Chương 32 :Mộc U Cốc Bí Cảnh-Truyền Thừa.
Tô Duyệt không ngờ đi vào lối đi thứ nhất lại gặp phải thứ này, thứ mà Tô Duyệt gặp vốn đã quá quen thuộc với nàng, đó là một loại yêu thú tên Huyết Biên Bức.
Nhìn chúng, làm Tô Duyệt lại nhớ đến kiếp trước của mình.
Kiếp trước, sau khi trở thành ma tu Tô Duyệt cũng từng nuôi dưỡng một đàn Huyết Biên Bức, đối với huyết Biên Bức tập tính thói quen và nhược điểm Tô Duyệt đều quá rõ, chính vì như thế Tô Duyệt mới biết cách đối phó với đám yêu thú khó dây dưa này.
Huyết Biên Bức là loài dơi hút máu hung bạo nhất ở Tu Chân Giới, nếu một cao cấp tu sĩ gặp phải một đàn lớn, chưa chắc có thể tự mình đối phó nổi, vì Huyết Biên Bức có hàm răng sắt nhọn có thể cắn nát lồng phòng ngự hay bất kỳ phòng ngự pháp khí, chúng thường tạo thành đàn lớn lên đến trăm ngàn con, sau đó chúng đồng loạt tấn công và hút khô xương thịt máu huyết nạn nhân đến không còn chút mảnh vụn.
Chưa kể Huyết Biên Bức sẽ trở nên điên cuồng khi đến mùa sinh sản, chúng sẽ phát điên và tấn công bất cứ vật còn sống nào chúng gặp, chỉ cho đến con mồi đã chết mới ngưng, trừ khi tiêu diệt được con đầu lĩnh, bằng không chúng sẽ tấn công mãi không tha.
Dùng trường tiên giết chết số Huyết Biên Bức đang muốn tiến gần mình, thật may giờ vẫn chưa đến mùa sinh sản, nhưng số lượng Huyết Biên Bức quá nhiều, phải mau chóng giải quyết mới tốt, Tô Duyệt thả ra thần thức, chuẩn xác từ mấy ngàn con Huyết Biên Bức tìm ra con thủ lĩnh đang dùng sóng âm điều khiển, cằm chặt trường tiên Tô Duyệt liền vận linh khí nhảy đến.
Ở nơi khác, Lưu Thẩm Nhã cũng gặp phải trở ngại như Vũ Linh và Tô Duyệt, chỉ là Lưu Thẩm Nhã gặp phải không là Huyết Biên Bức cũng không là Thực Nhân Hoa, thứ nàng gặp lại là yêu thú hình con rối.
Khác với thạch tượng nhân, thứ mà Lưu Thẩm Nhã đối đầu hiện tại là một yêu thú bị luyện hóa thành con rối, yêu thú này có dạng khá giống sư tử, nếu không phải không cảm nhận chút sức sống nào từ thứ này, Lưu Thẩm Nhã nhất định cho là nó là vật sống.
So với thạch tượng nhân, thứ này cử động còn linh hoạt và nhanh nhẹn hơn.
Nếu Vũ Linh ở đây, nhất định sẽ cảm thán một thanh kịch tình thật cường đại, bởi vì Lưu Thẩm Nhã tuy không có màu trắng Lửa Tùng Thử chỉ dẫn, nhưng vẫn chọn chính xác con đường mà tiểu thuyết miêu tả khi nàng đi đến đây, con đường dẫn đến phù văn truyền thừa.
Sau đó Vũ Linh chắc chắn sẽ túm lấy màu trắng Lửa Tùng Thử, hỏi nó tại sao chỉ cho Lưu Thẩm Nhã một đường, mà chỉ cho nàng một đường khác? Còn là so Lưu Thẩm Nhã còn nguy hiểm.
Tất nhiên nếu có hỏi thì màu trắng Lửa Tùng Thử cũng không biết trả lời Vũ Linh thế nào, bởi vì những gì Vũ Linh nói khi màu trắng Lửa Tùng Thử chỉ cho Lưu Thẩm Nhã đều là trong tiểu thuyết viết, mà không là hiện thực.
Sau khi có Vũ Linh và Tô Duyệt tham dự, từ đấy đã có rất nhiều việc theo đó mà âm thầm biến đổi, chỉ là ngay cả Tô Duyệt lẫn Vũ Linh đều không biết mà thôi.
Quay trở lại, Vũ Linh xem bản thân bị dây gai bao phủ vây kết thành lồng giam, nhìn bên ngoài chẳng khác gì cầu gai khổng lồ, giờ thì muốn thoát khỏi đúng là vấn đề khó, hơn nữa Thực Nhân Hoa còn đang tiết ra mùi hương mê hoặc, Vũ Linh chống tay lên Mạc Tà Kiếm, tuy lúc Thực Nhân Hoa thả ra mùi hương nàng đã nín thở, nhưng vẫn nhịn không kịp mà hít vào một hơi.
Tệ thật, Vũ Linh cố chống mắt lên không cho phép mình lâm vào hôn mê, nếu ngủ nhất định sẽ bị Thực Nhân Hoa nuốt mất, trên tay cùng toàn thân đau đớn tùy thời nhắc nhở Vũ Linh thanh tỉnh, nhờ đó mà Vũ Linh gắng chống đến giờ.
Làm sao đây?
Trùng nhỏ và màu trắng Lửa Tùng Thử đều bị mùi hương làm hôn mê, Vũ Linh đành cho hai tên tiểu tử này vào ngực áo, bản thân vừa phải cố ngượng chống cơn buồn ngủ, còn phải chiến đấu khi dây gai muốn đâm tới, lòng không khỏi buồn bực hai tên nhóc đó so nàng còn thảnh thơi, mấy hôm nay Vũ Linh nào có ngủ được giấc một giấc yên ổn.
Thật là.
Chém đứt một đoạn dây gai, dịch chất như máu của nó bắn vào mặt Vũ Linh, xem dịch chất màu xanh, mắt Vũ Linh sáng lên, lau đi dịch chất đang ăn mòn mặt nạ, Vũ Linh cười khẩy.
"Có thể khiến ta phải dùng đến cách đó, xem như ngươi lợi hại"
Nói xong Vũ Linh giơ Mạc Tà Kiếm chém mạnh một đường lên cầu gai, cắt đứt không ít dây gai đang quấn chặc, nhân lúc Thực Nhân Hoa chưa khôi phục dây gai, Vũ Linh thu hồi Mạc Tà Kiếm, dán lên người một tờ trung phẩm phòng ngự phù để ngừa đánh lén, Vũ Linh bắt đầu vận dụng lên Khống Linh Quyết.
Nương nhờ vết thương từ các dây gai đang tiết chất dịch, Vũ Linh dùng Khống Linh Quyết khiến chúng bốc lên hơi nước.
Phải, Vũ Linh muốn từ vết thương nàng tạo ra, theo đó dùng Khống Linh quyêt rút hết nước bên trong Thực Nhân Hoa ra ngoài, thực vật dù đã có linh tính như Thực Nhân Hoa thì vẫn là thực vật, mà là thực vật thì đa phần cơ thể đều chứa nước, chúng cũng cần nước để duy trì sự sống.
Vũ Linh rút hết nước trong đám dây gai khiến chúng khô héo ngã sang màu vàng úa, lại lo lắng hơi nước bị hấp thu ngược trở lại, nên sau đó Vũ Linh liền biến hơi nước thành băng vụn.
Lạy trời nàng là thượng phẩm biến dị băng linh căn, việc chuyển hóa thế này đỡ tốn linh khí và sức lực so với người khác, thêm vào đó Vũ Linh cũng vận dụng cách chuyển đổi linh khí mình tìm ra ở Động Hàn Thiên, cho nên Vũ Linh mới nhất tâm nhị dụng dễ dàng đến thế.
Chỉ là tu vi Vũ Linh giờ quá yếu, tuy linh lực có thể so luyện khí sáu tầng, nhưng cũng không chịu nổi việc tiêu hao linh lực thế này, Thực Nhân Hoa thân hình quá khổng lồ chưa kể tu vi cao, muốn rút hết hơi nước trong cơ thể của nó là quá khó.
Hơn hết trừ khi nào diệt được gốc rễ của Thực Nhân Hoa, bằng không Vũ Linh dù có rút nước ra nhiều bao nhiêu, thì Thực Nhân Hoa cũng nhanh chóng bù lại bấy nhiêu, như vậy mọi nổ lực đều xong rồi.
Có cách khác hiệu quả hơn, đó là tích xúc dịch chất trong Thực Nhân Hoa tới mức cực hạn, sau đó cho nó phát nổ, nhưng như thế tốn thời gian khá lâu, nếu lỡ trong lúc tích xúc Vũ Linh bị Thực Nhân Hoa đánh lén thì nguy, dù là trung phẩm phòng ngự phù cũng không chịu được dây gai của Thực Nhân Hoa quá nhiều lần liên tiếp tấn công, mà dù có thành công thì Vũ Linh cũng đi đời, ai kêu nàng đang đứng trên dây gai của Thực Nhân Hoa a.
Rút hết hơi nước của đám dây gai đang vây lấy mình, đám dây gai mất đi lượng nước trở nên khô vàng rất dễ mục nát, Vũ Linh dùng Mạc Tà Kiếm phá vỡ cầu gai, phía trên Thực Nhân Hoa đang tức giận rít lên thanh âm gào rú khó nghe, thấy Vũ Linh đi ra Thực Nhân Hoa hướng nàng tấn công lần nữa.
