"Ông .."
Tiêu Sở Bắc ngơ ngác nhìn Lục lão gia.
Giữa lúc phản thần, hai tay mới buông lỏng, quan tài lập tức bị người đẩy ra ngoài. Tiêu Sở Bắc giờ mới hiểu được cái gì được gọi là cảm giác sợ hãi.
Anh không quản được chân của mình mà đuổi theo. Bị mấy chục người ngăn lại ở ngoài, khi anh tận mắt nhìn thấy quan tài thoáng cái bị đẩy mạnh vào lò hoả táng, tim của anh cũng cùng theo ngã vào trong đám lửa hừng hực ấy.
"Lục Hiểu... Lục Hiểu... Lục Hiểu! !" Tiêu Sở Bắc khàn cả giọng la hét.
Một người phụ nữ trung niên không thể tiếp tục xem nữa, vọt đến, níu lấy cổ áo của anh: "Ngươi khóc cho ai? ! Cái người cầm thú không tim không phổi này! Ngươi mang Hiểu Hiểu trả lại cho tôi, trả lại cho tôi! !"
Nơi đây chỉ có anh bi thương sao?
Không, những người từ nhỏ đã yêu thương Lục Hiểu còn đau khổ hơn anh. Dì Thủy kêu rẻ lên, lòng đau như cắt. Bà là nhũ mẫu của Lục Hiểu, từ nhỏ bắt tay nuôi lớn Lục Hiểu, cùng Lục Hiểu tình cùng mẹ con.
Từ sau khi lão gia đuổi Lục Hiểu ra khỏi Lục gia, bà dù sao vẫn hỏi nha đầu ngốc kia, Tiêu Sở Bắc đối xử với cô có tốt không, cô ấy sợ bà lo lắng liền cười nói với bà: "Dì Thủy, Sở Bắc anh ấy rất thương con."
Thương? !
Hắn đều thương cái gì? !
Cô ấy mới hai mươi tuổi xuất đầu, tại sao lại bị hắn thương đến vào trong quan tài, lúc chết thì mắt cũng mất rồi, tử cung cũng mất, ngay cả đứa con cũng đã chết rồi.
Dì Thủy không thể nào tha thứ người đàn ông này. Người đàn ông này đều đối với Lục Hiểu đã làm tận hết cái gì? !
"Ông trời sẽ xử ngươi đấy, uồng công Hiều Hiểu từ nhỏ đã thích ngươi như vậy, lương tâm của ngươi đều bị chó ăn mất rồi, người đáng chết phải là ngươi, là ngươi! !" Dì Thủy một cái một cái tát phất vào mặt Tiêu Sở Bắc.
Trong óc củaTiêu Sở Bắc đều là hình ảnh cùng Lục Hiểu truy đuổi chơi đùa khi còn bé. Cơ thể của anh còn sống, nhưng linh hồn đã cùng theo Lục Hiểu táng thân ở biển lửa...
Lục Hiểu chết rồi, bọn họ cũng đều điên lên rồi sao? !
Lục Hạ mắt lạnh nhìn dì Thủy di không ngừng vướng kéo Tiêu Sở Bắc, cô đẩy đám người ra, chặn ngay trước mặt Tiêu Sở Bắc, "Dì Thủy, bà đủ rồi, chuyện này các ngươi không thể trách Sở Bắc, là Hiểu Hiểu cô ấy lựa chọn, là cô ấy lựa chọn phần hỏa tự sát, các ngươi làm sao có thể đem sai lầm đều đẩy lên người của Sở Bắc."
Thật là đáng sợ, người phụ nữ này. Di Thủy hai mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn Lục Hạ. Đều là do cô, mười năm trước, từ khi cô được lão gia tiếp về Lục gia, Lục gia chưa từng yên ổn qua.
Ai cũng biết tiểu thư của Lục gia họ ngây thơ đáng yêu, tâm địa lương thiện.
Nhưng từ khi cô đã đến, một hồi thì nói Lục Hiểu ở trong trường ăn hiếp cô, một hồi thì nói Lục Hiểu đập phá di vật mà mẹ cô để lại, thậm chí còn nói dối là Lục Hiểu ở trong trường đã đẩy cô xuống hồ nước.
Hại lão gia vì cô, mà đuổi Lục Hiểu đáng thương vô tội ra khỏi Lục gia.
Dì Thủy sở dĩ biết rõ Lục Hạ là một con nói dối tinh, là vì bà tận mắt nhìn thấy, là chính cô đã đập vỡ di vật của mẹ mình, rồi lại đổ oan là Lục Hiểu làm.
Đều do Hiểu Hiểu của bà quá lương thiện, dù biết rõ là bị đổ oan, cũng không giải thích.
Lục Hiểu đã từng nói qua: Lục Hạ không còn cha mẹ, rất đáng thương. Nhưng có người nào lại cảm thương qua Hiểu Hiểu của bà, Lục Hiểu từ nhỏ cũng không còn cha mẹ...
"Lục Hạ, cô còn là người sao? ! Hiểu Hiểu là em ruột của cô, từ nhỏ cô ấy đối xử với cô tốt như vậy, nhưng cô lại kêu người khoét đi đôi mắt của cô ấy, tôi muốn cô phải chết, cô cùng Tiêu Sở Bắc đều đáng chết! !" Dì Thủy đi lên liền bóp cổ Lục Hạ.
Dì Thủy liều hết sức lực.
Lục Hạ xém chút nữa bị bóp tới thở không ra hơi, cô khóc hướng tới Tiêu Sở Bắc cầu cứu: "Sở Bắc, hãy cứu em... em vừa mới đẻ non, anh đã quên đứa con đáng thương của chúng ta là bị Hiểu Hiểu hại chết sao?"
Tiêu Sở Bắc như từ trong âm phủ trở lại hồn. Đúng, là Lục Hiểu cầm lấy cây kéo muốn giết chết Lục Hạ, còn đầy cô ấy từ trên thang lầu xuống, hại chết con của bọn họ. "Tất cả mọi điều này đều là cô ấy gieo gió gặt bão! !"