Đây là...

Dĩ nhiên lại là Lạc Mai Vô Phương Trận!!!

Vũ Linh to mắt nhìn khung cảnh trước mắt, một loạt những gốc mai nở rộ xếp thành một trận hình phức tạp, do hàng trăm tiểu trận xếp lớp chồng chất tạo thành đại hình trận pháp.

Dù biết bên trong Lạc Mai Sơn Trang có một đại trận do các gốc mai tạo thành, đây cũng là nơi mà các vị khách muốn vào Lạc Mai Sơn Trang phải trải qua, tất nhiên nếu họ có lệnh bài thông hành, thì có thể thoải mái tránh đi trận pháp này.

Chưa kể đến xung quanh núi non sông suối, cùng từng kiến trúc bối cảnh của Lạc Mai Sơn Trang đều tạo thành trận pháp, phòng ngự kiên cố đến nổi dù là đại thừa kỳ tu sĩ cũng khó mà phá khai.

Trận trong trận, kết hợp thiên thời địa lợi nhân hòa, khéo léo vận dụng từng lợi thế của cảnh vật mà tạo thành cự hình trận pháp, vừa có thể công lại có thể phòng.

Quả nhiên sư tổ có khác, đúng là khắc tinh của đạo tặc!

Sống trong đây hoàn toàn không lo có trộm ghé thăm, càng không sợ có sát thủ tới đòi mạng.

Chỉ sợ chưa hạ thủ được thì đã bị trùng trùng trận pháp hành hạ tới chết, đừng xem mấy gốc hoa mai kia nở thật xinh đẹp, đó là vì bên dưới chôn không ít xương cốt bồi dưỡng mà ra, tất nhiên có kẻ ngu mới đâm đầu bay vào.

Nơi Vũ Linh đứng là khu vực phía sau sơn trang, nằm ở hướng tây và ở đây cũng có một lối ra, Lạc Mai Sơn Trang tuy bị rậm rạp trận pháp bao phủ, nhưng vẫn có bốn lối ra vào.

Phân biệt nằm ở Đông-Tây-Nam-Bắc, cổng chính thường dùng tiếp khách là ở hướng Đông, theo lời Hàn Tư Viễn, hướng Đông là hướng tốt nhất cả về địa lý lẫn vận đạo.

Nghe có chút mê tín dị đoan, nhưng đây là tu chân giới nên cũng dễ hiểu, tu sĩ dù nói nghịch mệnh mà hướng đến đỉnh cao, nhưng so bất cứ ai đều tin vào mệnh số vận đạo, thật buồn cười làm sao.

"Vào đi"

Ah?

"Và- vào bên trong sao? Sư thúc người đang đùa đi, ta vào sẽ chết a"

Vũ Linh ngẩn ra một lúc, lại nhanh chóng lắc đầu lùi xa, mắt mang cảnh giác xem chừng Mộ Thần Hy.

Với tu vi hiện tại, vào đó rồi thì đừng nói thoát ra, có thể sống cho đến ngày mai hay không còn chưa chắc nữa là.

"Sẽ không chết, ta chỉ khởi động ba loại trận pháp, chỉ cần đủ linh mẫn ngươi có thể thoát ra"

Mộ Thần Hy không thèm nhìn Vũ Linh kháng nghị, nhanh gọn nắm áo Vũ Linh bước tới cửa vào, cúi đầu lạnh nhạt bổ sung.

"Còn bốn canh giờ nữa trời sẽ tối, nếu tới đó ngươi còn chưa thoát ra, uy lực của trận pháp sẽ tăng lên gấp ba lần, cho nên..."

Nói xong liền quăng tới ánh mắt 'ngươi tự hiểu', sau đó tay không chút dừng lại ném Vũ Linh vào bên trong.

Hiểu cái rắm! Ít nhất cũng phải cho người ta chuẩn bị tinh thần a!!!

"Chậc chậc, tên này ra tay đủ ác a!"

Đứng khuất sau bụi cây, nhìn một màn vừa rồi diễn ra, Tiêu Diễm nhịn không được chậc lưỡi cảm thán, Hình Liệt Phong đứng cạnh gật gù tán đồng, liếc mắt nhìn hướng trận pháp mang theo thương hại thần sắc.

"Lần này Vũ Linh sẽ khó khăn đây, vào bên trong đó thì chưa chắc có thể dễ dàng thoát ra, nhớ năm xưa ta cũng mất gần cả tháng mới thoát được"

"Haha, ta nhớ lần đó ngươi nhém chút bị ảo cảnh mê hoặc, còn nằm thấy ác mộng suốt cả năm dài, cười chết ta"

Tiêu Diễm không khách khí nhắc lại chuyện xưa, còn thuận tiện ôm bụng cười nhạo một phen.

"Hừ, ngươi đừng có mà cười ta, chẳng phải ngươi cũng thế sao?"-HÌnh Liệt Phong liếc mắt hừ lạnh nói.

"Gì chứ! Ta thì có gì, có giỏi thì ngươi nói ra xem"-Tiêu Diễm trừng mắt hỏi.

"Àh, không biết là tên nào khi đi ra ngoài thì bị lột y phục gần hết, còn cười không ngừng như tên điên"

Hình Liệt Phong nhếch môi cười khinh bỉ, Tiêu Diễm bị chỉ ra hắc lịch sử, lập tức bị tạc mao, rút ra chiếc phiến chỉ thẳng vào Hình Liệt Phong.

"Phong tử! Ngươi muốn chết sao?"

"Tốt a! Ngon thì tới giết ta đi"

Hình Liệt Phong cũng không cam yếu thế, rút ra cự kiếm, khiêu khích đáp lại.

Nhất thời xung quanh hai người sát khí lan ra bốn phía, các người hầu nhanh chóng thức thời tránh ra xa, lúc này Mộ Thần Hy lại xuất hiện phá tan không khí ác liệt của cả hai.

"Chơi đủ chưa?"

"Tch-"

Hình Liệt Phong cùng Tiêu Diễm chậc lười thu hồi vũ khí, Tiêu Diễm mới nói.

"Còn quá sớm để ngươi ném nha đầu ngu ngốc kia vào đó"

"Đúng đấy, chẳng phải ngày mai nàng còn phải rèn luyện với chúng ta nữa hay sao? Để nàng vào trong có vẻ sẽ không kịp thoát ra trước sáng mai"

Hình Liệt Phong tiếp lời, nhưng mặt lại không chút nào tỏ vẻ quan tâm, hỏi như thế nhằm có mục đích gì thì chỉ Hình Liệt Phong và Tiêu Diễm mới hiểu.

Nhưng dù quá rõ hai người này tính toán chủ ý xấu gì lên Vũ Linh, Mộ Thần Hy lại chỉ đáp.

"Không sớm, bằng vào khả năng của nàng, đủ để thoát khỏi trước khi trời sáng"

"Hêh~, ngươi cũng tự tin vào nha đầu đó quá rồi đấy, chẳng giống ngươi chút nào"-Tiêu Diễm che quạt nhếch môi cười mỉm nói.

"Không hẳn"-Mộ Thần Hy nâng mắt nói.

"Hửh? Ý ngươi là gì?"-Hình Liệt Phong khó hiểu hỏi rõ.

"Hai canh giờ là thời gian ta định đặt ra, nhưng tốt hơn vẫn là bốn canh giờ, hơn hết, ta chỉ căn cứ vào tình huống mà đưa ra quyết định, không hơn"

Hình Liệt Phong cùng Tiêu Diễm triệt để im lặng, đây là muốn tân bốc Vũ Linh hay dìm hàng nha đầu đó a....

Hai canh giờ thoát khỏi Lạc Mai Vô Phương Trận, vậy mà Mộ Thần Hy cũng có thể nói, đừng xem thấy trong Lạc Mai Vô Phương Trận đều là tiểu trận, nhưng dù chỉ khởi động ba tiểu trận trong hàng trăm trận bên trong, nhưng uy lực cũng không hề nhỏ, nhất là khi các trận tương trợ tăng phúc cho nhau.

Bằng không năm xưa bọn hắn, thậm chí là tất cả tu sĩ từng đi đến Lạc mai Sơn Trang sẽ không phải đau khổ chật vật khi bước ra khỏi Lạc Mai Vô Phương Trận, bọn họ cũng không biến thái bằng hai thầy trò yêu nghiệt nhà này a.

"Thật là, nếu ngươi thấy ổn thì ta không còn gì để nói, được rồi, bổn thiếu gì phải về phòng nghỉ ngơi, mấy ngày nay vì nha đầu thúi đó mà chẳng lúc nào là được thoải mái, thật là lỗ vốn cho bản thiếu gia"

Tiêu Diễm gấp lại chiếc phiến ngáp một hơi rồi quay người rời đi, Hình Liệt Phong lại tra cự kiếm đến sau lưng, vươn vai thở dài, nói.

"Ta muốn đến luyện võ đường, cuộc sống yên bình quá làm cơ thể ta đều cứng ngắc hết cả rồi"

"Ta thấy ngươi đúng là tên điên"

Tiêu Diễm nghiên đầu trắng mắt nhìn Hình Liệt Phong, người sau lại cười to đáp.

"Ta vốn là như thế, ngươi biết rõ còn nói"

"Tên này...thật là hết biết nói gì với ngươi, kệ ngươi, ta đi ngủ"

"Này, Thần Hy đâu?"-Hình Liệt Phong chợt chú ý đến không thấy Mộ Thần Hy đi phía sau, liền hỏi.

"Khi nãy đã rời đi rồi"

Tiêu Diễm trả lời, Hình Liệt Phong lại nói.

"Ngươi nói xem Vũ Linh có thoát được trận pháp kia hay không, nếu ta nhớ không lầm thì lần trước ngươi đã thương nàng, nha đầu đó còn chưa trị tốt nha"

"Gì chứ! Rõ ràng là ngươi ra tay so với ta còn nhiều, thương trên người nha đầu đó điều là do ngươi làm ra, lại nói ta còn chưa chính thức ra tay thì làm sao mà nha đầu đó có thể chết được, chỉ với ba cái tiểu trận thấp kém kia, còn không thể giết chết được nàng, ta thấy thay vì quan tâm nha đầu đó, ngươi nên lo lắng về việc sẽ 'chăm sóc' thế nào cho nàng vào ngày mai đi."

Tiêu Diễm hậm hừ một tiếng, lại nhìn hướng trận pháp cười đặc biệt gian tà, mắt mang theo hả hê sung sướng.

"Hờ..."

Hình Liệt Phong ậm ờ hai tiếng, thầm nghĩ, rõ ràng là ngươi nhỏ mọn muốn quan báo tư thù thì có!

Cơ mà, ta cũng thế-Hình Liệt Phong vui thích vuốt ve cự kiếm sau lưng, thầm nói.

Cho nên, gà theo gà, chó theo chó, nhảy vào ổ toàn là ác ma thế này, không biết nên đồng tình hay khen ngợi Vũ Linh dũng cảm đây?

--- --- ---

Ảo mộng trận, khốn hư trận, tuyệt kiếm trận.

Đây mà là tiểu trận sao? rõ ràng là hố ta đi!

Cái tên họ Mộ chết bầm, còn dám nói đây là tiểu trận, rõ ràng đây là muốn giết người không cần hạ thủ a.

Vừa bị ảo trận mê hoặc, vừa bị khốn trận vây kín, còn bị kiếm trận công kích.

Mộ Trứng Thối! Mộ Băng Phôi! Đáng chết!!!

Vũ Linh tức tối đá bay viên đá dưới chân, thầm nguyền rủa mười tám đời Mộ Thần Hy, nhưng chỉ vừa bước chân lên một bước thì Vũ Linh liền ngẩn đầu nhìn lên trên đỉnh, hơn trăm thanh kiếm đang lơ lửng vây quanh, Vũ Linh trừng mắt nhìn chúng như lưu tinh lao thẳng xuống mình.

Fuck!!!

Lấy ra Kim Tuyền Kiếm-Thanh Kiếm mà Dung Bách đưa, Vũ Linh nhanh chóng đón đỡ các thanh kiếm đang lao đến, nhưng dù đã phát huy đến tốt độ nhanh nhất, Vũ Linh vẫn bị đường kiếm chém phá không ít nơi.

Bất đắc dĩ, Vũ Linh không thể chỉ dùng các kiếm thức cơ bản để đối phó với thế công rào rạc của kiếm trận, Vũ Linh chỉ có thể thi triển bộ kiếm pháp mà không lâu trước đây được Tiêu Diễm lén truyền dạy khi Vũ Linh mua chuộc bằng hai con linh trùng

Như lời Tiêu Diễm nói đám trùng mà Vũ Linh ăn trong suốt thời gian ở cùng Dung Bách tên là Bạch Vũ Trùng, chất nhựa chúng tạo ra là thứ môi giới tốt nhất để luyện đan, hơn nữa không phải lúc nào cũng sẽ có chất nhựa để lấy nên rất quý giá.

Bạch Vũ Trùng cực khó tìm thấy, chúng không hẳn là hiếm nhưng muốn nhân giống sinh sản thì chưa ai làm được, dù có tìm thấy bên ngoài cũng không béo ú như đám trùng mà Vũ Linh có.

Nghe thế Vũ Linh thật là cảm giác vô cùng có lỗi khi thấy Tiêu Diễm nâng chúng như nâng vật báo, thứ lỗi cho nàng đã xem chúng như bữa ăn lót dạ, nếu Tiêu Diễm mà biết Dung Bách đối xử chúng thế nào, chắc sẽ khóc mất.

Vì Vũ Linh đưa cho Tiêu Diêm hai con Bạch Vũ Trùng, còn lấy ra vài nhánh cây giống mà loài vật thích ăn và làm tổ trên đó, Tiêu Diễm mới hiếm thấy mở ra chút rộng lượng đưa cho Vũ Linh một bộ kiếm pháp làm báo đáp.

Vũ Linh tuyệt đối sẽ không nói cho Tiêu Diễm, loài vật này là loài khá đặc thù vì ở chúng không có khái niệm về con cái, chúng thường sống đơn độc hay bắt thành đôi, đặc biệt là loài này đều là con đực và không hề có con cái tồn tại, nếu chúng muốn sinh sản sẽ tìm đến một con Bạch vũ Trùng hợp mắt mà kết thành đôi.

Cho nên ở Tiêu Diễm cho rằng Vũ Linh đưa mình hai con đực cái, nhưng thực ra chúng đều là con đực, nếu muốn chúng sinh sản một trong hai sẽ phải chuyển cấu trúc cơ thể để có thể phân chia, phải là phân chia chứ không phải đẻ trứng, sau mùa sinh sản chúng sẽ phân ra và tiếp tục tìm kiếm đối tượng mới.

Nghe có vẻ rối rắm, nhưng thực ra khá đơn giản, khi đến mùa hoa của loài cây mà chúng sống nở hoa, phấn hoa sẽ tác động lên chúng khiến chúng trở nên hưng phấn, đó là dấu hiệu cho mùa sinh sản bắt đầu.

Khi đó hai con đực sẽ kết thành đôi, sẽ có một con đảm nhiệm vai trò con đực và một con đảm nhiệm vai trò con cái, để phân ra hai vai trò này thường thì chúng sẽ tranh đấu với nhau thông qua việc tiết tinh dịch lên thân đối phương, bên nào yếu thế hơn thì sẽ đảm nhiệm vai trò con cái.

Trên ý nghĩa nào đó thì để phân đôi tạo ra hậu đại thì con cái sẽ chết, vì thân thể nó sẽ phân thành nhiều đoạn tạo ra các cá thể sống mới, con đực sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ rời đi, mà các con của chúng cũng có thể tự sinh tồn từ lúc sinh ra.

Vị của Bạch Vũ Trùng ngon nhất là lúc chưa đến mùa sinh sản, Dung Bách đã nói khi ăn vào Bạch Vũ Trùng lúc chúng tới mùa sinh sản, nói rằng ăn vào giống như đang ăn shit, khụ, mà thứ chất nhựa Tiêu Diễm và các luyện đan sư muốn lấy, chính là tinh dịch của Bạch Vũ Trùng khi vào mùa sinh sản.

Tốt nhất, còn không nên nói cho Tiêu Diễm biết điều này, Vũ Linh thầm nghĩ, bản thân cũng thật đản đau rảnh rỗi khi đi nghiên cứu về Bạch Vũ trùng, nhưng phải công nhận là thế giới của đám này cũng thật khai sáng thật kinh bạo, rất đáng học hỏi.

Đề tài xả hơi xa, quay trở lại vấn đề lúc trước, theo Tiêu Diễm nói bộ kiếm pháp mà mình đưa, đó là bộ kiếm pháp mà Tiêu Diễm trong lúc lịch lãm lấy được từ một danh tán tu, cảm thấy rất phù hợp với Vũ Linh nên truyền dạy, Vũ Linh vui sướng rất nhiều vì từ trước đến nay thì đây là lần đầu Vũ Linh có thể học được kiếm pháp chân chính, hiển nhiên cả Vũ Linh lẫn Tiêu Diễm đều ngầm đạt chung hiệp nghị sẽ không nói cho Mộ Thần Hy biết.

Hình Liệt Phong cũng bị hai người âm lãnh ánh mắt trấn áp nên đành thỏa hiệp cùng nhau che dấu, vậy nên Vũ Linh học lén được một bộ kiếm pháp mang tên Triều Hải Vô Ba.

Kiếm pháp này chỉ có hai từ nhanh và tĩnh, tuyệt đối là chiêu thức phù hợp cho ám sát, bộ kiếm pháp gồm năm tầng, trước mắt Vũ Linh đã đạt tới tầng thứ hai.

Chiêu thức của Triều Hải Vô Ba tựa như tầng tầng lớp lớp sóng vỗ mạnh vào bờ tạo thành một làn sóng tựa như thủy triều dâng cao, lại yên lặng không chút chấn động khiến đối phương khó lòng phán đoán, đó là tinh túy mà bộ kiếm pháp này muốn diễn đạt.

Vũ Linh luyện chưa lâu, chỉ có thể xem như nhập môn. Lại nói công pháp kiếm pháp cũng phân ra thành nhiều cấp bậc, gồm có:

Phàm cấp.

Hoàng cấp.

Huyền cấp.

Địa cấp.

Thiên cấp.

Thần cấp.

Mỗi cấp lại phân thành hạ, trung, thượng, tuyệt phẩm bốn bậc.

Luyện một bộ kiếm pháp cũng phân ra thành nhiều phân đoạn, sơ nhập, nhập môn, nửa bước tiểu thành, tiểu thành, nửa bước đại thành, đại thành, nửa bước tông sư, tông sư.

Nếu may mắn, thậm chí có thể lĩnh ngộ kiếm ý thông qua luyện tập kiếm pháp, như Mộ Thần Hy chẳng hạn, ở đây Triều Hải Vô Ba đã đạt tới huyền cấp trung giai, đặt ở các tiểu môn phái thì xem như thượng thừa công pháp.

Nhờ Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong chỉ điểm, thêm vào ngày thường đối kiếm pháp cũng có phần chuyên tâm, Vũ Linh rất nhanh đã bước vào nhập môn, nhưng muốn tăng lên thì phải trải qua thời gian rèn luyện cùng lĩnh ngộ, chỉ dẫn bên ngoài xem như không có tác dụng lớn như trước.

Vũ Linh dùng Triều Hải Vô Ba đối đầu với hằng hà sa số kiếm ảnh, trên tay không ngừng phát ra tấn công ngăn chặn, ngay lúc Vũ Linh đang tập trung chiến đấu, dưới chân lại bị một sợi rễ cây từ dưới đất chộp lấy, mặt đất cũng biến thành bùn nhão, còn chưa kịp chém đứt thì rễ cây đã kéo Vũ Linh xuống dưới.

Diễn tả thì khá lâu, nhưng sự thực chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, thế nên Vũ Linh mới phản ứng không kịp mà bị kéo xuống, thuận tiện cũng vì lơ là mà chịu thêm bốn vết cắt do kiếm trận tạo thành.

Vũ Linh bị kéo xuống đất bùn, không có cảm giác khó thở không thông như trong dự tính, mà sau đó lại nhìn thấy mình rơi xuống một hang động, rễ cây đang kéo chân Vũ Linh thì nối liền với với một bụi cây đầy hoa màu vàng ban đỏ, khác với Thực Nhân Hoa mà khi trước Vũ Linh gặp, loại cây này thực giống với cây nắp bình mà trước kia ở hiện đại từng thấy, lúc này cái cây nắp bình đó đang bung ra chiếc nắp chờ đón Vũ Linh nhảy vào, Vũ Linh thậm chí có thể nhìn thấy rõ chất dịch đang sôi trào chứa bên trọng nụ hoa.

Nhưng dù là cây thực nhân hoa hay cây nắp bình trước mắt, không thể phủ nhận một điều là chúng thuộc họ cây ăn thịt a, chỉ là phương thức khác biệt mà thôi, một tên thì ăn tươi nuốt sống, một tên thì dùng acid làm phân hóa thi thể, cách nào chết cũng không đẹp!

Vũ Linh uốn người, quơ Kim Tuyền Kiếm chém đứt rễ cây trước khi bị ném vào trong bình, sau đó nắm lấy một rễ cây mà dùng thế tránh thoát nụ hoa đang có ý nhốt mình vào trong, vừa thoát khỏi nụ hoa kia thì lại có nhiều rễ cây khác nhảy ra muốn bắt lấy Vũ Linh, Vũ Linh dùng kiếm chém đứt không ít rễ cây tiếp cận, sau đó lại chém đứt một nụ hoa gần nhất.

Vũ Linh chạy đến chỗ nụ hoa dùng Kim Tuyền Kiếm đâm thẳng xuyên qua nắp đậy khoét ra một lỗ để nhìn đến bên trong đầy dịch acid sôi trào.

Vũ Linh hít sâu một hơi, nhân lúc bụi cây còn đang dãy dụa vì đau đớn, Vũ Linh trút hết dịch acid ra ngoài, c rút khóe miệng khi thấy dịch acid làm tan chảy cả đất đá, cảm thán một tiếng rồi nhanh rtay dùng linh lực đóng băng nụ hoa trước khi nó lại tiết ra chất dịch ăn mòn.

Diện tích bên trong nụ hoa rất lớn, đủ sức chứa vào cơ thể của Vũ Linh, sau đó Vũ Linh liền nhảy vào sẵn tiện phong tỏa toàn bộ nhánh hoa bằng cách đóng băng, các rễ cây nhanh chóng lao đến bao lấy nụ hoa bị đóng băng, Vũ Linh biết sớm muộn gì nụ hoa này cũng không chịu được công kích, nhưng Vũ Linh chỉ nhắm mặt lại điều động trong đan điền linh khí.

Linh lực không ngừng áp súc trong lòng bàn tay, Vũ Linh cố không chế nguồn linh lực đang muốn bạo phát trên tay, đợi đến lúc thích hợp, Vũ Linh mới giải khai đám rễ cây trên đầu đang ngày càng siết chặt, Vũ Linh chặt phá rễ cây cản đường, đợi thấy bụi cây có kẻ hở liền ném linh lực đã áp súc cực hạn vào đó.

Bụi cây trong phút chốc cứng ngắc như bị dừng lại thời gian, nhân lúc này, Vũ Linh liền chạy về nụ hoa, gia cố thêm nhiều lớp băng đóng, sau đó liền nghe bên ngoài một tiếng nổ vang.

Linh lực áp súc đến mức tận cùng thì chẳng khác nào một quả bom nguyên tử, Vũ Linh chưa luyện được kiếm pháp tinh túy nên trực tiếp đối đầu với bụi cây đó là ngu xuẩn, chưa kể bản thân tình huống thế nào Vũ Linh rõ hơn ai hết, căn bản là khó có thể linh hoạt tránh né hết các đám rễ cây mà tiếp cận hạch tâm để miểu sát.

Thế nên chỉ có thể dùng cách này để đối phó, Vũ Linh phải giải quyết nhanh lên, bằng không đợi đến trời tối trận pháp sẽ tăng phúc khiến cho bụi cây này càng thêm đáng sợ, đến đó muốn chạy cũng khó.

Vũ Linh thở hồng hộc nhìn cảnh vật tựa như những miếng thủy tinh rạn nứt rồi tiêu biến thành những đốm sáng li ti, khung cảnh trong hang động đã biến mất, Vũ Linh lại trở về với một rừng đầy những thanh kiếm lơ lửng trên không.

Còn muốn cho người khác sống không a!!

Vũ Linh lại phải bò lên tiếp tục vật lộn với Tuyệt kiếm Trận, nhưng dù vạn phần chật vật nhưng may ra cũng có một chút thu hoạch, chẳng hạn như Vũ Linh đã đột phá Triều Hải Vô Ba kiếm pháp lên nửa bước tiểu thành, thật là khiến Vũ Linh mừng muốn khóc.

Vì đạt tới nửa bước tiểu thành, nên uy lực khi ra chiêu của Triều Hải Vô Ba đã tăng cao hơn xưa, Vũ Linh đối phó với kiếm trận cũng thoải mái hơn nhiều, may là kiếm trận này dựa theo sức mạnh của người bên trong trận mà phát huy ra ngang bằng sức tấn công, bằng không Vũ Linh vừa vào thì đã bị miểu sát, xem đến Mộ Thần Hy còn không ác đến nổi muốn Vũ Linh tìm chết.

Amen!

Vũ Linh chiến đấu bên trong trận pháp đã hơn ba canh giờ, chẳng còn bao lâu nữa thì mặt trời sẽ lặn, Vũ Linh thật không muốn biết sau khi mặt trời lặn mình sẽ phải đối diện với trận pháp khủng bố thế nào, nhưng theo tiểu thuyết miêu tả, thì chỉ có vài từ diễn đạt ngắn ngủi.

Không muốn chết thì mau thoát.

Khó khăn lắm mới từ Tuyệt Kiếm Trận cùng Khốn Hư Trận vây công mà tìm đến mắc trận, Vũ Linh mừng rỡ nhanh chóng phá tan hòng thoát khỏi trận pháp, chỉ là ngay khi Vũ Linh vừa thoát khỏi trận trận pháp, chưa kịp mừng rỡ thì đã thấy dưới chân xuất hiện một vòng tròn màu xanh, một cảm giác buồn nôn quay vòng quen thuộc dâng lên trong ngực.

Bà nó, tên khốn nào lại ném truyền tống trận vào đây thế hả??????

Không còn đứng trong vườn mai thơm ngát, mà lại xuất hiện cảnh tượng quen thuộc, tuy không phải nơi Vũ Linh từng trải qua nhưng Vũ Linh lại rất quen thuộc.

Tại sao lại quen thuộc?

Đơn giản, vì đây là hình ảnh thường thấy khi xem phim cổ trang, một nơi vừa ồn ào vừa náo nhiệt, lại rực rỡ muôn màu.

Hoàng cung?!?.

Không, không phải...

Mà đây là...thanh lâu! Đúng, là thanh lâu không hề sai.

Cái bảng to đùng ghi ba chữ Hồng Hoa Lâu kia, bị nét chữ thật tiêu sái thật hùng hồn, cũng thật lấp lánh như dát lên hàng tấn vàng kia đập thẳng vào mặt, ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào dòng chữ, làm chúng phát ra vầng hào quang vạn trượng kia, như muốn làm mù mắt chó của Vũ Linh, khiến nàng muốn bỏ qua cũng không thể.

Rốt cuộc đấy là Thanh Lâu hay quốc bảo thế hả?-Vũ Linh muốn hét to chất vấn một tiếng

Lúc này đây, Vũ Linh đang ở trên đường phố, trên phố tấp nập ngựa xe, dòng người qua lại nhộn nhịp, mũi truyền đến từng trận mùi hương thơm phức từ thức ăn được bày bán trên đường, tai lại truyền đến những tiếng ồn ào huyên náo, khung cảnh chân thực đến mức không phải hư ảnh.

Bởi nó vốn khốn không phải hư ảnh.

Mà vị trí của Vũ Linh hiện tại lại chính là trước cửa thanh lâu.

Vũ Linh: (ಠ_ಠ)

Có gì đó sai sai...

Thế quái nào là thanh lâu? Rõ ràng lão nương là nữ nhân a! Nữ Nhân!!!

Vũ Linh thề, nàng tuyệt đối không có vấn đề về tính hướng, vậy tạo sao lại bị đưa vào hoàn cảnh này?

Gặp quỷ!

--- --- ---

Sau khi ném Vũ Linh vào trận pháp, Mộ Thần Hy cùng Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong tiếp đốn một lúc liền quay trở về viện của mình, Mộ Thần Hy vào phòng ngồi đả tọa tu luyện đến khi gần tối mới dừng lại đến xem xét Vũ Linh thế nào.

Dọc theo hành lang, Mộ Thần Hy lại thấy Hàn Tư Viễn đang đi tới.

"Nha~Tiểu Hy, nha đầu kia đâu rồi? Ta vừa tìm thấy một thứ rất thú vị, mau đem nha đầu đó đến đây"

Hàn Tư Viễn vội vàng hướng đến Mộ Thần Hy kêu gọi, mắt sáng rực tràn đầy cao hứng nói.

Mộ Thần Hy đen mặt nhìn phân thân của sư phụ, lạnh tanh hỏi :"Có việc?"

"Ân, mau đưa nha đầu đó đến đây, ta muốn nàng mở ra túi trữ vật, ngươi xem mảnh kiếm này có phản ứng với thứ trong túi của Vũ nha đầu"

Hàn Tư Viễn gật đầu, xòe tay lộ ra hoàn toàn hai vật mình cầm, là một mảnh kiểm mẻ và một túi trữ vật, túi trữ vật kia đúng là túi trữ vật của Vũ Linh.

Mà hiện tại mảnh kiếm ghỉ sét trên tay phải của Hàn Tư Viễn đang run lên khi đưa tới gần túi trữ vật của Vũ Linh, trông mảnh kiếm mẻ đó như đang hô ứng với thứ gì đó bên trong, càng đưa tới gần, phản ứng càng mạnh mẽ.

Túi trữ vật sở dĩ có trên tay của Hàn Tư Viễn, đấy là vì khi nãy Vũ Linh bị Mộ Thần Hy tạc lôi cháy khét, Vũ Linh vội vàng về phòng thay lại y phục để nhanh chóng chạy tới chỗ Hàn Tư Viễn, cho nên vô ý bỏ quên túi trữ vật vào đống y phục cũ, lát sau Thủy Ngọc đến thu dọn đồ thì nhìn thấy, thế nên đã đưa cho Hàn Tư Viễn vì không tìm được Vũ Linh.

Khi Hàn Tư Viễn tiếp nhận túi trữ vật của Vũ Linh từ Tuyết Kỳ, thì một thứ nằm trong giới chỉ của Hàn Tư Viễn bỗng xuất hiện dị trạng, Hàn Tư Viễn khá kinh ngạc nên thuận tay lấy ra.

Đến khi mở ra thì thấy đó là một mảnh kiếm mẻ mà khoảng hai ngàn năm trước hắn vô tình tìm thấy khi đi vào một tòa động phủ ở hải ngoại, lần đó rất hung hiểm, nếu hắn không phải là phân thân được tạo ra từ thần mộc, thì có lẽ hắn cũng bị chôn thây tại động phủ đó.

Hàn Tư Viễn biết mảnh kiếm mẻ này không đơn giản, bởi vì nó được tìm thấy ở chính điện, do rất nhiều trận pháp mạnh mẽ trấn áp, Lạc mai Vô Phương Trận là hắn lấy ý tưởng từ lần đó mà tạo thành, cho nên Hàn Tư Viễn sẽ không vì thấy mảnh kiếm cũ nát chẳng khác gì đồ bỏ như thế này mà xem thường nó.

Ngược lại Hàn Tư Viễn rất coi trọng mảnh kiếm kỳ lạ này, nếu chỉ là thứ vô dụng, thì sẽ không cần đến Thiên Hồn Đỉnh làm mắt trận trấn áp.

Hàn Tư Viễn có dự cảm, nếu hắn có thể tập hợp đủ các phần khác của mảnh kiếm mẻ này, nhất định đó sẽ là một kinh ngạc lớn.

Nhưng dù cho có đã cố gắng thế nào đi nữa, ngàn năm qua Hàn Tư Viễn vẫn không tìm thấy phần khác của mảnh kiếm mẻ, điều này làm hắn thất vọng không nhỏ.

Nay mảnh kiếm lại phản ứng với túi trữ vật của Vũ Linh, quả là điều bất ngờ, giờ hắn thật muốn tóm lấy Vũ Linh đến để mở ra túi trữ vật càng mau càng tốt.

Tất nhiên, Hàn Tư Viễn có thể dễ dàng xóa đi ấn ký trên túi trữ vật, nhưng kiêu ngạo như Hàn Tư Viễn sẽ không làm ra hành động đáng khinh đó, nhất là khi chủ nhân của túi trữ vật là đồ tôn của mình.

"Nàng đã đi vào Lạc Mai Vô Phương Trận"

Mộ Thần Hy hơi nhíu mi khi nhìn đến hai thứ trên tay Hàn Tư Viễn, nhưng vẫn hồi đáp.

"Ngươi đưa nha đầu đó vào bên trong rồi ư? "

"Vâng!"

"Àh, vậy sao"

Hàn Tư Viễn gật đầu, chợt giật nảy mình hỏi lại.

"Ngươi vừa nói cái gì?"

"..."

Mộ Thần Hy mặt than nhìn Hàn Tư Viễn, Mộ Thần Hy lặp lại lần nữa.

"Ta đã đưa Linh Nhi vào Lạc Mai Vô Phương Trận"

"Hướng nào?"

"Hướng Tây"

"..."

"Ah, Thế quái nào lại là hướng đó! Hướng Đông, hướng Nam, hướng Bắc không vào tại sao lại vào hướng đó! Hôm trước ta có vừa sửa chữa lại trận hình ở nơi đó, còn một số ta còn chưa điều chỉnh lại, ngươi đã khởi động các trận pháp gì rồi?"

"..."

Nhịn xuống muốn rút kiếm chém người xúc động , Mộ thần Hy nói ra tên các trận pháp mình khởi động, nghe xong, Hàn Tư Viễn liền run rẫy chỉ tay vào Mộ Thần Hy.

"Thế nào?"

"..."

Nha đầu này thật là bị môi vận quấn thân a!!!!- Hàn Tư Viễn thầm bi thán một tiếng.

"Thần Hy, ta thấy ngươi tốt nhất nên gọi hai tên tiểu tử kia lại đi ra ngoài tìm nha đầu đó về đi, giờ này hẳn là nha đầu đó bị truyền tống đi mất rồi"

"...Truyền tống?"

"Àh, thì..., hôm trước ta có chút phát kiến mới nên sửa lại trận pháp, thế nên có thử bỏ vào đó một ít truyền tống trận, nhưng vì chưa kịp điều chỉnh cho đúng, vậy nên chúng có thể dễ dàng bị xúc động nếu có người tiến vào, thế nên...ngươi biết mà. Hahaha."

"...Tóm lại, là như vậy đấy."-Hàn Tư Viễn thu hồi nụ cười ngu ngốc của mình, nhìn mặt ngày càng đen đồ đệ, đường hoàng nói.

Rầm.

Hàn Tư Viên cứng ngắc nhìn xem nhánh cây cách mình không xa bị lôi điện đánh cho cháy đen, lại nhìn sang tên đồ đệ đang tỏ ra hắc khí ngút trời.

"Uy...ngươi định làm gì, tính khi sư diệt tổ sao!"

Hàn Tư Viễn trừng mắt nhìn Mộ Thần Hy, quát to nói.

Mộ Thần Hy rút ra Lôi Hoa kiếm, mặt không cảm xúc: Hắn muốn chém người này!

(Chưa xong còn tiếp)

---Hết chương----

Năm Mới Vui Vẻ, mina~

Tặng lì xì cho một tiểu phiên ngoại 3~❤️

Phiên Ngoại Mừng Năm Mới

Hình Liệt Phong, Tiêu Diễm cùng Vũ Linh đang đi trên đường trở về Lạc Mai Sơn Trang, do trời sắp tối nên ba người ghé vào một thành thị của người phàm để dừng chân qua đêm, chỉ là khi vừa vào thành, cả ba liền bị không khí sôi động nơi đây làm kinh ngạc.

"Hôm nay náo nhiệt thật, có việc gì sao?"-Tiêu Diễm nhíu mi nói.

Nhìn dòng người nhộn nhịp trên phố, khắp nơi chỗ nào giăng đèn kết hoa, nhà ai cũng treo câu đối cùng vải đỏ, mà nhìn người nào cũng đều ăn mặc hoa lệ dạo quanh, Vũ Linh bấm đốt ngón tay, lại chợt vỗ tay, nói.

"Phải rồi, nhộp nhịp thế này là vì hôm nay chính là ngày lễ mừng năm mới!"

"Đúng rồi nhỉ, ta cũng quên mất"-Hình Liệt Phong bừng tỉnh la lên.

"Thì ra là thế, ta ghét lễ hội, thật ồn ào"-Tiêu Diễm cau mi, mặt mang ghét bỏ.

Ở tu chân giới không có mở tiệc mừng năm mới nhộn nhịp như phàm giới, mọi người đều không quan trọng đối tới dịp lễ mừng này, dù sao tu sĩ sống lâu lắm, trong mắt họ một năm trôi qua rất nhanh, dần dần họ cũng thấy tổ chức lễ mừng cũng thật nhàm chán vô vị, nên nhất quyết xem nhẹ bỏ qua lễ mừng năm mới, có chăng cũng không mở ra lễ hội ồn ào như thế này.

"Này, hay là chúng ta đi dạo xung quanh đi, lâu rồi chưa đi đến nơi nhộn nhịp thế này"

Thú thật thì Vũ Linh cũng chẳng hứng thú với lễ hội ồn ào, nhưng gần đây sống quá biệt lập, nên cũng muốn làm ra chút không khí sôi động cho mình

Hình Liệt Phong thấy hiếm khi có dịp đi đến nơi có lễ mừng năm mới thế này, cũng không tỏ ra phản đối đồng ý, Tiêu Diễm chỉ lầm bầm cáu gắt vài câu nhưng cũng xem như chấp nhận.

Vì cả ba giả trang thay đổi diện mạo, nên trà trộm vào dòng người cũng không gây chú ý, Vũ Linh hứng thú nhất là các món ăn ở đây, chỉ nhìn thôi cũng đủ hấp dẫn, đáng tiếc tạp chất quá nhiều, ăn vào rất có hại cho thân thể, nhất là khi Vũ Linh chưa đạt tới trúc cơ.

Tiêu Diễm trừng mắt ngăn cản khi thấy Vũ Linh muốn mua lấy các món ăn bên đường, Hình Liệt Phong thì dừng lại mua không ít vò rượu, tuy là rượu thường nhưng hương vị không tồi, khiến Vũ Linh ghen tỵ trừng mắt, thâm sâu cảm thấy u oán vô cùng, Hình Liệt Phong lại khoái trá cười to.

"Chờ đã, đừng đi vội, vị tiểu ca tuấn tú, có muốn mua hoa tặng tâm nghi cô nương gia nào không? Hoa của ta rất thơm lại đẹp, là ta vừa mới hái xuống đấy, ngươi xem, còn có sương đọng lại trên cánh hoa nữa này. Mau mua hoa dâng tặng cho thần linh để cầu nhân duyên đi, rất linh đấy"

Một vị đại thẩm kéo Vũ Linh lại, đưa ra một đóa hoa rực rỡ, cười tươi giới thiệu.

Vũ Linh mặt đen, trừng mắt nói.

"Ta không có tâm nghi cô nương gia nào cả! Hơn hết, ta là nữ nhân, nhìn không ra sao? "

Hôm nay Vũ Linh không mặc nam trang, thế quái nào lại bị ngộ nhận là nam nhân? Rất đáng ghét.

"Ôi da, nhưng rõ ràng trông rất giống nam nhân a"-Đại thẩm che miệng, bật thốt ra.

"Phụt, hahaha, cười chết ta rồi"

Tiêu Diễm chống tay lên vai Hình Liệt Phong, cười nghiên ngã, Hình Liệt Phong cũng che miệng, run run nhịn cười.

Vũ Linh nghiến răng hung hăng trừng mắt xem hai người, lại nhếch môi cười tà ác, lén dựng lên cách âm tường, ghé vào tai đại thẩm nói.

"Đại thẩm, ta tuy không có tâm nghi ai, nhưng hai vị ở sau thì có a, kỳ thực ngươi biết đấy, hai người họ chính là loại quan hệ đó..là quan hệ đó đó, ngươi không nghĩ sai đâu. Mà ta chỉ đi theo làm nền che đấu mà thôi, ngươi đừng hô to a, họ sẽ thẹn thùng tức giận đấy, dù sao đây cũng không phải quan hệ đáng được ủng hộ"

"That...thật sao?"-Đại thẩm kinh ngạc, dè dặt hỏi lại.

"Um, so vàng còn thật, ta hy vọng ngươi đừng kỳ thị họ, khó khăn lắm họ mới đến được với nhau thế này, là muội muội ta cũng rất khổ tâm a~"-Vũ Linh che mặt, lau đi một viên nước mắt cá sấu.

"Ai, ta hiểu ta hiểu mà, nhìn họ ta nhớ đến vị bà con xa của ta, cũng thật đáng thương a."-Đại thẩm tràn đầy đồng tình nhìn hai người phía sau, khiến cho Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong đều nổi đầy da gà.

"Đây, xem như gặp mặt có duyên, ta tặng cho hai người bó hoa đẹp nhất của ta, chúc hai ngươi sớm ngày được song túc tề phi"

Đại thẩm lấy ra một bó hoa to nhét vào tay Tiêu Diễm, thấm thía nói xong liền rời đi tìm mục tiêu tiếp theo.

Khiến Tiêu Diễm ngây ra như phỗng, không biết nên phản ứng thế nào.

Vũ Linh: Hahahahahaha, vị đại thẩm này, thật quá đáng yêu rồi!

Tiêu Diễm ném bó hoa cho Hình Liệt Phong, trên mặt bạo lên gân xanh, túm lấy Vũ Linh, cười hỏi.

"Vũ Linh, ta cần lời giải thích"

Vũ Linh nháy mắt nói" Hì hì, vị đại thẩm đó nói rằng xem chúng ta hợp mắt nên tặng hoa cho chúng ta mà thôi, Tiêu sư thúc đừng suy nghĩ nhiều, cứ nhận đi là được"

"Thế cái câu song túc tề phi kia là gì, hả?"

"Cái này ta cũng không rõ, hay là gọi vị đại thẩm đó lại hỏi một lần?"-Vũ Linh vô tội nói.

"Ngươi...."

Ở Tiêu Diễm sắp bộc phát thì Hình Liệt Phong ngăn lại, nói.

"Nơi này là trên đường, có rất nhiều người phàm, có gì đợi sau hãy giải quyết"

"Hừ, chờ đó"-Tiêu Diễm ném Vũ Linh xuống đất, lạnh lùng quay mặt rời đi.

"Nha đầu bướng bỉnh"

Hình Liệt Phong gõ đầu Vũ Linh, lại nhét bó hoa cho nàng. Vũ Linh ôm lấy bó hoa, cười hắc hắc đuổi theo.

Ba người tiếp tục đi dọc con phố, lại nhìn thấy có rất nhiều người đi lên trên hàng dài bậc thang để đến cúng viếng cho một ngôi miếu, lúc này Vũ Linh nói.

"Người ở đây thờ cúng một vị thổ thần, nghe rằng rất linh thiêng, nhất là có hai gốc cây liễu mọc trên đó, rễ của chúng quấn vào nhau nên nếu ném đây tơ hồng lên trên thì sẽ thuận lợi trong chuyện tình duyên, hai vị sư thúc có muốn lên trên thử xem?"

"Hừ, ngu xuẩn, ta mới không cần mấy thứ vừa nhìn là biết lừa gạt thế này"-Tiêu Diễm khinh thường bĩu môi nói.

Vũ Linh lại như vô tình lên tiếng:" Ah, ta nghe rằng bên cạnh hai gốc liễu có một bờ hồ, nếu ném đồng xu vào hồ, thì có thể tránh khỏi người mà mình không thích, không biết có đúng không nữa, tò mò quá đi~"

"Thật sao?"-Tiêu Diễm quay phắt lại, hỏi.

"Àh, thì ta chỉ nghe như thế, ai mà biết được chứ, huống hồ, ngài cũng nói nó là lừa gạt còn gì"

Tiêu Diễm:"Đi thôi"

Hình Liệt Phong hết nói nỗi nhìn Tiêu Diễm lướt nhanh đi lên trên đền thờ, bất đắc dĩ nhìn Vũ Linh.

"Ngươi là cố ý đi"

Vũ Linh nhún vai:"Ta chỉ nói ra thông tin mình biết thôi nha-"

"Thật là, hết cách với ngươi. Lại nói, ta không nghĩ đến nha đầu ngươi cũng sẽ tin vào những thứ như thế này"

Hình Liệt Phong thở dài lắc đầu, cùng Vũ Linh bước lên bậc thang, nghe Hình Liệt Phong nói thế, Vũ Linh lại lắc lắc ngón trỏ, đáp.

"Không nhé, ta không tin vào mấy thần linh nào đâu, à, nếu có thể ta cũng muốn thờ một vị"

"Là vị nào?"-Hình Liệt Phong hứng thú hỏi.

"Thố Nhi Thần"-Vũ Linh nháy mắt trả lời.

"Đó là vị thần nào? Sao ta chưa từng nghe qua?"-Hình Liệt Phong mờ mịt hỏi.

"Hahaha. Ai biết đâu này~"

"Hả? Này, chờ đã...thật là..."

Vũ Linh không nói mà chỉ cười ha ha chạy đi, Hình Liệt Phong nhìn Vũ Linh bỏ chạy thở dài lắc đầu, trong lòng lại ôm nghi hoặc, thầm nghĩ sau này trở về phải thử dò xét xem đó là vị thần như thế nào.

Khi đi đến trên đền thờ, Hình Liệt Phong nhìn thấy Tiêu Diễm và Vũ Linh đứng cạnh dòng người đông đúc, cả hai bỏ mặc ánh mắt quái dị của xung quanh lại nháo loạn xem ai ném đồng xu xa hơn, mà bó hoa khi nãy cũng đã được đặt trên bục nơi chứa vô số bó hoa rực rỡ khác.

Vừa dâng hoa cầu nhân duyên vừa ném đồng xu xua đuổi người mình ghét, nha đầu này quả thật là đến vui đùa nháo loạn a.

Hình Liệt Phong nhìn Vũ Linh hướng mình quơ tay, Tiêu Diễm thì vừa cười khoái trá vừa hung hăng ném đồng xu xuống hồ, Hình liệt Phong lắc đầu bậc cười xem cả hai, lại vẫn nâng bước đi đến chỗ hai người.

Năm mới nhộn nhịp thế này, cũng thật không tệ chút nào.

❤️ ~P/S: Ai không biết đến Thố Nhi Thần thì xin hãy liên hệ google-sama~ ❤️

---- ---- ----

Lời thoại mừng năm mới của các nhân vật

Tiêu Diễm[khoanh tay hất cằm]: Hừ, năm mới rồi sao? Mà, dù thế nào thì bổn thiếu gia vẫn anh tuấn rạng ngời như trước, không, phải nói là hơn cả trước kia. Hừ, Đừng có mà tưởng khen ta vài câu là bổn thiếu gia phát tiền tiền lì xì cho đâu đấy, hừ.

Vũ Linh[Chấp tay cầu nguyện]: Năm mới vui vẻ, hy vọng năm nay tác giả không lại tiếp tục hành hạ, mang tới vận xui a~

Mộ Thần Hy[thu hồi kiếm]: ...Chúc mừng....

Hình Liệt Phong[uống rượu]: Akkkk, Rượu của năm mới là ngon nhất! Đúng chứ!

Tử Dận: Ta lại già lại lú lẩn thêm rồi, thời gian thật là tàn nhẫn~

Hàn Tư Viễn[xoa cằm cười]: Ai nha, không biết ai sẽ tặng phong bì cho ta đây? Thật chờ mong~

Lưu Thẫm Nhã[mài kiếm]: Năm Mới Vui Vẻ, khi nào ta có thể lên sân? Không cho lên, ta sát_____

Tô Duyệt[siết chặt trường tiên]: Lại phải kéo dài thù hận thêm một năm nữa sao? Ta hận_____

Tiết Hoài Lâm[nháy mắt]: Năm Mới Vui Vẻ, không ai nhớ ta sao?

[....]

Tản Mạn[$v$ ]: Năm Mới Vui Vẻ, năm nay ta sẽ dành tiền để thay rùa thành cưỡi gà mà chạy~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play