Vũ Linh chợt ý thức được thời gian mình đứng trước Hồng Hoa Lâu khá dài, thế nên mọi người đi đường đều dùng ánh mắt quái dị xem mình.

Ngay cả các nữ nhân đứng trước cửa Hồng Hoa Lâu đón khách đều thầm nghị luận, dùng ánh mắt như đang nhìn một tên biến thái mà nhìn xem Vũ Linh, vì lỗ tai linh mẫn nên Vũ Linh nghe được vài điều.

"Tên khất cái đó tính làm gì thế, hắn cứ ngây ra nhìn chằm chằm chúng ta, thật chán ghét"

"Mau kêu người đuổi tên đó đi đi, không thì sẽ lây dính ô oế--"

"Đáng sợ quá, trên tay hắn còn cầm kiếm nữa kìa. Hắn muốn làm gì a~"

Vũ Linh triệt để đen mặt, dù bản thân mặc trên người trang phục rách nát, nhưng đó là do chiến đấu mà tạo thành, mắt mù mới đem nàng so với khất cái, có thấy tên khất cái nào cầm thanh kiếm tốt thế này chưa hả? Hơn nữa, nàng là nữ nhân, ách, chỉ là chưa đến thời điểm phát triển.

Vũ Linh liếc mắt xem một loạt các nữ nhân ăn mặc mỏng manh, trước ngực lại ba đào mãnh liệt, Vũ Linh nhụt trí, thầm phẫn hận ông trời bất công, kiếp trước kiếp này bản thân đều là đồng bằng hoang vu biển cả mênh mông, dù cho có biến lớn cũng chẳng thấy tốt hơn được bao nhiêu, chả trách ai nhìn vào cũng bị hoài nghi giới tinh, oan nghiệt a!!!!

Hung hăng trừng mắt các nữ nhân to son đánh phấn đầy mặt dày như tường thành kia, nghĩ có ngực to thì hay lắm sao, Vũ Linh hậm hực nhanh chóng quay người rời đi để khỏi xem nhiều mất công càng thêm tức ngực, rất bất lợi cho sự phát triển sau này.

Hơn nữa Vũ Linh cũng thấy, xung quanh dần có mấy tên hộ vệ đang tụ tập lại đến ý muốn xua đuổi mình, bọn họ tay cầm vũ khí trông rất hung hăng nhưng chưa có mở lời xua đuổi, mà nhìn Vũ Linh như nhìn con mồi, nhất là tên đại hán cao to mặt đầy râu, trên má còn có vết sẹo to kia, ánh mắt cứ trừng to nhìn Vũ Linh..trên tay cầm kiếm, khiến Vũ Linh cảm thấy khó chịu.

Vũ Linh thầm liếc mắt nhìn quanh thì thấy mọi người nơi đây đều là phàm nhân, linh khí tại đây mỏng manh đến gần như không tồn tại, so với Hà Thụ Thôn của Nhị Nha ở trước kia thấp hơn mười lần.

Lâu dài quen với nơi có linh khí dày đặt tẩm bổ, giờ đi đến một nơi cạn kiệt linh khí thế này khiến Vũ Linh nhất thời chưa thích ứng, cơ thể cũng cảm thấy nặng nề khó chịu, tựa như người quen sống ờ khu vực đồng bằng chợt đến nơi núi cao nên cảm thấy mệt mỏi không tinh thần..

Lòng thầm có suy đoán linh khí mỏng manh như vậy, chỉ có thể là Phàm Giới, Vũ Linh rầu rĩ vò rối tung mái tóc dài vốn đã không chỉnh tề của mình, sau đó khẽ liếc mắt về sau, lại di chân quẹo vào một góc hẻm nhỏ, Vũ Linh dừng lại phiền muộn xem bản thân bị sáu tên đại hán vây quanh, không ai khác chính là mấy tên hộ vệ trước Hồng Hoa Lâu khi nãy, cả tên đại hán mặt sẹo cũng đến.

"Tên trộm tặc kia, dám lấy cắp thanh kiếm quý của ta, khôn hồn thì mau đưa ra thanh kiếm trên tay ra, bổn đại gia sẽ tha mạng chó cho ngươi, chỉ cần ngươi chặt đứt hai tay là được"-Đại hán mặt sẹo chỉ vào Vũ Linh, nghênh ngang quát to nói, các tiểu đệ sau lưng cũng gật đầu hùa theo.

Trộm tặc?!

Lại thêm một chậu cẩu huyết tát vào mặt, đầu năm nay cẩu huyết đặc biệt nhiều, đến đâu cũng thấy.

Nhưng gặp cướp thì thôi, lại còn gặp tên cướp đường hoàng lớn tiếng thế này, thật là hết biết nói gì cho phải.

"Ngươi nói thanh kiếm này là của ngươi?"

Vũ Linh vuốt ve thân kiếm sáng loáng, thở dài hỏi.

"Hừ, đúng vậy, thanh kiếm đó là vật của ta vừa bị lấy mất, tiểu tử ngươi tốt nhất nên thức thời đưa thanh kiếm đó cho ta. Nhanh lên, còn không mau trả lại?"

Tên dẫn đầu nghĩa khí lẫm liệt xác nhận.

Hắn là kẻ đứng đầu nhóm hộ vệ của Hồng Hoa Lâu, trên giang hồ cũng có tiếng tăm không nhỏ.

Hôm nay chợt nhìn thấy đứng trước Hồng Hoa Lâu là một tên khất cái bẩn thỉu, lúc đầu thấy tên khất cái này, hắn đã muốn đuổi đi để không phải làm chướng ngại cho việc làm ăn của Hồng Hoa Lâu.

Nhưng khi thấy thanh kiếm tên nhóc đó cầm trên tay, dù bị bùn đất che lấp nhưng trên thân kiếm hiện lên màu ám kim dưới ánh mặt trời, ánh mắt của hắn là cỡ nào độc ác, chỉ liếc mắt vừa nhìn là biết đây là một thanh kiếm tốt, phải nói là cực tốt, ngay cả thanh kiếm mà thành chủ quý trọng, dành gần nửa gia tài để mua lấy từ một thợ rèn kiếm trứ danh trên giang hồ, nhưng nếu đem so với thanh kiếm trước mắt thì thanh kiếm đó chỉ như đống sắt vụn.

Thế nên khi thấy tên nhóc đó đứng trước cửa Hồng Hoa Lâu cầm lấy thanh kiếm, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là tên khất cái này muốn dùng thanh kiếm mua chuộc hắn để đổi lấy một vị trí tại đây, chắc là tên nhóc đó biết lần trước hắn cầu kiếm từ thợ rèn kiếm kia không được, nên mới đến dâng kiếm cho một vị cao thủ như hắn, phải chỉ người tài hoa như hắn mới xứng với một thanh kiếm như thế.

Ai mà không biết hắn rất thích kiếm, hơn nữa không chỗ nào trong thành có mức lương bổng cao như ở đây, thời buổi loan lạc dịch bệnh hoành hành như hiện nay, muốn có công việc lương vừa cao lại có đã ngộ tốt như ở đây, thực sự là so lên trời còn khó.

Tuy nhiên, nếu tên nhóc đó dùng thanh kiếm kia đưa cho hắn, có lẽ hắn sẽ suy xét cho tên này vào làm việc, nghe rằng dưới trù phòng đang thiếu tên đốn củi lau nhà xí, vừa vặn có chỗ đưa người.

Ở hắn còn đang hứng khởi chờ đợi tên khất cái đó hai tay nâng thanh kiếm quý kia lên cho mình, thầm tưởng tượng bản thân cầm kiếm uy phong lẫm lẫm đại sát tứ phương, tưởng đến thành chủ tham lam ghen tỵ xem hắn, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy lâng lâng.

Nhưng hắn còn chưa kết thúc ảo tưởng của mình, thì tên khất cái kia dĩ nhiên lại quay đầu bỏ đi, hắn ngẩn ra liền mau chóng kéo theo thủ hạ đuổi theo tên khất cái không biết điều đó..

Tên khốn đó dám làm hắn bẻ mặt. Thật không thể tha thứ.

"Mau đưa thanh kiếm cho ta, tên khất cái bẩn thỉu"

Vũ Linh thấy thế liền bị chọc cười.

"Tài năng thay đổi trắng đen thế này, cũng thật phổ biến a. Ngay cả một tên đầu heo thế này cũng học được ba phần, ta thấy ngươi nên đi bãi nghệ diễn trò còn hơn là đi làm hộ vệ, thực uổng phí thiên phú"

"Tên khất cái khôn biết sống biết! Dám gọi bổn đại gia là đầu heo, thật là muốn chết, người đâu mau bắt lấy tên khất cái đó cho ta, hôm nay ta phải cho tên nhóc miệng còn hôi sữa này biết thế nào là địa ngục, khi chỉ là một con chuột hối thối mà cũng dám vuốt râu lão hổ."

Bị lời nói của Vũ Linh chọc tức, tên dẫn đầu tức giận tiến lên muốn tát Vũ Linh một bạt tai, với thân hình vạm vỡ của hắn, cái bạt tai này có thể khiến một tên khất cái miệng còn hôi sữa như Vũ Linh mất nửa cái mạng chứ không đùa.

Nhưng đáng tiếc, Vũ Linh nào phải một đứa trẻ bình thường, thân là người tu tiên dù chưa thoát khỏi phàm thai, tu luyện cũng chưa đến trúc cơ, nhưng cũng không thể xem thường.

Vũ Linh dễ dàng bắt giữ cánh tay đang hướng mặt của mình đánh tới, sau đó bẽ mạnh xuống phát ra một tiếng 'crack' chói tai, khiến tay của tên dẫn đầu bị gãy cong, dù chưa đến mức tàn phế nhưng cũng sẽ có tật về sau.

Nghe tiếng hét như giết heo của tên dẫn đầu, Vũ Linh chỉ cười lạnh, lại ở tên dẫn đầu chưa kịp phản ứng nhanh chóng vọt đến tiếp cận, sau đó quơ chân đạp một đá vào bụng khiến tên dẫn đầu bị đánh lùi về sau, và va vào đám tiểu đệ đang đứng.

"Mau bắt lại tên đó cho ta, phải bắt sống hắn, ta muốn hành hạ hắn đến chết"-Tên dẫn đầu dựa vào ba tên tiểu đệ đứng dậy, chỉ tay vào Vũ Linh rống to nói.

"V-Vâng, đại ca"

Vũ Linh tra kiếm vào vỏ, mặt bình thản tiếp đón tám tên cao to tráng hán dồn dập tiếp cận, đối phó với những người có chút nội lực cùng sức mạnh này, Vũ Linh cũng giải quyết vô cùng thoải mái, so với đấu yêu thú còn dễ dàng.

Chỉ bằng thuần vũ lực, không cần dùng đến kiếm, Vũ Linh vẫn có thể xử lý hơn mười tên đại hán mảnh công, một phần cũng nhờ thân thể nhỏ nhắn linh hoạt, tránh né cũng dễ dàng hơn nhiều, huống chi Vũ Linh thường rèn luyện thân thể thêm uống vào thối thể linh tửu của Hình Liệt Phong, nên Vũ Linh cũng rất da dầy thịt thô? Ở mấy người không có linh khí tẩm bổ thân thể lại không tu luyện thì có bị đánh vào cũng chẳng đau cho lắm.

Mười phút sau, ngỏ nhỏ truyền ra không ít tiếng kêu rên thảm thiết, người qua đường nghe được đều giật mình, nhưng không ai dám chạy vào dò xét, sợ dính phải tai họa lên đầu, nên chỉ làm ngơ bước nhanh đi qua.

Vũ Linh bẽ đốt ngón tay thư giãn, thở ra một hơi thoải mái nhìn 'xác chết' nằm lê lết khắp nơi, trong lòng kêu to sảng khoái, thời gian gần đây toàn bị ngược, giờ có cơ hội ngược lại người khác, thật là đã.

"H-hơ...đại nhân, đại nhân tha mạng, là tiểu nhân có mắt như m..ù..."-Một tên tiểu đệ run sợ quỳ gối cầu xin, mắt lại sáng rực nhìn ra sau lưng Vũ Linh.

Vũ Linh một tay chống má, một tay lại rút kiếm bên hông ra vung lên chém ngang mấy thùng gỗ gần đó, chỉ một nhát chém lại không chút do dự, mặt cắt bóng loáng như mài, khiến mấy tên tiểu đệ dù bị sợ vỡ mật vẫn không khỏi than một phen hảo kiếm.

"Ta có thể tha cho ngươi, nhưng đại ca ngươi không tha cho ta nha, khi nãy hắn còn muốn bắt ta rồi giết người đoạt kiếm của ta nữa đây"

Vừa dứt lời, Vũ Linh liền ném thanh kiếm ra sau, vừa vặn trúng ngay một tên định đánh lén, tên cố thu hút sự chú ý không nghĩ đến Vũ Linh lại phát hiện ý đồ đánh lén, tái mặt xem đồng bọn bị đánh phá dầu, mà thanh kiếm bọn họ ham muốn lại như một trọng trùy rơi xuống đất, khiến cho mặt đất nứt ra như mạng nhện.

"Không thể nào!"

Sửng sốt khó tin hiện lên trong mắt, ai mà tin được thanh kiếm mà cả một đứa trẻ chưa đến mười tuổi còn có thể cầm lấy quơ loạn, lại có sức nặng đến cả mặt đất đều nứt vỡ?

"Ôi da, xin lỗi, ta quên nói, thanh kiếm này nặng đến hai trăm tám mươi cân, người thường căn bản không thể cầm lên, các ngươi muốn cũng vô dụng, ah, yên tâm đi, tên đồng bạn của ngươi vẫn chưa chết, nhưng ta không chắc não của hắn có bị chấn thương hay không, ngươi biết đấy, ta còn nhỏ, tay vụn về"

Đám người:"..."Lừa quỷ! Họ chưa thấy một đứa nhỏ nào có thể cầm lên cả thanh kiếm nặng như thế!

Vũ Linh cũng rất bất đắc dĩ, năm xưa được Tử Dận cùng Mộ Thần Hy bắt rèn luyện, trên người mang ít nhất cũng hai trăm cân được chứ! Thử mỗi ngày đều mang cả đống vật nặng trên người leo núi mỗi ngày xem, đừng nói hai trăm cân, cả năm trăm cân Vũ Linh còn cầm trụ.

Chưa kể gặp được Dung Bách, Vũ Linh ăn mệt còn nhiều hơn khi còn trên núi, thanh kiếm này có khi bị Dung Bách chê quá nhẹ nên ném cho Vũ Linh, cây búa mà Dung Bách dùng ít nhất là nặng gấp hai mươi lần thanh kiếm này a, xem một búa đập choáng cả giao long là hiểu.

Thế mới nói, lên nhầm tặc thuyền không thể nào quay đầu, không nói đến hình dáng bán nam bán nữ ai nhìn liền hiểu lầm này, chỉ nói đến ước mơ nhỏ bé là Vũ Linh muốn trở thành thục nữ còn khó thực hiện hơn là sao hỏa đụng địa cầu.

"Giờ thì các ngươi còn muốn nói đây là thanh kiếm của các ngươi?"

"Không, là chúng tôi có mắt như mù xem nhầm ngài, ngại đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân đi, có gì thì ngài chứ trách tội lên đầu Kiền Khôn, là hắn hạ lệnh muốn chúng tiểu nhân bắt ngài, bình thường hắn làm không ít việc xấu lừa gạt không biết bao nhiêu cô nương nhà lành, hắn còn giết chết không ít người, bình thường ỷ vào bản thân cố chút võ nghệ nên thích giương oai khắp nơi, ngài có muốn giết thì giết hắn đi, chúng tôi chỉ là hạn tép riu không có gì đáng nhắc đến a"

"Ngươi ăn ở thế nào mà bị cắn ngược ghê thế?"-Vũ Linh nhìn mấy tên tiêu đệ một ngụm đến một ngụm hắc tên cầm đầu, nhịn không được quay lại hỏi, thầm cho tên cầm đầu một ngọn nến.

"Mấy tên bạch nhãn lang khốn kiếp ta, uổng cho bình thường ta cho các ngươi ăn ngon mặc ấm hưởng thụ mỹ nhân, vậy mà các ngươi lại dám làm phản, quá lắm rồi!"

Thấy các tiểu đệ đều bị dọa mà cầu xin tha thứ, còn nói ngược phản bội lại mình, tên dẫn đầu tức giận đến run cả người.

Tên dẫn đầu tức giận đạp ngã mấy tên tiểu đệ đứng gần, còn không ngừng quyền đấm cước đá vào mọi người xung quanh để trút giận, các tiểu đệ của hắn cũng không rụt rè nghe lời như trước, đồng loạt hướng tên dẫn đầu phản công.

"Chậc, mình còn định thử nghiệm thuốc mới đây"-Thu hồi gói thuốc nhét vào ngực áo, Vũ Linh thở dài lẩm bẩm

Thành công nhìn gây ra nội đấu, Vũ Linh mới thầm thỏa mãn mà bỏ đi ý định dùng độc lên đám người này, cũng thầm đắc ý bản thân năm xưa bỏ ra hơn nửa năm dài học qua nghiên cứu tâm lý học cũng có chỗ dùng .

Vũ Linh thở dài, nhìn đám người còn đánh nhau hăng say kia, khẽ nói.

"Giá mà các ngươi không phải là người phàm, thì ta có thể ra tay được rồi"-Thở dài, Vũ Linh quay lưng buộc kiếm vào hông.

Giờ Vũ Linh không còn là kẻ yếu ớt nhẹ dạ như trước, dù vẫn tôn trọng ý nguyện hành hạ người đến chết còn không được, nhưng nếu phải ra tay hạ sát thì vẫn sẽ không trùng tay.

Sau bao nhiêu lần suýt chết, kỳ thực Vũ Linh cũng xem nhẹ thứ gọi là nhân đạo, nơi này là tu chân giới, từ lâu Vũ Linh cũng đã vô thức tiếp nhận quy tắc của thế giới này, chỉ là vẫn khó mà ra tay, hay nói đúng hơn ám ảnh từ kiếp trước đã khiến Vũ Linh trùng tay.

Dù sao khi đó, vẫn còn sống ở hiện đại, việc giết ngời thực sự khó mà tiếp thu dù biết hành nghề y là sẽ có lúc phải giết người, nên khi giết người tạo ra tâm lý ám ảnh không nhỏ, còn hiện tại, việc giết người cũng không phải là việc khó chấp nhận, giờ nhìn lại việc mình từng trải qua , chướng ngại đã khiến bản thân bận tâm lâu nay là cỡ nào buồn cười.

Thậm chí khí ấy Vũ Linh thấy mình còn mang chút thánh mẫu ngu xuẩn, xưa nay tính lạnh bạt như Vũ Linh cũng có lúc như thế này, thật sự khó mà tin nổi, phải chẳng đó là ảnh hưởng từ việc dung hợp với ký ức của Nhị Nha, thêm vào việc tu luyện có thể tạo ra tâm ma, mấy thứ đó phối hợp lại làm phóng đại chướng ngại tâm lý, dẫn đến tính cách thay đổi trở nên mềm yếu?

Tu chân giới có luật định là tu sĩ không được phép tùy tiện giết người phàm hay tham gia vào mọi biến động phân tranh của người phàm, vậy nên dù mấy tên này nhìn thật chướng mắt Vũ Linh cũng không thể giết họ.

Nếu tùy ý giết người sẽ chịu nhân quả, nhất là khi đối phương chỉ là người phàm không hề nghịch thiên tu luyện mà đi lên đại đạo, khi tu sĩ giết những người như thế tội nghiệt sẽ càng nặng, Vũ Linh mới không muốn dính vào rắc rối, huống hồ mấy người này cũng chẳng đáng tội chết.

Nhưng có thể đổi trắng thay đen, còn nói một cách đường hoàng như thế, Vũ Linh thật sự cảm thấy rất bội phục, cho nên mấy tên này không thể không dạy dỗ một lần.

Thấy cả bọn đều bầm dập không tên nào toàn vẹn, Vũ Linh thấy không thú vị nên thả ra ít thuốc mê được giấu trong người dự phòng, sau khi tất cả đều ngã lăn ra đất, Vũ Linh mới bước ra khỏi con hẻm, trước khi đi Vũ Linh không quên lấy vài túi ngân lượng trên người bọn họ, xem như phí tinh thần tổn thất.

Vốn muốn đi báo quan, nhưng nghĩ đến rất phiền phức, đám người này có thể ở đây mở ra thanh lâu tất nhiên là có nhân chống đỡ, báo cũng vô dụng, có khi còn tự đưa đầu vào lưới

Cần phải mua trang phục và hỏi xem đây là nơi nào, sau một buổi chiều dò hỏi, đúng như Vũ Linh dự đoán, nơi này không thuộc tu chân giới mà thuộc phàm giới, thành trấn này là của một tiểu quốc tên là Thương Ly.

Biết nơi mình bị đưa đến, Vũ Linh chỉ có thể thở dài ngán ngẩm, vì không mang theo túi trữ vật nên Vũ Linh chỉ có mang kiếm bên hông đi rêu rao khắp nơi, nhờ Vũ Linh bao lại thanh kiếm bằng vải che, nên trên đường đi không còn ai chú ý đến thanh kiếm, sau đó chuẩn bị mua chút ít hành trang cần thiết cùng một con lừa rồi ra khỏi thành trước khi đám người kéo người đến trả thù.

Ghé vào một nơi chuyên bán gia súc, Vũ Linh mưa xuống một con lừa đực, thực ra Vũ Linh muốn mua ngựa, nhưng giờ thân thể lại trở về chiều cao khiêm tốn như trước, nên leo ngựa không nổi, ngựa con lại quá yếu để đi đường dài.

Lại nói số tiền trong túi mà Vũ Linh lấy được cũng không nhiều, ở Tu Chân Giới thì có là hãn huyết bảo mã thì cũng có giá không quá hai mươi viên hạ phẩm linh thạch, nhưng ở Phàm Giới thì dù là ngựa thường cũng rất có giá , nên vì tiết kiệm thì nên mua lừa hơn là ngựa.

Giá mà có thể dùng phi kiếm thì tốt, chỉ là phải lên trúc cơ mới có thể ngự kiếm phi hành, Vũ Linh chỉ có thể cắn răng chờ đợi

Từ nơi Vũ Linh bị đưa tới kết giới ngăn cách với tu chân giới khá xa, mất ít nhất bốn tháng dài nếu đi bộ đến đó, Vũ Linh đã dùng truyền âm phù cho Mộ Thần Hy đến đón, nhưng vẫn tranh thủ lên đường sớm chừng nào tốt chừng nấy.

Thật tốt là Vũ Linh từ kinh nghiệm đau sót mà ngộ ra, bản thân tốt nhất không nên ỷ vào túi trữ vật, vẫn nên để lại vài thứ trong người.

Nhưng khổ là chuyện sảy ra bất ngờ, nên Vũ Linh chưa kịp chuẩn bị toàn vẹn thì đã bị bất ngờ truyền tống, nên trong người có vài tờ hỏa phù, phong hành phù cùng truyền âm phù, thêm vào vài loại thuốc phòng thần với thuốc trị thương thì không có gì khác, một viê hạ phẩm linh thạch cũng không có.

Ở Phàm Giới linh khí ít ỏi, gây ra khó khăn cho việc tu luyện, Vũ Linh chỉ có thể tập trung chữa trị thương tích hơn là tăng tiến tu vi.

Trên đường Vũ Linh lại gặp vài nhóm thổ phỉ, họ nghĩ Vũ Linh là một đứa trẻ lại độc hành một người, thế nên muốn ra tay cướp bóc, nhất là có hai nhóm muốn bắt Vũ Linh đem bán cho tên buôn nô lệ, Vũ Linh cũng không khách khí hạ gục chúng.

Có mấy nhóm không làm nhiều việc ác, Vũ Linh chỉ mang chúng tới cho quan phủ, còn mấy tên nào làm nhiều việc ác Vũ Linh vẫn ra tay trừng phạt một phen, dù chỉ là thảo dược bình thường, nhưng Vũ Linh vẫn có thể chế ra không ít thứ thuốc thú vị, đủ để hả hê đùa giỡn.

Vì biết y thuật, nên Vũ Linh cũng giúp không ít người mình gặp trên đường, trong lúc vô tình Vũ Linh nổi danh nhờ phương thuốc trị khỏi bệnh dịch đang hoành hành, bệnh dịch đó là bệnh dịch tả, đặt ở hiện đại thì không quan trọng, nhưng ở bối cảnh cổ đại thì rất nguy hiểm.

Kết hợp giữa kiến thức hiện đại và những gì mình học được ở Tu Chân Giới, Vũ Linh tìm ra cách điều trị riêng, có thể mọi người cho là Vũ Linh vỹ đại, nhưng Vũ Linh chỉ là hứng thú dâng trào khi muốn tạo ra một loại thuốc mới mà thôi, tiếc là không thể quay về hiện đại, có khi sẽ thu được giải Nobel Y Học ấy chứ.

Nhưng Vũ Linh lại cảm thấy rợn người khi nghe mọi người gọi mình là tiên đồng chuyển thế, họ còn luôn cúng lạy thắp nhan cho Vũ Linh, mặc dù Vũ Linh chưa có chết.

Ngay cả con lừa Vũ Linh cưỡi cũng được gọi là thần thú, khiến Vũ Linh muốn nâng trán hỏi ông trời, thế nào là ngu dân? Đây là ngu dân a!!!!

Dù có ngăn có nói thế nào cũng chẳng thể thay đổi, Vũ Linh chỉ có thể nhận mệnh, một đường mặt than đi qua cứu người đổi lây chỗ ngù thức ăn, ai bảo Vũ Linh không có túi trữ vật trong người.

Lại nói việc nhận diện Vũ Linh quá dễ dàng, muốn điệu thấp cũng khó, nghĩ xem một đứa trẻ độc hành dắt theo một con lừa, mắt mù mới không nhận ra.

Nhưng chú ý thì chú ý đi, duy nhất có một điều Vũ Linh không thể nào chấp nhận đó là bản thân luôn bị xem nhầm giới tính, khiến Vũ Linh vô cùng phiền muộn.

Phiền muộn thì phiền muộn, Vũ Linh cũng hiểu ở Tu Chân Giới thì không có gì đáng nói, nhưng ở Phàm Giới nữ nhân không được tùy tiện ra ngoài cũng không được xem trọng, điển hình tư duy cổ hủ trọng nam khinh nữ, nên lấy thân phận nam nhi cũng rất tốt

Nhờ việc cứu người nên khi biết Vũ Linh đi qua, mọi người đều vô cùng hoan nghênh, Vũ Linh được ăn uống ngủ nghỉ miễn phí, thực sự là rất thoải mái, dù thức ăn đó có nhiều tạp chất nên tốn khá nhiều thời gian để luyện hóa.

Chỉ mệt với vài tên quan viên, họ muốn lợi dụng Vũ Linh để trục lợi, ỷ Vũ Linh còn nhỏ không hiểu chuyện nên đưa ra không ít hấp dẫn, có kẻ còn cực đoan muốn nhốt nàng, khiến Vũ Linh không ít lần than thở bản thân quả nhiên là một người tâm chí kiên định, thanh tâm quả dục không bị quyền lợi tài bảo mê hoặc, ân, cần cố gắng.

Vũ Linh đi qua rất nhiều nơi, gặp được nhiều người, có khi còn gia nhập một thương đội hay đôi lúc còn vào chùa miếu tá túc qua đêm, tuy chỉ là người phàm, nhưng lại khiến Vũ Linh cảm thấy hứng thú rất nhiều, ít nhất thì đỡ phải phòng bị hơn là khi ở Tu Chân Giới, nghĩ vậy thì việc bị đá đến Phàm Giới cũng không tệ chút nào.

Đôi khi còn có thể hoài niệm không ít về tiền thế khi mình còn là người phàm, nhất là khi cùng vài nông dân trồng lúa câu cá nấu cơm, ngày qua ngày thật tiêu dao, có đôi khi Vũ Linh còn nghĩ nếu không tu tiên thì trở thành một người phàm sống qua ngày cũng không tồi.

Nhưng Vũ Linh biết là không thể, ít nhất là khi sợi dây liên kết của mình cùng Tu Chân Giới chưa chặt đứt, thì Vũ Linh rất khó có thể sống yên bình như một người phàm, tuy vậy, Vũ Linh vẫn có thể sống tiêu sái như một tu sĩ, không chấp nhất số phận, không tham gia vào phân tranh tục giới, thoải mái tiêu dao giữa thiên địa, một mục tiêu thật phù hợp với tính cách của Vũ Linh

Một tháng chín ngày kể từ khi đi đến Phàm Giới, thì cuối cùng cũng có người đến đón Vũ Linh, giao con lừa cho một nhà nông dân, nơi có con ngựa cái mà nó thích, này xem như cảm tạ nó thời gian qua cùng Vũ Linh rong ruổi khắp nơi, Vũ Linh tự động bỏ qua bộ dạng muốn cười phun của Hình Liệt Phong.

Trích nguyên lời của Hình Liệt Phong;"Hahaha, một con lừa đực muốn theo đuổi một con ngựa cái, mà nha đầu ngươi lại vì con lừa đó mua chuộc chủ con ngựa cái thành toàn cho nó, nhìn cái mặt ngu xuẩn của con lừa kia xem, thế mà còn được gọi là thần thú!!!! Gahahahahahaha"

Cầu cho tên đó cười sặc nước miếng chết luôn đi-Vũ Linh im lặng thầm chấp tay cầu nguyện trong lòng.

Sau đó Vũ Linh cùng Mộ Thần Hy và Hình Liệt Phong trở về Tu Chân Giới, còn Tiêu Diễm thì không muốn đến nên không thấy, lần này Mộ Thần Hy không có cớ để trừng phạt Vũ Linh, nhưng dọc đường trở về cũng chịu không ít huấn luyện.

Đi qua kết giới vào trong địa phận Tu Chân Giới, Vũ Linh mới cảm thấy dễ chịu khi cảm nhận linh khí dồi dào vây quanh, đồng thời cũng gặp không ít kẻ đến chặn đường cướp bảo, Mộ Thần Hy thấy Vũ Linh không còn chướng ngại tâm lý khi giết người, lại thấy Vũ Linh ở kiếm đạo có tăng tiến, ít nhất Mộ thần Hy cũng cảm nhận được Vũ Linh không còn tâm tư hời hợt xem kiếm như một vũ khí, nên cảm thấy khá hài lòng ném trả cho Vũ Linh túi trữ vật.

Hai tuần sau đó, Vũ Linh trở về Lạc Mai Sơn Trang, biết lý do mình bị đá ra khỏi Lạc Mai Sơn Trang, Vũ Linh không những không oán trách, mà rất thoải mái cho qua.

Đồng thời cũng vô cùng rộng lượng, thực chất là moi móc ép giá, thành công nhận lấy không ít thứ tốt từ Hàn Tư Viễn và Mộ Thần Hy, mỹ kỳ danh viết: Phí tổn thất tin thần và niềm tin.

Vũ Linh thỏa mãn vỗ túi trữ vật, như vậy đợi tới chợ đen giao dịch hội không sợ không có thứ để dùng trao đổi, Vũ Linh từng vì điều này mà sầu lo không ít đây, nếu không có thứ tốt để đổi, Vũ Linh còn tính dùng mấy độc phương mà mình vô tình chế ra kia để đổi, có khi lại được ấy chứ.

Mọi thứ từ khi trở về đều rất tốt, Vũ Linh cảm thấy vài ngày nữa là có thể tăng lên luyện khí năm tầng trung kỳ, rất nhanh sẽ theo kịp tiến độ trước kia, thương tích trên người đã hoàn toàn lành lặn, mọi việc đều thuận lợi, ngoài trừ duy nhất một điều...

Đó là sau khi Tiêu Diễm nghe Hình Liệt Phong kể lại việc mình và Mộ Thần Hy sau khi đến Phàm Giới, liền nghe đến tin đồn về Vũ Linh nên mới có thể mau chóng tìm đến người.

Nhất là khi Hình Liệt Phong nhắc tới việc Vũ Linh được người phàm tôn kính gọi là 'Tiên đồng chuyển thế', còn cả vụ mai mối cho con lừa là cả hai lại ôm bụng cười như điên.

Ngay cả Hàn Tư Viễn cũng không chút khách khí cười nhạo một phen giúp vui, còn Mộ Thần Hy tuy không lên tiếng cười nhạo như mấy người kia.

Nhưng cũng không lên tiếng giúp ngăn cản lại, khóe miệng còn khẽ nhếch như đang tán đồng, khiến Vũ Linh chỉ có thể bất mãn giơ chân trợn mắt.

Đây rõ ràng là lấy Vũ Linh làm trò hề!

Mà, thôi. Chuyến hành trình đến Phàm Giới bất đắc dĩ này dù không tăng được tu vi, nhưng bù lại tâm cảnh lại rộng mở vững vàng hơn nhiều.

Bản thân Vũ Linh đối với hồng trần phân tranh cũng đã xem nhạt rất nhiều thứ, quả thật không tính là không có thu hoạch.

Còn ba tháng nữa, chợ đen giao dịch hội sẽ đến, sau đó sẽ trở về Hà Thụ Thôn chung kết lại phần nhân quả mà cả Vũ Linh lẫn Nhị Nha còn vướng bận, chung quy đây là việc sớm muộn phải làm.

(Chưa xong còn tiếp)

---Hết chương---

Đã ra mắt Sơn Thần Ký Sự, nhớ theo dõi.
(^_−)−☆ ↖(^ω^)↗
~(¯▽¯)~* ╭(╯ε╰)╮
(づ ˘³˘)づ~♥

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play