Chương 18: Mộc U Cốc Bí Cảnh-Mở đầu.

Thời gian thấm thoát trôi qua, thời gian này cũng diễn ra không ít chuyện, về Lưu Thẩm Nhã, sau bốn năm dày công tu luyện cùng thu thập điểm tích phân.

Giờ Lưu Thẩm Nhã đã là luyện khí ngũ tầng sơ kỳ, tích phân thu thập cũng chỉ còn thêm hai trăm điểm là đủ số để lấy được danh ngạch.

Lưu Thẩm Nhã luôn vào Vạn Thú Sơn Mạch để săn giết yêu thú để đổi linh thạch tư nguyên cùng tích phân, Vạn Thú Sâm Lâm là khu rừng lớn thứ hai ở tu chân giới, đứng đầu chính là Mê Huyễn Sâm Lâm, một trong tứ đại cấm địa.

Vạn Thú Sâm Lâm là nơi đi thông Yêu Vực, vì thế không gì kinh ngạc khi nơi này có yêu thú đã hóa hình, cứ hai trăm năm một lần sẽ có một đợt thú triều, khi đó lục đại môn phái sẽ đứng ra cầm đầu ngăn chặn.

Hiển nhiên thương vong là không thể tránh khỏi, đây coi như là tu chân giới tìm đến cân bằng điểm, phải biết nhân loại tu sĩ tuổi thọ thua kém yêu thú rất nhiều.

Nhưng tu sĩ lại có ưu thế là linh trí cao, tu vi càng là tăng nhanh, trên tay còn có công pháp cùng nhiều thủ đoạn, so với yêu thú có tuổi thọ dài lại tu luyện chậm chạp thì lợi thế vẫn chiếm cao hơn.

Cơ mà nếu cứ để như thế, thì sẽ khiến tu chân giới mất đi cân bằng, bởi tu sĩ áp đảo tài nguyên cạn kiệt, dẫn tới nguy hại diệt vong còn cao hơn nhiều.

Yêu thú sẽ bị tu sĩ tranh nhau săn lùng giết hại, tệ nhất chính là diệt tuyệt toàn tộc, nên đây chính là điểm mất cân bằng rất đáng quan tâm.

Vì thế nhân loại và yêu thú đã thống nhất ý kiến, hai trăm năm một lần sẽ có thú triều, nhưng hai bên tu sĩ và yêu thú từ xuất khiếu kỳ trở lên đều không được phép ra mặt xuất chiến, kể cả quỷ tu ma tu hay ma tộc đều theo đó chấp nhận luật lệ ngầm này.

Cho nên ngàn vạn năm qua điều này luôn tái diễn không ngừng, hiện tại và tương lai cũng sẽ cứ thế tiếp diễn mãi đi xuống, mọi người cũng thầm chấp nhận.

Cho dù không là thú triều thì quy tắc ngầm này vẫn được thực hiện, bằng chứng là xuất khiếu kỳ trở lên yêu thú đều đi sâu vào Vạn Thú Sâm Lâm để tu luyện, trừ khi có chuyện đại sự, bằng không tuyệt đối sẽ không ra mặt.

Tương tự, nhân loại tu sĩ từ xuất khiếu kỳ trở đi cũng sẽ không đi vào Vạn Thú Sâm Lâm để tàn sát yêu thú, chuyện của tiểu bối cứ để chúng giải quyết, chỉ cần đừng làm ra việc quá lớn, bọn họ sẽ không màng tới.

Có đại long đầu như Thiên Kiếm Tông trấn giữ nên phía ngoài của Vạn Thú Sâm Lâm, nên xem như khu vực đó cũng rất an toàn.

Các môn phái nhỏ phụ thuộc ở xung quanh cũng yên tâm cho đệ tử của mình vào đây lịch lãm, không như Thiên Kiếm Tông đệ tử ngàn vạn.

Mấy môn phái nhỏ thu lấy những người bị đào thải từ khảo hạch của Thiên Kiếm Tông, đôi khi cũng tự thu nạp đệ tử riêng, nên số lượng đệ tử dù tạm ổn, chỉ là chất lượng không được tốt như ở Thiên Kiếm Tông.

Ngoài ra, mỗi năm các môn phái phụ thuộc có đệ tử ưu tú nổi bật, cũng sẽ được đặc cách cho vào Thiên Kiếm Tông làm dự thính sinh ba tháng, lợi ích từ đó có khi còn nhiều hơn là cống hiến mà các môn phái giao ra.

Cho nên các môn phái nhỏ đều rất trân trọng đệ tử, ít nhất chỉ cần không tìm chết, thì bọn hắn cũng phải tận lực tìm ra nơi tốt để bảo đảm số lượng đồ đệ trong môn phái sung túc.

Một môn phái có danh tiếng thế nào, phần lớn cũng là dựa vào đệ tử mà thành, nên ai lại không muốn hạn chế số người chết đi, biết đâu trong đám đó sẽ lòi ra một người nổi trội làm vụt dậy môn phái của họ thì sao?

Mà Vạn Thú Sâm Lâm thật sự là một nơi tốt địa để lịch lãm, có Thiên Kiếm Tông vị đại đầu này bảo hộ, tỉ lệ an toàn càng là bay cao, yêu thú bên trong sẽ không quá mạnh mẽ, nên có thể thả tâm mà cho đệ tử vào đó.

Cho nên ở Vạn Thú Sâm Lâm có rất nhiều để tử từ các môn phái khác nhau đi vào lịch lãm, có kết bạn cùng đi, có độc thân một mình tìm kiếm cơ duyên.

Ba Khiến cho rừng rậm âm trầm nhiều hơn phần sinh động kịch tính.

Còn hai tháng nữa Mộc U Cốc bí cảnh sẽ xuất thế, Lưu Thẩm Nhã đang tranh thủ từng chút một thời gian mình có để săn giết yêu thú tìm lấy tích phân.

Lưu Thẩm Nhã chính là một trong số những người thường xuyên đơn độc vào Vạn Thú Sâm Lâm để rèn luyện, chuyện này chỉ cần có người để tâm một chút, là sẽ nắm bắt được ngay vì Lưu Thẩm Nhã cũng không có ý giấu.

"Chậc, Triệu Hổ ngươi nói xem chúng ta sẽ làm gì cô ta đây, nếu giết thì ta lại không hả giận, tiện nhân này lại dám giết cả thuộc hạ của chúng ta, ta phải trả thù cho bọn họ"

Sơn Hoàng Dục nhìn Lưu Thẩm Nhã đang thở dốc nặng nề, cười lạnh quay sang người đứng bên cạnh nói.

"Sư huynh, ta thấy tiện nhân này tuy gương mặt xấu xí, nhưng thân thể còn rất tốt, huynh xem nơi đây không người, chúng ta tận hưởng một phen rồi giết nàng cũng không muộn"

Triệu Hổ nhìn chằm chằm Lưu Thẩm Nhã, như muốn xuyên qua cả trang phục kín kẽ kia để nhìn quét toàn thân thể trần trụi bên dưới.

Không nói không để ý, Lưu Thẩm Nhã này dù gương mặt xấu xí, ấy vậy mà thân thể lại rất có ý, ngực ra ngực, eo ra eo, mông lại căng tròn, bỏ đi lớp quần áo chướng mắt kia, có khi lại là một cực phẩm.

Mắt Sơn Hoàng Dục hiện lên ngọn lửa tham dục, tuy còn chưa phát triển hoàn toàn, nhưng cũng rất linh lung tú lệ, tư vị hẳn là rất tuyệt.

"Ngươi nói cũng là, xem như lấy chút lợi tức"

Sơn Hoàng Dục liếm môi, cười đểu nhìn Lưu Thẩm Nhã.

Lưu Thẩm Nhã lau đi vết máu trên môi, cả người tỏa ra sát khí gắt gao nhìn hai người trước mặt, ánh mắt như nhìn người chết

Hai người này được xem là kẻ mà Lưu Thẩm Nhã ghét cay ghét đắng nhất ở Thiên Kiếm Tông, có thể bị Lưu Thẩm Nhã liệt vào sổ đỏ thế này, thật là chẳng mấy cái.

Mấy năm trước chính là chúng đã cho người hành hạ đánh đập Lưu Thẩm Nhã, còn tiện tay vạch khăn che mặt của Lưu Thẩm Nhã, biến nàng thành trò cười cho tất cả mọi người.

Bấy lâu nay Lưu Thẩm Nhã ẩn nhẫn không phát, chủ yếu bởi vì giờ Lưu Thẩm Nhã quá nhỏ bé, tu chân giới này lại tàn khốc vô cùng, kiêu ngạo đắc ý của kiếp trước đều chẳng thể làm gì khi ở đây.

Điều làm Lưu Thẩm Nhã dè chừng không phải vì sợ hai tên phế vật đó, mà là hậu phương phía sau của chúng, Lưu Thẩm Nhã dù tự tin có thừa, lại thật phải chịu thua trước tu sĩ có gia thế cường đại hơn nàng như vậy.

Lưu Thẩm Nhã cực kỳ thống hận, nhưng dù dằn vặt thế nào cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể làm cho bản thân ngủ đông, chờ ngày có thể nhào lên không chút do dự mà tàn sát đám chuột ngu xuẩn kia.

Lưu Thẩm Nhã lại không ngờ rằng chưa gì hai người này đã ngu xuẩn tự tìm tới trước, Lưu Thẩm Nhã tất nhiên tận dụng cơ hội khó được này.

Nay nghe được chúng còn muốn làm nhục mình rồi giết, Lưu Thẩm Nhã cười lạnh, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục vô lối lại chui vào, vậy thì đừng trách Lưu Thẩm Nhã ra tay ác độc.

Vỗ túi trữ vậy lấy ra một tờ bạo liệt phù, đây là một trong tờ cấp ba linh phù mà Lưu Thẩm Nhã mất nửa năm để làm ra, vốn định dùng trong Mộc U Cốc bí cảnh, nhưng xem ra phải sớm dùng tới.

Bạo Liệt Phù, cấp ba linh phù, mô phỏng theo thuật pháp bạo liệt viêm, bằng cách thúc giục linh khí truyền vào bên trong, sẽ kích hoạt một ngòi nổ, thi triển ra một vụ nổ có phạm vi năm mét.

Uy lực cực lớn, đủ làm tổn thương cả trúc cơ đại viên mãn, tuy nhiên đây là đồ dùng một lần, lại yêu cầu thủ pháp vẽ bùa chú vô cùng cẩn trọng, sơ hở một chút sẽ phát nổ ngay, nên Lưu Thẩm Nhã không thể làm ra quá nhiều.

Cầm lên thiết kiếm, Lưu Thẩm Nhã chống người đứng dậy, hai tên này lợi dụng lúc nàng vừa chiến đấu xong linh lực khô kiệt mà ra tay đánh lén, thật phụ cho danh tiếng của tu sĩ chính đạo, so với đám tiểu nhân có khác gì nhau.

Lưu Thẩm Nhã cười quá khẩy, cái gọi là chính đạo cũng chỉ là lý lẽ suông, bằng không mấy năm qua Lưu Thẩm Nhã đã không phải nhịn nhục mà sống trong cái thế giới tràn ngập lý lẽ chính đạo này.

Sơn Hoàng Dục và Triệu Hổ hạ độc thật là làm Lưu Thẩm Nhã ngoài ý muốn, mấy tên này bình thường dù có ra tay chèn ép Lưu Thẩm Nhã, cũng làm rất thẳng mặt.

Lưu Thẩm Nhã cau mày, cái loại thuốc độc khiến tinh thần hoảng hốt, linh khí trì trệ này không phải một người xuất thân từ gia tộc nhỏ như hai tên đó có thể lấy ra.

Lưu Thẩm Nhã trước giờ dù không che dấu hành tung của bản thân, nhưng cũng không phải bất cẩn đến mức tùy ý để người truy tới.

Sơn Hoàng Dục cùng Triệu Hổ vậy mà có thể che dấu cảm giác nhanh nhạy của Lưu Thẩm Nhã mà theo tới, nhất định là có thứ hỗ trợ che chắn.

Lưu Thẩm Nhã có thể chắc chắn là có kẻ đưa cho họ mấy thứ đó để ra tay với Lưu Thẩm Nhã, chỉ là không biết là bên nào mà thôi.

Giờ Lưu Thẩm Nhã trúng độc khiến cơ thể vô lực mệt mỏi, tinh thần luôn hoảng hốt khó tập trung, nếu không phải kiếp trước làm sát thủ khiến nàng có kiên cường ý chí chống đỡ, thật không chắc Lưu Thẩm Nhã còn mở mắt nổi tới giờ.

Lưu Thẩm Nhã cắn lưỡi để lấy cái đau làm thanh tỉnh chính mình, hiện tại Lưu Thẩm Nhã đang đắn đo xem có thể thắng nổi hai người hay không.

Cho dù có bạo liệt phù thì vẫn chưa nắm chắc, vì Lưu Thẩm Nhã không biết bọn họ có còn mang thư gì hỗ trợ khác hay không.

May mắn kiếp trước Lưu Thẩm Nhã biết cách giải khai chất độc thông qua điểm nguyệt, chỉ là phải tốn một ít thời gian, tác dụng cũng không hiệu quả tốt như sử dụng thuốc giải, vì thế Lưu Thẩm Nhã mở miệng.

"Lưu Thẩm Nhã ta xưa nay chưa từng thẹn với ai, chính các ngươi tự tìm tới ta gây phiền toái, ta tự vệ giết chết họ giờ các ngươi lại to mồm chạy tới trả thù, mà suốt ngày hô hào bản thân là tu sĩ chính đạo, hừ, thật không biết liêm sỉ là gì."

"Ngươi..."

Triệu Hổ tức giận trợn mắt, hung tợn xem Lưu Thẩm Nhã, mắng.

"Tiện nhân, khôn hồn thì câm miệng lại cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí "

"Trách ngươi không khách khí? Ha, các ngươi ngay từ đầu đã không biết thế nào là khách khí, cuối cùng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to"

Lưu Thẩm Nhã ác liệt cười nhạo.

"Đừng bị cô ta khiêu khích"

Sơn Hoàng Dục trừng mắt ngăn lại Triệu Hổ.

Sơn Hoàng Dục đi tới trước Lưu Thẩm Nhã, không chút suy nghĩ đây là nữ nhân thì nên nhẹ nhàng, mà thẳng chân đạp mạnh vào ngực Lưu Thẩm Nhã.

"Chó khôn nên biết ngậm miệng lại, không chừng còn có thể chết một cách nhẹ nhàng"

Lưu Thẩm Nhã ho khan, nén xuống đau đớn, cười cợt nhìn Sơn Hoàng Dục.

"Ngươi đang nói chính mình sao?"

Sơn Hoàng Dục nghiến răng, lại giơ chân đạp Lưu Thẩm Nhã mấy lần, khiến Lưu Thẩm Nhã phải co người lại, Triệu Hổ nhanh chân ngăn lại Sơn Hoàng Dục.

"Sư huynh bớt giận, làm gì chấp nhặt với ả đàn bà này, dù sao lát nữa cũng bị chúng ta giết chết, nhưng trước đó còn phải chà đạp ả một phen"

"Giờ huynh làm ả chết như thế thì tiện cho ả quá, huống chi huynh cũng không muốn làm với một khối thi thể mà phải không?"

Nghe Triệu Hổ nói vậy, Sơn Hoàng Dục mới dừng chân lại, hừ lạnh.

"Ngươi nói cũng phải, để ả chết như thế làm sao được"

Lại thấy Lưu Thẩm Nhã còn sức cử động, không khỏi nhướng mi quan sát kỹ, Sơn Hoàng Dục hứng thú cười, nhìn Lưu Thẩm Nhã như nhìn con mồi đang dãy dụa chút sức lực cuối cùng.

"Lưu Thẩm Nhã ơi Lưu Thẩm Nhã, một nữ nhân xấu xí như ngươi mà cũng tự cho là thanh cao, so với muội muội của mình, ngươi chẳng khác gì một khối bùn lầy ghê tởm"

"Ta thật thay Lưu sư tỷ đáng tiếc, tỷ ấy tuyệt vời như vậy, rực rỡ như vậy, thế mà lại có một vết bẩn như ngươi làm ô uế"

"Hôm nay thì tốt rồi, cuối cùng cũng cũng có thể giúp Lưu sư tỷ thanh trừ đi cái vết bẩn này, đợi khi ta trở về Lưu sư tỷ nhất định sẽ lại vui vẻ rực rỡ"

Lưu Thẩm Nhã mím môi cười lạnh, thầm nghĩ

A...quả nhiên là có dính dáng đến Lưu Thiến Thiến, thật là muội muội tốt.

Sơn Hoàng Dục lại tiếp tục lải nhải

"Xem đến thì ngươi cũng không tệ, dính Tê Ma Tán của ta mà còn có thể cử động lẻo mép tới vậy"

"Nhưng ngươi không chỉ làm Lưu sư tỷ buồn, còn giết người của ta thì thật không thể tha thứ, có trách thì trách ngươi không biết điều thuần phục"

"Tuy ngươi là tỷ tỷ của Lưu sư tỷ, lại không giống tỷ ấy chút nào, nhưng thân thể này miễn cưỡng cũng xem như được, giá mà ngươi giống Lưu sư tỷ hơn, có lẽ ta sẽ càng dễ chịu mà không hành hạ ngươi tới vậy"

Sơn Hoàng Dục tỏ vẻ đáng tiếc, hắn ái mộ Lưu Thiến Thiến, vì Lưu Thiến Thiến mà không chút do dự cho người hành hạ chèn ép Lưu Thẩm Nhã bao năm nay.

Mỗi lần như thế, chỉ cần nhìn thấy Lưu Thiến Thiến hướng hắn mỉm cười, với Sơn Hoàng Dục còn gì đáng giá hơn chứ!

Về Lưu Thẩm Nhã, một đệ tử ngoại môn không có chỗ dựa, lại còn là xấu nữ ai ai cũng khinh thường, xuất thân thì bần tiện, làm sao so được với Lưu Thiến Thiến.

Mặc kệ Lưu Thẩm Nhã thế nào, một khi đã cùng Lưu Thiến Thiến đối nghịch, vậy thì chính là cái gai trong mắt Sơn Hoàng Dục hắn, người như thế này, chết cũng đáng.

"Sư huynh, trời không còn sớm, chúng ta còn là mau chóng xong việc còn trở về cho các vị sư huynh báo tin."

Triệu Hổ vỗ vai thúc giục Sơn Hoàng Dục, cười tặc tặc nói.

"Tốt"

Hai người mắt càng rở quét tới quét lui trên người Lưu Thẩm Nhã, chân cũng dần bước tới áp sát nàng.

Lưu Thẩm Nhã bị hai người trần trụi như thế ánh mắt nhìn đến, lòng dân lên ngập trời sát ý, trước tới nay người dám vô lễ như thế với nàng đều không có kết cục tốt, hai tên đó nếu muốn chết thì nàng sẽ toại nguyện họ.

Lợi dụng lúc hai người lơ là cảnh giác, Lưu Thẩm Nhã từ tay áo phóng ra bốn mai kim châm có ngấm độc, làm sát thủ ám khí và độc là thứ không thể thiếu, tuy chất độc này không đủ mạnh để chết người, nhưng đủ để giảm đi sức chiến đấu của họ.

Triệu Hổ là luyện khi sáu tầng hậu kỳ, Sơn Hoàng là luyện khí tám tầng sơ kỳ, có ám khí trợ giúp Lưu Thẩm Nhã có khoảng bảy thành đắc thủ hạ gục hai người.

Ba thành còn lại, là Lưu Thẩm Nhã không chắc cả hai có gì hỗ trợ hay không, nên đây giống như chơi một canh bạc mạo hiểm.

Sơn Hoàng Dục và Triệu Hổ không ngờ Lưu Thẩm Nhã còn có hậu chiêu, vì không coi trọng đối phương tu vi thấp kém, lại đang trọng thương còn trúng Tê Ma Tán, cho nên nhất thời sơ ý bị Lưu Thẩm Nhã ám toán thành công.

"Ngươi, làm sao có thể..."

Sơn Hoàng Dục nhanh chóng lùi về sau, nhìn trên tay trúng phải kim châm, nhận thấy cơ thể cứng ngắc vô lực, hắn hoảng hốt thốt lên.

Lưu Thẩm Nhã cười lạnh chống tay mạnh mẽ nâng người lảo đảo đứng dậy:

" Ngươi cho rằng chỉ với một ít thủ đoạn thấp hèn đó mà cũng muốn hạ gục ta sao?"

"Hừ, vậy thì ta cho ngươi cảm nhận một chút, cảm giác khi trúng phải La Đằng Độc đi"

"La Đằng Độc? Làm sao ngươi có."

Triệu Hổ nghe thế sợ run la to.

La Đằng Độc tuy không là loại độc nhất nhưng có thể khiến nạn nhân tay chân vô lực lý trí dần mất đi, so với Tê Ma Tán còn lợi hại, thứ này là Lưu Thẩm Nhã vô tình tìm thấy từ túi trữ vật của một tên tán tu.

La Đằng Độc không phổ biến nhưng cũng không dễ chế thành, chủ yếu là độc tu rất ít, có thể nói phượng mao lân giác.

Mà luyện đan sư, luyện dược sư chính thống rất khinh thường mấy việc luyện độc thế này, họ kỳ thị độc sư chẳng khác gì tu sĩ kỳ thị ma tu.

La Đằng lại là loại cây sống ở Mê Huyễn Sâm Lâm, phối chế cũng không hề dễ dàng, cho nên La Đằng Độc rất ít được lưu truyền, có chăng cũng là từ thư tịch mà ra.

Lưu Thẩm Nhã nhân lúc hai người còn chưa phản ứng, dùng thiết kiếm đâm vào ngực Triệu Hổ, Triệu Hổ tu vi thấp nhất tâm tính lại không khôn khéo linh hoạt bằng Sơn Hoàng Dục, chọn người này đầu tiên là tốt nhất mở đầu.

Quả nhiên Triệu Hổ không kịp phản ứng bị Lưu Thẩm Nhã một kiếm, chỉ là sức lực Lưu Thẩm Nhã chưa hồi phục, nên đâm vào cũng không làm cho Triệu Hổ chết ngay.

Lưu Thẩm Nhã lanh lẹ tránh né đòn tập kích của Sơn Hoàng Dục, chất độc chưa ngấm hoàn toàn, Sơn Hoàng Dục vẫn có thể cử động.

Lưu Thẩm Nhã tránh né hai người liên thủ, may mà họ cũng bắt đầu phát độc, Triệu Hổ vật qua vài lần thì đã thở dốc nằm dài trên đất, hắn vừa trúng độc vừa mất máu do bị đâm, gục ngã là bình thường.

Chỉ là vẫn chưa chết.

Sơn Hoàng Dục tu vi cao hơn, lại kịp thời phong bế kinh mạch, Lưu Thẩm Nhã có phần đáng tiếc cho Sơn Hoàng Dục nhanh nhạy, quả nhiên tên này khó đối phó hơn.

"Triệu Hổ!"

"Sư-sư...huynh...cứu...cứu...ta---"

Sơn Hoàng Dục nhìn Triệu Hổ, xác định hắn chỉ ngất đi chứ chưa chết, liền tức giận trừng trừng nhìn Lưu Thẩm Nhã, cười gằng.

"Lưu Thẩm Nhã, ngươi nên chết ở đây, bằng không sau hôm nay việc ngươi làm xem như đã đắc tội nội môn đệ tử Triệu Hoằng, Triệu Hổ đệ đệ Triệu Hoằng, cho dù ngươi có trở về cũng không tránh khỏi bị Triệu Hoằng truy sát"

"Vậy thì sao, phạm ta người, giết không tha"

Lưu Thẩm Nhã khinh thường liếc mắt, nàng thật không để ý đắc tội ai, dù sao cũng không phải chưa đắc tội qua.

Chưa kể...ai chết ở đây hôm nay còn chưa chắc được.

"Hay cho câu phạm ta người, giết không tha, Lưu Thẩm Nhã ta nên khen ngươi gan dạ hay nên nói ngươi là miệng ếch kêu to đây"

"Triệu Hoằng tuy xuất thân từ tam lưu gia tộc, nhưng hắn bái nhập sư thừa là tam đệ tử Bàn Hư chân nhân"

"Triệu Hoằng là nội môn đệ tử, tu vi cũng đã là trúc cơ hậu kỳ, thành kim đan chỉ là sớm muộn, một ngoại môn đệ tử với tu vi luyện khí năm tầng như ngươi mà muốn giết hắn, đúng là không biết trời cao đất rộng"

Sơn Hoàng Dục chế nhạo cười cười to.

"Nói đủ chưa, giờ đến ngươi"

Lưu Thẩm Nhã mắt lạnh nhìn Sơn Hoàng Dục, nàng phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này, âm thanh chiến đấu cùng mùi máu đang thu hút tu sĩ và yêu thú đến, tới lúc đó muốn thoát thân cũng khó như lên trời.

"Hừ, bằng ngươi..."

Sơn Hoàng Dục hừ lạnh nắm chặt đao phóng tới, tuy hắn trúng độc nhưng tu vi hắn cao hơn, muốn giết Lưu Thẩm Nhã vẫn còn thừa sức.

Sơn Hoàng Dục đâm đao hướng vào Lưu Thẩm Nhã bên ngực trái nơi vị trí trái tim, một nhát này nếu thật đâm trúng, Lưu Thẩm Nhã nhất định sẽ mất mạng.

Cảm thấy nguy hiểm Lưu Thẩm Nhã nhanh chóng xoay người, trên tay thiết kiếm thuận thế quét tới tách ra đao quang, chân phải giơ lên đạp vào đầu gối của Sơn Hoàng Dục.

Sơn Hoàng Dục bị trúng La Đằng Độc nên cơ thể phản ứng cùng di chuyển đều vô cùng chậm chạp, cho nên không kịp tránh thoát Lưu Thẩm Nhã tấn công, chỉ có thể chật vật tránh đi đường kiếm sắt bén phía trên.

Nhưng dưới chân lại bị Lưu Thẩm Nhã đánh vào, mơ hồ Sơn Hoàng Dục nghe được một tiếng vỡ nát, đầu gối truyền tới đau nhứt khiến hắn không khỏi rên lên đau đớn.

Thấy mình bị Lưu Thẩm Nhã đánh gãy chân, Sơn Hoàng Dục tức giận không hề nữa qua loa tùy ý, hắn xem thường Lưu Thẩm Nhã, ả đàn bà còn chút bản lĩnh, nên ra tay thêm lực, dùng tu vi áp đảo đánh vào Lưu Thẩm Nhã một chưởng.

Lưu Thẩm Nhã bị Sơn Hoàng Dục đắt thủ, lùi lại vài bước, Sơn Hoàng Dục dù ti bỉ vô sỉ, nhưng tài nghệ thật không thể xem nhẹ, chẳng trách lại có thể đi ngang ở ngoại môn.

Lưu Thẩm Nhã lại cùng Sơn Hoàng Dục giao đấu, cả hai không dùng thuật pháp gì cả, chỉ đơn thuần là dùng kỹ năng mà đánh.

Cả hai đều bị trúng độc, dùng linh khí sẽ càng phát tán nhanh, Lưu Thẩm Nhã chỉ tạm áp chế, nên thật không dám vận chuyển linh khí nhiều.

Lưu Thẩm Nhã có kiếp trước kinh nghiệm, kỹ thuật chiến đấu cao tay hơn Sơn Hoàng Dục, lại áp dụng bộ pháp quỷ dị, nên có phần lợi thế.

Sơn Hoàng Dục cũng nhận ra điều này, thầm nghĩ Lưu Thẩm Nhã này đúng thật là tà môn, bộ pháp quỷ dị kia có khi lại là thứ tốt, nếu hắn lấy tới...

Nghĩ vậy, Sơn Hoàng Dục càng ra tay mạnh hơn, đâm cũng nhầm vào chỗ hiểm ác, Lưu Thẩm Nhã lưu loát tránh né.

Đánh được một lúc, thì cảm thấy sau lưng rùng mình, Lưu Thẩm Nhã đảo người thuận thế tránh né, trong nháy mắt môt mũi tên lao nhanh lướt qua vị trí Lưu Thẩm Nhã vừa đứng.

Trực giác của Lưu Thẩm Nhã luôn rất tốt, năm xưa tổ chức đào tạo chính là từ trẻ thơ mà thành, Lưu Thẩm Nhã còn sống sau bao cuộc rèn luyện tàn khốc, làm sao mà không tránh được mũi tên đánh lén vụn về này.

Thật không khéo, mũi tên đó không đâm trúng Lưu Thẩm Nhã, nhưng lại đâm trúng vẻ mặt đắc thủ của Sơn Hoàng Dục, một kích ngay ngực.

Lưu Thẩm Nhã liếc mắt nhìn Sơn Hoàng Dục khó tin ôm chầm lấy mũi tên đang cắm vào ngực mình, cười lạnh lẽo nhìn cười ngây ngốc đến cứng đờ của Triệu Hổ.

Hóa ra Triệu Hổ đã tỉnh lại, tuy suy yếu rất nhiều, nhưng vẩn còn trụ được, Sơn Hoàng Dục tinh mắt thấy sau lưng Lưu Thẩm Nhã là Triệu Hổ, nên đánh mắt cho Triệu Hổ phối hợp với Sơn Hoàng Dục, ra tay đánh lén Lưu Thẩm Nhã

Lại không ngờ Lưu Thẩm Nhã không chỉ tránh được, bọn họ lại tự mình hại mình, Sơn Hoàng Dục ăn nghẹn tới hộc máu.

Chó cắn chó, tốt lắm sao.

Đáng tiếc, mũi tên đó không đâm được vào tim của Sơn Hoàng Dục, bằng không sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Sư huynh!"

"Sư huynh! Ta không cố ý, ta rõ ràng đã nhắm tới Lưu Thẩm Nhã, ta thật sự không cố ý"

"Cút! Ta giết ngươi!"

Sơn Hoàng Dục bị làm cho tức điên, không hề suy xét gì nữa, mà thẳng tay đâm một nhát vào tim của Triệu Hổ người đang hoảng loạn không phòng bị.

"Sư huynh? Ngươi-"

Lần này Triệu Hổ thật sự đã chết, Sơn Hoàng Dục lại không hề tỏ ra bất cứ thái độ gì trước cái chết của Triệu Hổ, so với gia thế của Triệu Hổ, Sơn Hoàng Dục hắn tất nhiên không sợ.

Có là Triệu Hoằng tới chất vấn hắn, Sơn Hoàng Dục lại càng không quan tâm, chỉ là một đệ tử ngoại môn thì có gì to tát, thúc thúc của hắn còn là trưởng lão nội viện đây.

Lưu Thẩm Nhã lạnh mắt nhìn cảnh sư huynh đệ tương tàn này, lại không ngoài ý muốn, Lưu Thẩm Nhã còn nhìn thấy mấy thứ tàn ác hơn, chút tình cảnh này thì không đáng nói tới.

