Chương 33 :Mộc U Cốc Bí Cảnh-Giao Ước

Lăng Tiêu Phong.

Tử Dận xem trong tay hồn bài, thầm thở dài một hơi, đây là hồn bài của Tiểu Vũ, thấy hồn bài của nàmg vẫn còn lành lặn, hắn nhẹ lòng một nửa.

Nghe Thần Hy nói nha đầu này lại tự đề nghị tham gia Mộc U Cốc bí cảnh, nghe vậy hắn cũng sửng sốt một thanh, theo lời Thần Hy nói, nàng cũng chỉ vừa luyện khí ba tầng đi.

Hắn thật sự lo lắng a.

Bên trong yêu thú đều là cấp cao, chưa kể những người đi vào tham gia cũng đều là luyện khí cao tầng tu sĩ, một nho nhỏ luyện khí ba tầng như Vũ Linh đi vào, không phải đi tìm chết sao?

Một tên so với một tên, chẳng có tên nào khiến hắn không lo.

Giờ cách Mộc U Cốc bí cảnh còn tám ngày nữa sẽ kết thúc, hắn vừa thả tâm nay lại nhấc lên, khoảng thời gian bí cảnh sắp đóng cửa mới thật sự là nguy hiểm.

Bấy lâu nay Vũ Linh luôn ở trên Lăng Tiêu Phong, rất ít cùng ngoại giới tiếp xúc, nhất định đối với bên ngoài hiểm ác hoàn toàn không biết, lỡ như bị người lừa dối thì sao?

Hắn tìm đâu ra một cái khác Vũ Linh a!

Mấy chục năm nay không để ý đến Mộc U Cốc bí cảnh, đó là vì cả Băng Cơ và Thần Hy đều đã qua thời gian tham gia, cho nên Tử Dận cũng quên mất điều này.

Lại nói nếu Thần Hy thông báo hắn sớm hơn, nhất định sẽ ngăn cản hoặc là cho nàng thêm một ít bảo mệnh đồ.

Giờ thì hay lắm, chờ đến nha đầu đó đi vào hơn năm ngày, Thần Hy mới báo lại cho hắn, đừng nói là ngăn cản, ngay cả việc đưa thêm pháp bảo bảo mệnh cũng không thể.

Hiện tại Tử Dận chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hồn bài của Vũ Linh, hi vọng rằng nha đầu đó mạng lớn đừng bị giết chết là được.

Mà, nói đến thì tới thời điểm này mà nha đầu đó còn chưa chết, Tử Dận cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Quả nhiên là Lăng Tiêu Phong đi ra đệ tử, mạng so đĩa còn dai.

(Vũ Linh: (-.-|||) sư tổ, ngài có chắc là đang cầu nguyện bình an mà không nguyền rủa ta sao?)

"Sư phụ"

Mộ Thần Hy xem Tử Dận vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hồn bài của Vũ Linh, thật không biết Tử Dận có chuyện gì kêu lại kêu Mộ Thần Hy lên đây, kết quả là Mộ Thần Hy đến ngồi hơn nửa ngày, mà Tử Dận chỉ nhìn vào hồn bài không nói một lời.

Thật ra thương thế của Tử Dận còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng Tử Dận cũng không vội vàng lao đầu vào bế quan, phải lấy tâm thái thoải mái để điều trị mới là tốt nhất, hơn nữa Tử Dận bế quan đã ba năm, cũng nên ngưng lại nghỉ ngơi.

Cho nên tuy đối ngoại bế quan, nhưng thật ra Tử Dận cũng thường dừng lại thả lỏng, giống như hiện tại, chỉ là hắn có vẻ còn suy nghĩ quá bình thản rồi, bằng không tại sao lúc đi ra Tử Dận lại nghe tin Vũ Linh đi vào bí cảnh tìm chết.

Nha đầu đó là sợ hắn quá rảnh rỗi sao?

Mộ Thần Hy thấy việc Vũ Linh tham gia bí cảnh cũng không cần báo cho Tử Dận, nhưng khi Tử Dận hỏi Vũ Linh tình hình còn muốn gặp nàng, Mộ Thần Hy cũng chỉ có thể thở dài sau lại nhất nhất nói ra mấy năm này tình trạng, kể cả việc bắt Vũ Linh vào Động Hàn Thiên bế quan tu luyện, và cả việc đồng ý vào Mộc U Cốc bí cảnh.

Đúng như hắn đoán, Tử Dận nghe xong liền trở nên tối mặt, và kết quả lại thành thế này.

