Chương 17: Khống Linh Quyết.
Mộ Thần Hy sau khi đóng lại Động Hàn Thiên, cũng không hề quan tâm xem Vũ Linh ở trong đó sẽ kêu gào thảm thiết thế nào, liền trở về động phủ của mình, không lâu sau đó Tiêu Diễm liền đến.
Lần này chỉ có Tiêu Diễm một người đi tới Lăng Tiêu Phong, đến trước động phủ của Mộ Thần Hy, mở ra trận pháp cấm chế Tiêu Diễm quen cửa quen nẻo đi đến nơi Mộ Thần Hy đang đợi.
Vừa ngồi xuống ghế đá, Tiêu Diễm nhìn Mộ Thần Hy lại nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng của Vũ Linh đâu cả.
Bình thường giờ này chỉ cần vừa đi tới chân núi của Lăng Tiêu Phong, liền sẽ nghe đến mấy âm thanh đáng ngờ từ trên núi truyền xuống.
Tiêu Diễm còn nhớ mấy lần nghe được đám đệ tử có dịp đi ngang qua Lăng Tiêu Phong, họ đều nói rằng trên Lăng Tiêu Phong luôn phát ra mấy âm thanh la hét rên rỉ vô cùng rùng rợn, cứ như là nháo quỷ.
Tiêu Diễm nghe tới liền ôm bụng cười tới phát ngất, nha đầu Vũ Linh mà nghe được chắc là sẽ tức tới hộc máu.
"Hôm nay Vũ Linh nha đầu không đến tập luyện sao?"
Nhìn quanh một lượt thật là không thấy
"Nàng vào Động Hàn Thiên tu luyện"
Đang uống trà Tiêu Diễm suýt chút bị mấy lời vừa rồi của Mộ Thần Hy làm cho nghẹn, Tiêu Diễm lau đi vệt nước vốn không tồn tại trên khóe miệng, trợn mắt khó tin xem Mộ Thần Hy.
"Ngươi nói thật?"
"..."
Mộ Thần Hy không đáp, chỉ nâng mắt nhìn Tiêu Diễm, như thể đang nói rằng, 'Mộ Thần Hy hắn cần phải nói dối sao?'
"Đã vào được bao lâu?"
Tiêu Diễm lại hỏi.
"Hai canh giờ"
Tiêu Diễm:"...."
Tận hai canh giờ! Nha đầu đó còn sống không đấy?!
Tiêu Diễm lại châm chước hỏi.
"Khi nào thì ra?"
"Luyện khí bốn tầng"
Tiêu Diễm há miệng, lại thấy động tác đó quá mất hình tượng, nên phe phẩy quạt che lại, cau mày nhìn Mộ Thần Hy.
"Đừng nói với ta ngươi không biết nơi đó là nơi như thế nào, đến cả ta vào đó nửa ngày thôi cũng run rẩy tới tận xương, ngươi bắt nha đầu đó phải đạt tới luyện khí bốn tầng, này cũng quá khắc nghiệt rồi"
Tuy Tiêu Diễm thường xuyên trêu chọc Vũ Linh, lại thật sự chưa bao giờ làm khó ép buộc Vũ Linh tới tận cùng như này, ít ra Tiêu Diễm tự nhận là bản thân vẫn còn nương tay lắm.
"Ta đồng ý là ngươi cho nha đầu vào đó để gặp mặt Băng Cơ tiền bối, nhưng ngươi cũng thừa biết là dù nha đầu có là thượng phẩm biến dị băng linh căn, thì tu vi của nha đầu còn chưa đủ để chịu đựng hàn khí trong đó, huống hồ..."
"Mộc U Cốc bí cảnh"
Mộ Thần Hy không để ý Tiêu Diễm luyên thuyên, lạnh nhạt nói ra một câu, thành công làm cho Tiêu Diễm im lặng.
"Ý ngươi là nha đầu đó muốn tham gia vào Mộc U Cốc bí cảnh?"
Tiêu Diễm sửng sốt, hỏi.
Tay Tiêu Diễm phe phẩy quạt, làm ra những đợt gió thổi nhẹ lay tóc mái.
Với tính cách của Mộ Thần Hy, chắc chắn là sẽ không chủ động cho Vũ Linh đi vào Mộc U Cốc bí cảnh, vì trình độ hiện tại của Vũ Linh vẫn chưa đủ khả năng để một mình sinh tồn trong đó, cho nên chỉ có thể là nha đầu đó nghe được tin, liền tự mình đề ra ý định mà thôi.
Tiêu Diễm híp mắt nhìn Mộ Thần Hy, như nghĩ đến điều gì, liền nói.
"Chẳng lẽ ngươi đây là muốn lợi dụng hàn khí trong Động Hàn Thiên, để Vũ Linh luyện hóa hết năng lượng bị ngươi phong ấn trước kia?"
Trên Lăng Tiêu Phong có Động Hàn Thiên không tính là bí mật, ít nhất các đại gia tộc cùng cao tầng trưởng lão đều biết.
Tuy nhiên vị trí ở đâu thì không ai có thể biết rõ, dù Mộ Thần Hy là Mộ gia thiếu chủ cũng không tiết lộ với gia tộc một chữ, kể cả có dùng sưu thần cũng không thể tìm ra được.
Vì đây là Lăng Tiêu Phong cấm địa không truyền lưu ngoại nhân, tất nhiên sẽ có thủ đoạn để giữ vững bí mật.
Tiêu Diễm cũng chỉ biết một ít về Động Hàn Thiên, biết rằng nơi đó quanh năm lạnh lẽo băng hàn, nhưng là một động thiên phúc địa, ngoài ra còn thêm điều gì ẩn sau nơi này, hắn hoàn toàn không biết.
Trước đây Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong có hỏi Mộ Thần Hy về Động Hàn Thiên.
"Thần Hy, ngươi nói xem bên trong Động Hàn Thiên có thật là rất lạnh? Lạnh như thế nào?"
Mộ Thần Hy khi ấy chỉ đáp.
"Lạnh thâm cốt tủy"
Khi ấy Tiêu Diễm còn cười hỏi.
"Vậy ngươi nói xem, người có hỏa linh căn như ta đi vào, thì có thể trụ lại bao lâu?"
Mộ Thần Hy lại thẳng thừng đáp.
"Nhiều nhất hai ngày"
"Hai ngày? Này cũng quá ngắn đi, ít nhiều gì ta cũng đã là kim đan kỳ rồi nha, xem đến cũng nên là một hai tuần gì đó"
Mộ Thần Hy chỉ liếc mắt, dù mặt không có biểu lộ cười nhạo nào, nhưng Tiêu Diễm lại thấy rõ mình đang bị hạ thấp.
"Hai ngày là nhiều"
Tiêu Diễm cảm thấy không phục hỏi ngược.
"Vậy ngươi có thể trụ được bao lâu?"
"Chưa tới ba ngày"
"Đến ngươi còn chưa tới ba ngày?"
Hình Liệt Phong cũng phải khó tin thốt lên, thấy Mộ Thần Hy gật đầu không như là đang nói giỡn, Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong hai người liền quay mặt nhìn nhau
Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong đều trầm mặt, họ nhận ra rằng có vẻ họ thật sự đã xem thường cái Động Hàn Thiên đó rồi.
Lại nói, ngay cả sư phụ của Tiêu Diễm là Tử Hà chưởng môn, dù biết sư mẫu Băng Cơ tiền bối ngủ say ở đây, nhưng cũng không cách nào biết được nơi nào cũng không thể vào được.
Nghĩ lại cũng là, có thể người trong tu chân giới này đều biết đến chỗ ở của Băng Cơ tiền bối, thì Tử Dận đạo quân chắc chắn sẽ không cho Tử Hà biết đến.
Mà thậm chí hắn còn nghe nói, năm xưa Tử Hà còn từng lên đây đòi Tử Dận đạo quân đưa ra Băng Cơ, chỉ là cuối cùng đều bị Tử Dận đạo quân đánh xuống Lăng Tiêu Phong.
Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong may ra có Mộ Thần Hy, cũng nhờ hai người đủ thân cận với Mộ Thần Hy, nên mới từ miệng của Mộ Thần Hy biết được một hai điều ít ỏi không quan trọng lắm như thế, có thể thấy nghiêm ngặt đến mức nào.
Lại nói, nửa năm trước Vũ Linh ăn vào Kim Lân Ngư, may mắn được Mộ Thần Hy kịp thời ra tay, bằng không nha đầu tham ăn đó sẽ bị linh khí bành trướng, bạo thể mà chết.
Tuy đã rút ra không ít linh khí, nhưng một phần lớn vẫn còn tồn tại bên trong cơ thể, nếu mạnh mẽ rút sạch chỉ làm phản tác dụng, khiến cho Vũ Linh càng thêm nguy hiểm.
So với nguy cơ bành trướng linh khí bạo thể mà chết, thì ảnh hưởng căn cơ phá hủy đan điền, với người tu chân thì điều đó có khi còn đáng sơ hơn cả.
Vì thế Mộ Thần Hy chỉ đành phong ấn số năng lượng đó lại, tránh để chúng cuồng bạo làm tổn hại kinh mạch đan điền của Vũ Linh.
Chờ nha đầu đó tăng tiến tu vi cao hơn, phong ấn sẽ tự động hóa giải, theo đó Vũ Linh sẽ có thể hấp thu linh khí luyện hóa thành linh lực cho chính mình.
Tuy nhiên vì phong ấn cũng cần năng lượng để duy trì, mà năng lượng đó lại phải lấy từ chính Vũ Linh.
Nên bình thường Vũ Linh rất hay đói bụng, dù Vũ Linh cứ cho rằng mình đang tập tu luyện ích cốc, nên mới có cảm giác đói bụng mau chóng như thế.
Vào Động Hàn Thiên tu luyện là một nước cờ mạo hiểm, phải biết bên trong Động Hàn Thiên không những lãnh lẽo băng hàn, mà bên trong hàn khí còn pha lẫn hàn độc.
Tiêu Diễm tuy chưa vào, lại từng thấy qua nơi tương tự, ở đó tuy không thể sánh bằng Động Hàn Thiên, nhưng Tiêu Diễm cũng không dám khinh thường, nhất là người mang hỏa linh căn như hắn, vào đó bất lợi nhân lên gấp mười lần.
Vũ Linh tuy là băng linh căn, nhưng với tu vi hiện tại, cho nàng tu luyện một thời gian ngắn còn tốt, muốn tu luyện lâu dài bên trong đó, chẳng khác gì kêu Vũ Linh tìm chết.
Mộ Thần Hy bình thường đối với Vũ Linh tuy có phần nghiêm túc khắt khe, ra tay chỉ dạy cũng quyết đoán không chút nương tay, nhưng cũng chưa bao giờ làm gì gây hại đến Vũ Linh.
Thậm chí chính Tiêu Diễm cũng phải kinh thán, vì Mộ Thần Hy suy nghĩ cho Vũ Linh thật sự là chu toàn đến không tìm ra bắt bẻ, nói Mộ Thần Hy thu Vũ Linh làm đệ tử còn đáng tin hơn.
Cho nên chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết, Mộ Thần Hy đây là đang lợi dụng hàn khí bên trong Động Hàn Thiên, chính yếu là để đốc thúc Vũ Linh tu luyện.
Sau đó mau chóng phá vỡ phong ấn dung hợp linh khí tăng lên tu vi, chứ không thời gian càng kéo dài, đối với Vũ Linh sẽ chỉ càng bất lợi.
Đây cũng cách duy nhất để Vũ Linh tập để kháng với hàn độc, thân là băng linh căn, sớm muộn Vũ Linh cũng phải đến những nơi tương tự để tu luyện.
Nếu Vũ Linh thật sự muốn tham gia vào Mộc U Cốc bí cảnh, xem ra chỉ có thể dùng biện pháp thô bạo như thế, thì may ra Vũ Linh mới đủ sức sống sót từ đó đi ra.
Mộ Thần Hy thật là suy nghĩ vẹn toàn chu đáo, xem đến, Tử Dận có thể giao phó Vũ Linh một cách thoải mái như thế cho Mộ Thần Hy, cũng không phải là tùy ý tiện tay ném nồi, dù Tiêu Diễm thấy người sau có càng là lý do chủ yếu.
Huống chi, để linh khi không chủ kia vào trong cơ thể, mặc dù đã phong ấn lại nhưng nó cũng không là điều tốt lành gì cho cam.
Không khéo lỡ có việc gì sảy ra, khiến cho phong ấn phá vỡ, đến lúc đó Vũ Linh tuy không chết nhưng cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, nhẹ thì kinh mạch tổn thương tu vi chậm trễ, nặng thì kinh mạch gãy nát, đan điền vỡ vụn, tu vi tẫn phế.
Tóm lại, sớm chừng nào luyện hóa hết đám linh khí đó, càng nhanh chừng nào thì càng tốt chừng ấy, để lại càng lâu hậu họa càng khó lường.
Còn về hàn độc, thân là thượng phẩm biến dị băng linh căn, chỉ cần tăng lên tu vi luyện hóa một chút là có thể hóa giải, nếu ngay cả chút hàn độc này cũng không giải quyết được, thế cũng quá mất mặt danh hiệu thượng phẩm biến dị băng linh căn.
Đối với Tiêu Diễm có thể nhanh chóng đoán ra mục đích của mình, Mộ Thần Hy cũng không nhiều tỏ vẻ mà tiếp tục bình thản uống trà.
Nếu Tiêu Diễm cứ mãi không suy đoán được, khi đó Mộ Thần Hy mới thật sự hoài nghi người đang ngồi trước mắt mình là giả mạo.
"Được rồi, cho là nha đầu đó tu vi tăng tiến thành luyện khí bốn tầng đi, ngươi cảm thấy chỉ bằng luyện khí bốn tầng thì cơ hội sống sẽ cao à?"
Người vào bí cảnh tuy giới hạn ở luyện khí kỳ, nhưng nguy cơ cũng chẳng kém là bao, tu vi trên luyện khí bảy tầng còn chẳng dám chắc, chỉ bằng luyện khí bốn tầng, nghe thật sự miễn cưỡng.
"Đủ sống"
Mộ Thần Hy chắc nịch nói, như thể rất có tin tưởng với cái mạng nhỏ dai như đĩa của Vũ Linh.
Tiêu Diễm im lặng, chỉ cười khẩy.
"Ngươi thật dám tin tưởng vào nha đầu đó, mà thôi, nếu ngươi nói như vậy lại chấp nhận cho nha đầu đó vào, hẳn là cũng có cách để mà bảo toàn cho nha đầu ngốc đó"
Tiêu Diễm cũng chẳng mệt lòng thêm nữa, dù sao đã là thượng phẩm biến dị linh căn, được một đạo quân thu nhận, tuy không có căn cơ gia tộc, nha đầu có chắc cũng sẽ được đạo quân truyền cho không ít thứ bảo mệnh.
Với lại thời gian qua có bọn hắn thay nhau chỉ dạy, nha đầu đó có thể sống tốt trong bí cảnh là điều chắc chắn, huống chi đây cũng chỉ mới làm bí cảnh của luyện khí kỳ, độ nguy hiểm cũng sẽ không cao lắm.
Tiêu Diễm chống tay nhìn Mộ Thần Hy, lắc lắc trong tay tách trà, nhếch môi nói.
"Thế, hôm nay ngươi đặc biệt bỏ qua tên Phong Tử kia, lại gọi riêng ta tới đây, không phải chỉ là vì cùng ngươi uống cái thứ trà nhạt nhẽo y như ngươi đây sao?"
Không để ý đến lời trêu chọc tràn ngập ác thú vị của Tiêu Diễm, Mộ Thần Hy vẫn thản nhiên xem như không nghe thấy gì, chỉ hỏi.
"Chuyện kia thế nào?"
Tiêu Diễm đổi lại tư thế, khoanh tay nhìn Mộ Thần Hy, sắc mặt nghiêm túc.
"Ngươi thấy đó, ta cùng Phong Tử đã thầm đi điều tra, tuy có chút thu hoạch, chỉ là tên kia có lẽ đã phát giác điều gì, nên hành sự rất cẩn thận, nhất thời khó mà nắm được gì hữu ích thêm từ hắn"
"Nhưng theo Phong Tử điều tra ra được, việc hắn nhắm đến ngươi không đơn giản chỉ là vì chức vị thiếu chủ, ta thấy hắn giống như đang mưu đồ lấy đến một thứ gì đó từ ngươi."
Tiêu Diễm chống tay lên bàn rồi đan các ngón lại, đặt cằm lên trên bàn tay đan ngón, cười khẩy hỏi.
"Thần Hy, ngươi nói xem, rốt cuộc thì trên người ngươi có gì mà khiến cho tên đó không ngại bị người khác phát hiện hắn hai mặt, ấy vậy mà vẫn cố chấp muốn lấy xuống từ trên người của ngươi cho bằng được?"
"..."
Mộ Thần Hy không đáp, Tiêu Diễm hoa đào mắt nhìn chằm chằm Mộ Thần Hy, vốn chỉ tùy ý nói cũng chẳng mong nhận được trả lời từ Mộ Thần Hy.
Nên lát sau Tiêu Diễm liền ngồi thẳng lưng lại, lười nhác phe phẩy chiếc phiến.
"Ngươi định khi nào tiến hành ra tay đối với tên đó?"
"Thời cơ chưa tới"
Mộ Thần Hy đạm thanh không mang bất kỳ biểu lộ mở miệng, Tiêu Diễm nhún vai cười, quả thật lúc này vẫn chưa thích hợp ra tay.
