Tôi tốn bao nhiêu thời gian chuẩn bị cho đội Quidditch như vậy, kết quả lại bị hủy ngay trước giờ thi. Thực ra cũng không quá khó hiểu, trước đó xảy ra nhiều chuyện như thế, hạn chế hoạt động như vậy là hợp lý. Chỉ có điều đến sân tập cũng không được mượn, thành ra công sức tập luyện mấy tuần nay đổ sông đổ bể hết.

Tôi không dồn quá nhiều tâm tư vào nó. Mà dùng thời gian rảnh để dò tìm thông tin, tạo thành thói quen mỗi buổi sáng đều phải mở báo ra xem. Draco cũng như thế, hồn phách cậu ta như trên mây, đến trách nhiệm cũng không thèm thực thi. Lâu lâu lại còn đi lại trên cái hành lang tỏa mùi từ năm trước, tôi lén xem sách vở của cậu ta còn có vài thứ liên quan tới giết người.

Tôi thừa biết cậu ta đang làm gì đó liên quan tới Voldermort. Thực tế cả Slytherin đều vậy. Lý do tôi vẫn an toàn mà ở đây, đó là trong mắt những người đó tôi là một người trung lập. Ngoại trừ có hơi thân thiết với cụ Dumbledore một chút, tôi cũng chỉ là một đứa đơn thuần, muốn một cuộc sống yên bình mà thôi. Bố mẹ tôi dù xung đột với Voldermort, nhưng họ mất sớm từ lúc tôi chưa biết gì, trước đó còn cách ly với pháp thuật, thành viên trong nhà cũng không có quan niệm cha con như nhau. Chuyện Quân Đoàn và Hội Thiên Nhãn cũng chỉ có tôi, cụ và giáo sư Snape biết, chẳng qua mấy nay tôi lo hơi quá.

Vụ việc cái dây chuyền cũng phát hiện có Draco ở gần, nhưng xung quanh đó không chỉ có cậu ta. Tôi không nghĩ linh cảm của mình đúng, cũng không dám khẳng định cậu ta vô can. Lucius Malfoy đã vào tù, tất nhiên khả năng cao cậu ta sẽ nối nghiệp cha mình làm tử thần thực tử. Nhưng ở độ tuổi này chẳng phải có hơi trẻ sao ?

Trẻ là so với đám người kia thôi. Thời buổi này ngày càng nhiều người bị cuốn vào thứ đan xen trắng xám không rõ này, từ người lớn để trẻ con, không chừa một ai. Cái Voldermort cần âu cũng chỉ là sự tôn sùng mà thôi.

Vậy mà tháng mười hai cũng đến. Giáo sư Slughorn có mời tôi và Blaise đến dự tiệc của ông, cả hai đều biết dịp này không nên từ chối. Còn được mời thêm người, thế nên tôi không nghĩ nhiều, bảo Theodore chuẩn bị phục trang. Nghĩ từ đầu năm đến giờ không có phút xả hơi, tôi nghĩ cũng nên giải tỏa một chút.

Tôi phối bừa một bộ trang phục kiểu trung tính để dự tiệc- thành quả của việc giấy mời ghi tắm giờ tối bắt đầu mà bảy rưỡi mới thèm chuẩn bị, cũng là vì tôi cảm thấy không có gì đáng để thể hiện. Chính là mượn áo vest của Theodore, rồi tùy hứng vắt một cái thắt lưng bản rộng, trông cũng ra dáng đi quẩy. Theodore thay đồ trong phòng tắm, còn tôi ở trong tủ đồ. Cuối cùng cả hai chí lớn gặp nhau, cũng là kiểu thời trang tùy hứng. Thậm chí tôi chỉ thèm bôi tí son trước khi ra ngoài, chẳng thèm sửa soạn cầu kỳ. Sau đó ra ngoài thì thấy Blaise khoác tay một cậu trai trên một năm, điện nước đầy đủ, cả hai lên đồ như chuẩn bị đi dự Met Gala. Cậu ấy mặc đồ gì cũng thuộc quyền mình, nhưng ờm...trông nó hơi hầm hố so với một buổi tiệc câu lạc bộ.

Chúng tôi đến bữa tiệc trên một con đường tối thắp đèn lồng không liền mạch. Khi tới nơi, chũng tôi ở trong một căn phòng như bao bọc trong một túp lều quá cỡ, cũng có nhiều khách khứa ngoài học sinh, lúc nhúc những sinh vật huyền bí bé nhỏ và xập xình tiếng nhạc từ dàn mandolin.

Trước đó có một bữa tối. Slughorn mời một tác giả tên Worple đến,chắc chắn là trò cũ của ông. Ông ta tỏ ra rất hứng thú với tiểu sử của Harry, cũng thỉnh cầu được viết một cuốn sách kiểu như vậy, lại còn đem theo một ma  cà rồng tên Sanguini.

Thực ra tên đó có khác so với ma cà rồng trong văn hóa đại chúng một chút, tuy cũng trắng bợt, vuốt nhọn, mắt vàng, nhưng nhút nhát, và cũng không có nhiều năng lực đặc biệt. Hắn chỉ đơn thuần là uống máu thay cơm, sống lâu hơn một chút và nhạy cảm với ánh sáng, cũng chẳng đến nỗi trời nắng là cháy thành tro. Nếu không phải do xứ Anh này là nơi sinh ra một tên ma cà rồng mang năng lực ảo ma Canada tên Đĩo cùng vô vàn ấn phẩm khác, tôi cũng sẽ thấy chúng bình thường, chẳng đáng để ý.

Sau đó thì có giáo sư Trelawney. Bà ấy vẫn được dạy môn Tiên Tri, chỉ có điều bây giờ có hai giáo viên cùng nhau dạy môn đó, chính là giáo sư và Firenze. Sau vài tháng làm việc, anh ta cũng có kha khá người yêu thích bởi vẻ ngoài ưa nhìn. Kế đến là giáo sư Snape-tôi cũng khá bất ngờ khi ông ấy nhận lời mời.

Cuộc trò chuyện râm ran giữa thầy trò, bạn bè và người yêu vẫn tiếp diễn đến khi giám thị Filch đi vào. Tôi có một suy nghĩ thoáng qua rằng bữa tiệc này có lẽ sẽ kết thúc sớm, hóa ra không phải là vấn đề giờ giấc, mà là về Draco.

Giờ đã quá giờ giới nghiêm, chuyện cậu ta bị bắt lại cũng không khó nghĩ ra. Nhưng vì sao lại lén lút đi đến đây chứ ?

À phải, bởi vì cậu ta muốn tham gia. Tôi không nghĩ cậu ta có hứng thú với câu lạc bộ này như thế, nếu vậy thì có thể mời cậu ta đi chung.

Dù có giáo sư Slughorn niềm nở thu nhận, nhưng giáo sư Snape không vui vẻ gì kéo Draco ra nói chuyện riêng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play