc muốn dùng lại không có, để không ảnh hưởng đến hiệu quả của lần đầu, tôi cảm thấy cần phải gửi cho cậu một cái diễn đàn cho cậu nghiên cứu trước, cậu vào đó mà học tập, không, cậu gửi cả cho anh Lục, hai người cùng nhau học tập."

Dư Tri Ý đẩy cậu ra, "Biết rồi biết rồi, thầy Thẩm, mấy cái này tôi đều hiểu, đều hiểu."

Thẩm Hướng Du còn đang nói: "Lý thuyết mà không thực hành thì chỉ là lý thuyết suông, cậu không thể chỉ nắm rõ lý thuyết mà còn phải thực hành."

Sau khi Thẩm Hướng Du với Phương Đình Quy ra về, Lục Cảnh Niên hỏi Dư Tri Ý, "Em với thầy Thẩm thảo luận nghiên cứu cái gì vậy?" "

Dư Tri Ý ho khan một tiếng, "Khụ, nghiên cứu chân lý lý thuyết và thực hành."

"Hai người cũng nghiên cứu đủ sâu."

"Cái kia, em lên lầu nấu cơm, tối nay ngủ sớm, sáng mai phải dậy sớm."

9 giờ tối đóng cửa, Lục Cảnh Niên tắm xong đi ra thấy Dư Tri Ý đang trộm thử bộ tây trang màu xám than, vai áo hơi rộng, ống tay cũng dài hơn nửa tấc, Lục Cảnh Niên đi qua, ôm lấy anh từ phía sau, "Muốn anh mặc cho em xem không?"

Dư Tri Ý nhìn trong gương cười: "Em cũng đang có ý này, hôm nay ở bên ngoài không nhìn kỹ."

Lục Cảnh Niên thong thả thay đồ trước mặt anh, đầu tiên là cởi áo trên, sau đó cởi quần ngủ, tiếp đó lại từ tốn mặc áo sơ mi, "Cài khuy áo giúp anh."

Dư Tri Ý đứng trước mặt hắn, cài từ nút áo đầu tiên, lần lượt từng cái một, dần xuống dưới, đến nút áo thứ 4, Dư Tri Ý bị người ta hôn lấy, là cách hôn dịu dàng của Lục Cảnh Niên, môi bị ngậm lấy, Lục Cảnh Niên nói giữa hơi thở gấp gáp: "Thơm quá."

"Ừm, là hoa quế, em pha trà hoa quế mật ong, trước lúc anh hôn em có uống một ly."

"Rất ngọt, anh cũng muốn uống."

Thay đồ xong, Dư Tri Ý dưới yêu cầu vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ của Lục Cảnh Niên cũng thay một bộ, anh lôi kéo Lục Cảnh Niên đứng trong phòng khách chụp chung một tấm, Dư Tri Ý nhìn ảnh chụp nói: "Giống như đang làm chuyện trọng đại."

Lục Cảnh Niên nói theo: "Chụp ảnh kết hôn."

"Em sẽ rửa tấm này."

"Ừm, in luôn hai tấm, anh sẽ để trong ví."

Dư Tri Ý nói được, Lục Cảnh Niên hỏi: "Trà hoa quế còn không?"

"Trên sân thượng có hoa quế, nhưng vẫn chưa phơi khô, phải chờ mấy ngày nữa."

Hoa quế năm nay được mùa, vừa mới bước lên sân thượng mùi hương đã xông vào mũi, Dư Tri Ý hái một cành cài phía trước túi áo Lục Cảnh Niên, lá cây xanh cùng hoa vàng vươn ra từ trong túi áo, vừa tinh tế lại nhẹ nhàng.

"Rất thơm." Dư Tri Ý nói.

Lục Cảnh Niên tặng Dư Tri Ý một cái ôm, ngực hai người ngực kề sát nhau, Lục Cảnh Niên cúi đầu hít sâu một hơi nói, "Em bây giờ cũng rất thơm."

Sáng hôm sau 4 giờ đã phải dậy, anh chàng lái xe đánh ngáp một cái, sau khi chào hỏi với Dư Tri Ý thì nói: "Tối qua tham gia tiệc chia tay độc thân của chú rể, chú rể uống được hai ly thì đi ngủ, không biết say thật hay giả say, còn anh em thì vẫn ở lại chơi, đến bây giờ mới tàn tiệc."

Dư Tri Ý cười nói, "Trang trí xe phải mất hai giờ, cậu có muốn vào trong ngủ một lát không, trong tiệm tôi có ghế xếp."

Cậu trai kia gãi đâu, "Như vậy không hay lắm, tôi tối qua còn chưa tăm rửa gì, ngủ ở trong xe cũng được, có ảnh hưởng anh làm không?"

"Không sao, cậu ngủ đi, hạ cửa kính xe xuống một chút."

Lục Cảnh Niên xuống sau Dư Tri Ý mấy phút, "Anh giúp em, cần anh làm cái gì?"

Dư Tri Ý chỉ chỉ miếng xốp cắm hoa trên mặt đất, "Trước tiên lót nền, cố định xốp cắm hoa lên xe, tạo thình chữ V lớn."

Lục Cảnh Niên cứ nghĩ anh sẽ dùng keo, Dư Tri Ý nói không được, keo dính vào xe sẽ rất khó rửa sạch, dùng xốp tạo hình chữ V, phía dưới gắn miếng hút, chỉ cần gắn xốp có miếng hút lên là được, như vậy rất chắc chắn, không dùng lực sẽ không rớt, lúc gỡ ra cũng tiện.

Làm xong bước này đến lượt dùng lá bạch đàn lót nền, lần này dùng lá bạch đàn táo tròn, sau khi làm xong gần như không còn thấy xốp cắm hoa nữa, tiếp đó lần lượt cắm những loại hoa đã chọn trước theo một trình tự nhất định, chờ làm xong thì trời cũng sáng choang, Dư Tri Ý xoay eo nhẹ nhàng thở ra, "Hoàn thành."

Đám cưới tổ chức vào buổi tối, giữa trưa cô dâu trang điểm xong thì kéo nhau ra bờ biển chụp ảnh, Dư Tri Ý là nhiếp ảnh gia đặc biệt nên cũng phải đi theo, Dư Tri Ý đi đương nhiên Lục Cảnh Niên cũng đi.

Thẩm Hướng Du lái xe đến chở Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên.

Dư Tri Ý hỏi: "Thầy Phương đâu?"

"Anh ấy hôm nay bận lắm, không có thời gian quản tôi."

Đến bờ biển, Phương Đình Quy đi tới chào hỏi, "Hướng Du, em tự chăm sóc bản thân mình, anh hôm nay có thể không để ý đến em được."

"Được rồi, đừng xem em như trẻ con 3, 4 tuổi nữa, anh cứ bận việc đi, bọn em ra ngọn hải đăng chụp ảnh."

Trước ngọn hải đăng có một nhóm thiếu niên mặc đồng phục giống nhau đang chụp hình, Dư Tri Ý nhìn chăm chú không dời nổi mắt, anh nhẹ giọng nói: "Có nhiều học sinh tới đây chụp ảnh kỷ yếu quá."

Thẩm Hướng Du cũng nhìn qua, "Không phải còn chưa tới ngày tốt nghiệp sao?"

"Chờ đến lúc tốt nghiệp có nhiều chuyện phải làm lắm, có khi còn không đến đầy đủ, ngọn hải đăng thật sự rất thích hợp để chụp ảnh tốt nghiệp, trời xanh mây trắng, đối diện với biển rộng nói to ước mơ của mình."

Trong mắt anh là tình yêu, là hâm một, là khao khát, cũng là thiết tha cùng tiếc nuối, Lục Cảnh Niên cọ tay lên mu bàn tay anh, "Em nhớ học sinh của mình sao?"

"Có chút, mấy đứa đều rất đáng yêu, trước kia em từng hứa với bọn chúng lúc chụp ảnh tốt nghiệp sẽ không vắng mặt."

"Đừng buồn."

"Em không buồn, chỉ cảm thấy tiếc, em không giữ lời."

Nhóm học sinh chụp hình xong thì đi chỗ khác, Thẩm Hướng Du gọi hai người Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên tới.

Phương Đình Quy đứng cạnh Thẩm Hướng Du, Dư Tri Ý chụp hai người mấy tấm, quay đầu hỏi Lục Cảnh Niên, " Anh có muốn thử chụp mấy tấm không?"

"Anh chụp không đẹp bằng em."

"Không sao, cứ thử xem."

Lục Cảnh Niên điều chỉnh ống kính, hơi ngồi xổm hướng máy ảnh về phía Thẩm Hướng Du với Phương Đình Quy, hắn chụp không giống Dư Tri Ý, Dư Tri Ý thích khom lưng đối diện với người được chụp, để đối phương nhìn thẳng vào ống kính, Lục Cảnh Niên lại khác, trong suốt quá trình hắn không giao lưu với người được chụp, đứng chéo một góc 30 độ, chụp xong Thẩm Hướng Du hỏi: "Anh đanh chụp hình sao? Hay đang thử máy?"

"Chụp xong rồi."

Thẩm Hướng Du đi qua xem ảnh chụp, những tấm trước là Dư Tri Ý chụp, phong cách của Dư Tri Ý là kiểu tươi mát trẻ trung, trời xanh biển rộng hòa làm một, đôi tình nhân mỉm cười giữa khung cảnh thơ mộng, sang tấm tiếp theo, phong cách đột nhiên biến đổi, trời xanh biển rộng như phủ kín một lớp màn xám xịt, bầu trời trở nên đẹp khác thường, trong mấy bức ảnh này, Thẩm Hướng Du với Phương Đình Quy đều không nhìn vào máy ảnh, lúc thì cúi đầu nhìn nhau, lúc thì cùng nhìn hòn đá nhỏ trên đất, những khoảnh khắc vô tình khiến cho tình yêu trong mắt càng thêm mãnh liệt.

"Tri Ý, mấy bức này là anh Lục chụp sao?"

Dư Tri Ý đứng bên cạnh xem, "Đúng vậy, anh ấy chụp."

"Cậu chụp tôi rất thích mà anh Lục chụp tôi lại càng thích, để tôi cho thầy Phương xem."

Lục Cảnh Niên đang đứng cạnh dùng điện thoại chụp biển, Dư Tri Ý chắn ngang camera hỏi, "Chụp gì vậy?"

"Em đứng đó, cứ vậy, đừng nhúc nhích, để anh chụp em."

Dư Tri Ý vẫn duy trì động tác, hơi quay mặt về phía Lục Cảnh Niên nói, "Hướng Du khen anh chụp ảnh đẹp, còn đẹp hơn cả em chụp."

Lục Cảnh Niên chụp được sườn mặt hoàn mỹ của Dư Tri Ý, "Anh thích chụp em hơn."

Thẩm Hướng Du lại chạy về, "Anh Lục, có thể giúp cô dâu chú rể chụp mấy tấm được không? Bọn họ rất thích phong cách của anh."

Lục Cảnh Niên nhìn Dư Tri Ý, nói: "Đương nhiên có thể."

Sau khi nhìn mấy tấm hình Lục Cảnh Niên chụp, cô dâu than thở quá đẹp, cứ như vậy máy ảnh đổi thành Lục Cảnh Niên cầm.

Buổi tối tại hội trường đám cưới, chú rể Vu Lỗi cố ý nhét cho hai người Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên một bao lì xì to, cảm ơn bọn họ đã hỗ trợ, cô dâu cũng nhờ phù dâu tặng riêng bao lì xì cho Lục Cảnh Niên, cảm ơn hắn đã giúp chụp hình, còn nói nhiếp ảnh gia được mời đến chụp hình quá mức rập khuôn, cô dâu không thích.

Lục Cảnh Niên không nhận bao lì xì, còn hứa sẽ chụp hình suốt buổi lễ.

Đến màn ném hoa cưới, hai người đứng một bên sân khấu, bó hoa bay vào tay khách mời lại bị nảy lên, chuẩn xác rơi vào lòng Dư Tri Ý, Dư Tri Ý nhìn hoa trong ngực mình không biết làm sao, cô dâu cười vui vẻ nói: "Anh cướp được là của anh, chúc anh hạnh phúc!"

Hơn 10 giờ, bạn bè thân thích của chú rể kéo nhau đi hát, Dư Tri Ý chào hỏi mọi người dẫn Lục Cảnh Niên về trước, từ chối khéo ý muốn nhờ người chở về của chú rể, cũng không gọi xe, hai người quét hai chiếc xe đạp đi về.

Dư Tri Ý sải bước lên xe, "Mặc tây trang đi xe đạp đúng là không hợp, chỗ quần với vai đều bó chật."

Lục Cảnh Niên ngừng động tác nói, "Chúng ta gọi xe về."

"Thôi đạp xe đi, đêm nay trời đẹp vậy mà."

Ngang qua quán nhỏ bán cháo với bánh ngọt, Dư Tri Ý dừng xe lại mua hai phần, Lục Cảnh Niên suốt bữa tiệc không ăn được gì, toàn bị kéo đi chụp ảnh.

Ăn xong tắm rửa thì đã 12 giờ, Lục Cảnh Niên đi vào phòng ngủ, Dư Tri Ý đang nghịch bó hoa cưới, anh cắt dải ruy băng lụa, tháo đế hoa, lấy hoa tươi ra, cắt bỏ những cánh hoa bị hư với lá, cắm vào trong bình.

"Nhận được hoa cưới, em sẽ là người tiếp theo phải kết hôn." Lục Cảnh Niên nói.

Dư Tri Ý ngẩng đầu cười, "Em có kết hôn hay không là do anh quyết định."

"Được."

Lục Cảnh Niên vốn định sau này sẽ dẫn anh ra nước ngoài đăng ký kết hôn, lời nói đến bên môi lại bị hắn nuốt trở về, hắn vẫn không thích hứa hẹn, chỉ là âm thầm thề đời này nhất định phải đưa Dư Tri Ý ra nước ngoài kết hôn một lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play