Tên kia ở bên trong gia tộc có địa vị không chút kém Mộ Thần Hy, thậm chí nếu xét về nhân mạch thì chỉ hơn chứ không kém.
Tiêu Diễm dù không muốn cũng từng có suy nghĩ rằng, nếu tính ra đối phương so với Mộ Thần Hy càng phù hợp chức vị thiếu chủ của Mộ gia.
Một người tâm tư linh hoạt khéo đưa đẩy, còn rất giỏi nắm bắt thời thế, so với một người ngoại trừ tài năng thiên phú làm ai cũng phải ngước nhìn ra, mấy thứ khác đều là phù du, nghĩ thôi cũng đủ biết ai càng thích hợp.
Nhưng mà biết sao được, đây là tu chân giới, nơi tu vi thực lực cùng thiên phú mới là thứ quyết định, tâm tư linh hoạt khéo léo tới đâu, thiên phú kém cũng chỉ có thể bị khinh thường xem nhẹ.
Mà người kia, thật đáng buồn khi chỉ là tam linh căn, miễn cưỡng cũng vào hàng trung thượng, nhưng muốn kế thừa một đại gia tộc như Mộ gia, thật là không đủ xem.
Mấy năm qua bị Mộ Thần Hy bị động chèn ép, Tiêu Diễm dù không thể gọi là thân, nhưng cũng biết người đó có niềm kiêu ngạo so bọn hắn chỉ hơn chứ không kém.
Một người có lòng tự trọng cao cùng kiêu ngạo như thế, hắn tất nhiên sẽ chịu không nổi việc bì đè ép tới không thể ngẩn đầu này, nhịn tới nay mới ám toán ra tay, xem như hắn lợi hại.
Muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, giờ chứng cứ chưa đủ, muốn lật đổ người đó là rất khó, lỡ như kinh động quá lớn, ngược lại chỉ khiến bên ta gặp phải bất lợi.
Tên đó dù thiên phú không cao, nhưng đầu óc cực kỳ phát triển, đến Tiêu Diễm cũng phải chịu thua ba phần, nên càng phải cẩn trọng tránh làm hắn nghi ngờ.
"Ta muốn bế quan"
Mộ Thần Hy chợt nói.
"Lại bế quan?"
Tiêu Diễm kinh ngạc hỏi lại, nhưng chợt nghĩ lại thấy cũng đúng, Vũ Linh giờ bị ném vào Động Hàn Thiên, Mộ Thần Hy xem ra đã có thể dành ra được thời gian chữa trị nội thương trước kia.
Tiêu Diễm không ít lần than phiền về việc Mộ Thần Hy hời hợt với thương thế của mình, nay chịu chủ động nói muốn bế quan, thật là khó được
"Khi nào thì bế quan?"
Tiêu Diễm gấp quạt lại, hỏi.
"Ngày mai"
"Hơi nhanh, nhưng thế cũng tốt, ngươi thương thế cũng cần trị liệu"
Tiêu Diễm thở dài gật gù.
Bản thân Mộ Thần Hy sau khi chuyển hoán linh khí từ Vũ Linh sang cũng đã động chạm tới nội thương chưa lành, nửa năm qua bởi vì bận tâm Vũ Linh, nên một mực đè ép.
Vết thương cũ cùng mới hợp lại đè ép lên nhau, tình trạng chỉ biết càng tệ hại, cho dù Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong không ít lần đưa ra đề nghị khuyên nhủ, nhưng Mộ Thần Hy vẫn kiên định từ chối.
Tên này khi quyết định điều gì, thì dù có ngăn thế nào cũng không quay đầu, thật là một tên ngoan cố.
Thấy Tiêu Diễm gật đầu, Mộ Thần Hy lấy một túi trữ vật đưa ra, dặn dò.
"Một năm sau khi Linh Nhi đi ra, đưa túi trữ vậy này cho nàng"
Tiếp nhận túi trữ vật, Tiêu Diễm không tò mò bên trong đồ vật mà trực tiếp thu vào giới chỉ trên tay, sau đó Tiêu Diễm cũng lấy ra vài lọ đan dược đẩy tới trước mặt Mộ Thần Hy.
"Đây là đan dược ta vì ngươi luyện ra được, ngươi nên tận dụng thật tốt, mấy thứ này tốn thời gian luyện chế của ta suốt một tháng trời, còn tốn không ít dược liệu quý mà ta còn chẳng nỡ dùng, ngươi đi ra mà không tốt lên thì đừng trách ta vô tình đấy"
Tiêu Diễm ở động phủ của mình có một mảnh ruộng, trong đó trồng toàn linh dược quý hiếm, Tiêu Diễm cực kỳ quý mảnh ruộng đó, chăm sóc còn hơn cả con ruột.
Bên trong dược liệu quý hiếm tới ai cũng phải thèm, Tiêu Diễm bình thường luyện chế thà ra ngoài tốn kém mua về, còn chẳng nở hái xuống mà luyện.
Nay lại vì Mộ Thần Hy mà không tiết hái xuống luyện chế đan dược trị thương, Tiêu Diễm đến giờ vẫn đau xót không nguôi, Mộ Thần Hy mà không khỏe lại, hắn có mổ bụng cũng phải ép Mộ Thần Hy ói ra trả lại.
"Ta biết, sẽ dùng tốt"
Mộ Thần Hy gật đầu cẩn thận nhận lấy, Tiêu Diễm thấy vậy mới hài lòng cười.
"Nên là như thế"
Giữa bọn họ dù có làm gì cho nhau, thì cũng là tự nguyện, mấy lời khách sáo như 'cảm ơn' ngược lại chỉ khiến đối phương thấy khó chịu.
Cho nên Mộ Thần Hy không nói, chỉ dùng hành động cẩn thận cất giữ lấy, cùng lời hứa ngắn gọn nhất để đáp lại, như vậy cũng đủ khiến cho Tiêu Diễm thấy hài lòng.
"Phải rồi, lần này ngươi định bế quan trong bao lâu?"
"Một năm hơn"
Mộ Thần Hy trả lời. Tiêu Diễm lại cười cợt.
"Cũng vừa lúc nha đầu đó ra"
Như nhớ ra điều gì, Tiêu Diễm xảo quyệt cười.
"Thấy ngươi quan tâm nha đầu đó như vậy làm ta nhớ tới một điều"
Lời của Tiêu Diễm làm Mộ Thần Hy hơi nâng mi lên, Tiêu Diễm nói tiếp.
"Chẳng phải trước kia ngươi từng hứa là chờ lên kim đan, ngươi sẽ thu đồ đệ sao?"
Tiêu Diễm cười cợt xem biểu hiện có vẻ khó chịu của Mộ Thần Hy.
"Thế nào, ngươi vẫn còn giữ ý định sẽ thực hiện lời hứa quý giá này chứ?"
Thật ra chuyện này phải nói tới lúc bọn họ còn trẻ, Mộ Thần Hy thua trong một lần cá cược, sau đó đã hứa là phải thực hiện một điều do người thắng đưa ra.
Mà trước kia Tiêu Diễm là người thắng, nên đã nói sau này nếu Mộ Thần Hy lên kim đan phải thu một đồ đệ.
Tất nhiên Tiêu Diễm chỉ là ác thú vị mà thôi, bởi tính của Mộ Thần Hy nếu không có lời hứa này, hắn nhất định là cô độc tới chết.
Ai mà không biết Mộ Thần Hy tính tình cô tích lãnh ngạo, một lòng một dạ vì kiếm đạo, nguyên tác cũng vì chuyện cá cược này mà Mộ Thần Hy mới thu Lưu Thẩm Nhã làm đồ đệ, bằng không với tính cách kia Mộ Thần Hy sẽ không bao giờ có ý niệm thu đồ đệ trong đầu.
Nói ra chủ ý này lại là do chính Tử Dận đạo quân nảy ra ý tưởng đào hố đồ đệ của mình, bởi vì biết Mộ Thần Hy nhất định sẽ không bao giờ có suy nghĩ đến việc thu đồ.
Cho nên vì tương lai của Lăng Tiêu Phong, Tử Dận không ngại mặt mình dày thêm vài lớp, tìm tới một bụng ý xấu Tiêu Diễm, cả hai đánh nhịp bày ra một trò hay như thế.
Chuyện sau đó thì Mộ Thần Hy thuận lý thành chương rơi vào bẫy, thành công bị hai tên hồ ly cho tính kế, khi ấy Mộ Thần Hy còn trẻ người non dạ, biểu tình dù thiếu nhưng cũng sinh động hơn nhiều.
Tâm tư thì khỏi nói, dù lạnh lùng ít nói, nhưng tâm tư lại còn đơn giản lắm, sao sánh bằng Tiêu Diễm từ nhỏ đã ranh ma chẳng kém gì tiểu ác quỷ kia, Mộ Thần Hy tất nhiên bại trận.
Chỉ là đó là khi Mộ Thần Hy còn trẻ, nay Tiêu Diễm muốn quay lại chơi khăm Mộ Thần Hy như trước, e là còn khó hơn là thắng Hình Liệt Phong trong trò đấu vật tay.
Mà Tiêu Diễm cũng chẳng dám làm trò quá trớn như thế nữa, vì hắn thật sự sợ tới trong xương.
Sau vụ cá cược đó, thì hầu như ngày nào trên luyện võ đài cũng thấy bóng dáng của Tiêu Diễm bay thẳng xuống đất, thảm hại tựa như một cái bao rác.
Tiêu Diễm có trốn tới đâu cũng bị Mộ Thần Hy tìm ra túm tới luyện võ đài để trả thù, à không, theo lời của Mộ Thần Hy khi đó thì là 'rèn luyện kiếm thuật'.
Gặp quỷ mới tin là rèn luyện kiếm thuật, có thấy ai rèn luyện kiếm thuật mà cả ngày bị sét đánh tới khét lẹt như hắn không?
Cho nên nay lại thấy Vũ Linh bị Mộ Thần Hy rèn luyện, Tiêu Diễm vừa đồng tình vừa hứng khởi cười nhạo, xem có người so với bản thân năm xưa còn thảm, sao hắn lại không vui cho được!
Tiêu Diễm và Tử Dận biết tính Mộ Thần Hy đã nói là làm, cho nên hai người không lo lắng chút nào về việc Mộ Thần Hy sẽ thất hứa, lần này Tiêu Diễm cũng là ác trò đùa nhắc đến để trêu Mộ Thần Hy.
Xem mặt than suốt rất nhàm, mặc dù rất đẹp, nhưng lâu ngày cũng gây phản ứng ngược, huống chi có đẹp tới đâu cũng là một tên nam nhân.
Tiêu Diễm hắn thích mỹ nữ dịu dàng hơn, khổ nổi ở tu chân giới mỹ nữ thì nhiều như cỏ dại, dịu dàng tới đâu cũng có, nhưng vừa đẹp hơn hắn lại dịu dàng hợp ý hắn thì chẳng có ai.
Xin nhắc lại, Tiêu Diễm là mỹ nam đứng hàng thứ hai ở tu chân giới, đường nét gương mặt nhu hòa trung tính.
Từng có người lén bàn luận, nếu Tiêu Diễm chịu giả nữ trang, thì vị trí đệ nhất mỹ nữ sẽ có thể thuộc về hắn mà không ai có thể phản bác, nhưng đánh chết Tiêu Diễm cũng chẳng muốn.
Tiêu Diễm giờ đang rất buồn chán, Phong Tử thì khỏi nói, tìm hắn thì thà ngồi đối mặt với cái lò luyện đan còn hơn, Mộ Thần Hy thì chỉ có mấy lúc này mới may ra tìm được chút gì để trêu chọc lên.
Tiêu Diễm lại có chút cảm thán, có nha đầu Vũ Linh ở đây thì tốt rồi, xem nha đầu có bị lăn lộn đến chết sống thật là thú vị biết bao.
Nhưng nay cũng phải hơn một năm sau mới lại thấy Vũ Linh từ Động Hàn Thiên đi ra, cho đến đó Tiêu Diễm lại buồn chán chết mất thôi.
Quay trở lại, sau khi Tiêu Diễm vừa nhắc tới thu đồ đệ, nhiệt độ xung quanh nháy mắt hạ xuống âm độ, Tiêu Diễm mặt vẫn duy trì mỉm cười ưu nhã, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt sắt lạnh từ Mộ Thần Hy.
"Sao, khi nào thì thu đồ đệ hoàn thành lời hứa của ngươi? Nên nhớ là ngươi đã lên kim đan kỳ hơn mười năm rồi nhé, không được qua loa tránh né đâu nha~"
Tiêu Diễm lại không biết sống chết bổ sung thêm, mùa hè trên Lăng Tiêu Phong, lại lạnh run như mùa đông tới sớm.
"..."
Tiêu Diễm: Aha, Tiêu Diễm ta chính là trời sinh đã có trí nhớ rất tốt, cũng thù dai lắm đó, ăn quỵt nợ là cấm kỵ nha~
----------------
Động Hàn Thiên.
Vũ Linh tay giơ lên không trung, nháy mắt trong tay xuất hiện lên một giọt nước, sau đó dần to ra thành một thủy cầu, tất cả diễn ra chỉ trong vòng hai giây chưa tới, thấy thế mặt Vũ Linh liền dâng lên vui vẻ.
Thành công.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, kết quả đúng như mong đợi.
Trước kia Vũ Linh từng nhờ Trần Thanh mang đến cho mình vài bộ cấp thấp pháp quyết, nhưng do có Mộ Thần Hy mắt nhìn chằm chằm, nên chưa bao giờ dám mang ra tập luyện, chỉ đành đem chúng áp xuống đáy giường.
Chỉ có thể chờ lúc Mộ Thần Hy không nhìn đến, mà lén lấy ra mà xem, trông chẳng kém gì ăn trộm chuyên làm chuyện mờ ám không dám ra gặp người.
Khổ đến khó mà nói hết...
Một trong số thứ mà Vũ Linh xem, trong đó có một thứ gọi là Khống Linh Quyết, một bộ thuật pháp cấp thấp.
Giống Dẫn Linh Quyết, thì Khống Linh Quyết cũng là một trong các thứ lưu truyền rộng rãi ở Tu Chân Giới nhất, giá trị so với Dẫn Linh Quyết chỉ nhiều hơn tận hai khối hạ phẩm linh thạch.
Vũ Linh còn nhớ rõ ánh mắt ngờ vực hoang mang của Trần Thanh, khi Vũ Linh hỏi tới mấy thứ đó, dù không nói nhưng Vũ Linh có thể đọc hiểu được Trần Thanh đang suy nghĩ cái gì.
Dám cá là giờ Trần Thanh đang tỏ ra nghi ngờ khó hiểu, vì một người đang là thiên tài nổi danh như Vũ Linh, lại đi tìm tới mấy thứ cho cũng chẳng ai thèm này.
Vũ Linh chỉ trầm mặc không giải thích gì thêm, sâu trong lòng là hàng vạn giọt nước mắt đang chảy dài thành dòng.
Thiên tài quái gì, ở đây sắp bị sét đánh thành quỷ tài luôn rồi.
Trần Thanh đưa cho Vũ Linh mấy thứ như Khống Linh Quyết hoàn toàn không chút cách ngại, có thể chỉ vài linh thạch mà được thiên tài thượng phẩm biến dị linh căn như Vũ Linh chú ý, tất nhiên lợi vô cùng lớn.
Ngày nào mà chẳng có người vì thế mà ganh tị với Trần Thanh, còn không ít kẻ hỏi thăm tình hình của Vũ Linh cùng Lăng Tiêu Phong.
Tất nhiên, Trần Thanh biết cái nào lợi hại cho mình, khoe mẽ có thể được vinh lợi nhất thời với mọi người xung quanh, nhưng đổi lại sẽ chỉ là cả Lăng Tiêu Phong trách phạt xem thường.
Trần Thanh tất nhiên không vì chút cái lợi trước mắt mà không suy nghĩ gì nói ra hết, so với đắc tội với mấy người chẳng có mấy tương lai kia, hắn tình nguyện giả ngu để tiếp tục duy trì liên kết với Lăng Tiêu Phong
Vì so với tất cả các phong còn lại, bao gồm cả Thần Tiêu Điện của chưởng môn, thì Lăng Tiêu Phong mới là ngọn núi có địa vị cao lớn đặc thù nhất ở Thiên Kiếm Tông.
Đây là ngọn núi duy nhất có đạo quân chấn giữ, tất nhiên này là không nói tới các vị ẩn trú ở sau núi, nên có liên kết với mấy người trên đó, cầu còn không được nói gì đến tự tìm chết.
Khống Linh Quyết công dụng đúng như tên, tức là tâm quyết để khống chế linh khí, tâm quyết này thường rất hữu dụng đối với tu sĩ tạp linh căn, hay cấp bậc còn thấp khả năng khống chế linh khí chưa thuần thục.
Nhưng khi lên trúc cơ Khống Linh Quyết trở nên không mấy được hoan nghênh, bởi vì khi lên trúc cơ kinh mạch khai thông, nhờ vậy mà hấp thu linh khí tăng cao.
Theo đó là việc sử dụng linh khí đã trở nên dễ dàng lưu sướng hơn, tu vi càng cao cảm ngộ linh khí càng tăng, vì thế Khống Linh Quyết cũng trở nên không có chỗ dùng giống như Dẫn Linh Quyết.
Đọc không ít tiểu thuyết tiên hiệp, kết hợp với kiến thức về hóa học, vật lý mà Vũ Linh đã hiểu ra vài điều có thể tận dụng, mà Khống Linh Quyết chính là thứ chủ yếu mà Vũ Linh đúc kết ra được.
Bình thường tu sĩ sẽ đối ứng linh căn để hấp thu linh khí, rồi sẽ chuyển hoán thành linh lực của chính mình, tồn trữ linh khí ấy bên trong đan điền.
Tương tự như khi sử dụng pháp thuật cũng thế, sẽ phải dùng linh lực của mình biến đổi thành tương ứng thuộc tính pháp thuật để phóng thích ra ngoài.
Nhưng Vũ Linh đã nghĩ, nếu mình giảm đi vài công đoạn chuyển hoán thì sao?
Phải biết dù là Phàm Giới hay Tu Chân Giới thì linh khí vẫn luôn tồn tại xung quanh, ở bất cứ chỗ nào dù ít hoặc nhiều đều có linh khí, nếu dùng số linh khí đó vào thực chiến sẽ mang lại rất lớn lợi thế cả về linh lực cùng sức mạnh.
Nói cho dễ hiểu, một tu sĩ có thủy linh căn thay vì phải dùng linh lực phóng ra ngoài cơ thể, còn phải mất thời gian chuyển thành thủy hệ pháp thuật, vậy thì chỉ cần điều động trong không khí thủy hệ linh khí hoặc bất cứ thứ gì liên quan đến thủy hệ, như vậy chẳng phải sẽ mau hơn gấp ba lần bình thường.
Điều kiện tiên quyết là phải tu luyện Khống Linh Quyết đến mức rành rọt không chút sơ suất, độ nhạy bén và thấu hiểu linh khí cũng ở một tầm cao tương xứng, điều này rất quan trọng vì nó ảnh hưởng tới uy lực của chiêu thức phát ra.
Một năm qua ngoài tu luyện Vũ Linh còn luyện chăm chỉ Khống Linh Quyết, tuy chưa đạt mức tùy tâm sở dục rành rọt tới đó, nhưng cũng xem như có thành tựu không kém.
Theo đó Vũ Linh thân là băng linh căn, đồng hệ với thủy, việc chuyển đổi từ thủy sang băng hay từ băng sang thủy cũng mất không ít thời gian, dù so với người khác đã là rất nhanh.
Trong chiến đấu nếu có thể dùng cả hai hệ có khả năng sát thương cao lại hỗ trợ lẫn nhau là hết sức có lợi, ví như hỏa cùng lôi, mộc cùng phong, thủy cùng băng, vì mỗi giây mỗi phút trong chiến đấu đều cực kỳ quý giá.
Trước Mộ Thần Hy bắt Vũ Linh phải tập rút kiếm cùng thu kiếm, phải tập đi tập lại đến khi có thể xuất kiếm nhanh và liền mạch không trở ngại mới thôi.
Việc đó cũng quan trọng không kém, tất cả đều chung mục đích tối ưu hóa khả năng và hạn chế những thứ dư thừa dễ làm mất tập trung.
Việc thi triển pháp thuật cũng thế, nếu Vũ Linh tận dụng hơi nước trong không khí, trong mây, biển hồ ao suối, thậm chí là sương mù hay chính cơ thể sống.
Thành công chính là có thể thực hiện pháp thuật, uy lực mạnh hơn ra chiêu cũng chính xác hơn nhiều, chỉ là khó nắm giữ được tinh túy, nên lý thuyết thì dễ nói làm lên lại khó.
Sẽ không cần niệm chú ngữ, khả năng bất ngờ cùng linh hoạt sẽ cao, nhờ đó mà có thể tranh thủ thêm thời gian và cơ hội cho mình.
Kiếp trước Vũ Linh đã từng đọc một quyển tiểu thuyết, trong đó có một nữ phụ là thủy linh căn, đã dùng cách khống chế máu trong cơ thể địch nhân để giết chết đối phương.
Nguyên nhân bởi vì máu cũng là dạng lỏng, cơ thể người lại có đến bảy mươi phần trăm là nước, nói cách khác nó cũng nằm trong khả năng chi phối của hệ thủy.
Với cách này Vũ Linh từng đã thử nghiệm, bằng cách cắt lấy ra một ít máu của mình, dùng Khống Linh Quyết áp súc số máu đó lại đến mức cực hạn, sau đó nhanh tay giải phóng, kết quả đã tạo thành một vụ nổ nhỏ với uy lực không đáng kể, nhưng đó chỉ do ba giọt máu tạo thành, nếu là toàn bộ máu trong cơ thể đều phát nổ thì thế nào?
Nghĩ thôi đã rùng mình.
Cách làm này nếu áp dụng thì cũng quá mức tà ác, nhân phẩm đạo đức của Vũ Linh không cho phép làm như thế.
Cho nên chỉ là thử nghiệm mà sẽ không áp dụng thực tế, bởi nếu Vũ Linh dám làm như vậy, thì nhất định sẽ bị gán cho danh hiệu ma tu.
Có khi điều này so với ma tu còn đáng sợ, nói không chừng còn bị e ngại mà đuổi tận giết tuyệt, người người truy sát, muốn trốn cũng chẳng có chỗ trốn.
Nhân tính vốn là một con dao hai lưỡi.
Khi thấy một người chẳng là gì nếu họ cũng như mình, nhưng sẽ dửng dưng, khinh thường hoặc bảo vệ nếu đó là kẻ yếu, ngược lại cũng sẽ kính sợ hay ghen tỵ khi là kẻ mạnh.
Nhưng một khi kẻ đó nắm trong tay sức mạnh vượt quá phạm vi khống chế có thể uy hiếp đến mình, như thế sẽ biến thành e sợ, sẽ dâng lên ý niệm muốn diệt trừ và dành lấy sức mạnh đó cho mình.
Nghe hợp lý nhưng lại đầy mâu thuẫn, Vũ Linh không muốn rơi vào vòng lặp bất tận này, thôi, coi như Vũ Linh chưa từng làm gì đi.
Nhưng nếu có kẻ chạm tới ranh giới của Vũ Linh, khiến cho Vũ Linh rơi vào bước đường cùng, Vũ Linh không chắc mình đủ kiên trì với ràng buộc đạo lý kia.