Huống chi, Sơn Hoàng Dục vừa nhìn là thấy hắn chính là kẻ ích kỉ tàn nhẫn, có khi Triệu Hổ trong mắt hắn nào có chút tình sư huynh đệ gì, Triệu Hổ chung quy chỉ là một tên sai vặt, có cũng được, mất cũng chẳng sao.

Mắt thấy thời cơ đã tới, Lưu Thẩm Nhã không tiếp tục bàn quan, ở Sơn Hoàng Dục chưa hồi thần, nàng vận dụng hết lực vào một chiêu cuối cùng, rành rọt lưu loát không chút do dự đâm vào Sơn Hoàng Dục yết hầu.

Cảm nhận lạnh lẽo thiết kiếm đâm vào yết hầu, Sơn Hoàng Dục lần đầu nhận ra tử vong khí tức đang truyền đến, hắn bắt đầu trở nên sợ hãi nhưng nhiều hơn là tức giận cùng không cam lòng

Trong mắt hắn, Lưu Thẩm Nhã vốn nên là một con kiến hôi nhỏ yếu, rõ ràng hắn đã sắp xếp kế hoạch thành công như thế, Lưu Thẩm Nhã từ đầu cũng ở thế bất lợi.

Vậy mà chỉ trong nháy mắt xoay chuyển, Lưu Thẩm Nhã lại có thể thay đổi cục diện, còn đâm ngược lại hắn.

Nhất định, nhất định là Lưu Thẩm Nhã sử dụng thủ đoạn ti tiện, dùng độc chiêu ám toán hắn, bằng không hắn mới không bị thua thảm hại như vậy.

Thật đáng hận, ả tiện nhân đó!

Nhưng hắn lại rất nhanh nhận ra mình xem thường Lưu Thẩm Nhã nhiều đến thế nào, khi Lưu Thẩm Nhã làm ra động tác khiến cho hắn không thể không hoảng sợ la lên.

"Làm sao có thể! Sao ngươi có được Bạo liệt phù!!"

Biết một kiếm khi nãy còn chưa đủ giết chết Sơn Hoàng Dục, nên nhân lúc Sơn Hoàng Dục chưa kịp phản ứng, Lưu Thẩm Nhã dùng linh lực truyền vào bạo liệt phù ném vào Sơn Hoàng Dục.

Sơn Hoàng Dục cũng không tiếp tục giấu tay, vội vàng lấy ra ác chủ bài của hắn, thứ mà thúc thúc đã đưa cho hắn làm đồ bảo mệnh.

Một cái kim quang tráo*

Lưu Thẩm Nhã làm ra biểu tình quả nhiên là thế, Sơn Hoàng Dục xuất thân từ nhị lưu gia tộc, lại có thân nhân là nội viện trưởng lão, bão bối bảo mệnh trong người tất nhiên sẽ có.

Chỉ là tiết cho bạo liệt phù của mình, Lưu Thẩm Nhã thầm than thở, nhưng Sơn Hoàng Dục lại không chút nào vui mừng vì được sống sót trong nháy mắt.

Bởi vì sao khi chống lại được bạo liệt phù của Lưu Thẩm Nhã, kim quang tráo của Sơn Hoàng Dục đã hoàn toàn vỡ nát.

Đó là thượng phẩm linh khí, ngàn vạn linh thạch mới lấy đến, bình thường cũng là thứ hắn đắc ý khoe khoang nhất, vậy mà chỉ với một tờ bạo liệt phù...

Vỡ tan rồi!

"Lưu! Thẩm! Nhã! Ta! Phải! Giết! Chết! Ngươi!"

Sơn Hoàng Dục hoàng toàn phát điên rồi, hắn không ngại vết thương ồ ạt chảy máu ở cổ, cầm kiếm vọt tới đâm linh tung vào Lưu Thẩm Nhã.

Chất độc trên người hắn đang dần phát tán, có thể di động đến bây giờ đã là cực hạn, nên hắn không thể điều động linh khí công kích, chỉ như kẻ điên đâm loạn xạ vào Lưu Thẩm Nhã.

Lưu Thẩm Nhã cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, lúc chiến đấu với yêu thú đã trọng thương, lại trúng độc còn thúc giục bạo liệt phù, nên thật ra không tốt hơn Sơn Hoàng Dục là bao.

Nhưng dù sao Lưu Thẩm Nhã cũng là một sát thủ, chưa nói đến thủ đoạn cùng kinh nghiệm, thì với một trận đấu tay đôi không sử dụng linh khí, chỉ dùng kỹ thuật, này chính là ưu thế tuyệt đối cho Lưu Thẩm Nhã.

Cho nên trước con mắt trợn to của Sơn Hoàng Dục, Lưu Thẩm Nhã nhẹ nhàng như đâm một khối đậu hũ, một kiếm xuyên tạc qua ngực của Sơn Hoàng Dục không chút trở ngại.

Không, hắn là con trai của Sơn gia gia chủ, hắn không thể chết, không!!!!

Đến chết Sơn Hoàng Dục cũng không thể ngờ, hắn cho rằng chỉ là cùng Triệu Hổ đi ra ngoài mạt sát một con kiến hôi, vậy mà bồi cả mạng của hai người vào chính tay của con kiến hôi mà hắn khinh thường đó.

Bành.

Lưu Thẩm Nhã lạnh nhạt nhìn Sơn Hoàng Dục ngã xuống, chết không nhắm măt.

Lưu Thẩm Nhã lảo đảo một phen, vội chống kiếm ổn định thân mình, mắt lại nhìn trên bầu trời dù vẫn chưa tối lại đã hiện lên trăng tròn.

Cơn gió nhẹ thổi qua, tiếng yêu thú rống vang, tiếng xé gió xa xa truyền tới, nhánh cỏ dại khẽ lay động, nhìn lại chỉ còn thấy hiện trường đầy vết chiến đấu cùng hai vũng bùn lầy nhầy nhụa hôi thối trên mặt cỏ non xanh mướt.

----

Thùy Minh Thành

Sơn gia trang

Từ đường

Một phụ nhân ăn mặc hoa lệ quý giá, dung mạo xinh đẹp rực rỡ, hiện đang ngây ngẩn nhìn vào ngọn đèn lưu ly vỡ nát, ánh sáng tắt lịm chỉ còn lại chút khói mờ đang dần phiêu tán.

"Hồn đăng của Dục Nhi...tắt rồi?"

"Không! Không! Không thể nào! Sao lại tắt! Sao có thể tắt!!!!"

"Dục Nhi của ta! Là ai! Là ai giết con ta!!!!"

"Aaaaaaaa"

Tiếng hét gào bi thương đến chói tai vang lên giữa chốn từ đường linh thiêng, đám người hầu nghe được tình huống không ổn, vội vàng chạy vào.

Liền nhìn thấy vị phu nhân tôn kính của bọn họ, nay lại kích động tới tơ máu giăng đầy cả mắt, gương mặt vặn vẹo đáng sợ phá hủy cả dung mạo đoan trang quý nhã.

"Phu nhân!"

"Mau! Nhanh chân đi gọi tộc trưởng cùng nhị lão gia! Có đại sự rồi!!"

"Vâng!"

------
Thiên Cơ Tông.

Nội môn.

Tô Duyệt tay quơ đẩy xuống hết đồ vật trên bàn, ngực phập phồng không yên, trên mặt lại lộ ra vẻ đỏ bừng tức giận.

Đáng chết.

Tô Duyệt quên mất mình đã trúc cơ, muốn vào Mộc U Cốc bí cảnh điều kiện tiên quyết phải là luyện khí kỳ, cho dù là trúc cơ đều không thể tiến vào.

Ngay cả dùng pháp bảo bí pháp che dấu tu vi, cũng đều không thể vượt qua bình chướng, nếu không sẽ bị bình chướng tiêu diệt khiến hình thần câu diệt.

Nhưng bên trong Mộc U Cốc bí cảnh còn có Lưu Thẩm Nhã cơ duyên, cơ duyên lần này ảnh hưởng rất lớn đến vận mệnh sau này của Lưu Thẩm Nhã, hỏi sao Tô Duyệt cam tâm bỏ qua!

Hơn nữa Tô Duyệt nhớ đến linh thú của Lưu Thẩm Nhã, chính là con linh thú mang huyết mạch Tầm Bảo Thử- Bạch Hỏa Tùng Thử.

Tô Duyệt biết chính là nhờ có con Bạch Hỏa Tùng Thử đó, mà Lưu Thẩm Nhã tìm đến không ít cơ duyên đại vận.

Tô Duyệt nắm chặt bàn tay, bóp vỡ cả chun trà tinh sứ đắc giá trong tay, nhưng Tô Duyệt không quan tâm, trong tâm trí Tô Duyệt lúc này chỉ là hừng hực lửa giận cùng căm hận.

Không được! Không thể trơ mắt nhìn Lưu Thẩm Nhã phong quang đắc ý như kiếp trước, tuyệt đối phải ngăn cản Lưu Thẩm Nhã tìm lấy được cơ duyên.

Cản trở Lưu Thẩm Nhã, cướp đoạt mọi thứ từ Lưu Thẩm Nhã đã là chấp niệm của Tô Duyệt, đời này của Tô Duyệt chính là phải cắn chết Lưu Thẩm Nhã mới cam tâm.

Tô Duyệt nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra trong mắt đều là ý niệm kiên định tới điên cuồng.

Haha, dù sao trước kia Tô Duyệt nàng cũng đã điên tới chết rồi, nên kiếp này lại làm thêm điều điên loạn nữa cũng có là gì.

Tô Duyệt cười quỷ dị, hồng y diễm lệ, mi mày sắt sảo, càng tô điểm cho cảm giác rùng mình lúc này.

Tô Duyệt giơ tay lên, từ từ hội tụ linh lực vào lòng bàn tay, hít vào một hơi thật sâu, Tô Duyệt không hề nháy mắt xuống tay với chính mình.

"Aa--!"

Tiếng kêu rên bị cắn nuốt vào màn đêm sâu thẳm, ánh trăng tàn ẩn mình sau lớp mây mù dày đặc, in lên bóng dáng mờ ảo mông lung.

(Chưa xong còn tiếp)

--Hết chương--

Kim quang tráo: từ tráo có nghĩa là lồng, che, đậy. Có thể hiểu là lồng phòng hộ dệt bằng ánh sáng vàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play