Tiêu Sở Bắc xông lên bảo vệ Lục Hạ, Lục Hạ ôm lấy lồng ngực săn chắc của anh, ủy khuất khóc lớn. "Sở Bắc, con của chúng ta bị chết thật đáng thương... Cô ấy tại sao có thể nhất tử liễu chi, đem lỗi lầm của mình cứ như vậy mà xóa bỏ toàn bộ..."
"Lục Hạ, cô không phải người! !" Dì Thủy không muốn nghe Lục Hạ đồ oan thêm cho Lục Hiểu nữa.
Người đã chết rồi, cô vẫn còn diễn trò.
"A Thủy, đủ rồi." Lúc dì Thủy kìm nén không được lại muốn xông lên nữa, lão gia đã ngăn cản bà. Dì Thủy có một vạn cái không bằng lòng.
Lục Hiểu bị chết đáng thương như vậy, chính là muốn cô ấy đền mạng, bà cũng sẵn lòng lôi kéo Lục Hạ cùng xuống địa ngục.
Lão gia không nói lời nào, một khuôn mặt cực kỳ bi ai đủ để nói rõ trong lòng của ông vô tận đau khổ. Lục Hạ nhìn ông ngoại, từ nhỏ đến lớn, ông ngoại yêu thương nhất là Lục Hiểu, trên miệng nói cháu gái với cháu gái ngoài đều như nhau, nhưng chỉ có trong lòng cô hiểu rõ, trong cái tại Lục gia đó, Lục Hiểu mới là hòn ngọc quý trên tay, người nào cũng không có thể ăn hiếp tiểu công chúa.
Vì vậy Lục Hạ trăm phương ngàn kế đổ oan cho Lục Hiểu, đồ oan cô ấy ăn hiếp cô, đổ oan cô ấy đạp nát đi vật mà ẹ cô để lại, càng đổ oan cô ấy đầy cô xuống hồ nước, khiến cho ông ngoại giận giữ lôi đình, cuối cùng cũng đuổi cô ấy ra khỏi Lục gia.
Nhưng đến cuối là, bọn họ vẫn không nỡ được cô ấy...
Lục Hạ đau dớn thảm thương đang rơi nước mắt: "Các ngươi chỉ biết đau lòng Lục Hiểu, cũng không truy vấn cô ấy trước khi chết đều đối với tôi làm tận những chuyện thương thiên hại lý gì, tai nạn xe cộ của tôi là do cô ấy sắp đặt, tôi đã nằm suốt nửa năm trong bệnh, xém chút nữa cứ như vậy mà vượt qua quãng đời còn lại, tôi vừa mới vất và tỉnh lại, cô ấy lại chạy tới bệnh viện ra tay độc ác với tôi, đầy tôi từ trên thang lầu xuống, hại tôi mất đi đôi mắt, tôi quý trọng đứa con của tôi và Sở Bắc nhiều tới cỡ nào, nhưng cô ấy vừa mới nghe tôi đã có thai liền cầm cái kéo đâm tới lồng ngực của tôi... Các ngươi có ai đau lòng tôi qua? ! Ai tới coi qua tôi? Có phải cũng muốn tôi chết rồi, các ngươi mới bằng lòng liếc lấy tôi một cái... ?"
Lục Hạ nói tới than thở khóc lóc, nói xong, người liền hướng tới cột đá bên cạnh đụng vào. Tiêu Sở Bắc kéo lấy cô ôm cô vào cõi lòng. "Tiểu Hạ, đừng như vậy..."
Anh cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi sao? ! Cuối cùng cũng nhìn thấy được cô sao? ! Từ sau khi Lục Hiểu chết, cả người anh tựa như thay đổi thành một người khác, ngay cả cô cũng không thể tới gần anh.
Rất tốt...
Anh cuối cùng cũng lại biến trở về con người đối xử với Lục Hiểu lạnh lùng tuyệt tình ấy rồi. Lục Hạ trong lòng Tiêu Sở Bắc âm thầm cười trộm, ngầng đầu lên lại là một vẻ mặt hai mắt đẫm lệ, cô không thể để cho người đàn ông này đắm chìm trong cái chết đi đau đớn của Lục Hiểu.
Cô phải không ngừng nhắc nhở anh, những chuyện ác mà Lục Hiểu đã làm với cô vốn là nên xuống địa ngục. Anh không đáng vì cô ấy thương tâm, càng không đáng vì cô ấy rơi nước mắt.
Lục lão gia lạnh lùng nhìn Lục Hạ, người cháu gái ngoại đáng thương vô tội mất đi cha mẹ này. Ông còn nhớ rõ mười năm trước dẫn cô ấy bơ vờ không nơi nương tựa này tiếp về Lục gia, dặn dò Hiểu Hiểu nhất định phải đối đãi với chị họ này thật tốt, Hiểu Hiểu vô cùng ngây thơ gật gật đầu cười: " Ông nội, cháu sẽ bảo vệ chị, không cho chị ấy bị người ăn hiếp đâu."
Hiểu Hiểu chính là đơn thuần lương thiện như vậy, dưới đáy lòng của ông rõ ràng là cũng đều biết hết. Thế nhưng là Lục Hạ lần nào cũng nói Hiểu Hiểu ăn hiếp cô ấy, vậy mà ông đã tin rồi, vì công bằng đối đãi hai đứa cháu gái, sau khi ông nghe được Hiểu Hiều lại ở trong trường đầy Lục Hạ xuống hồ nước, do giận giữ lôi đình đuổi Hiểu Hiểu ra khỏi cửa nhà.
Những năm đến nay này, ông cố ý không đi quan tâm Hiểu Hiểu. Bởi vì những thứ này đều là những trừng phạt cô nên chịu .
Song khi ông nghe được Lục Hạ bị mù, vậy mà Tiêu Sở Bắc lại khoét đi đôi mắt của Hiểu Hiểu, ông mới bắt đầu suy nghĩ lại.
Ông cưng đứa cháu gái từ nhỏ đến lớn lại là một người phụ nữ táng tâm hư hỏng sao? ! A Thủy nói cho ông biết, bà tận mắt nhìn thấy Lục Hạ đập vỡ di vật của mẹ mình để lại, rồi lại cố ý đổ oan cho Hiểu Hiểu.
Lúc đó, ông toàn cho là A Thủy thiên vị Hiểu Hiểu, là bao che cô ấy vì cô ấy nói dối. Nhưng bây giờ nghĩ lại. Ông chỉ lo trông nom Lục Hạ không cha không mẹ này, mà Hiểu Hiểu của ông không phải cũng là mất đi cha mẹ từ nhỏ rồi, cùng với ông nội này cùng sống nương tựa lẫn nhau? !
"Hiểu Hiểu, là ông xin lỗi con, là ông không hỏi kỹ đúng sai liền đuổi con ra ngoài, đều là lỗi của ông..." Người lão già nước mắt tuôn đầy mặt.
Trong lòng Lục Hạ âm thầm chấn động.
Chẳng lẽ ông ngoại tra được chân tướng sự tình của năm đó rồi? ! Không thể nào, chuyện cũ năm xưa của năm đó, trong trường cũng không có máy camera giám sát quay được chính là cô tự mình nhảy xuống hồ nước, bây giờ Lục Hiểu chết rồi, không có minh chứng vật chứng, đã chết không đối chứng rồi.
Khóc đi, khóc đi, các ngươi liền thỏa thích khóc đi! Lục Hiểu khi còn sống, các ngươi cũng chỉ là đao phủ tòng phạm. "Tiểu Hạ vừa đẻ non, còn chưa sang tháng, các ngươi đừng có khó xử với cô ấy."
Tiêu Sở Bắc đang bênh hộ cho Lục Hạ, nhưng hai con mắt vẫn đơ đơ giống như bị lấy hết Linh Hồn, anh không ngừng làm tê liệt con tim của mình, tự nói với mình, đều là Lục Hiểu muốn hại Lục Hạ, do hành vi phạm tội bị bại lộ, cô ấy mới sợ tội tự sát.
"Lửa là chính cô ấy tự thả đấy, cô ấy muốn tự sát, không ai có thể ngăn cản được." Tiêu Sở Bắc hoàn toàn biến trở lại thành người đàn ông lạnh lùng tuyệt tình ấy.
