Trước mắt bà ta tối đen lại, thở chưa kịp một hơi ra rồi hôn mê bất tỉnh.
Đại Kiều không biết chuyện mẹ cô bị rơi xuống nước, lúc này cô đang nghiên cứu bàn tay ngắn nhỏ của mình.
Cô loay hoay bàn tay củ cải của mình, lật qua lật lại xem, lại kéo tay áo lên so với đầu mình, sau đó ngạc nhiên nhận ra, hai tay của bà thật là trắng nha!
Không chỉ trắng ra mà còn bóng loáng xinh đẹp hơn!
Cô dám chắc là tay của em gái cũng không trắng được như tay cô, không chỉ vậy, tay cô còn bóng loáng!
Từ lúc ba tuổi, cô đã bắt đầu làm việc nhà để sống, quét rác, nấu cơm, giặt giũ, nhất là vào mùa đông, nước quá lạnh, mỗi lần đều cóng tới mức tay của cô tróc da, cho nên tay của cô vẫn luôn thô ráp, xấu xí.
Nhưng hai ngày nay, tay của cô càng ngày càng trắng, càng ngày càng trơn nhẵn!
Chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Cô ngồi ở bậc thềm cửa, tay nhỏ chống cằm suy nghĩ một hồi, bất chợt cô nghĩ tới con cá nhỏ cho cô ngọc bội.
Từ sau khi hai viên ngọc châu rơi từ trên ngọc bội cá chép, sau này mỗi ngày đều rơi xuống hai viên.
Mỗi lần như vậy cô đều ném ngọc châu vào trong nước, chờ khi sau tan ra thì lại rửa tay.
Cây lê nở hoa, còn có tay cô càng trắng mịn, có thể nào quan hệ với viên ngọc châu kia không?
Cô càng nghĩ càng thấy có khả năng, cô lập tức trở về phòng mình kêu cá chép từ trong tay.
Từ trong tay của cô xuất hiện ngọc bội cá chép, cô sờ mắt cá chép, nhỏ giọng nói: "Tôi - muốn - viên ngọc châu."
Vừa dứt lời, đôi mắt ngọc bội lập tức tróc ra hai viên ngọc châu.
Cô lấy một viên chậu nước ấm, sau đó ném vào một viên ngọc châu, sau khi hòa tan thì cô dùng nước đó rửa mặt.
Rửa mặt xong lại rửa tay nhỏ, cuối cùng mới bưng nước đã rửa qua, chẳng qua lần này cô không đổ vào chỗ cây hoa lê, mà trái lại đổ vào cây hoa tường vi đã khô héo ở bên tường.
Sau khi làm xong, cô lại chạy tới cầm cái gương nhỏ, đặt dưới ánh mặt trời xem xét, cảm thấy mình hơi trắng lên một chút.
Từ cửa sổ, Kiều Chấn Quân nhìn thấy dáng vẻ cầm cái gương, nghiêng trái nghiêng phải xem vô cùng đỏm dáng của cô thì phì cười.
Đại Kiều nghe thấy tiếng cười của cha mình, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thẹn thùng chạy tới, ngửa đầu nói như trẻ con: "Cha à, cha có thấy da con trắng hơn không?"
Khóe miệng Kiều Chân Quân càng cong lớn hơn, cũng là lần đầu tiên, ông thấy con gái nhỏ đỏm dáng như vậy, chẳng qua hình như con gái trắng lên một chút thật: "Trắng nha, bây giờ Đại Kiều là một cô gái trắng rồi này!"
Đây là cách khen đặc thù trong thôn với con gái, con gái có dáng dấp trắng trẻo mà chưa lập gia đình thì gọi là cô gái trắng, dáng dấp đen thì gọi cô gái rám nắng.
Đây là lần đầu tiên Đại Kiều được người ta gọi là cô gái trắng, cô mở to mắt như sao trên trời, khuôn mặt nhỏ vì vui sướng mà đỏ bừng lên, cực kỳ đẹp mắt!
Cô quyết định từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cô đều dùng nước kia tắm rửa.
Cô muốn trở thành một cô gái luôn trắng!
Kiều Chấn Quân nhìn hai mắt nhỏ cong thành hình trăng non dưới ánh mặt trời của cô, cũng là lần đầu tiên nhận ra, thật ra gương mặt của cô không hề thua so với Tiểu Kiều.
So với Tiểu Kiều, ngũ quan của cô càng thêm xinh đẹp, sau này nẩy nở, chỉ sợ còn đẹp hơn cả Tiểu Kiều.
Mấy ngày mưa liên tiếp, thời tiết càng ngày càng lạnh, vốn thân thể Tiết Xuyên không tốt, sắc trời biến đổi, ông lập tức bị bệnh.
Kiều Tú Chi lại muốn chăm sóc con trai, lại muốn quan tâm bạn già, loay hoay không ngừng chân, vốn muốn làm quần áo cho Đại Kiều, cũng bị hoãn lại cho tới bây giờ đều chưa làm.
Vạn Xuân Cúc ngáp một tiếng, đi từ trong nhà ra, nhìn thấy mẹ chồng ngồi làm quần áo trong sân, hai mắt sáng rực, đi tới nói: "Mẹ, quần áo này mẹ làm cho đứa nhỏ trong bụng con hả?"
Kiều Tú Chi nhìn cũng không thèm nhìn bà ta, dứt khoát đánh vỡ mộng đẹp của bà ta: "Không phải, làm cho Đại Kiều."
Đại Kiều, tại sao lại là Đại Kiều!
Nghe được là cho Đại Kiều, trong lòng Vạn Xuân Cúc lập tức không thoải mái.
Bà ta cho rằng bà ta sinh ba đứa con cho nhà họ Kiều, còn có một người con trai duy nhất, nhưng mẹ chồng bà ta còn chưa từng làm quần áo cho con của bà ta.
Mấy đứa con gái thì chưa nói, dù sao con gái cũng không đáng tiền, nuôi lớn đều của nhà người khác.
Nhưng An Bình là cháu trai duy nhất của nhà họ Kiều, Kiều Lão Nhị bị tàn phế, sau này chắc chắn không sinh con trai được nữa, cả ngày Kiều Lão Tam chỉ biết xe thể thao, kết hôn năm năm mà chỉ sinh một đứa con gái, Trần Xảo Xảo lại là người mông nhỏ, xem ra rất khó sinh đẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT