Mấy người đi tới một quán nhỏ bên bờ biển ngồi, Phương Đình Quy là dân bản xứ, hắn nói lúc thủy triều buổi tối lên xem mới đẹp, đi sớm quá sẽ không thấy, qua 12 giờ đêm rồi đi cũng chưa muộn, với cả may mắn mới thấy nếu không thấy cũng đừng quá thất vọng. Cảnh tượng này nói chung đều dựa vào may mắn của bản thân, đến cả người dân địa phương không phải ai cũng được thấy.
Trong thời gian đó, Vu Lỗi đem xe tới cho mấy người, đi ra Nam đảo quá muộn lúc về sẽ khó bắt xe.
Trên xe, Dư Tri Ý tìm bài viết về 'Nước mắt xanh' đưa cho Lục Cảnh Niên xem, 'Nước mắt xanh' thật ra là dinoflagellates, một sinh vật phù du nhỏ có khả năng phát quang sinh học, nó còn có tên gọi khác là đom đóm biển. Ánh sáng do vi sinh vật phát ra giống như những "giọt nước mắt xanh" tuyệt đẹp, theo sự va đập của từng con sóng, chúng phát ra những đốm màu xanh tựa như những vì sao, lãng mạn mới lạ, cũng là một trong những cảnh sắc kỳ diệu của trái đất.
Tới Nam đảo, bãi biển đã chen đầy du khách, tất cả đều đang chờ xem 'Nước mắt xanh'.
Thẩm Hướng Du dẫn Phương Đình Quy ra xa hơn, cố ý dành không gian riêng cho hai người Dư Tri Ý.
Hai người đều để chân trần dẫm lên bờ cát, không ai nói gì, lẳng lặng nghe tiếng sóng biển cùng tiếng gió, Dư Tri Ý trộm quay đầu nhìn dấu chân của mình và Lục Cảnh Niên, một con sóng đánh tới, dấu chân bị cuốn trôi, Dư Tri Ý nghĩ nếu có thể cứ mãi như thế này thì thật tốt.
Con sóng rút đi cuốn theo những hạt cát trên chân, Lục Cảnh Niên đột nhiên gọi Dư Tri Ý: "Tri Ý."
"Hả?"
"Ngày mai anh phải về."
"Ừm."
Lại một khoảng trống im lặng, Dư Tri Ý không để ý dẫm trúng một mảnh vỏ sò, anh đau đớn 'Á' lên một tiếng, Lục Cảnh Niên vội vàng ngồi xổm xuống nắm lấy mắt cá chân anh kiểm tra, "Làm sao vậy?"
"Không sao, chỉ bị cộm, không đau lắm."
"Còn đi được không?"
Dư Tri Ý đi về phía trước một bước, hình như bị rách da, nước biển tràn tới, anh nhẹ nhíu mày, ánh đèn trên bờ biển chiếu lên người, Lục Cảnh Niên bắt được cái nhíu mày của anh: "Để anh cõng em?"
"Không cần."
Tưởng tượng đến cảnh để hắn cõng, Dư Tri Ý nháy mắt đỏ mặt, cảm giác xấu hổ khó hiểu len lỏi khắp gương mặt.
Cách đó không xa vang lên tiếng hô: "Nhìn kìa, là 'Nước mắt xanh'!"
Những chấm xanh huỳnh quang tụ lại, khiến người ta cảm giác như đang ở hành tinh Pandora trong Avatar, khó bề phân biệt.
Dưới màn đêm tối tăm, những tiểu tinh linh màu xanh biếc theo từng cơn sóng ập đến, tựa như một giấc mơ, những người vừa mới hò reo bất chợt im lặng, cầm máy ảnh điện thoại chụp liên hồi.
Dư Tri Ý nhẹ giọng nói: "Chúng ta thật may mắn, có người tới đây rất nhiều lần, đợi chờ rất nhiều đêm, nhưng cũng không được thấy."
Lục Cảnh Niên nhẹ nắm lấy tay Dư Tri Ý, "Đi về phía trước đi, qua bên kia nhìn xem."
Tay hắn rất ấm, Dư Tri Ý trộm điều chỉnh tư thế, chậm rãi đan mười ngón tay vào nhau.
Thủy triều rút đi, những vì sao trên trời ứng với những chấm xanh trên biển, hai dấu chân trên bãi biển càng lúc càng xa, đột nhiên sinh ra cảm giác thiên hoang địa lão.
Về đến nhà đã là 3 giờ sáng, rõ ràng đều rất mệt nhưng không ai muốn đi ngủ.
Cuối cùng Lục Cảnh Niên nói trước, "Mệt rồi đúng không? Đi ngủ một lát, chờ hừng đông anh giúp em trồng hoa."
Dư Tri Ý không nỡ đi ngủ, hỏi hắn: "Anh mệt sao?"
"Vẫn ổn."
"Vậy chúng đi làm luôn bây giờ đi, trên sân thượng có đèn."
Lục Cảnh Niên nhéo nhéo lòng bàn tay anh, "Được, bây giờ đi trồng cây.".
Truyện HotMàn đêm rất đẹp, bầu trời đầy sao, Dư Tri Ý mở đèn trên sân thượng lên chỉ vào khoảng đất trống phía sau bông tuyết xanh nói: "Trồng ở đó, em xới đất trước."
"Anh giúp em."
Dư Tri Ý ngẩng đầu nhìn sao trời, "Hồi còn nhỏ em rất thích nằm trên mái nhà ngủ, ngắm sao trời mặc sức tưởng tượng về tương lai, sáng sớm thức dậy trên người sẽ đọng một lớp sương mai, bây giờ luôn cảm thấy bầu trời thiếu một thứ gì đó, không còn đẹp như hồi còn nhỏ, nhưng đáng tiếc chẳng bao giờ được ngắm lại bầu trời trong ký ức kia nữa."
Lục Cảnh Niên biết anh đang nhớ nhà, yên lặng nghe không nói lời nào.
Xới đất xong lại gieo hạt giống, chân trời đã lộ rõ, những vì sao ẩn giữa tầng mây, làn gió thổi tới, Lục Cảnh Niên ngửi được một mùi hương thoang thoảng, "Thơm quá."
Dư Tri Ý quét xong lá rụng trên đất, đứng dậy xoay xoay cổ, "Là mùi hương hoa hồng."
Dứt lời, Dư Tri Ý chạy sang bên kia ôm một chậu hoa hồng sắp nở, đặt ở trên giá, "Đây là hoa hồng chân chính, anh nhìn xem, đóa hoa nhỏ hơn rất nhiều so với nguyệt quý, là màu đỏ đậm."
Lục Cảnh Niên đi qua nhìn, đóa hoa thật sự không lớn, mùi hương lại rất thơm, đẹp đến mức có chút không chân thật.
"Loại hoa này có thể ăn," Dư Tri Ý nói xong bứt hai cánh hoa cho vào miệng, "Có thể phơi khô làm trà, cũng có thể làm mứt hoa hồng."
Hai người ngồi dưới giàn hoa, Lục Cảnh Niên nghe Dư Tri Ý giảng giải những công dụng của hoa hồng, hắn không cố ý ghi nhớ, hắn chỉ nghĩ, không biết lần gặp mặt tiếp theo sẽ là khi nào.
Khi ánh ban mai đầu tiên ló dạng nơi chân trời, giọng nói của Dư Tri Ý nhỏ dần, Lục Cảnh Niên nhẹ nhàng nâng đầu anh dựa vào vai mình, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh, khẽ vén những lọn tóc không nghe lời, lại một cơn gió thổi qua, một cánh hoa nguyệt quý vừa vặn rơi xuống mặt Dư Tri Ý, Lục Cảnh Niên cầm lấy cánh hoa kia đặt lên môi anh, sau đó dịu dàng hôn xuống, giống như lần trước, vừa đê tiện xấu xa, lại khó lòng kìm nén.
Hương hoa hồng quẩn quanh giữa hơi thở hai người, Dư Tri Ý vẫn ngủ say, Lục Cảnh Niên cách cánh hoa hôn anh thật lâu.
Giữa tia nắng bình minh, giữa làn gió nhẹ và giữa mùi hoa, Lục Cảnh Niên trộm được một nụ hôn hoa hồng.
Hắn cất cánh hoa kia vào trong túi, điều chỉnh tư thế ôm lấy Dư Tri Ý, cùng anh nhắm mắt hưởng thụ giây phút bình yên này.
Hai người bị đánh thức bởi cơn nóng, Dư Tri Ý mơ thấy một giấc mơ, hai người ở trong một vườn hoa, giữa những đóa hoa hồng vây quanh, Lục Cảnh Niên hôn anh, Dư Tri Ý sờ lên môi mình, nơi đó dường như còn lưu lại nhiệt độ của Lục Cảnh Niên.
"Dậy rồi?" Lục Cảnh Niên hỏi.
Dư Tri Ý bỏ tay xuống, một rặng mây đỏ lặng lẽ bò lên sau cổ anh, "Ừm, tay của anh bị tê rồi đúng không?"
Lục Cảnh Niên rút cánh tay Dư Tri Ý đã tựa về, nói: "Vẫn ổn."
"Mua vé chưa?"
"Rồi."
"Lúc nào đi?"
"Buổi chiều."
Dư Tri Ý che dấu trầm mặc, "Hôm nay mở biển, dẫn anh ra bến cảng xem một chút."
Lục Cảnh Niên không quan tâm đi đâu, chỉ cần ở bên Dư Tri Ý là được, "Được."
Bến cảng thật sự rất náo nhiệt, nhóm thuyền đánh cá đầu tiên đã cập bờ, nghe mấy bác ngư dân nói nhóm thuyền đầu tiên rạng sáng đã ra khơi, đến phiên chợ sáng thì vừa kịp về, trên bến cảng chen chúc đầy người, các loại hải sản trên tàu vừa chuyển vào đã bị mua sạch, Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên đứng ở bên ngoài đám người không tham dự vào phần náo nhiệt kia.
Cuối cùng, Dư Tri Ý mua được một đống hải sản không biết tên, người dân bản địa nói cho anh biết đó là tôm sú, mực ống, cá chim vàng, cua lão hổ.
"Anh Niên, lát nữa anh mang những thứ này về Quảng Châu đi."
"Không cần, anh một mình cũng không nấu ăn."
"Vậy thì ăn ở đây, chúng ta về nấu cơm."
"Bây giờ còn chưa tới 10 giờ."
Dư Tri Ý không để ý tới mấy giờ, lôi kéo Lục Cảnh Niên về nhà, vội vàng chạy lên lầu nấu ăn, tôm om, mực ống nấu nước tương, cá chim với cua hấp. Mười một giờ đã chuẩn bị xong bữa trưa.
Cơm nước xong Dư Tri Ý tranh đi rửa chén, Lục Cảnh Niên kéo cổ tay anh, "Tri Ý, anh phải đi rồi."