Vũ Linh ném cho nó một tờ hạ phẩm bạo linh phù, sau đó lợi dụng Thực Nhân Hoa bị bạo linh phù làm tổn thương chưa phản ứng kịp, chạy nhanh đến bờ bên kia, vừa chạy vừa vận dụng linh khí rút đi số dây gai hướng mình tấn công, dưới chân vết thương bị dây gai đâm phá đang dần trở nên thâm tím, Vũ Linh cắn răng nhịn đau lê chân bước đi.
Ở sắp đến được bờ bên kia, Thực Nhân Hoa nhanh chóng nhào tới ngăn cản, Vũ Linh mặt dâng lên ngưng trọng, trong người Vũ Linh nay linh khí đã suy kiệt, đau đớn ập đến khắp người khiến Vũ Linh gần như ngã gục, giờ muốn tránh đã không còn sức.
Sẽ chết sao?
Nhưng lúc này Thực Nhân Hoa chợt ngưng lại động tác, Vũ Linh sửng sốt không hiểu thế nào, chợt thấy trên cánh hoa màu đỏ nổi lên vô số dấu ban màu vàng, ngay cả trên thân dây gai cũng thế.
Vũ Linh kinh dị nhìn Thực Nhân Hoa đang run run rít gào trong đau đớn, như nghĩ tới điều gì, Vũ Linh lấy ra lọ sứ khi nãy mình dùng, vừa nhìn Vũ Linh liền im lặng, quăng ánh mắt đồng tình cho Thực Nhân Hoa.
Khi nãy tình huống nguy cấp nên Vũ Linh đã lấy lộn thuốc, thứ nàng ném khi nãy không phải là biến dị ích cốc đan, tuy cũng là trung phẩm, nhưng là trung phẩm biến dị giải độc đan.
Còn tác dụng?
Khụ, ở hạ phẩm biến dị giải độc đan, thay vì có tác dụng giải độc nó lại thúc đẩy độc tính lên gấp trăm lần, không những vậy nó còn khiến chất độc phát sinh dị biến trở thành một loại độc mới.
Mà Thực Nhân Hoa dịch chất vốn là máu của nó đã chứa sẵn chất độc ăn mòn, phấn hoa có khả năng mê hoặc tâm trí, lại dùng thêm một lúc mười viên trung phẩm biến dị giải độc đan.
Nhất định biến dị giải độc đan đã biến đổi chất độc trong người Thực Nhân Hoa, khiến Thực Nhân Hoa không chịu nổi thay đổi nên quay ngược độc lại mình, mấy vết ban màu vàng là bằng chứng cho thấy chất độc đã tác dụng.
Để xem, dùng tận mười viên trung phẩm biến dị giải độc đan thế kia, ít nhất chất độc cũng tăng lên ngàn lần a, có thể duy trì tới giờ mới phác tác, Vũ Linh không khỏi điểm cho Thực Nhân Hoa ngón tay cái.
Nhảy lên bờ đá, Vũ Linh xem đám dây gai dần bị chất độc ăn mòn làm mục rỗng rồi vỡ vụn tiêu tán, nếu dịch chất là máu của Thực Nhân Hoa, vậy thì nó sẽ thông dài đi khắp cơ thể, nay biến dị giải độc đan làm thay đổi dịch chất, biến nó thành loại thuốc độc mà Thực Nhân Hoa cũng không chịu nổi tàn phá còn là tàn phá bên trong, phàm là những nơi nó đi qua mọi thứ đều bị tàn phá, tất nhiên Thực Nhân Hoa tiêu đời là chuyện tất nhiên.
Vũ Linh nên may mắn Thực Nhân Hoa quanh năm vây ở nơi động phủ truyền thừa hoang vắng này, bằng không tu vi của nó không chỉ là trúc cơ viên mãn, hơn nữa lâu ngày vây trong đói khát trạng thái Thực Nhân Hoa đã trở nên suy yếu rất nhiều, Vũ Linh tiêu diệt được nó xem như may mắn chiếm đa số.
Rất nhanh thân hình khổng lồ của Thực Nhân Hoa bị ăn mòn hoàn toàn, Vũ Linh rũ mắt không xem Thực Nhân Hoa đau đớn kêu gào hình ảnh, cho đến tiếng kêu chấm dứt, hố sâu cũng không còn dây gai giăng đầy.
Mọi thứ trống trải, Vũ Linh nhìn xuống hố này thấy nó chỉ sâu chừng mười lăm mét, dưới đất có vô số hố nhỏ, đoán chừng là rễ của Thực Nhân Hoa đâm xuống, hơn nữa giờ mới thấy phía dưới này có không ít xương cốt, xem ra nơi này tìm đến người đúng là không ít.
Mà Thực Nhân Hoa cũng đã bị ăn mòn đến không còn chút gì sót lại ngoài một bãi dịch màu xám đen hôi thối, chất dịch thấm xuống đám xương khô, làm chúng bị ăn mòn rồi tiêu tán, Vũ Linh nắm chặc Mạc Tà Kiếm, lại thở dài một hơi.
Bị bản thân chất độc ăn mòn chính mình, đây xem như quả báo sao? Còn có mấy bộ xương kia, coi như đã giải thoát đi.
Đáng tiếc Vũ Linh không biết đọc Hướng Sinh Chú, nên chỉ có thể nói một câu.
Nam mô a di đà.
(-.-')
Vũ Linh nhặt lên một màu xanh viên ngọc, đây là thực nhân hoa kết tinh năng lượng mà thành, chỉ to bằng đầu ngón út, bên trong có tinh thuần mộc linh khí, Vũ Linh thu hồi viên ngọc, có lẽ thứ này sẽ có tác dụng gì đó.
Xoay người, Vũ Linh chém đứt số dây gai còn sót bám trên cửa đá, vận linh lực đẩy ra cửa đá, không tiếp tục ở lại nơi này.
Cuối cùng ý thức của Vũ Linh là khi đi vào cửa đá, Vũ Linh liền ngã gục, đến khi giật mình tỉnh giấc đã là hai canh giờ sau đó, chờ thanh tỉnh lại hoàn toàn Vũ Linh mới vã mồ hôi lạnh, may là nơi đây không ai, bằng không thì chết mà không biết tại sao mình chết, bày ra trận pháp, Vũ Linh mới yên tâm ngồi xem xét thương thế của mình, lúc trước kinh mạch cùng hai cánh tay đều bị thương tổn, nay thêm dưới chân bị trúng độc còn thương nặng đến lộ ra xương cốt.
Vũ Linh chảy dài mồ hôi lạnh, đặt ở hiện đại là xem như phế, lại lấy ra hồi xuân đan cùng giải độc đan, Vũ Linh thở dài, trở về thế nào cũng bị Mộ Thần Hy...thôi, mới nghĩ mà đã nổi cả da gà.
Chuyến này đi tổn thất nặng nề a.
Điều dưỡng một chút cho thương thế khôi phục, ít ra còn lếch đi được Vũ Linh dù muốn dù không vẫn phải tiếp tục lên đường.
Vũ Linh thu hồi trận mâm, giờ mới thấy phía sau cửa đá lại là một hành lang dài, hai bên tường được khảm dạ minh châu soi sáng, trên tường có khắc họa tiết hình rồng chạy dọc theo lối đi, dưới nền được lát đá bằng phẳng, so với các hành lang trước, hành lang này có vẻ được tỉ mỉ trang trí hơn, Vũ Linh ra khỏi hành lan lại đi vào một gian phòng to lớn.
Đây là...
Vũ Linh kinh ngạc đưa mắt nhìn xung quanh, xác định đây là thật mà không phải ảo cảnh mới thầm thả lỏng một ít.
Nơi này bày trí đơn giản nhưng không mất phần trang trọng, trông khá giống một đại điện thu nhỏ, trung tâm căn phòng có ba cây cột trụ xếp thành hình tam giác, trên mỗi cây cột có khắc phức tạp đồ án, Vũ Linh chỉ vừa liếc mắt xem mà đầu đã đau như búa bổ.
Vội vàng dời đi tầm mắt, Vũ Linh nghĩ mà sợ, thứ khắc trên đó không phải là thứ tầm thường, Vũ Linh không dám thác đại tìm đến nghiên cứu.
Tò mò hại chết miêu.
Vũ Linh mới không muốn vì một lúc tò mò mà hại bản thân rơi vào nguy hiểm, mấy hôm nay nàng gặp đủ rồi.
Có lẽ đây chính là truyền thừa điện, nhưng có vẻ khác so với tiểu thuyết miêu tả khi Lưu Thẩm Nhã đến, Vũ Linh đi vòng quanh nơi đây, cố ý tránh đi ba cây cột trụ.
Dừng chân trước một bàn ngọc năm trên đài cao phía sau ba cột trụ,nhìn lên trên tường thì thấy trên tường treo một bức họa.
Là một nam tử vô cùng tuấn mỹ, thật sự mà nói người này không thua kém Tiêu Diễm, nhưng nhiều hơn thượng vị giả cùng dương cương bén nhọn khí thế.
Vũ Linh có chút nam kham, bởi vì rất khó tin khi nhìn vào một bức tranh mà nói thế này, nhưng khi nhìn lên đó trong đầu Vũ Linh lại tự động xuất hiện ý nghĩ như thế.
Đúng là khó tin thật.
Mà, dù sao đây cũng là Tu Chân Giới, chuyện lạ gì mà không có, Vũ Linh thầm mặc niệm.
"Ngươi đã đến-"
Trong một thanh âm trầm tĩnh trống rỗng vang lên bên tai, Vũ Linh giật mình thủ thế, cảnh giác xem xung quanh vắng lạnh căn phòng.
"Là ai?"
"Ta? Ta là chủ nhân của nơi này"
Vũ Linh quay đầu, xem từ bức tranh hiện lên một luồng khói nhẹ, sau đó luồng khói dần tích tụ thành một bóng người.
Vũ Linh im lặng, thầm phúc phỉ này trông giống như phim kinh dị.
"Ngươi là chủ nhân nơi này?"
Vũ Linh xem bóng người mờ ảo, nhưng mơ hồ có thể thấy dung mạo rất giống với người trong tranh.
"Đúng vậy" bóng người thản nhiên
gật đầu.
Vũ Linh nhíu mi, nguyên tác không có viết việc Lưu Thẩm Nhã gặp chủ nhân của động phủ truyền thừa a.
"Là tàn hồn sao?"
Cẩu huyết, đây chính là cẩu huyết.
Mấy bộ tu tiên tiểu thuyết chẳng phải đều gặp tình huống này sao? Đáng tiếc, nhân vật không đúng.
Nhìn bóng người mờ nhạt, như tùy thời một cơn gió thổi qua sẽ tiêu tán, Vũ Linh không khỏi bật thốt ra.
"Đúng là ta hiện tại chỉ là một tàn hồn, ta đã ở đây rất lâu rồi, lâu đến nỗi chính ta cũng không nhớ rõ, năm xưa lão phu trước khi phi thăng đã để tàn hồn này lại xem chừng nơi đây, hy vọng tìm kiếm một người thừa kế thích hợp. "
"(º0º).Hóa ra còn chưa chết cơ đấy"
Chẳng phải trong tiểu thuyết mấy người thế này đều chết rồi sao? Cho nên mới nói Vũ Linh không là nhân vật chính mệnh cách.
Xem bóng người dùng gương mặt trẻ tuổi lại còn tự xưng là 'lão phu', hừm, Vũ Linh bĩu môi, quả nhiên ở Tu Chân Giới không thể nhìn mặt mà đoán.
Bóng người nghe Vũ Linh nói thế, trên mặt nghiêm trang nhất thời xuất hiện vết rách:
"...Ngươi đang nguyền rủa ta đấy hả, lão phu còn sống sờ sờ đây."
"Thật xin lỗi, ta cho ngài chết rồi đây."
Vũ Linh kinh ngạc xem bóng người, mở miệng nói khiếm, bí cảnh này mở ra hàng vạn năm, có thể tồn tại đến giờ không chết, thật sự đáng kinh ngạc a.
Chưa kể theo lời người này, có lẽ chính thân thể thực của ông ta đã phi thăng, bởi vì dù là độ kiếp kỳ tu sĩ cũng sẽ không sống lâu đến thế.
Bóng người:"..."
Nói ra lời như thế mà còn làm vẻ mặt vô tội, hắn thấy mình giống như hắn đang nghẹn một họng đồ vật nuốt mãi không trôi, cái cảm giác này...thật quen.
"Tiểu nha đầu có thượng phẩm biến dị băng linh căn kia, ngươi đang mạo phạm lão phu đấy, hừ, nhưng nể tình ngươi còn nhỏ lại đồng ngôn vô kỵ ta sẽ tha ngươi một lần."
Bóng người xem Vũ Linh, chỉ là một mười một tuổi tiểu nha đầu, tu vi tuy thấp nhưng còn là thượng phẩm biến dị băng linh căn, trong người linh khí hùng hậu tinh thuần đến gần như không tạp chất, chiến lực khá cao, coi ra xuất thân hẳn là từ một đại gia tộc nào đó.
Hơn nữa từ lúc nàng và hai người kia đi vào, hắn đều quan sát rất kỹ ba người, so hai người kia nha đầu này có vẻ mờ nhạt hơn, nhưng lại là người duy nhất thu hút hứng thú của hắn.
Cho nên thay vì tiếp tục yên lặng quan sát, hắn đã dẫn Vũ Linh đến đây, sau đó mới hiện thân gặp nàng, mà hai nha đầu kia hắn cũng lần lượt dẫn đi hai nơi truyền thừa khác nhau.
Hắn biết hai nha đầu đó đã coi nhau là kẻ thù, nhưng nếu để hai người gặp mặt rồi tiếp tục oanh tạc lên động phủ của hắn thêm lần nữa, như thế thì thật tệ hại, còn là tách ra đi.
Chỉ vừa liếc mắt liền nhận ra Vũ Linh nữ nhi thân phận, ngay cả linh căn cũng nhìn thấu, người này...thật đáng sợ.
"Vậy ta nên đa tạ tiền bối ân xá rồi"
Vũ Linh gật gù, thoải mái cười đáp trả, nhưng lòng lại dâng lên đề phòng, người này tu vi tựa như một vực sâu, nhìn không thấy đáy...
Bóng người lắc đầu cười, phất tay nói.
"Xem ngươi còn biết phân tất nên ta bỏ qua, giờ hai tiểu nha đầu vào cùng ngươi đã tìm đến bản thân cơ duyên, ngươi có muốn như họ?"
"Ý ngài là Tô Duyệt và Lưu Thẩm Nhã? Xem ra họ cũng đã đến đây rồi sao, nhanh thật đấy, nhưng mà, ta không vào cùng bọn họ cho nên mắc gì phải quan tâm, huống hồ..."
Nghe thế Vũ Linh nhún vai bày tỏ vận khí của nữ phụ nữ chủ thật là so nàng con này nhỏ bé pháo thí đúng là mạnh bạo, lại nghiên đầu xem bóng người, chấp tay nói.
"...Ta chỉ muốn đi khỏi nơi quái quỷ này càng nhanh càng tốt, nếu ngài thật là chủ nhân nơi đây, xin làm phiền mang ta rời đi nơi này."
"Huh? Ngươi muốn rời đây? Chẳng lẽ ngươi không muốn nhận truyền thừa từ ta?" Bóng người kinh ngạc hỏi lại.
"Không hứng thú, ta đi vào đây thật sự chỉ là vô tình, hơn nữa...ta còn chưa hoàn toàn tin tưởng vào ngài."
Vũ Linh cười nhếch miệng, ngẩn đầu xem bóng người.
Bóng người sửng sốt, sau đó cất giọng cười to, Vũ Linh đen mặt, có gì đáng cười sao?
"Hahaha, quả nhiên ngươi rất thú vị, từ trước đến nay tất cả những ai đến đây đều có chung mục đích là tìm đến cơ duyên cùng truyền thừa, số người có thể đi vào đến đây đều không có mấy, chưa kể có thể khiến ta xuất hiện lại càng ít.
Cho dù có họ có thấy ta, tất cả những người đó đều tin tưởng vào lời nói của ta, không chút nghi ngờ như ngươi.
Mà, tất nhiên ta cũng sẽ đáp ứng cho bọn họ những người vào đây một ít cơ duyên, xem như phần thưởng có thể đến được tới đây.
Nhưng mà, tất cả bọn họ đều có một điểm chung, kể cả hai người đang tiếp nhận truyền thừa kia cũng thế, bọn họ đều mang chấp niệm quá nặng, bao năm qua ta luôn tìm kiếm chờ đợi một người phù hợp, thật sự xứng đáng tiếp nhận truyền thừa của ta, nhưng ngàn vạn năm trôi qua hết người này đến người khác tiến vào, ta đều không hài lòng với những người đó.
Tiểu nha đầu, có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại không tin ta?"
Vũ Linh chống cằm xem bóng người kể lại, chờ bóng người nói xong Vũ Linh mới mở miệng.
"Thế thì tại sao ta phải tin tưởng 'ngài chủ nhân của động phủ' này đây? Hơn nữa, ta chẳng quan tâm ngài có phải chủ nhân ở đây hay cái truyền thừa gì đó của ngài, thứ ta muốn là thoát khỏi nơi này, chỉ vậy thôi, mà nếu ngài quả thật là nơi này động phủ chủ nhân, vậy xin phiền cho ta rời đi đi."
"Ngươi quả nhiên khác người" bóng người lắc đầu cảm khái xem Vũ Linh.
"Cảm ơn đã khen, ta vốn là vậy"
Còn rất kiêu ngạo, bóng người thầm nghĩ.
"Hơn hết, nếu như kêu ta đi tin tưởng một kẻ thiết kế ra đống thứ nhém đẩy ta vào chỗ chết, sau đó lại ban thưởng như muốn vừa đánh vừa xoa, ta tự hỏi trong mắt ngài đây là cách để tìm ra truyền nhân hay là cách để ngài tạo ra một trò chơi để giải trí?"
Vũ Linh nói thêm, giọng đều đều như đang tán gẫu một chuyện bên lề.
Quả thật Vũ Linh đã chịu đủ rồi, vào đây chưa hết một ngày mà đã nhém chết ba lần, hỏi sao Vũ Linh không phát điên, giờ gặp được tội khôi họa thủ mà có thể bình đạm trò chuyện thế nà,y xem như đã là cực hạn nhẫn nại.
"Ngươi...suy nghĩ khác xa với những kẻ kia ấy nhỉ, chẳng phải ngươi nên mừng rỡ khi biết mình được tiếp nhận truyền thừa hay sao? Hơn nữa, một tiểu nha đầu như ngươi dám lớn giọng như thế với ta, ngươi không sợ chết ư?.
Hai người kia cùng ngươi đi vào đều rất cao hứng tiếp nhận của ta truyền thừa, chẳng lẽ ngươi thật sự không hứng thú hay là đang tự mình ra vẻ?."
Bóng người nhướng mắt, nhìn Vũ Linh đầy thẩm thị.
"Ta là ta, họ là họ, đừng đánh đồng ta với họ, còn có xin đính chính lại ta không vào cùng họ, về truyền thừa, ta không ra vẻ gì cả bởi vì ta thật là không hứng thú, so với việc tiếp nhận truyền thừa từ người khác, ta càng muốn tự mình lớn mạnh tạo ra con đường của chính mình, hơn hết ta cũng không dám tin ngươi có thật sự là chủ nhân nơi này hay không, trong khi tất cả chỉ từ miệng ngươi nói, ta cũng không ngốc mà đi tin lời một tàn hồn không rõ tốt xấu."
Tiếp nhận truyền thừa, tức là đạp lên con đường người khác mở sẵn, như vậy tuy dễ dàng nhưng lại có hạn chế về sau, Vũ Linh nghĩ chỉ có mình tự tìm tòi lĩnh ngộ mới là tốt nhất, tuy hơi lâu và ngu ngốc nếu so với người khác, nhưng khả năng phát triển là vô hạn, thu hoạch cùng cảm nhận sẽ tinh túy hơn là theo người khác vẽ đường cho mình.
Tất nhiên, tiền đề là ngươi đủ thông minh để tự mình đi xa, Vũ Linh không còn dám nhận mình thông minh, sau khi đã gặp vô số đả kích (trải nghiệm xương máu a), nhưng nếu đã học cái gì thì phải học cho tới, cho nên Vũ Linh không phải là chỉ nói suông, xem kiếp trước thành tựu là biết.
Ở đây trọng yếu là lỡ như lời ông ta đều là nói dối, mà mục đích chính là nhắm đến Vũ Linh đoạt xá thì sao? Tại Tu Chân Giới chuyện này không hiếm gặp, đặc biệt là ở các động phủ truyền thừa thế này.
Xem mấy quyển tiểu thuyết tiên hiệp, nhân vật chính đều vào động phủ của cao nhân nhận lấy truyền thừa, sau như thăng cấp vèo vèo, Vũ Linh khinh bỉ, nàng là mạng nữ xứng, lấy tâm tính ngây thơ như thế có ngày chết thế nào không biết.
Lý tưởng tốt đẹp, hiện thực tàn khốc là thế.
Mà giờ Vũ Linh bị thương nặng, làm sao chống cự nổi với một lão quái vật có mấy vạn năm lịch duyệt, dù rằng đó chỉ là một tàn hồn, nhưng chỉ tàn hồn cũng đủ giết Vũ Linh dễ như trở bàn tay.
"Nha đầu, ngươi sợ ta đoạt xá sao? ngươi thật quá đa nghi rồi, ta còn sống thì cần gì đoạt xá tiểu nha đầu nhà ngươi, tuy rằng ngươi tư chất rất tốt, nhưng ta không hiếm lạ" Bóng người như nhìn thấu Vũ Linh suy nghĩ, cười chế nhạo.
Ngay cả tiên phẩm biến dị linh căn kể cả cực hiếm gặp hỗn độn linh căn hắn cũng thấy qua, quả thật hắn không hiếm lạ gì một thượng phẩm biến dị linh căn như nàng
"Không, đây gọi là thực tế. Ta chỉ phân tích tình hình hiện tại của bản thân mà đưa ra quyết định chính xác nhất cho mình, cho nên làm phiền đưa ta ra khỏi đây"
Thật ra nếu đã vào đây, lại gặp phải không ít nguy hiểm thế này, nếu không lấy gì về thì thật có lỗi với bản thân, nhưng người này chỉ với một tàn hồn yếu ớt mà đã khiến Vũ Linh không nhìn thấu thế này, nếu đối đầu với bóng người thua thiệt chính Vũ Linh, thay vì xé rách mặt thì bình hòa đàm phán để thuyết phục người đó mau chóng cho mình rời đi mới tốt.
Bởi vì Vũ Linh đã xem xét, thấy nơi này ngoại trừ lối Vũ Linh đi vào, hoàn toàn không có lối thoát nào khác, bằng không Vũ Linh cũng không dư hơi ngồi nói đến giờ.
Bóng người cảm thấy nếu mình có thực thể, nhất định trên đầu sẽ nổi lên gân xanh, nha đầu này cũng quá thực tế rồi, đây có phải là một tiểu nha đầu mười một tuổi không đây?
"Tiểu nha đầu ngươi không hối hận sao? Một khi rời đi thì sẽ không thể nhận được bất cứ thứ gì, kể cả những gì ngươi đã nhận được từ khi vào đây."
"Được thôi, ta chấp nhận, ngài còn là mau đưa ta ra khỏi đây đi."
Dù có phần thịt đau, nhưng mạng nhỏ so bảo vật, không cần cân đo thì biết.
Bóng người im lặng liếc mắt xem mặt thản nhiên Vũ Linh, khoanh tay lại, cười nói.
"Ngươi không sợ ta không đưa ngươi ra mà giết ngươi luôn sao?"
"Không sợ" Vũ Linh mặt không sao cả nói.
"Chẳng phải như ngài đã nói sao, những người đi đến đây đều được ngài ban thưởng, ta dù muốn dù không cũng đã đến nơi này, còn khiến ngài xuất hiện, nhưng ta cũng đã nói rõ rồi nhỉ, ta không cần truyền thừa, cái ta muốn là rời đi nơi này, ngài có thể xem đó là phần thưởng mà đưa ta rời đi.
Huống hồ, ngài cũng nói ta chỉ là một tiểu nha đầu, dù ta có thất lễ với ngài thì một lão tiền bối sống ngàn vạn năm như ngài, nhất định sẽ không ngu ngốc rảnh rổi nhỏ mọn mà đi tính toán với ta đi, cho dù ngài muốn giết ta cũng được thôi, nhưng ngài dám chắc sẽ không bị tâm lý chướng ngại sao?
Dù sao thì ta cũng chỉ là mười một tuổi tiểu nha đầu, còn là quanh năm luôn bị cấm tiếp xúc ngoại giới, đối nhân xử thế ta đều không thông thạo, hơn nữa một đại năng như ngài muốn giết cũng dễ dàng như trở bàn tay mà thôi, mà nếu ta có chết thì cũng xem như giải thoát."
Vũ Linh càng nói càng hăng, đến cuối Vũ Linh mới âm trầm cười nói: "Nhưng nếu ta có chết, ta nhất định sẽ nguyền rủa ngài"
Ở Tu Chân Giới thứ đáng sợ nhất chính là nguyền rủa, thứ đó một khi bị dính lên người cho dù là thần tiên cũng khó mà giải trừ, trừ khi hóa giải oán khí của người nguyền rủa.
Nhưng khi nguyền rủa, người lập ra lời nguyền phải lấy linh hồn làm đại giới, thần hồn câu diệt vĩnh viễn không được siêu sinh, vậy thì muốn hóa giải oán khí là chuyện không thể nào thực hiện.
Tu Chân Giới nghiêm cấm tu sĩ dùng đến nguyền rủa thuật, kể cả ma tu hay quỷ tu đều chấp nhận luật lệ này, vì nguyền rủa được cho là cấm thuật tuyệt mật.
"Giờ ta sẽ không cho là ngươi chỉ đơn giản là một mười một tuổi tiểu nha đầu"
Bóng người thở dài, hắn còn là xem thường nha đầu này, đến nguyền rủa nàng cũng dám nói, còn là thoải mái nói ra như thế, hắn thật sự không thể cho nàng là một bình thường oa nhi đối đãi, nhưng nếu nàng thật dùng nguyền rủa, thì nguyên thân của hắn ở Tiên Giới cũng bị ảnh hưởng.
Tuy tu vi thấp kém, ăn nói xảo biện còn miệng thì luôn mỉm cười (này là học từ Tiêu Diễm), nhưng hắn không cho là nàng nói đùa, xem đôi mắt kia, hắn dám chắc lời nàng nói là thật.
Không chỉ kiêu ngạo khác người, còn là một nha đầu không biết lớn nhỏ, nghe nàng nói mà như đang đá đểu mình.
Bóng người cười khẽ, lâu lắm rồi mới gặp một người thú vị đến thế, dù nói muốn giết nàng nhưng hắn thật sự chỉ muốn hù dọa một chút mà thôi, thật muốn xem nha đầu này sẽ biểu hiện thế nào, không ngờ lại thành thế này.
Hắn không tức giận, nàng như thế làm hắn nhớ đến vị sư huynh đã mất từ lâu của mình, hai người đều độc miệng khác người, như thế muốn ra tay cũng khó, nói chi hắn vốn không có ý định hại nàng.
"Được thôi, ta sẽ tống ngươi ra khỏi đây, nhưng trước hết ta muốn biết tại sao ngươi không chấp nhận của ta truyền thừa?"
Bóng người thật sự khó hiểu, chỉ cần từ đầu nàng chấp nhận lấy của hắn truyền thừa, như vậy sẽ dễ dàng hơn, mà nàng sau khi nhận xong truyền thừa cũng sẽ được rời đi, chưa nói đã khổ cực đến đây mà không lấy đến thứ gì cũng quá uổng phí đi.
"Hừm, ta đã nói rồi, ta muốn tự tạo cho mình con đường mà không theo bất kỳ ai đã dọn sẵn, hơn nữa chấp nhận truyền thừa của ngài tức là chịu ngài nhân quả, ta không thích thiếu nợ người khác, đặc biệt là thứ nợ có thể tăng trưởng theo thời gian và khó mà trả hết thế này.
Mà nếu ta đoán không sai, việc ngài lập ra nơi này, mục đích duy nhất chính là tìm ra người thừa kế ngài trách nhiệm tạo dựng lại Mộc Thương Phái ở Tu Chân Giới, đúng chứ?
Vị chủ nhân của động phủ truyền thừa, không, hay ta nên gọi ngài là chủ nhân của Mộc U Cốc bí cảnh-Thanh Huyền tiền bối?"
"..."
(Chưa xong còn tiếp)
---End chap---
Hôm nay năm ngàn sáu trăm chữ.
Thứ 2+thứ 4= 5900 chữ.
=>thứ 6 ra chương mới.