"Em không tiễn anh đâu, cửa cuốn đã mở rồi, anh tự xuống lầu gọi xe, em phải rửa chén, rửa xong còn xuống mở cửa hàng, anh chú ý an toàn, về đến Quảng Châu thì nhắn tin cho em."

"Được."

Lục Cảnh Niên sửa soạn xong xách balo tới trước cửa phòng bếp, nhìn Dư Tri Ý rửa chén, một cái chén rửa xong đặt xuống lại cầm lên rửa lại, lặp đi lặp lại mấy lần, Lục Cảnh Niên thở dài đi vào trong phòng bếp, giang tay, "Có muốn ôm một cái không?"

Dư Tri Ý cụp mắt, cảm giác chua xót dâng lên đầu mũi, xoay người ôm lấy hắn.

Lục Cảnh Niên vỗ nhẹ lưng anh, "Nhớ chăm sóc tốt bản thân, tạm biệt."

Dư Tri Ý không nói chuyện, sợ lộ ra giọng mũi của mình, chỉ ở trong lồng ngực hắn gật gật đầu.

Nghe tiếng bước chân xuống cầu thang, Dư Tri Ý vứt chén trong tay chạy ra ban công nhìn xuống, khoảng một phút sau Lục Cảnh Niên đi ra, hắn không ngẩng đầu lên, cũng không quay đầu lại, chỉ giơ điện thoại lên vẫy vẫy, điện thoại Dư Tri Ý vang lên tiếng tin nhắn, là Lục Cảnh Niên gửi tới, [Đừng nhìn.]

***

Úc Lê mỗi khi buồn ngủ đều sẽ gặm chanh, hôm nay lại cực kỳ buồn ngủ, ăn hai miếng mà vẫn không tỉnh táo, cô với Đàm Vĩ một trái một phải dựa người ở trước cửa Dư Hương, câu được câu không tán gẫu, "Này, Đuôi Nhỏ, anh nghĩ anh Dư bị sao vậy, nhìn chăm chú vào đống đậu đỏ kia hơn mười phút rồi."

"Không biết, chắc anh Niên đi rồi nên không quen."

"Anh Niên cũng không phải là bạn gái anh ấy, lúc tôi với bạn thân chia tay đâu có như vậy, tôi cảm thấy chuyện này có ẩn tình."

Đàm Vĩ vuốt cằm, gật đầu, "Có thể."

"Anh nói nhiều mấy câu thì sợ đầu lưỡi đau hay gì."

"Đúng vậy." Đàm Vĩ nói xong quay người về lại quán mình.

Úc Lê lẩm bẩm: "Bộ dáng này của anh Dư thật giống như lúc bạn thân mình thất tình, nhưng mà anh Dư có yêu ai đâu, lạ thật."

Dư Tri Ý vẫn nhìn chăm chú đậu đỏ, trong đầu bỗng nhớ đến một câu thơ: 'Lả lướt xúc xắc an đậu đỏ, tương tư tận tủy có biết không.'

Lục Cảnh Niên về Quảng Châu đúng vào giờ tan tầm, hắn gọi điện cho Dư Tri Ý báo bình an, Dư Tri Ý nói đi nói lại, "Về tới nơi là tốt, về tới nơi là tốt."

Rõ ràng trưa nay vẫn đang ngồi ăn cơm với nhau, vậy mà bây giờ một người ở Quảng Châu, một người ở Đồng Lăng, chỉ mới tách ra nhưng bọn họ đều cảm thấy dường như đã rất lâu, lâu đến mức không không biết phải nói gì với nhau.

Lục Cảnh Niên cúp máy theo dòng người đi ra ngoài, hắn sợ bị tắc đường, đành chen chúc trên tàu điện ngầm đi tới nhà bạn của Lục Cẩm Hoa, bạn anh nói tối nay phải tăng ca, nên gọi cơm hộp trước cho anh.

Hai anh em ngồi trong phòng khách chật hẹp, không ai mở miệng nói chuyện, ký ức về anh trai gần như vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ thời thơ ấu, hồi còn nhỏ, anh trai mặc dù không thích nói chuyện, nhưng những lúc hắn cần đều có anh trai ở bên cạnh bảo vệ, sau này lớn lên, anh trai phải sớm bươn chải xã hội, hắn vẫn còn đi học, hai người càng không có chủ đề chung để nói chuyện, Lục Cẩm Hoa thường chỉ nói hôm nay kiếm được bao nhiêu, Lục Cảnh Niên lại muốn nói việc học hôm nay rất khó ra sao, sau này gặp mặt đều khách sáo với nhau, không còn giống như người một nhà.

Hắn không khỏi nhớ đến câu, anh em ruột thịt sau khi lớn lên dần trở thành họ hàng.

Cuối cùng là Lục Cẩm Hoa mở miệng nói trước: "Anh hôm nay đi bệnh viện làm kiểm tra sơ bộ, kết quả âm tính."

"Ngày mốt sẽ đi đến trung tâm y tế để làm xét nghiệm sàng lọc thuốc thử thứ 4 và làm xét nghiệm axit nucleic HIV (NAT)."

"Ừm, anh yên tâm, sẽ không sao đâu.'' Lục Cảnh Niên nói.

Lục Cảnh Niên trước khi đi Đông Sơn đã làm hai xét nghiệm này, sàng lọc thuốc thử thứ 4 đã cho ra kết quả âm tính trước ngày đi Đông Sơn, kết quả xét nghiệm axit nucleic HIV thì hai tuần sau mới có.

"Ngày mốt em đi với anh, nhân tiện lấy kết quả xét nghiệm."

Lục Cẩm Hoa vẫn luôn cúi đầu niết ngón tay, "Là anh liên lụi đến em."

"Chúng ta là người một nhà, không cần phải nói những lời này," dừng lại mấy giây, Lục Cảnh Niên lại hỏi, "Anh đã liên lạc với chị dâu chưa?"

"Vẫn chưa."

Dưới sự thuyết phục của Lục Cảnh Niên, Lục Cẩm Hoa đồng ý về nhà, Lục Cảnh Niên sợ hai vợ chồng cãi nhau nên đi theo cùng.

Cảnh gặp lại không hề hòa hoãn, ngoại trừ cháu trai vui vẻ vì thấy ba với chú, 3 người lớn ai nấy đều trông rất buồn bã, Lục Cảnh Niên mang cháu trai ra ngoài ăn KFC, để không gian lại cho hai vợ chồng.

Sau khi dẫn cháu trai đi ăn về, hai vợ chồng đã nói chuyện xong xuôi, chị dâu Hà Lâm nói: "Ly hôn nhất định phải làm, cửa hàng cho chị, xe cho anh ấy, nhà ở là thuê anh ấy dọn ra, chị nuôi Tiểu Vinh, anh ấy cấp phí nuôi dưỡng, không có cũng không sao, một mình chị vẫn nuôi được."

Lục Cảnh Niên nhìn về phía anh trai mình, "Anh, ý anh thì sao?"

Anh trai hắn làm sai là người có lỗi, Lục Cảnh Niên biết không khuyên được, cũng không thể khuyên.

"Anh không đồng ý."

Hà Lâm nói: "Không đồng ý thì lên tòa, sớm muộn gì cũng phải giải quyết."

Lục Cẩm Hoa không nói nữa, ngồi một bên cúi đầu nhìn sàn nhà.

Lâm Hà vào trong phòng ngủ cầm một tấm thẻ ra đưa cho Lục Cảnh Niên, " Cảnh Niên, đây là 10 vạn chú cho Tiểu Vinh, trả lại cho chú, chú không cần phải thay anh mình gánh vác, chị có thể nuôi Tiểu Vinh, những thứ lúc trước chú cho anh chú chị không quản, hai anh em tự giải quyết với nhau, những thứ chú cho chị chị sẽ trả lại, cũng nói với chú một câu, đừng đưa tiền cho anh ta, anh ta không biết giữ tiền, cầm được tiền là sẽ gây chuyện, còn học đòi chơi gái, chú tự giữ cho an tâm."

Lục Cẩm Hoa cuối cùng phải đồng ý ly hôn, tối đó theo Lục Cảnh Niên về nhà hắn.

Trước khi ngủ, Lục Cảnh Niên gửi tin nhắn cho Dư Tri Ý, suy nghĩ hồi lâu chỉ gửi hai chữ: [Tri Ý.]

Dư Tri Ý mới tắm rửa xong, ngày thường đi tắm anh không bao giờ mang theo di động, hôm nay cho dù xào rau cũng phải đặt điện thoại trên kệ bếp, chỉ sợ bỏ lỡ tin nhắn hay cuộc gọi nào của Lục Cảnh Niên.

Nhưng anh không trả lời ngay, không được để Lục Cảnh Niên biết mình đang đợi tin nhắn của hắn, chờ lau khô tóc xong Dư Tri Ý mới nhắn lại: [Ban nãy bận chút việc, mọi chuyện thế nào rồi?]

Lục Cảnh Niên không thích gửi voice chat, hắn cũng không biết tại sao, chỉ gõ từng chữ ngắn gọn kể lại từ đầu đến cuối một lần.

Dư Tri Ý trả lời: [Chị dâu anh thật đáng khâm phục.]

[Ừm, là anh trai anh có lỗi với chị ấy.]

Dư Tri Ý có rất nhiều lời muốn nói, cách màn hình lại không biết bắt đầu nói từ đâu, đúng lúc chậu hoa hồng lúc sáng vừa mới nở, Dư Tri Ý chạy lên sân thượng chụp một tấm gửi cho Lục Cảnh Niên.

Lục Cảnh Niên chột dạ nhớ tới nụ hôn trộm hồi sáng, nghĩ chắc Dư Tri Ý không biết, ra vẻ bình tĩnh nói sang chuyện khác: [Hoa của chúng ta sao rồi?]

Dư Tri Ý buồn cười, sáng nay mới gieo, cho dù tưới bằng nước thánh cũng không thể mọc nhanh như vậy được, anh cẩn thận chụp một tấm gửi qua, [Vẫn như cũ.]

Lục Cảnh Niên cũng cảm thấy mình buồn cười, nhìn đồng hồ gần tới 12 giờ, nhắc nhở Dư Tri Ý đi ngủ sớm.

[Được, anh cũng đi nghỉ đi, ngủ ngon.]

Lúc trước quen cô gái kia hai người cũng có trò chuyện buổi tối, nói cái gì Lục Cảnh Niên không nhớ rõ, hầu hết là cô gái kia hỏi một câu hắn đáp một câu, hắn nhớ có lần cô gái kia nói từ 'Ngủ ngon' bính âm của nó là 'wanan', viết tắt cho câu 'wo ai ni ai ni', nghĩa là 'Tôi yêu em, yêu em.'

Lúc ấy Lục Cảnh Niên cảm thấy cách nói này không hề có căn cứ, chỉ là do một đám người yêu nhau tự tưởng tượng ra, vừa vô nghĩa lại làm màu, nhưng bây giờ nhìn tin nhắn của Dư Tri Ý gửi tới, hắn lại cảm thấy ý nghĩa 'Tôi yêu em' này vậy mà rất hay, vì vậy cũng trả lời: [Ngủ ngon.]

Dư Tri Ý lại không nghĩ nhiều tới vậy, buông điện thoại đi gặp Chu Công.

Đến ngày, Lục Cảnh Niên sáng sớm cùng Lục Cẩm Hoa đến trung tâm y tế, trước tiên đi lấy máu xét nghiệm cho anh trai sau đó mới đi lấy báo cáo kết quả của mình, lúc bóc bao thư ra bàn tay của Lục Cảnh Niên có chút run rẩy, rút tờ kết quả ra lại nhắm mắt không dám xem, Lục Cẩm Hoa nắm chặt lấy tay hắn nói: "Tiểu Niên, là âm tính, âm tính, cái này có phải chứng tỏ em không sao đúng không? Em không sao, may quá em không sao, anh nghe bác sĩ nói, 4 lần âm tính là không bị gì hết, thật tốt quá! Thật tốt quá!"

Lục Cảnh Niên mở mắt ra nhìn, tảng đá vô hình trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, hắn trước tiên chụp báo cáo kết quả gửi cho Dư Tri Ý, Dư Tri Ý vừa mới rời giường, đang đánh răng, lúc nhìn thấy tin nhắn, bàn chải trong tay dùng sức chọc một cái, mùi máu tươi tràn khắp khoang miệng, chọc trúng lợi.

Giữa trưa, Lục Cảnh Niên vô tình lướt vòng bạn bè, thấy Dư Tri Ý đăng trên trang chủ 'Dư Hương' "Giảm giá, tặng miễn phí một số loại hoa."

Phía dưới có một khách hàng bình luận hôm nay là ngày gì, Dư Tri Ý trả lời: Ông chủ có việc vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play