Trước ngày quốc khánh mấy hôm, Lục Cảnh Niên cuối cùng cũng hoàn thành giai đoạn 3 của hạng mục. Hắn đặt vé ngày 30/9 đến Chương Châu, là vé đứng, lần này có báo trước cho Dư Tri Ý.
Dư Tri Ý đóng cửa hàng sớm, ôm một bó nhài đầu hổ vội vã đến ga tàu cao tốc, vốn định đi đón hắn ở ga Vân Tiêu, nhưng vì vội muốn gặp được hắn nên đi quá sớm, anh quyết định mua vé đến ga tàu Chương Châu, tính toán thời gian vừa vặn lúc Lục Cảnh Niên đến.
Vừa đến ga tàu đã gọi điện cho Lục Cảnh Niên, âm thanh ở hai đầu dây đều là tiếng báo ga tàu Chương Châu, Lục Cảnh Niên nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Em đang ở đâu?"
"Ở một nơi rất gần anh."
"Anh biết rồi, chúng ta cùng nhau đến phòng chờ, xem ai tìm được đối phương đầu tiên."
Lục Cảnh Niên xách theo vali hành lý bước đi như chạy đến phòng chờ, từ phía xa đã thấy Dư Tri Ý ôm một bó hoa, anh luôn là người tỏa sáng nhất trong đám đông, luôn là người đầu tiên lọt vào tầm mắt Lục Cảnh Niên.
Là những người tuổi 30, biểu đạt tình yêu cũng rất tinh tế, không có ôm hôn, chỉ có Lục Cảnh Niên nhẹ nhéo ngón tay Dư Tri Ý, "Mệt không? Chạy đến đổ mồ hôi rồi."
Dư Tri Ý thở dốc, "Anh cũng vậy."
"Hoa tặng cho anh sao?"
"Ừm, hoa nhài đầu hổ, trong tiệm chỉ có một bó, đặc biệt chuẩn bị cho anh."
Lục Cảnh Niên ôm lấy bó hoa, "Đi thôi, về nhà."
Hai người không cần ra khỏi ga, trực tiếp bắt một chuyến về Vân Tiêu, lúc này thì có ghế ngồi, Lục Cảnh Niên nhường vị trí bên cửa sổ cho Dư Tri Ý, còn mình thì cẩn thận bảo vệ bó hoa, bó hoa khiến cho một vài hành khách trên tàu chú ý, có người hỏi hắn đó là hoa gì, nhìn rất đẹp, mùi hương lại thơm, Dư Tri Ý nhiệt tình giới thiệu, "Hoa nhài đầu hổ, là một chi của hoa nhài cánh kép, đóa hoa có từ 50 cánh trở lên, lúc nở hết sẽ được một đóa hoa rất lớn, mùi hương thơm mà không gắt."
Chờ Lục Cảnh Niên ngồi xuống, Dư Tri Ý nhỏ giọng hỏi Lục Cảnh Niên: "Anh có túi không? Bỏ hoa vào trong túi đi, có thể sẽ có người không thích mùi hoa nhài, lúc nãy đi vội quá không để ý đến cái này."
Lục Cảnh Niên mua một chai nước ở chỗ tiếp viên rồi hỏi xin một cái túi, hắn lấy túi bao hết bó hoa lại, mùi hương nhạt đi rất nhiều.
"Mấy lần trước anh chỉ mang balo, sao lần này lại mang vali?"
Lục Cảnh Niên dùng bó hoa che chắn, nắm lấy tay Dư Tri Ý, "Mang quần áo, giày để ở bên này, về sau tới sẽ không cần mang theo."
Dư Tri Ý không kìm được mà cảm thấy ngọt ngào, hắn coi nơi này là nhà mình, trước kia là khách qua đường, xách balo tới rồi xách balo đi, còn từ nay về sau mỗi lần đến là một lần về nhà.