Tất nhiên, đó chỉ là giả thuyết.
Xưa nay ai cũng cho là thủy linh căn nhu nhược yếu đuối nhất trong các thuộc tính, nhưng thủy là vạn vật chi nguyên, nếu Vũ Linh đưa ra cách tu luyện này, nhất định sẽ khiến thủy hệ linh căn tu sĩ trở nên mạnh mẽ tới mức làm người e ngại.
Đáng tiếc, Vũ Linh mới không phát bệnh tới mức đó, mà đi làm điều vô bổ này.
Thế gian vạn vật đều có chính mình tồn tại quy tắc, một khi phá vỡ sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái cùng hệ số nguy hiểm tăng cao.
Tình cảnh của Vũ Linh đã không tốt lắm, death flag to chảng như vậy Vũ Linh có ngu mới tự mình dựng lên.
Nên thôi thì xem như thủ đoạn áp đáy hòm đi, hoặc là xem như chưa từng học qua nó.
Nghĩ như vậy, Vũ Linh thấy thoải mái hơn, nhưng lại nhanh chóng buồn bực trở lại, vì không còn gì làm nên Vũ Linh lại phải bắt đầu chuỗi ngày nhạt nhẽo tới mức phát bệnh ở trong Động Hàn Thiên này.
Trời ạ, tới bao giờ mới được ra ngoài ngắm trời xanh mây trắng đây?
Còn có...gà nướng, gà hấp, canh cá, cá hấp, cá nướng, cá chiên, thịt nướng, thịt kho, thịt hầm....
T~T
Đói quá...
Vũ Linh liếc mắt nhìn mảng băng phía xa, ở đó không có đá tảng làm nền, chỉ có một lớp băng dày che chắn, nhìn không kỹ những tưởng sẽ là đất bằng.
Tuy nhiên....
Răng rắc...rầm rầm...ào ào...
Một cái bóng to lớn lượn lờ ở bên dưới, chỉ với một cái chuyển mình, lớp băng đóng phía trên nháy mắt bị phá tan thành từng khối trôi nổi.
Vũ Linh mặt tê liệt nhìn Kính Lư Ngư trườn người từ dưới nước bò lên, đôi mắt lòi màu đỏ trừng trừng nhìn Vũ Linh.
Trường hợp này như phim kinh dị, Vũ Linh lại không phải thấy lần đầu, cho nên không chút do dự Vũ Linh đưa chân đè cái đầu to tướng đó xuống nước.
"Đồ cá ương, đã nói bao nhiêu lần là không được bò lên, ngươi định hù dọa ta tới bao nhiêu lần mới thôi cái trò ngu ngốc đó đi hả?!!"
Thời gian qua Vũ Linh từ kinh sợ dè dặt với Kính Lư Ngư, nay trở thành thù địch, mỗi lần thấy là mỗi lần xúc động phải đạp vài phát mới thôi.
Nghĩ mà xem, lúc nào cũng có một con thủy quái bò ra bất ngờ, dùng đôi mắt khủng bố kia nhìn chằm chằm, miệng tí tách nước dãi, mà nước dãi đó dính nhớp đến mười ngày còn chưa tẩy sạch
Đã thế Vũ Linh khó khăn lắm mới làm ra vài món ăn từ đồ tích chữ trong kho tàng bí mật của mình, tất cả đều bị tên này một ngụm nuốt hết!
Cả tích cốc đan cũng suýt bị trộm đi, kem hay đá bào mà Vũ Linh nhàm chán làm ra cũng bị nó đoạt, có chịu nổi không hả?!
Một ngày hai ngày còn cố căng đầu ra nhịn, mà nay Vũ Linh thật là nhịn hết nổi rồi, cái con cá ương này chính là thiếu đánh.
Mà khổ là Vũ Linh càng đánh, nó càng hăng say, khiến cho Vũ Linh tận sâu hoài nghi cái con Kính Lư Ngư mà ai ai cũng kinh thán này, chính là một tên M.
Thế là lịch trình của Vũ Linh ở Động Hàn Thiên, có một nửa là cùng cái con cá ương này đánh lên, từ bị nó một hơi đông cứng, một vây tát bay, giờ thành Vũ Linh đạp đầu nó, ai kêu lúc bò lên thì là lúc nó sơ hở nhất chứ!
Vũ Linh dùng mồ hôi xương máu của mình mà tìm ra sơ hở, này làm Vũ Linh đắc ý không ý lần khi hạ gục được Kính Lư Ngư.
Vậy mà lần này, Vũ Linh còn chưa đắc ý được bao lâu, thì một cái phún nước phun thẳng vào mặt Vũ Linh, nước ở dưới lạnh thế nào thì khỏi phải nói, Vũ Linh kêu rên lùi nhanh về sau.
"Hư~hư~hư~"
Kính Lư Ngư hất mặt lên, toét ra cái hàm miệng to rộng đầy răng cưa của mình, cổ họng phát ra âm thanh tràn ngập cười nhạo
Vũ Linh: Chết đi, đồ cá ương!
Vũ Linh vận chuyển linh khí để tán đi hàn khí trên người, nhìn lại Kính Lư Ngư thì phải tròn mắt, vẻ mặt không giấu nổi kinh ngạc.
Kính Lư Ngư, đã mọc ra thêm một cái vòi!
Đệch, nó còn biết tiến hóa?!
Mà đây là tiến hóa hay thoái hóa?
Vũ Linh ghét bỏ nói.
"Cá ương, ngươi đã đủ xấu rồi còn làm xấu thêm, thật muốn làm mù mắt ta sao?"
Phụt
Vũ Linh vội vàng né tránh Kính Lư Ngư phun nước tới, bẻ xuống một khối băng nhọn, Vũ Linh cắn răng nói.
"Đồ cá ương, hôm nay ta phải đem ngươi đi nướng! Không, là đem đi ướp thành khô!"
(Chưa xong còn tiếp)
--End Chap--