Mộ Thần Hy cau mi, đã ngồi hơn đây hơn hai canh giờ, thấy Tử Dận còn muốn tiếp tục như thế, Mộ Thần Hy nhịn không được lên tiếng kêu gọi lần nữa

"Sư phụ".

"Hưh? Oh, Thần Hy, ngươi đã đến khi nào?"

Tử Dận nâng đầu dời tầm mắt sang ngồi đối diện Mộ Thần Hy, lại kinh ngạc bậc hỏi, giống như lúc này mới giật mình nhận ra Mộ Thần Hy tồn tại.

Mộ Thần Hy: "..."

--- --- --- ---

Lưu Thẩm Nhã cầm trên tay lọ sứ, mặt hiện lên kích động.

Là Tẩy Linh Đan.

Không ngờ nơi này lại có Tẩy Linh Đan, thứ đan dược đã tuyệt tích từ lâu.

Nghe rằng nằm xưa Mộc Thương Phái là môn phái đứng đầu Tu Chân Giới, trong Mộc Thương Phái có một vị tiền bối tên là Thanh Huyền, vị này chính là người sáng chế ra loại đan dược có thể giúp tu sĩ thay đổi linh căn, được gọi là Tẩy Linh Đan, cũng chính là thứ trên tay nàng đây.

Nhưng sau một trận đại chiến giữa các môn phái, Mộc Thương Phái bị tận diệt, Thanh Huyền tiền bối may mắn thoát nạn đã mang tất cả tông môn điển tịch cùng Tẩy Linh Đan toa thuốc biến mất, sau cũng không ai nhìn thấy ngài ấy.

Không ngờ Thanh Huyền tiền bối lại đi vào Mộc U Cốc bí cảnh, còn đặt ra động phủ truyền thừa này.

Lưu Thẩm Nhã mừng rỡ vô cùng, chỉ cần nàng dùng Tẩy Linh Đan, như vậy nàng sẽ tẩy đi tam linh căn, trở thành chân chính song linh căn.

Tuy rằng kim hệ chỉ chiếm một trên mười, nhưng so với song linh căn thật sự vẫn có cách biệt về tốc độ tu luyện, nay có Tẩy Linh Đan và trước Lưu Thẩm Nhã lại có Bạch Đinh Quả có thể tẩy trừ tạp chất, như vậy sau này tốc độ tu luyện sẽ càng lên như diều gặp gió.

Trọng yếu nhất là sau khi thành song linh căn, Lưu Thẩm Nhã có thể đi vào nội môn, giống như Lưu Thiến Thiến được các vị trưởng lão coi trọng thu làm đồ đệ.

Tư nguyên, linh thạch, công pháp, nàng sẽ không còn mệt mỏi ngày đêm làm nhiệm vụ chỉ để đổi ít ỏi tích phân.

Lưu Thẩm Nhã nắm chặt tay thành đấm, cơ hội để nàng xoay mình đã đến, chỉ cần cho nàng nhất phi trùng thiên, nàng nhất định để những người xem thường nàng phải trả giá.

Lưu Thẩm Nhã hít sâu một hơi bình ổn lại kích động tâm tình, không phải chỉ là Tẩy Linh Đan, cơ duyên của nàng còn có một thứ quý giá hơn, là phù văn truyền thừa.

Sau khi hạ gục yêu thú hình con rối kia, Lưu Thẩm Nhã từ trán nó lấy được một viên đá có thể thay đổi màu sắc, trực giác cho biết thứ này vô cùng quý giá, Lưu Thẩm Nhã nhớ đến thạch tượng nhân mình hạ gục lúc trước, nàng chắc thạch tượng nhân cũng có viên đá này.

Trí nhớ Lưu Thẩm Nhã rất tốt, nàng nhớ rất rõ viên đá nằm ngay mắt thạch tượng nhân, nhưng khi quay lại từ chỗ tên tán tu kia, viên đá trên thạch tượng nhân cũng không thấy đâu.

Tên tán tu kia luôn bị nàng quan sát nên không thể động tay chân, khả năng hắn lấy viên đá là rất thấp, Lưu Thẩm Nhã nhíu mi, nếu không là hắn vậy là ai?

Nhưng nghĩ viên đá này so đôi mắt thạch tượng nhân to gấp ba lần, Lưu Thẩm Nhã cũng đành bỏ qua mà không suy nghĩ nhiều, chưa kể sau khi phá tan cấm chế trên kệ gỗ, Lưu Thẩm Nhã lấy được không ít trung phẩm và hạ phẩm pháp khí, nàng có thể dùng chúng đổi ra linh thạch cùng tư nguyên khi trở về.

Tiếp theo Lưu Thẩm Nhã đi đến đây và nhận được cơ duyên truyền thừa, Lưu Thẩm Nhã mắt trở nên sáng rực, giờ có phù văn truyền thừa, việc luyện chế phù triện của nàng thêm lưu sướng, thêm vào trong đây có ghi chép lại không ít phù triện cấp cao, chỉ cần Lưu Thẩm Nhã theo đó luyện chế ra, như vậy thì sức chiến đấu của nàng sẽ tăng lên đáng kể.

...

Còn Tô Duyệt bên này cũng có chính mình cơ duyên, ngoài thuật số thiên phú, Tô Duyệt còn là con em của luyện khí thế gia, cùng Mộ gia là hai gia tộc đứng đầu về luyện khí.

Lần này cơ duyên của Tô Duyệt không ngoài dự đoán chính là về luyện khí.

Thanh Huyền xây dựng động phủ này không phải chỉ có một truyền thừa điện, mà phân theo từng phương diện sẽ có đối ứng nơi truyền thừa, cho nên Tô Duyệt và Lưu Thẩm Nhã đều được dẫn đi đến nơi có truyền thừa thích hợp mình.

Nếu Tô Duyệt có luyện khí truyền thừa, như vậy sẽ giúp ít không nhỏ cho gia tộc mình, bởi vì Tô Duyệt đối với luyện khí phương diện, thiên phú của nàng không được tốt lắm.

Dù qua hai kiếp, Tô Duyệt cũng không thể thay đổi điều này.

Tất nhiên bên trong không phải chỉ có truyền thừa, chẳng hạn như Lưu Thẩm Nhã tìm ra Tẩy Linh Đan, nơi này còn rất nhiều những thứ khác đang ẩn dấu, mà tất cả đều là tùy duyên cùng vận khí.

Giống Lưu Thẩm Nhã, Tô Duyệt cũng tìm ra một thứ khác ngoài luyện khí truyền thừa, đó là một thanh kiếm, còn là trung phẩm bảo khí.

Ở Tu Chân Giới vũ khí phân thành thượng trung hạ ba bậc, và chia làm các cấp bậc như:

Pháp khí.

Linh khí.

Bảo khí.

Huyền khí.

Tiên khí.

Hạ phẩm bảo khí, thứ này ngay cả nguyên anh tu sĩ cũng không mấy người có được, trên tay Tô Duyệt cũng chỉ là thượng phẩm pháp khí, so với thanh kiếm này thật là không đáng nhìn.

Kể cả kiếp trước Tô Duyệt cũng chỉ dùng đến hạ phẩm bảo khí, nhưng khi đó nàng đã là nguyên anh trung kỳ, hơn nữa phải thập tử nhất sinh mới có được.

Mà Lưu Thẩm Nhã lại ở kim đan kỳ lấy đến tiên khí Trảm Thiên Kiếm, dù rằng Lưu Thẩm Nhã chỉ có thể phát huy sức mạnh của nó tương đương cực phẩm bảo khí.

Cũng vì như thế Tô Duyệt mới may mắn không bị Lưu Thẩm Nhã diệt sát, sức mạnh của tiên khí không là một phàm thai tu sĩ như Tô Duyệt có thể kháng trụ, nàng có thể chạy thoát còn phải lạy nàng mang đại khí vận.

Nhưng giờ Lưu Thẩm Nhã chỉ là một luyện khí kỳ, Trảm Thiên Kiếm cũng không có trong tay, mà Tô Duyệt tuy không có tiên khí như Trảm Thiên Kiếm, nhưng mà nàng hiện đang là luyện khí kỳ đã có trung phẩm bảo khí, so Lưu Thẩm Nhã còn may mắn, giờ có thanh kiếm này Tô Duyệt sẽ tăng sức chiến đấu lên nhiều lần.

(Hai chị này suy nghĩ thật giống nhau)

Tô Duyệt muốn, thanh kia Trảm Thiên Kiếm nàng nhất định phải lấy được, dù thiên đạo có ngăn thế nào nàng cũng nhất quyết không buông tha.

Tô Duyệt không biết, tương lai sau này vì nàng và Lưu Thẩm Nhã tranh đoạt Trảm Thiên Kiếm, đã dẫn đến biến cố ảnh hưởng rất lớn đến mọi thứ, cũng khiến cho vận mệnh vốn đã phát sinh thay đổi nay lại lần nữa lại tái lập.

Tuy Tô Duyệt hiện là luyện khí kỳ, nhưng thần hồn đã vượt xa tu vi là nguyên anh kỳ, dùng thanh kiếm này cũng không đáng ngại gì nhiều, ngoại trừ việc linh khí tiêu hao lớn.