Đến Đồng Lăng thì đã khuya, hai người cất hành lý vào nhà, Lục Cảnh Niên cưỡi xe máy điện màu xanh chở Dư Tri Ý đi ăn cháo niêu, trên người cả hai đều có mùi hoa nhài, làn gió thổi qua, khắp nơi là mùi hương, Dư Tri Ý không kìm được, nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai Lục Cảnh Niên, gọi một tiếng: "Anh Niên."
"Hả?"
Dư Tri Ý gọi xong lại cười, "Không có gì, chỉ muốn gọi anh vậy thôi"
"Vậy gọi thêm tiếng nữa đi?"
"Anh Niên."
"Anh đây."
Trong lúc chờ cháo niêu, Dư Tri Ý đụng phải người quen, người nọ vẫy tay với Dư Tri Ý chào hỏi: "Ông chủ Dư, bạn của cậu à?"
"Người nhà tôi."
Lục Cảnh Niên lúc bưng cháo ra cho anh nói: "Người nhà, cẩn thận nóng."
Đã lâu không gặp, hai người sau khi tắm rửa xong xuôi ngồi bên cạnh giường trao cho nhau cái hôn đầu tiên kể từ lúc gặp lại, Lục Cảnh Niên cắn Dư Tri Ý một cái, Dư Tri Ý thở gấp xoa môi, "Sao anh lại học cắn người rồi."
"Nhớ quá lâu, cũng nhịn quá lâu, từ lúc thấy em ở nhà ga anh đã muốn hôn em."
"Có qua có lại, em có nên cắn lại anh một cái không?"
"Em trở nên ngây thơ giống anh rồi."
Dư Tri Ý cắn một cái lên hầu kết hắn, mơ hồ nói: "Bởi vì em cũng nhịn lâu lắm rồi, anh lần sau có thể đừng rụt rè như vậy được không, cũng không cần phải làm một quý ông thân sĩ."
"Em nói đấy nhé."
Lục Cảnh Niên đẩy ngã anh xuống giường phủ người hôn lên, nếu nói nụ hôn vừa rồi là mưa phùn êm ả, vậy thì bây giờ là mưa rào xối xả, xối cho Dư Tri Ý không thể không ngửa đầu thuận theo nụ hôn của hắn, sau khi vứt bỏ thân sĩ, hậu quả là không chỉ có môi, cổ với eo cũng đầy vết cắn.
Ngày hôm sau, 10 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức của cả hai đều tắt, cuối cùng bị tiếng kéo cửa cuốn dưới lầu của Úc Lê đánh thức.
Dư Tri Ý ngồi tại chỗ một hồi, kéo cổ áo nhìn xuống, nói bằng giọng trách cứ: "Anh nhìn anh xem."
Lục Cảnh Niên cười ha hả, "Anh sai rồi, lần sau đổi chỗ khác, dịch xuống dưới một chút."
Dư Tri Ý cũng cười, "Càng ngày càng không đứng đắn."
"Ở trước mặt em cần gì phải đứng đắn."
"Không đôi co với anh nữa, à đúng rồi, quên nói với anh, Hướng Du với thầy Phương đều về đây, em gái thầy Phương sẽ tổ chức đám cưới ngày 2 tháng 10, có mời em tham dự."
"Vậy chẳng phải là ngày mai rồi sao, em đi đi, anh ở nhà trông cửa hàng."
"Cũng được, em sẽ về sớm."
Giữa trưa, Thẩm Hướng Du với Phương Đình Quy đến cửa hàng, Phương Đình Quy trực tiếp nói mục đích tới, em rể hắn Vu Lỗi có thuê một công ty tổ chức hôn lễ, em gái Phương Nghiên Chi cũng cảm thấy công ty kia rất ổn, nhưng hai ngày trước lướt vòng bạn bè thấy có bài phốt về công ty tổ chức hôn lễ kia, nói kỹ thuật chụp ảnh của bọn họ kém, mặt tròn thì chụp thành mặt chữ điền, 1m8 thì chụp thành 1m5, xe hoa cũng không nói hết, dùng mấy bông hoa hồng xấu với ruy băng hồng phấn sến súa, ngay cả hoa cô dâu cũng là những bông hoa hồng đỏ bình thường nhất, Phương Nghiên Chi thất vọng yêu cầu Vu Lỗi đi tìm công ty khác.
Người dân bản địa kết hôn thường phải xem ngày, ngày đẹp nhất để tổ chức đám cưới trong năm là ngày 2/10, hầu hết mọi người đều tổ chức vào ngày này, đột nhiên muốn tìm một công ty khác để thay thế rất khó, còn chưa kể hoa tươi cũng phải đặt trước, nhân viên của công ty cũng phải được sắp xếp trước, Phương Nghiên Chi ở nhà giận dỗi, Vu Lỗi lo suốt vó, Thẩm Hướng Du thảo luận với Phương Đình Quy trước tiên hỏi Dư Tri Ý thử xem có thể lấy hoa của cửa hàng làm xe hoa được không, nếu được thì quay lại nói chuyện với Phương Nghiên Chi với Vu Lỗi.
Dư Tri Ý nói: "Đương nhiên có thể, hồi ở Vũ Hán tôi cũng từ hợp tác với một studio váy cưới, bọn họ phụ trách chụp ảnh, còn tôi phụ trách hoa tươi hội trường."
Anh nói xong tìm mấy bức ảnh lúc trước về hoa cô dâu với xe hoa mà mình trang trí cho hai người xem, Phương Đình Quy gửi mấy bức ảnh cho Phương Nghiên Chi, Phương Nghiên Chi nhanh chóng trả lời, tỏ ý muốn ông chủ Dư làm hoa cô dâu.
Thẩm Hướng Du lướt xem vòng bạn bè của Dư Tri Ý nói, "Tri Ý, tôi nhớ cậu hình như từng học qua nhiếp ảnh đúng không."
"Tự học chơi thôi, không phải chuyên nghiệp."
"Tôi cảm thấy cậu chụp đẹp hơn dân chuyên nghiệp nhiều, màu sắc, bố cục, ánh sáng đều được xử lý rất tốt, hay là, ngày mai cậu cầm máy ảnh đi chụp giúp mấy tấm."
"Được."
Lục Cảnh Niên lúc này mới xuống lầu, Thẩm Hướng Du nhướng mày chào hỏi hắn: "Anh Lục, lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp."
Phương Đình Quy bắt tay với Lục Cảnh Niên xong thì đi ra ngoài gọi điện thoại, lúc đi vào đã nghe thấy chuông điện thoại Dư Tri Ý vang lên, là Vu Lỗi gọi, cậu lịch sự mời Lục Cảnh Niên tham dự hôn lễ, Dư Tri Ý nhìn về phía Lục Cảnh Niên, "Anh có muốn đi không?"
Thẩm Hướng Dư nói: "Đi đi, cảm nhận không khí đám cưới ở nơi đây, thêm người thêm vui."
Lục Cảnh Niên đồng ý, Dư Tri Ý nhỏ giọng nói cảm ơn Phương Đình Quy, "Cảm ơn thầy Phương."
"Cảm ơn Hướng Du ấy, em ấy bảo tôi gọi điện cho Vu Lỗi với Phương Nghiên Chi, để bạn cậu một mình ở đây thì thật không tốt."
Thẩm Hướng Du tặng cho Dư Tri Ý một cái nháy mắt ý 'Không cần cám ơn.'
Buổi chiều bắt đầu bận rộn, cũng may tiệm trữ hoa nhiều, Dư Tri Ý phân loại hoa, tính cách Phương Nghiên Chi hoạt bát, không thích rập khuôn một màu, thích màu sắc rực rỡ ấm áp, Dư Tri Ý chọn hoa hồng diana, cánh hoa màu cam phía dưới là màu hồng, tulip hồng nhạt, hướng dương vàng, mai Úc trắng, violet champagne và lá bạch đàn trang trí. Dư Tri Ý gửi cho Phương Nghiên Chi xem trước, Phương Nghiên Chi rất ưng ý, cố ý gửi một bao lì xì tới, Dư Tri Ý lúc này mới bắt đầu bó hoa.
Xe hoa dùng màu cam làm chủ đạo, tạo hình chữ V lớn, 6 giờ sáng mai sẽ bắt đầu trang trí. Dư Tri Ý chuẩn bị hoa trước, hoa hướng dương, hoa hồng diana, hoa cát tường nhiều màu, violet, hoa cúc, thông cổ điển, cuối cùng là hoa hồng lưu sa, lót nền bằng lá bạch đàn, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ mới nhẹ nhàng thở ra.
Lục Cảnh Niên giúp đỡ bận rộn trước sau, hai người làm xong rồi mới nhớ tới một vấn đề rất quan trọng: Ngày mai đi đám cưới phải mặc cái gì?
Dư Tri Ý hỏi Thẩm Hướng Du, Thẩm Hướng Du gửi voice chat tới, "Tôi với thầy Phương đến đón hai người, chúng ta vào trong thành phố mua quần áo, nói nhỏ với cậu, hơn phân nửa quần áo trong cửa hàng kia là thầy Phương thiết kế đấy."
"Có gấp gáp quá không?"
"Không sao đâu."
Lúc chọn quần áo, Dư Tri Ý cố ý chọn hai bộ tây trang cùng kiểu dáng nhưng khác màu, Lục Cảnh Niên là màu xám than, của anh là màu xanh đen, Thẩm Hướng Du liếc mắt nhìn, nói đây là đồ Phương Đình Quy thiết kế.
Lục Cảnh Niên đi từ trong phòng thử đồ ra vừa đi vừa cài khuy áo, Dư Tri Ý nhìn Lục Cảnh Niên đi về phía mình trái tim đập rộn ràng, anh tiến lên: "Để em giúp anh."
Lục Cảnh Niên đứng yên để người thương giúp mình cài khuy áo, trong mắt là tình yêu không thể che dấu.
Không biết lúc thiết kế hai bộ đồ này Phương Đình Quy có ý gì không, khuy măng sét của bộ màu than xám là hình bông hoa hồng, còn của bộ màu xanh đen là nụ hoa, hai cái đặt cạnh sẽ giống như quá trình nở từ nụ thành hoa của hoa hồng.
Thẩm Hướng Du với Phương Đình Quy đang đứng gần đó chọn quần áo không để ý đến bên này, Dư Tri Ý nhỏ giọng nói: "Anh Niên, anh phạm quy."
"Anh có làm gì đâu."
"Anh mặc như thế này là phạm quy."
"Anh mua bộ này, về sau chỉ mặc ở nhà cho em xem, em cũng vậy, chỉ có thể mặc ở nhà cho anh ngắm, chúng ta chọn hai bộ khác mặc lúc đi cưới."
Dư Tri Ý đứng bên cạnh hắn, nhìn hai người trong gương cứ như một đôi chồng chồng mới cưới, cười nói: "Để em tính tiền."
Lúc Dư Tri Ý đi thanh toán, Lục Cảnh Niên chọn hai chiếc khuy măng sét ở trước quầy phụ kiện, một viên hồng ngọc, một viên sapphire, tầm hai tháng tiền lương của hắn, cũng dặn nhân viên giữ bí mật, trước tiên để ở đây, chờ hắn có thời gian sẽ quay lại lấy.
- -------------------
Thẩm Hướng Du: Cậu với anh Lục phát triển đến bước nào rồi?
Dư Tri Ý: Không mạnh mẽ quyết liệt như cậu, chúng tôi không theo kịp tiết tấu của cậu với thầy Phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT