Khuôn mặt Phương Tiểu Quyên bị đánh vạt ra, vốn dĩ khuôn mặt đã đỏ lên lại còn thũng vào, nhìn qua càng thêm vô cùng thê thảm.
Nhưng mà bà Phương mặc kệ con gái chết sống thế nào, lôi tóc muốn kéo bà ta đến quỳ xuống trước mặt Kiều Tú Chi.
Phương Tiểu Quyên tức giận đến cả người run rẩy, thét to: "Mẹ mau buông tay, mẹ đang muốn bức tử con hay sao?"
"Mày là thứ tai họa. Nếu như mẹ chồng không chịu tha thứ cho mày thì mày tự mình tìm một bức tường đâm đầu vào mà chết đi, đỡ phải quay đầu làm xấu danh tiếng của nhà họ Phương chúng ta."
Bà Phương nhìn thấy con gái đến lúc này còn "chết cũng không hối cải", cũng hận đến đòi mạng, đưa tay mạnh mẽ bấm một cái trên eo con gái.
"A a buông tay. . . Đau chết con rồi. . ." Phương Tiểu Quyên đau đến rít gào liên tục, trong lòng cũng hận mẹ của mình
Kiều Tú Chi khoanh tay, lạnh lùng nhìn mẹ con hai người cắn xé lẫn nhau, không hề có ý tiến lên khuyên can chút nào.
Thôn dân ở bên ngoài nhìn thấy đã vô cùng sốt ruột.
Hai người này ngu xuẩn, bạo lực gia đình để làm gì chứ, đi tới xé Kiều Tú Chi mới đúng.
Có điều có mấy người suy nghĩ vô cùng rõ ràng, hai mẹ con cắn xé lẫn nhau nhiều lắm là bị thương ngoài da mấy chỗ, nhưng nếu như trêu chọc đến Kiều Tú Chi, phỏng chừng chỉ cần một quyền liền có thể đưa hai người đi gặp tổ tông.
Da đầu của Phương Tiểu Quyên gần như cũng bị kéo xuống, không thể nhịn được nữa, đột nhiên dùng sức đẩy mẹ mình ra.
Lưng bà Phương mạnh mẽ va vào góc bàn phía sau, "Gào" một tiếng bắt đầu khóc tang: "Ông trời ơi, số mệnh của tôi thật là khổ, sinh ra một đứa con tai họa như thế, một lòng một dạ vì muốn tốt cho nó, nó không cảm kích cũng thôi đi, ngược lại còn đánh mẹ ruột của mình, tôi không sống nổi nữa. . ."
Mọi người: ". . ."
Vẫn là mùi vị quen thuộc, phương pháp phối chế quen thuộc.
Thật không hổ là hai mẹ con ruột.
Kiều Tú Chi xem kịch xong, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với hai người ngu xuẩn này, quát lạnh: "Được rồi, tất cả im miệng cho tôi."
Bà Phương thật giống như gà mẹ bị bóp cổ, miệng mở to, cũng không dám phát ra một âm thanh nào.
Kiều Tú Chi: "Cùng là người của thôn Thất Lý, cho dù mọi người không biết tính cách của Kiều Tú Chi tôi đi nữa thì cũng có thể có nghe thấy, Kiều Tú Chi tôi xưa nay lời đã nói ra sẽ không thay đổi, cho nên ngày hôm nay cho dù cả nhà các người chết ở trước mặt tôi, Phương Tiểu Quyên cũng nhất định phải ly hôn với thằng hai."
Bà Phương: ". . ." Nhà các người mới chết hết.
Phương Tiểu Quyên: ". . ." Rất muốn xé nát khuôn mặt của lão yêu bà này.
Dựa vào cái gì mà bà nói ly thì phải ly, cho dù phải ly hôn thì cũng là Phương Tiểu Quyên không cần một người bại liệt như Kiều Chấn Quân.
Thật ra khoảng thời gian này sau khi nghe Tiểu Kiều không ngừng thổi gió bên tai, trong lòng Phương Tiểu Quyên đã có ý nghĩ ly hôn, đồng thời lén lút lén lút gặp mặt Vương Hâm Sinh nhiều lần.
Vương Hâm Sinh vì muốn ôm mỹ nhân về nhà nên cũng bỏ ra vốn lớn, cái gì mà kem bảo vệ da, bột lúa mì, bột rễ sắn, những thứ này người bình thường có tiền cũng không lấy được, anh ta cứ như là không cần tiền mà đưa đến cho nhà họ Phương.
Chỉ là Phương Tiểu Quyên vẫn không thể quyết định được.
Một là bà ta lo lắng sẽ bị người ta mắng, lúc này Kiều Chấn Quân mới vừa bại liệt một tháng, bà ta liền không thể chờ đợi được nữa ly hôn tái giá, một khi chuyện này bị người khác biết, bà ta nhất định sẽ bị mọi người phun nước bọt cho chết đuối.
Một nguyên nhân khác thì xuất hiện ở trên người Vương Hâm Sinh.
Tuy rằng Vương Hâm Sinh trưởng thành không xấu, nhưng so ra với Kiều Chấn Quân thì rất không đáng chú ý, điều làm cho người ta không chịu được chính là anh ta không vệ sinh, mỗi lần nhìn thấy anh ta nhếch một cái răng vàng cười với mình thì bà ta ngay cả cơm ăn từ đêm qua cũng muốn phun ra.
Trước đây bà ta luôn cảm thấy Kiều Chấn Quân nơi này không tốt nơi đó không được, nhưng hiện tại khi so sánh với Vương Hâm Sinh mới biết Kiều Chấn Quân có bao nhiêu hiếm thấy.
Chỉ là cho dù tốt cũng đã qua rồi, bây giờ Kiều Chấn Quân co quắp, không chỉ không thể kiếm tiền nuôi gia đình, khắp mọi mặt trong sinh hoạt cũng cần người chăm sóc, còn có phương diện vợ chồng kia khẳng định cũng không có cách nào thỏa mãn bà ta, cho nên bà ta mới không nhẫn tâm từ chối Vương Hâm Sinh.
Vốn là bà ta định kéo dài thời gian, chiếm chỗ tốt cả hai bên, cho đến khi không thể nào kéo nữa thì tính tiếp, chỉ là vạn vạn không nghĩ tới Kiều Chấn Quân lại đưa ra yêu cầu ly hôn trước bà ta một bước.
Bà ta càng nghĩ càng hận, hất cằm lên nói: "Tôi không ly hôn, dựa vào cái gì mà mẹ nói ly hôn thì phải ly hôn."
"Không sai, chúng ta không ly hôn." Phương Phú Quý được vợ đỡ ra ngoài, sưng mặt sưng mũi, vô cùng không đành lòng nhìn thẳng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT