Chỉ có Lưu Thúy Hoa đã biết chuyện phía sau việc Cẩu Thặng bị đánh, cả người đứng ngồi không yên.

Thời gian Cẩu Thặng bị đánh gần giống thời gian chú em về nhà tối hôm qua, việc này có khả năng rất cao là chú em làm!

Chỉ là bà ta không đoán ra được vì sao chú em lại muốn đánh Cẩu Thặng, Theo lý thì hai người hẳn là không có ân oán gì mới đúng.

Chẳng qua là rất nhanh sau đó bà ta đã biết được đáp án.

Sau mấy ngày đẩy nhanh tốc độ thì Kiều Tú Chi cũng đã làm xong bộ quần áo.

Đại Kiều cầm chiếc áo bông mới tinh đỏ rực đó, không tin được, cứ luôn hỏi bà cô: “Bà ơi, cái này, thật sự là, cho con, sao ạ?”

Chiếc áo bông thật sự đẹp, trên mặt còn được thêu vài đóa hoa lê, nhìn rất giống thật, đẹp cực kỳ!

Cô chưa bao giờ nhìn thấy chiếc áo bông nào đẹp như vậy chứ đừng nói đến việc có được!

Cô vẫn luôn phải mặc lại quần áo cũ mà em gái không cần nữa, cho nên lúc bà cô tặng áo bông cho cô, trong lòng cô đầy sự không chắc chắn.

Kiều Tú Chi dáng vẻ này của bánh bao nhỏ, lòng bà mềm nhũn cả ra, nói: “Là cho con, con mặc vào thử xem đi.”

Đại Kiều lắc đầu nguầy nguậy: “Đón tết, mặc, đừng để, bị bẩn.”

Quần áo đẹp như vậy, cô không nỡ mặc, cô muốn cất đi để đến tết mới lấy ra mặc, như thế mới không làm bẩn quần áo.

Kiều Tú Chi cười: “Nhanh đi thay đi, mấy ngày nữa bà nội may cho bộ khác, nên là con không cần sợ sẽ bị bẩn.”



Đại Kiều ngẩn ra nhìn bà nội, đôi mắt to chớp chớp, đột nhiên nhào qua ôm lấy đùi bà nội: “Bà nội thật tốt!”

Chưa từng có ai đối xử với cô tốt như thế, đây là lần đầu tiên có người may đồ mới cho cô, hơn nữa còn là một lần may hẳn hai bộ!

Cô tuyên bố, từ nay về sau, bà nội chính là người mà cô thích nhất!

Đợi sau này cô lớn lên, muốn kiếm thật nhiều tiền về cho bà nội tiêu!

Kiều Tú Chi xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Được rồi, nhanh đi thay đồ mới để bà nhìn xem nào.”

Đại Kiều nhanh chạy đi thay quần áo mới.

Quần áo được may với kích thước lớn, cho nên không vừa lắm, có điều màu đỏ làm nổi bật nhan sắc tăng thêm môi hồng răng trắng của bánh bao nhỏ, giống như một đứa nhỏ được ban phúc, đẹp vô cùng!

Trong khoảng thời gian này Đại Kiều vẫn luôn dùng hạt châu hòa tan với nước để rửa mặt, tắm rửa, làn da càng trở nên trắng nõn mịn màng, chỉ là bình thường mọi người nhìn mãi thành quen nên không có nhận ra.

Lúc này khi mặc đồ mới, ngay lập tức bà mới phát hiện không biết tự khi nào mà cục bánh bao nhỏ này trở nên xinh đẹp như vậy!

Đại Kiều lo lắng kéo kéo góc áo, nghiêng đầu hỏi bà cô: “Bà nội, con, có đẹp, không?”

Nói xong cô còn cố tình xoay tròn một vòng, bộ dạng đỏm dáng đó thành công chọc cười bà nội cô.

Kiều Tú Chi gật đầu, khẳng định nói: “Đẹp, trông thật giống bức tranh đứa bé được ban phước ngày tết, vừa đẹp vừa có phúc khí!”

Đôi mắt Đại Kiều càng sáng hơn, hai má vì thẹn thùng và vui sướng mà đỏ bừng, giống như quả táo hồng, thật quá đáng yêu.

Cô xoay xoay thân nhỏ của mình, ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Bà nội, con, muốn, đi ra ngoài, dạo một vòng.”



Kiều Tú Chi suýt chút nữa phụt cười, bà không ngờ cục bánh bao nho nhỏ cũng có lòng muốn đi khoe như thế!

Bà cố nén cười gật đầu: “Vậy thì đi thôi, có điều đừng đi đến nhà họ Phương bên kia, đã biết vì sao chưa?”

Đại Kiều gật gật đầu: “Biết rồi ạ!”

Đại Kiều ăn mặc áo bông mới đi ra ngoài, người trong thôn gặp cô không khỏi giật mình, tiểu nói lắp Đại Kiều này từ khi nào trở nên xinh đẹp như vậy?

Ở trong ấn tượng của mọi người, Đại Kiều vẫn luôn là hình ảnh xám xịt, thấp bé, làn da vàng như nến, luôn mặc những bộ quần áo cũ không vừa người, thật sự nhìn không nổi.

Nhưng mà bây giờ cô mặt một bộ áo bông mới đỏ rực, làn da trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt đen nhánh giống như hai viên nho đen, dưới lớp áo bông đỏ làm nổi bật đôi môi hồng răng trắng, rất xinh đẹp.

Mọi người tò mò hỏi cô: “Đại Kiều, quần áo mới ở đâu thế?”

Đại Kiều nhe ra hàm răng nhỏ, cười ngọt ngào: “Bà nội, may cho cháu.”

Sau khi nói lời này xong, khuôn ngực nhỏ của cô ngưỡng cao, dáng vẻ vô cùng tự hào.

Đâu đó đang nói cho mọi người rằng, mình cũng được mặc đồ mới, mình cũng có người yêu thương!

Mọi người nhìn bộ dạng này của cô, đều không nhịn được cười, lại ồn ào bàn tán Kiều Tú Chi thực sự quan tâm đến đứa cháu Đại Kiều này, còn may quần áo mới cho, thật sự rất hao tâm!

Sau khi đi dạo ở trong thôn thêm vòng nửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Kiều vô vòng hài lòng đang lúc cong cong miệng nhỏ chuẩn bị đi về thì lại nhìn thấy một người đang đi về hướng cô.

Người này không phải ai khác, chính là ——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play