Nhưng Tô Duyệt có cách khắc phục, nàng có hai đời lịch duyệt, từ nguyên anh trở xuống tu sĩ muốn Tô Duyệt e ngại đúng là không có, cho nên chỉ cần đánh nhanh thắng nhanh là được.

Nhưng có thể khiến Tô Duyệt e ngại trong tu sĩ đồng lứa cũng chỉ có ba người, một là Lưu Thẩm Nhã cái này thiên đạo sủng nhi, hai là ma tộc thiếu chủ Dạ Triệt, còn ba chính là Mộ gia Mộ Thần Hy.

Ba người này tương lai đều là nhân vật phong vân, nếu Tô Duyệt tương lai muốn trả thù Lưu Thẩm Nhã, ít nhất cũng phải lo lắng tới Dạ Triệt, người điên cuồng theo đuổi Lưu Thẩm Nhã, còn Mộ Thần Hy.

Người này trước nay tâm tư khó dò, và là người mà Tô Duyệt không muốn đối đầu nhất.

Tô Duyệt nghĩ mình đến đây, có lẽ là do ông trời không cho phép nàng đoạt Lưu Thẩm Nhã cơ duyên, nhưng lại bù cho nàng một cái khác cơ duyên không kém.

Chỉ là Tô Duyệt có phần không muốn khi nghĩ đến Lưu Thẩm Nhã tìm tới Tẩy Linh Đan, thật ra nếu so trung phẩm bảo khí trên tay mình, thì Tẩy Linh Đan kia không giá trị nhiều bằng, nhưng Tẩy Linh Đan ý nghĩa thế nào thì không cần nói cũng rõ.

Nó có thể làm thay đổi vận mệnh của một người.

Linh căn là thứ vừa sinh ra đã có, nhưng chỉ khi đến năm tuổi linh căn mới hoàn toàn ổn định, đến khi đó thì đã có thể bắt đầu tu luyện.

Hơn nữa linh căn là thứ huyền ảo khó đoán, không ai có thể hiểu rõ nó thế nào hình thành, nhưng một khi linh căn bị tổn hại, thì đó chính là điểm trí mạng của tu sĩ.

Quan trọng là ai cũng biết linh căn bẩm sinh mà có, vốn không thể thay đổi, nhưng với Tẩy Linh Đan, đều đó hoàn toàn có thể.

Tuy vậy, đây cũng xem như một hành động đi ngược thiên đạo quy tắc, mỗi người chỉ có thể dùng một lần Tẩy Linh Đan, dùng lần thứ hai hoàn toàn mất đi hiệu quả.

Tô Duyệt là thượng phẩm hỏa linh căn, vốn không cần đến Tẩy Linh Đan, nhưng Lưu Thẩm Nhã thì khác, Lưu Thẩm Nhã là tam linh căn, chỉ cần dùng Tẩy Linh Đan là có thể trở thành song linh căn thiên tài.

Chưa kể, tương lai sau này nhiều cơ duyên của Lưu Thẩm Nhã đều lấy linh căn của nàng làm tiền đề, nếu có thể ngăn Lưu Thẩm Nhã dùng Tẩy Linh đan chẳng khác nào cắt đứt hết tất cả cơ duyên phía sau?

Chỉ tiếc là Tô Duyệt sau khi giết Huyết Biên Bức thì lại đi đến nơi này, giờ chắc Lưu Thẩm Nhã đã tiếp nhận truyền thừa cùng Tẩy Linh Đan.

Tô Duyệt nhăn mày, nàng mơ hồ thấy mọi chuyện diễn ra ở đây giống như có người sau lưng an bày sắp đặt, cảm giác đó hiện lên từ khi Tô Duyệt đi vào nơi này, ngoại trừ lúc đầu gặp Lưu Thẩm Nhã và tên tán tu kia, nhưng sau nàng ngay cả cái bóng của hai người đó đều không thấy.

Tựa như bọn họ bị cố ý tách ra.

Lắc đầu, Tô Duyệt rũ bỏ tạp niệm, giờ là truyền thừa đến mấu chốt thời khắc, nàng không thể tiếp tục phân tâm như thế.

--- --- ---

"...Vị chủ nhân của động phủ truyền thừa, không, hay ta nên gọi ngài là chủ nhân của Mộc U Cốc bí cảnh-Thanh Huyền tiền bối?"

Trước khi vào bí cảnh, Vũ Linh ở Tiêu Diễm nghe đến Mộc U Cốc bí cảnh cùng Thanh Huyền lai lịch.

Mộc U Cốc bí cảnh được tạo ra bởi ba môn phái đứng đầu khi đó, trong số ba môn phái thì Mộc Thương Phái là môn phái mạnh nhất, Mộc U Cốc bí cảnh cũng được đặt tại lãnh địa của Mộc Thương Phái.

Sau này các môn phái gây ra xích mích, hai môn phái khác đều bị diệt phái, kể cả Mộc Thương Phái cũng không thoát khỏi kiếp nạn này, Mộc U Cốc bí cảnh theo đó cũng dần bị lãng quên.

Có tin đồn rằng, sư đệ của chưởng môn Mộc Thương Phái là Thanh Huyền đã mang những truyền thừa của môn phái rời đi, nhưng đi đâu thì không ai biết được.

Khoảng thời gian đó kéo dài chừng năm trăm năm, sau này mọi người gọi đó là năm trăm năm bóng tối, tất cả mọi ghi chép và lịch sử về năm trăm năm này đều biến mất, những ai tồn tại trong khoảng thời gian đó đều không ấn tượng gì hoặc đều đã chết, mỗi lúc nhắc đến họ đều tỏ ra sợ hãi và không thể nói ra bất cứ điều gì như bị một lực lượng vô hình ngăn cấm.

Sau sự kiện đó, Tu Chân Giới đã bắt đầu một trang lịch sử mới, các môn phái lần lượt ra đời và phát triển thành hiện tại bộ dáng.

Mộc U Cốc bí cảnh xuất thế sau sự kiện đó đã là ba vạn năm, nay Mộc U Cốc do ngũ tông ngoại trừ Vạn Phật Tông cùng nhau quản lý.

Vũ Linh có thể xác nhận bóng người là vị kia Thanh Huyền-người duy nhất sống sót sau sự kiện kia, để xác định suy nghĩ đó cũng vì năm nguyên nhân.

Thứ nhất, Mộc U Cốc bí cảnh không cho phép vượt qua luyện khí kỳ tu sĩ đi vào, dù là đại thừa kỳ Tôn Thượng cũng thế, mà người này tu vi khí thế đều đã đạt cảnh giới rất cao nhưng lại có thể vào đây, chứng tỏ người này vốn đã tồn tại trong Mộc U Cốc bí cảnh bao lâu nay, quan trọng là chỉ một tàn hồn mà có thể duy trì đến giờ không tiêu tán, có thể xác định thêm nhiều điều khác.

Thứ hai, từ lúc đi vào Thanh Nhãn Xà hang động, khi đi trong bóng tối, Vũ Linh mơ hồ cảm thấy mình như bị truyền tống, mặc dù chấn động rất nhỏ đến mức ngay cả tu sĩ cấp cao cũng khó nhận ra, nhưng một người luôn bị chóng mặt khi dùng truyền tống trận như Vũ Linh thì dù nhỏ thế nào cũng có thể cảm nhận được ít nhiều.

Trước kia Tiêu Diễm không ít lần cười nhạo Vũ Linh cái này tật xấu, tuy thường dùng truyền tống trận lên xuống ở Lăng Tiêu Phong, nhưng mỗi lần như thế Vũ Linh đều vẫn bị đau đầu dù trải qua ba năm cũng không thay đổi.

Mà cũng chính vì thế, nên Vũ Linh mới sinh ra nghi ngờ khi lại có cảm giác đau đầu chóng mặt lúc đi trong bóng tối, nhưng Vũ Linh đã nghĩ rằng do mình đi trong bóng tối quá lâu, cộng thêm trên người thương thế nên gây ra đau đớn, chính vì vậy Vũ Linh xem thường cho qua.

Giờ nhớ lại, khi đó không phải là mình đa nghi, căn bản Thanh Nhãn Xà động phủ không thể đi thông tới nơi truyền thừa này, mà là cần truyền tống trận a.

Nhất định là lúc chấn động sảy ra, nó đã kích phát truyền tống trận, Vũ Linh cái này số con rệp lại tự mình mò vào, Vũ Linh nghĩ lại mà thấy mình ngu.

Thứ ba, Thanh Huyền là sư đệ của chưởng môn Mộc Thương Phái, còn là tiên phẩm biến dị phong linh căn, nhất định khi môn phái sắp tận diệt, chưởng môn Mộc Thương Phái đã cho Thanh Huyền mang truyền thừa của môn phái vào bí cảnh tránh nạn, đó là vì sau tất cả mọi người tìm không ra lệnh bài vào Mộc U Cốc bí cảnh.

Nhưng sau Thanh Huyền tu vi đạt đỉnh núi phải rời khỏi Mộc U Cốc bí cảnh để độ kiếp phi thăng, để lại tàn hồn tìm người truyền nhân, bản thân sau khi ra khỏi Mộc U Cốc bí cảnh đã đặt lệnh bài vào bí cảnh phân tán khắp nơi, đó là lý do ba vạn năm sau bí cảnh mới xuất thế.

Vũ Linh cũng là biến dị linh căn nên xem xét rất kỹ các điển tịch có liên quan biến dị linh căn, trong số thứ nàng đọc, có một quyển nói đến Thanh Huyền người mang tiên phẩm biến dị phong linh căn.

Vì tò mò cùng hứng thú về người này, thêm việc có liên quan đến Mộc U Cốc bí cảnh, nên Vũ Linh cũng tìm hiểu một ít, vốn cho là tham khảo không đáng xem trọng, lại không ngờ giờ lại hữu dụng trong trường hợp này.

Buồn cười thật.

Thứ tư, từ lúc vào đây Vũ Linh đã quan sát rất kỹ, bố cục vị trí và cách hoạt động của nơi này rất kỳ lạ, cảm giác như nó không ngừng thay đổi, giống Thạch Tượng Nhân, Vũ Linh thấy trên binh khí Thạch Tượng Nhân mang quả thật là mới, nhưng Thạch Tượng Nhân trên người chất liệu cùng vết tích của các khớp nối cho thấy đã trải qua nhiều năm, và nhiều lần chỉnh sửa.

Như vậy có thể nói rằng, đám thạch tượng nhân đó luôn được tu chỉnh lại đề chờ người tiếp theo đi vào thử thách, còn có những cấm chế dưới đám binh khí xung quanh, Vũ Linh tuy không hiểu trận pháp cấm chế nhưng lại thấy nó còn rất chắc chắn không bị hao tổn do người muốn lấy hoặc theo thời gian suy yếu.

Nhắc đến đám binh khí đó Vũ Linh liền thịt đau, nếu Lưu Thẩm Nhã không ở đó cùng biến hình thuật mất tác dụng, Vũ Linh đã mang đi hết, tuy không dùng nhưng có thể bán a.

Pháp khí + Pháp khi = Linh thạch =>$$$$$$$$$.

Vậy mà...

Chưa hết, trong này bảo vật đúng là nhiều vô số, còn là những thứ quý hiếm gần như tuyệt tích ở tu chân giới, xem trong ngực Vũ Linh bị kích thích tỉnh lại màu trắng Lửa Tùng Thử là biết, nếu không phải nó e ngại bóng người, không chừng đã hưng phấn nhào tới.

Tóm lại, mấu chốt để Vũ Linh kết luận, chính là trước kia khi tác giả viết, từng tham khảo ý kiến Vũ Linh, Vũ Linh góp ý kiến rằng hãy cho người tạo ra Tẩy Linh Đan mà Lưu Thẩm Nhã nhận được ở đây, chính là do chủ nhân của động phủ sáng chế ra, tức là Thanh Huyền.

Nhờ thế mà Vũ Linh biết rõ lịch sử của nơi này, dù sao có người bạn là tác giả vẫn là có cái lợi, mặc dù đây là hố văn, đến chính tác giả cũng chưa nghĩ đến kết thúc, nên những gì Vũ Linh biết cũng trong phạm vi tiểu thuyết, tuy biết nhưng cũmwg không rõ ràng, vì so tiểu thuyết miêu tả có hạn nên Vũ Linh phải cần thời gian suy luận.

Tổng kết tất cả những gì mình biết, Vũ Linh xác nhận bóng người trước mắt là nhân vật ẩn do nàng tạo dựng nên-Thanh Huyền.

Vũ Linh nâng tay đỡ trán, ai mà biết sẽ có ngày hôm nay a, nhưng mà chính Vũ Linh cũng không ngờ rằng Thanh Huyền còn sống, tiểu thuyết quả thật không nói Thanh Huyền đã chết, nhưng từ đầu tới cuối đề cập đến cũng vài ba câu qua loa, làm Vũ Linh mặc định là Thanh Huyền đã chết.

Giờ nhìn Thanh Huyền, Vũ Linh cảm thấy không tốt chút nào.

"Hừm, nha đầu làm sao ngươi biết?" Thanh Huyền híp mắt xem Vũ Linh.

Nhạy cảm nhận ra xung quanh không khí ngưng đọng, Vũ Linh vờ như không thấy, nhún vai nói.

