*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vậy là, nửa chai Phúc Lạc Dược đã thuộc về Theodore. Tôi tôn trọng cố gắng của hắn, không có ý định xin dùng ké, nhưng cuối cùng hắn lại bảo có thể dùng thuốc, miễn là đừng dùng hết.

Đợi thi cuối kỳ mà dùng thì không biết tác dụng như thế nào nhỉ ?

Ha, tôi cũng không có mong rằng cây bút lông hay giấy thi vùa tôi bị lỗi hay gì đó đâu. Bởi vì sau này sẽ có những chuyện đáng để dùng thuốc hơn. Thậm chí nếu có nó thì không phải chỉ cần ngồi không chuyện cũng tới, mà còn phải tự thân cố gắng hơn nhiều.

Trong những buổi học độc dược tiếp theo, Harry liên tục tỏ ra tài giỏi đến đáng ngờ khi liên tục cho ra những liều thuốc chất lượng nhất (thậm chí tôi để ý cậu ta còn cố tình thay đổi công thức cơ). Cứ cho là cậu ta may mắn đi, nhưng không thể đến liều thứ hai được. Mà cậu ta chắc chẳng tâm huyết đến mức thử nghiệm nhiều lần rồi tinh chỉnh công thức đâu. Vậy có thể cho rằng mấu chốt nằm ở đâu đó trong cuốn sách của cậu ta.

Phải, vì thâm thù đại hận với môn học này, cậu ta không dễ gì mới leo lên được điểm gần chấp nhận được, thậm chí còn không đủ điểm học tiếp. Bảo là tu luyện trong hè lại càng không, vì tôi biết gia cảnh của cậu ta...sống trong gia đình toàn muggle kỳ thị phù thủy, đến cái bùa soi sáng hạng xoàng cũng phải lén lút thực hiện.

Vậy thì hôm nào thử thó cuốn sách đi thì sao ?

Thế thì có hơi tội. Cứ để thằng bé tận hưởng cảm giác chiến thắng đó vài tháng tới vậy, vì suốt mấy năm qua Harry học độc dược không hề dễ dàng, lấy đi bí thuật của thằng bé, chẳng khác gì tước đi chút vui vẻ, chút thỏa mãn đầu tiên khi học độc dược đó ?

Và rồi cuối tuần đầu tiên đến trước mặt với phần quả nhỏ là một tiết học với cụ Dumbledore. Sở dĩ tôi có mong đợi với tiết học này là vì, tôi thừa biết 'tiết học' căn bản chỉ là một danh xưng thôi, vì qua mấy ngày suy nghĩ, tôi biết được rằng sẽ có thứ gì đó nằm ngoài phạm trù các môn học đến với tôi-và Harry, khi tôi thấy cậu ta ở đầu cầu thang dẫn từ con thú đá đến cửa phòng hiệu trưởng.

Và như mong đợi của tôi, đón chờ hai đứa từ giờ đến khi hết năm là những bí mật đen tối nhất của giới phù thủy. Mấy chuyện này tôi rất thích, thậm chí có thêm thuyết âm mưu thì càng hay. Bởi vì tôi thích nhìn một thế giới với mặt trong thối tha đến mức nào, mà không bị vẻ ngoài hào nhoáng của nó làm mờ mắt. Hoặc đơn giản là tìm về cội nguồn của thứ gì đó, mà việc tường tận nó có thể giúp tôi nắm rõ ưu nhược và thế trận của mình.

Đối tượng của hôm nay là chậu tưởng ký. Ký ức cần soi tỏ là của ông Odgen, một viên chức cũ của Bộ.

Với người thường, có lẽ chẳng có gì hữu ích khi nhìn vào ký ức của một người tưởng chừng vô danh. Và tôi cũng nghĩ vậy.

Cụ Dumbledore chật vật mở nút chai với một bên tay đen sạm lại, không cử động được, và dùng bên tay còn lại dốc chất lỏng như thủy ngân vào cái chậu nằm ngay kia.

"Hai đứa vào trước đi" Cụ chỉ "Ta theo sau"

Tôi quan sát Harry thuần thục úp mặt vào chậu một lúc. Tiết diện chậu khá lớn, đủ cho ba bốn người chúc đầu vào cùng rửa mặt. Mà  ngâm lâu như vậy, nhìn bộ dáng bình tĩnh của cậu ta thì xem ra cũng không bị ngạt thở đâu nhỉ ?

Hít sâu một đợt, tối cúi đầu xuống, nước mát lạnh như châm vào da.

Hai chân tôi dường như dược nhấc bổng khỏi sàn nhà, lơ lửng cuốn theo dòng ký ức vào một nơi lạ lẫm. Cụ Dumbledore cũng đã theo sau.

Chúng tôi đang ở một con đường làng giáp với những cây cao lộn xộn nhamnhở dưới bầu trời xanh mướt. Cách chúng tôi chừng ba mét là một người đàn ông thấp, mập, đeo cặp kính dày cui làm cho mắt ông ta bé tí như cái nốt ruồi.

Trong bộ đồ hết sức là...dị, bao gồm một bộ tắm biển liền thân  và khoác dày bên ngoài, ông ta gióng mắt đọc tấm biển chỉ dẫn nhô lên khỏi bụi cây, rồi nhanh nhanh chóng chóng đi về con đường nhỏ hơn dẫn đến Hangleton Nhỏ.

Băng qua nhiều bụi cây, ba thầy trò đến được một ngôi làng nhỏ, có nhà cửa thưa thớt, một cái nhà thờ và nghĩa trang hoang vắng. Xuống càng sâu, qua các cung đường khúc khuỷu rắc sỏi, Odgen cẩn trọng vừa rút đũa phép vừa đi, cho tới khi tất cả đều phát hiện ra một căn nhà ẩn trong những thân cây lộn xộn. Tầm ma mọc đầy xung quanh, kính cửa sổ thì bám bụi dày. Dường như ngôi nhà này đã bỏ hoang từ lâu. Nhưng căn cứ vào tay nắm cửa còn khá mới và bậc thềm dính bùn còn ướt sũng, cùng con rắn còn căng đét ghim thành chữ S trên cửa, có lẽ có một tên mọi rợ nào đó sống ở đây thật.

Đúng như tôi đoán, cửa sổ mở lách cách, một làn khói mỏng thoát ra. Có lẽ ai đó đang nấu nướng hoặc hút thuốc.

"Ông không được tiếp đón"

Từ bóng cây nào đó, một người trông rõ bẩn thỉu nhảy xuống làm Odgen phát sợ.

oOo

Share cho mng cái vía 9.3 hóa của tui ehe

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play