Tôi mở mắt, sáng trưng. Cơn đau chỉ còn hơi âm ỉ. Chắc là bệnh thất hoặc chỗ quần què nào đấy, vì cái bàn tay kinh khủng của tôi hôm qua 50/50 là chết vì mất máu, 50/50 là được ai đó bếch về. Cái tay phải be bét của tôi giờ chỉ còn dòng chữ nổi hằn đỏ, nhưng tay phải tôi trông tồi tệ hơn: in bốn vết sẹo hình trăng khuyết rõ ràng là dấu tích của móng tay tôi để lại, còn dọc cánh tay thì cái thẹo như cành cây đỏ tấy hơn bao giờ hết.

"Dậy rồi à ?"

Cái giọng bố láo này, chắc chắn là Theodore. Sai tôi ra nhảy hồ. Không sai thì thôi-tôi đã thấy quả đầu nhạt nhạt đang ngồi bên bàn tôi.

"Ừ"

"Tôi mà không đi tìm cậu sớm hơn ấy, thì cứ chuẩn bị tinh thần đi gặp Merlin đi"Cậu ta nói "Lúc đó cậu chỉ có thể được diễn tả bằng hai từ kinh khủng. Ngang với hôm đó, tôi không ngờ mụ Umbridge lại ra tay đến mức đó."

"Lỗi của tôi, do tôi không cần thận. Để cậu lu bu vì tôi thế này thì ngại quá"

"Không phải lỗi của cậu. Với tôi, dù cho có xảy ra chuyện gì thì cũng không phải lỗi của cậu"

"Tôi lại nghĩ khác"Tôi trở mình "Nếu tôi không xuất hiện, mọi thứ sẽ khác. Nếu tôi không nắm lấy bàn tay đưa ra của giáo sư Snape, tôi sẽ mãi là một muggle bình thường, sống..."

Hả ?

Theodore

Cậu

Ta

Đè

Tôi

T-t- tôi....sập nguồn rồi. Các con sen ơi mau cứu trẫm... Còn 5 cm nữa thôi...là môi chạm môi...Tôi phải làm gì đó : gạt giò đè lại cậu ta-tôi làm ngay. Mất không quá nửa giây, tôi thử làm một việc quái dị trong thoáng chốc. Cái nóng rạo rực như lửa liếm. Giống cái lúc tôi đang đau đớn trong lời nguyền tra tấn, cơn đau trở thành cảm giác nóng rợn người, cái lần không thể quên, dù trong thoáng chốc nhưng lưu lại cả đời. Sợ !

Có lẽ là vì tôi không hay chạm vào người khác ; hoặc cậu ta làm việc đó quá đột ngột. Thói quen-tôi tự nhủ.

"Chỉ có tôi được đè thôi nhé bạn trẻ ạ, nhà là phải có nóc !"Tôi thở hồng hộc "Tôi chiều cậu quá nên cậu hư phải không ?"

"Tôi không cho phép cậu nghĩ thế, nhé ?"Cậu ta lại giở cái bản mặt bất cần đời. "Yêu đời lên, chúng ta còn cả một thành phố để đ..."

Tiếng cửa két két kêu như mấy cái phim kinh dị rẻ tiền, ánh sáng xanh từ bên ngoài lọt vào.

"...Shafiq, vì chú để cửa nên..." Montague đi vào rất tự nhiên. Anh ta thấy hết cái cảnh mờ ám : tôi đang ngồi lên người Theodore-một tiếng huýt sáo phụ đạo xoáy vào tai hai đứa, ăn cám rồi.

Chúng tôi vớ vội đũa phép rượt Montague. Người thanh niên xấu số đã được giải quyết bằng hai cái bùa Obliviate liên tiếp-đảm bảo có chết cũng không nhớ được.

oOo

Trảng cỏ xanh trải dài làm tôi hơi tởn. Dù đã bị bao nhiêu mưa hạ cuốn trôi sạch sẽ hay được cắt tỉa công phu đến từng ngọn, tôi luôn nghĩ đến rằng có thể chỗ này hoặc chỗ nào đó có dây ít máu của bản thân, của ai đó, của Fleur, hoặc Viktor. Giờ họ có ổn không ? Tôi chỉ biết là Fleur vẫn ở lại Anh sau mấy tháng kinh khủng đó, nhưng có thể chút niềm kiêu hãnh của một người bất bại khiến cho Krum kín tiếng dần. Hoặc là anh ta vẫn ổn cả, nhưng tính tình lão Karkaroff cũng không để anh ta yên. Ngay đầu kia sân, tôi dễ nhìn ra cái dáng người nhỏ thó với cái đầu tổ quạ và kính đít chai-Harry. Cậu ta trông lom khom chẳng giống cái danh kẻ được chọn, rồi nhìn qua tôi, đội Gryffindor cũng nhìn theo, lạnh tanh. Nhưng tôi nhìn trong mắt cậu ta vẫn còn gì sáng sáng. Không đổi từ lúc tôi gặp Harry lần đầu tiên.

Theodore trùm khăn ngồi trên khán đài với Pansy. Tôi bắt đầu thấy cậu ta giống mẹ tôi hơn là bạn tôi. Tuy nhiên, tôi sẽ tính sổ cậu ta sau.

Crabble và Goyle người nhiều mỡ, như hai cái cột đình quanh Draco. Blaise cứ năm giây vuốt tóc một lần. Atsushi Takagi hay dùng từ tế nhị, thường xuyên bị người khác gọi nhầm tên. Michael Robinson mơ mơ màng màng. Ứng tuyển cho hai vị trí tấn thủ có nhiểu, nhưng không có nữ. Phần là vì việc nặng, phần là vì không có kinh nghiệm. Vì thế cả đội cũ chăm tôi ra trò.Nhưng giờ tôi không còn là đứa em gái của đội nữa, mà là đội trưởng. Mỗi lần nghĩ đến một bước hụt của bản thân, tôi lại rợn cả người. Có lẽ cái cảm giác ban đầu của cha tôi cũng thế, cũng cái sợ hãi khi phải lèo lái người khác trong khi bản thân còn chẳng tin nổi vào chính mình. Mấy quả bóng Bludger bằng cao su giờ đang bị Bletchley mang đi chơi trò bida với Pucey. Khiếp, mấy ổng đào đâu ra cái gậy to thế nhỉ.

Miles Bletchley vẫn giữ phong độ rất tốt, còn Adrian Pucey sẽ thay thế vị trí Truy Thủ của Flint. Montague và Draco vẫn ổn. Chỉ còn vị trí Tấn Thủ không biết dành cho ai. Tôi nghĩ Crabble và Goyle có thể được việc ở khoản phối hợp-nhưng cha mẹ ơi, tôi nghĩ họ mà bay cao cao một tí là cái chổi gãy đôi chứ chẳng đùa. Blaise thì lại quá chăm lo thể hiện. Takagi nhiệt tình nhưng đang chơi dở thì bị đau khớp tới mức suýt thành máy cày chạy bằng cơm. Robinson hay đánh lộn bóng vào Bletchley, dừa.

Cuối cùng, tôi vẫn chọn Crabble và Goyle, họ đánh bóng cũng tốt. Về vấn đề cân nặng, tôi sẽ bàn bạc sau.

Umbridge rõ ràng chỉ là muốn sự phục tùng nhất thời của tôi để thỏa mãn ước muốn được đứng trên tất cả. Bằng chứng là bà ta đã không hề tiếp diễn việc cấm túc kinh khủng kia nữa. Hầu hết học sinh cùng năm trong nhà đều biết chuyện này, nhưng họ thừa biết, một lời nói của bà ta với lão bộ trưởng; một dòng chữ bâng quơ của đám nhà báo bù nhìn trong tờ Tiên Tri cũng có thể đánh sập cả tương lai của một gia đình, bắt đầu từ đứa con "phá gia chi tử" đã làm phật lòng Umbridge. Với sự am hiểu về Hắc Thuật, đám năm người chúng tôi nhanh chóng mò ra được hình thức tra tấn của mụ: cây bút lông ngỗng hút máu. Không rõ là thứ vật phẩm này có được cấp phép hay không, nhưng chúng tôi luôn chắc chắn rằng nếu có đầy đủ chứng cớ thì bà ta sẽ ăn trọn một vé vào Azkaban ăn nằm với giám ngục, miễn là có bộ trưởng nào đó không bị bà ta mê hoặc với những quyền lực viển vông ký vào tờ nghị quyết và chấm dứt tất cả. Trên thực tế, đối với tôi mà nói, Umbridge chỉ là gò đá nhỏ trên đường, tưởng vô hại nhưng nếu không để ý thì sẽ là cửa tử. Tuy rằng có Quân Đoàn XIII, nhưng nếu bị mụ làm cho thành thân bại danh liệt ngay từ đầu thì mọi chuyện sẽ thành công cốc. Từ rất lâu, chiến tranh phù thủy luôn luôn xảy ra trên hai mặt trận là chính trị và quân sự. Nếu không có được sự tin tưởng của các phù thủy khác, Gellert Grindelwald không thể bành trướng khắp Châu Âu; và Voldemort thiếu đi uy tín cũng chẳng làm nên trò trống gì. Tốt hơn hết là im lặng. Nếu bà ta lạm quyền, làm gì đó kinh khủng hơn, cứ lật kèo. Quân tử mười năm trả thù chưa muộn.

[...]

"Chào ngài, Grindelwald" Tôi ngồi xuống trước song sắt. "Xin lỗi vì đường đột đến đây, tôi chỉ muốn nói chuyện với người tiền nhiệm của mình một chút"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play