"Ta từ một ít cổ tịch viết về Mộc U Cốc bí cảnh nhìn đến, sau đó xem xét nhiều phương diện cũng như những gì mình thấy từ trước đến giờ khi vào đây mà suy ra..."

Nghe Vũ Linh kể ra suy nghĩ của mình, Thanh Huyền không khỏi kinh trụ, đầu óc nha đầu này rốt cuộc chứa những gì a, hơn nữa có thể nhồi nhét những suy nghĩ như thế, hắn thật muốn biết đó là một nơi thế nào mới dạy ra một kẻ quái dị như Vũ Linh thế này.

Thanh Huyền thật sự sợ hãi than cho mắt quan sát cùng suy nghĩ của Vũ Linh, nàng chú ý những chi tiết nhỏ đến gần như bị bỏ qua, thậm chí trước giờ kể cả hắn cũng không nhìn đến, còn biết liên kết chúng lại bằng cách lập luận, ừm, theo lời nàng thì nó gọi là logic thì phải.

Nhưng có thể dựa trên những điều đó đoán ra thân phận của hắn, Thanh Huyền cảm thấy nha đầu này thông minh đến đáng sợ.

"Ngươi dựa trên cái logic suy luận ấy mà đoán ra ta thân phận, lão phu xem ra còn là xem thường ngươi." Thanh Huyền lắc đầu, thở dài nói.

Vũ Linh nhướng mi, nhịn xuống buồn cười xúc động, xem cổ nhân còn là mấy vạn năm lão quái vật nói ra từ 'logic' của hiện đại, Vũ Linh thật muốn cười phun, nhưng không thể không nói, Thanh Huyền phát âm còn rất chuẩn, đáng nể thật.

"Được rồi, ta chấp nhận đưa ngươi rời đi, dù sao bí cảnh cũng sắp kết thúc rồi."

Thanh Huyền nhìn Vũ Linh, bất đắc dĩ chấp nhận cho nàng rời đi, nha đầu này hắn xem rất vừa mắt, đáng tiếc nàng không chấp nhận bản thân truyền thừa, quả thật là đáng tiếc a.

"Nhưng ngươi tuyệt đối không thể tiết lộ ta tồn tại, cùng những gì ngươi đoán được, ta muốn ngươi dùng tâm ma thề."

Nếu để đám môn phái bên ngoài biết được hắn tồn tại, còn muốn lần nữa phục hồi Mộc Thương Phái, như thế đối với hắn và đối với truyền nhân sau này nhất định vô cùng nguy hiểm.

Thanh Huyền sẽ không cho phép điều đó sảy ra, chính vì thế hắn hạn chế bí cảnh, cho phép duy nhất luyện khí kỳ đệ tử tiến vào, bấy lâu nay chưa một ai phát hiện, vậy mà lại cho mười một tuổi tiểu nha đầu nhận ra.

Thế sự khó liệu a.

Nhưng chỉ khi Vũ Linh dùng tâm ma thề, Thanh Huyền mới cảm thấy yên tâm, nay có thiên đạo làm chứng, hắn tin nha đầu này không dám làm phản lại lời hứa.

Vũ Linh nghe Thanh Huyền nói thế liền nhẹ cả người, lần này liều mạng đàm phán xem như thành công, may mắn Thanh Huyền là người dễ nói chuyện, không thì mệt.

" Được thôi, ta sẽ thề. Đây xem như giao ước của chúng ta, nhưng mà..."

Vũ Linh cười tươi tắn, ánh mắt sáng rực xem Thanh Huyền, nhìn nụ cười này, Thanh Huyền có cảm giác không tốt.

"Một bí mật to lớn như thế, ngài định dùng bao nhiêu đó để hối lộ ta sao? Thời này lời hứa đâu rẻ tiền đến thế, huống chi ngài cũng không phải là thiếu thốn gì, đúng chứ? Cho nên vì giao ước của chúng ta, ta tình nguyện bị ngài hối lộ. "

Thanh Huyền:"..."

Chưa từng thấy ai da mặt dày như nha đầu này, trắng trợn đòi hắn bảo vật, còn quang minh chánh đại như thế, hắn đây là thấy lần đầu.

"Nha đầu ngươi còn là rất vô sỉ đấy, chẳng phải ngươi đã có Huyết Hồng Thạch và yêu hạch của Thực Nhân Hoa rồi sao? "

"Haha, những thứ đó...ta không hiếm lạ."

Vũ Linh cười híp mắt, nói lại câu nói khi nãy của Thanh Huyền, làm Thanh Huyền khóe miệng không khỏi co quắp hai cái.

Tiểu nha đầu, xem như ngươi lợi hại.

"Được rồi được rồi, thứ này cho ngươi."

Thanh Huyền buồn bực liếc mắt, phất tay trống rỗng đưa ra hộp gỗ bay đến trước mặt Vũ Linh.

"Thứ bỏ đi này là gì? "

Mở ra hộp gỗ, Vũ Linh cầm lên hòn đá đen ngòm, mặt ghét bỏ nói.

Thanh Huyền nghe thế gân xanh co giật không ngừng, tức giận la lên.

"Thật không có kiến thức, đây là bảo vật đấy, cả tu chân giới cũng không có cái thứ hai thế này, ngươi đừng nghe qua Hư Không Thạch sao?"

Vũ Linh: (0o0) "Ah!" *kinh ngạc*

Thanh Huyền :"Hừ, thế nào, ngươi nên may mắn vì được ta ban thưởng cho một thứ quý giá như thế này."

*Đắc ý ing~*

Vũ Linh: "Mà nó là gì thế?"

Thanh Huyền:"..."

Hắn sắp bị nha đầu này làm tức chết mất!!!

"Hừ, đúng là vô tri nha đầu."

Thanh Huyền hậm hực trắng mắt, sau lại đi đến trước mặt Vũ Linh, đưa ra thon dài ngón tay đặt lên mi tâm của nàng, Vũ Linh liền cảm nhận trong đầu nhiều hơn ít đồ.

"Nếu không muốn chết, chờ ngươi trở ra mới xem những gì ta truyền thụ, đừng lấy ra hoặc cho bất cứ ai biết ngươi có được hòn đá này, kể cả thứ nằm cạnh nó, bằng không có chết cũng đừng trách ta không nhắc nhở."

"Àh, vâng. Đạ ta rồi."

Vũ Linh sờ lên trán, gật đầu đáp.

"Giờ thì đến phiên ngươi thực hiện lời hứa, tốt nhất đừng nuốt lời không làm" Thanh Huyền lên tiếng nhắc nhở.

Nếu nàng dám trở mặt không phát tâm ma thề, hắn sẽ giết nàng.

"Tất nhiên, ta không phải kẻ thất hứa."

Vũ Linh nhìn Thanh Huyền thả ra sát ý, cười đáp trả, bản thân Vũ Linh rất ít hứa hẹn điều gì, nhưng khi đã hứa, dù thế nào nàng cũng sẽ thực hiện.

Đây là nguyên tắc làm người của Vũ Linh.

Về tâm ma thề, Vũ Linh sẽ làm, nàng biết Thanh Huyền lo lắng điều gì, cho dù hắn không nói, Vũ Linh cũng sẽ không lớn giọng tuông ra nơi này bí mật.

"Ta Vũ Linh lấy tâm ma của mình xin thề, nếu như tiết lộ về nơi đây nửa lời, nguyện thần hồn câu diệt, vĩnh không siêu sinh"

Thanh Huyền hài lòng gật đầu, nha đầu này xem như không khiến hắn thất vọng.

Tên nha đầu đó là Vũ Linh? Cái tên rất đẹp.

Vừa nói xong, Vũ Linh mơ hồ cảm thấy như có vô số sợi dây xích đang trói buộc mình, đây là lần thứ hai Vũ Linh dùng tâm ma thề, một là Động Hàn Thiên, hai là Truyền Thừa Điện ở nơi đây.

Tâm tính mệt mỏi a.

Còn có Thiên Đạo trói buộc.

Chậc, còn là rất sâu đây.

Liếc thấy Thanh Huyền bóng người mờ ảo, không hiểu sao Vũ Linh thấy nhàn nhạt đồng tình, cô độc bao lâu nay tìm kiếm truyền nhân, mục đích tuy là khiến Mộc Thương Phái khôi phục lại tại tu chân giới, nhưng sự thật đằng sau của hành động này, lại chính là muốn kết thúc nhân quả trói buộc.

Nói đi nói lại, đây cũng chỉ là một vòng tuần hoàn khác mà đại đạo an bày, Vũ Linh cúi đầu miệng nhếch lên nụ cười khẽ, Thanh Huyền nhìn Vũ Linh, mi tâm hơi nhíu.

Nha đầu này, xung quanh khí thế đang thay đổi, chỉ là...

"Ngươi..."

Thanh Huyền muốn nói gì nhưng chợt ngưng lại, sửng sốt nhìn Vũ Linh, mắt tràn đầy khó tin.

Đó là---

(Chưa xong còn tiếp)

---End chap---

Thêm năm ngàn ba trăm chữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play