Dì Thủy nhìn người phụ nữ trong lòng hắn. Lục Hạ này thật lợi hại, cô ấy rốt cuộc cho Tiêu Sở Bắc hạ độc chú gì rồi, khiến cho Tiêu Sở Bắc từ nhỏ yêu thương Hiều Hiểu còn hơn cả lão gia này biến thành một bộ dạng cầm thú cũng không bằng này? !
"Tiêu Sở Bắc, ngươi tên cầm thú này, ngươi nói Hiểu Hiểu tự sát? ! Ngươi nghe rõ cho tôi, Hiểu Hiểu của tôi tuyệt đối không tự sát, nếu cô ấy chết rồi, nhất định là ngươi cùng người đàn bà này hãm hại đấy! !" Dì Thủy rống lớn tiếng.
Đồng tử sắc đậm của Tiêu Sở Bắc chợt một cái co rút lại, Lục Hiểu không tự sát, vậy thì là ai đã đốt lên trận hỏa hoạn lớn này đốt chết Lục Hiểu? !
Thân thể Lục Hạ ở trong lòng Tiêu Sở Bắc không cầm được cứng còng một cái.
Cuối cùng, cô chột dạ.
Chung quy, người là do cô phóng lửa đốt chết.. "Sở Bắc... hãy để cho em chết đi... chết rồi, bọn họ mới có thể buông tha cho anh..." Lục Hạ đẩy Tiêu Sở Bắc ra, giả vờ giả vịt lại hướng tới cột đá đụng tới.
Tiêu Sở Bắc một phát ôm chặt cô, "Nơi này không hoan nghênh các ngươi, mời các ngươi đi!" "Tiêu Sở Bắc, sẽ có báo ứng đấy, sẽ có một ngày, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!"
Dì Thủy chửi rủa lấy, trước mắt Tiêu Sở Bắc lần nữa thấy được gương mặt tái nhợt của Lục Hiểu, cô ấy đã từng nói với anh một câu nói giống như vậy "Tiêu Sở Bắc, sẽ có báo ứng đấy, sẽ có một ngày, anh nhất định sẽ phải hối hận."
Báo ứng là cái gì? Hối hận lại là cái gì?!
Trái tim chết tiệt, mày đừng đau đớn nữa, mày không đáng vì người phụ nữ này thương tâm thống khổ, nhìn xem Lục Hạ trong lòng của mày, cô ấy mới chính người là đáng thương bị thương nặng nhất đấ..
Tiêu Sở Bắc ôm chặt Lục Hạ, anh không có ý định tiếp tục ở lại chỗ này nữa, nhưng sau lưng có người đi tới hỏi: "Lục lão gia, tro cốt của tiểu thư nên xử lý như thế nào? Mang về Lục gia hạ táng, hay là..."
"Đưa Lục Hiểu cho ta!" Tiêu Sở Bắc thoáng cái vọt tới trước mặt người kia, Lục Hạ bị anh đẩy sang một bên, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.
Rõ ràng là Tiêu Sở Bắc đã khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng ngày xưa, tại sao đột nhiên lại,anh ấy lại thất thường trở lại, ngoại trừ Lục Hiểu, cũng không nhìn thấy ai rồi sao? !
"Sở Bắc..." Lục Hạ vội vàng đứng dậy đến ngăn cản anh, nhưng trong mắt của Tiêu Sở Bắc chỉ có cái hộp tro cốt bị mang ra.
"A Thủy, đem Hiểu Hiểu mang về nhà." Dì Thủy vừa muốn tiếp nhận qua.
"Không cho phép chạm vào cô ấy, Hiểu Hiểu cùng tôi về nhà!!" Tiêu Sở Bắc lần nữa điện rồi, anh túm lấy cái hộp tro cốt từ trong tay của người kia, như một đứa trẻ đang bảo vệ đồ chơi của mình, ai cũng đừng hòng mang Hiểu Hiểu từ trong tay anh đi.
Dì Thủy trợn to mắt nhìn người đàn ông gần như bị tâm thần phân liệt này. Chẳng lẽ báo ứng lại tới nhanh như vậy, anh thật sự điên rồi? ! "Hiểu Hiểu, chúng ta về nhà, cùng về nhà với anh..."