(*) Đọc kỹ phần văn án giúp mình để coi truyện có hợp gu không nhé :33
Úc Phàn tức giận đáp: "Đây là phòng của anh à? Căn phòng này có viết tên anh không?!"
"... Cậu hai... Cậu cả vừa mới sinh ra đã ở trong căn phòng này, chúng ta đi nơi khác chơi đi..." Nữ giúp việc đứng bên cạnh Úc Phàn cẩn thận khuyên nhủ.
"Tôi không, tôi muốn vào trong căn phòng này chơi!" Úc Phàn tức giận dậm chân.
Úc Hoàn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nói: "Tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi, tôi đi trước."
Nói xong, nó bước ra khỏi nhà gỗ, tự mình kiễng chân khóa cửa lại.
Úc Hoàn vừa rút chìa khóa ra khỏi ổ, Úc Phàn bèn nhào qua muốn cướp.
Úc Hoàn giơ chìa khóa trong tay lên cao, cúi đầu nhìn Úc Phàn hỏi: "Muốn à?"
Úc Phàn trừng mắt nhìn Úc Hoàn.
Bỗng nhiên Úc Hoàn giơ tay lên, ném chìa khóa vào trong hồ bơi bên cạnh.
"Đi xuống mò đi, mò được thì chìa khóa và nhà gỗ đều cho em." Úc Hoàn cười nói xong rời đi một mình.
Vành mắt Úc Phàn đỏ hoe, dường như là thật sự tức giận, nó đột nhiên giật mạnh máy bay đồ chơi trong tay người giúp việc, ném mạnh về phía gáy Úc Hoàn...
Ngay sau đó, nó nhìn thấy chiếc máy bay sắp đập vào Úc Hoàn bỗng dừng trên không trung một chút, cứ như thể là đập trúng một bức tường không khí, ngay sau đó rơi xuống đất.
Úc Hoàn không bị xây xước chỗ nào.
Úc Phàn khiếp sợ trợn tròn hai mắt.
Vì vậy, Nguyễn Thu Bình cầm tiền đi mua một bộ quần áo dày trước, sau đó ăn vài thứ linh tinh, lại mua đồ chơi nhỏ, rất nhanh đã tiêu hết sạch tiền.
Nguyễn Thu Bình duỗi tay sờ cái bụng chưa no lắm của mình, nhìn sắc trời dần sẩm tối, loạng choạng đi về biệt thự.
Sau khi Nguyễn Thu Bình quay lại căn nhà gỗ, vẫn không thấy nhóc Úc Hoàn, trái lại thấy thằng bé có khuôn mặt tỏa sáng kia đang dùng sức gõ lên cánh cửa nhà gỗ.
Thấy việc gõ cửa vô dụng, nó bắt đầu dùng chân đạp cửa, tiếng đạp rầm rầm thật sự khiến người nghe thêm bực bội.
Vừa đạp, nó vừa kêu tên Úc Hoàn, bảo Úc Hoàn mở cửa ra.
"Kétttt..."
Cửa gỗ được mở ra, mặt Úc Hoàn lạnh tanh mở cửa, nó cúi đầu nhìn thằng bé thấp hơn mình nửa cái đầu, nói: "Úc Phàn, em muốn làm gì?"
Úc Phàn ngửa đầu, giọng điệu cực kỳ không khí: "Để cho em vào, em cũng muốn vào chơi."
"Không cho." Úc Hoàn từ chối.
Úc Phàn tức giận đáp: "Đây là phòng của anh à? Căn phòng này có viết tên anh không?!"
"Nguyễn Thu Bình..."
Nhóc Úc Hoàn vui vẻ gọi tên Nguyễn Thu Bình.
"Phải gọi là anh Thu Bình!" Nguyễn Thu Bình sửa đúng cho nó.
"Nguyễn Thu Bình Nguyễn Thu Bình Nguyễn Thu Bình Nguyễn Thu Bình Nguyễn Thu Bình Nguyễn Thu Bình..." Úc Hoàn kêu từng tiếng một.
"Sao hôm nay em lại vui như thế này!" Nguyễn Thu Bình nhịn không được cười nói.
So với lúc cậu ẩn thân cứ như hai người khác nhau vậy.
"Tất nhiên rồi, bởi vì anh đã tới rồi, tôi chờ được anh!"
Nguyễn Thu Bình nói: "Nhưng lần này anh đến trễ, anh còn tưởng em sẽ trách mình."
Lần trước vừa đến đây vẫn là mùa thu, lần này tới thì mọi người đều đã mặc áo khoác bông.
"Sao có thể chứ?" Tiểu Úc Hoàn ngửa đầu mỉm cười với Nguyễn Thu Bình, "Một năm bốn mùa xuân hạ thu đông, ba trăm sáu mươi lăm ngày, anh chỉ cần tới một ngày trong số đó, vậy cũng không tính là muộn."
Nhìn khuôn mặt nở nụ ngây thơ hồn nhiên không chút nao núng nào của Úc Hoàn, đột nhiên Nguyễn Thu Bình cảm giác trái tim mình như bị đám bông đập mạnh vào.
Tàng hình cũng có chỗ tốt của tàng hình, ví dụ như nếu Nguyễn Thu Bình muốn vòng qua tầm mắt của đám vệ sĩ tiến vào căn biệt thự xa hoa này thì phải vắt hết chất xám trong não tìm mọi cách, nhưng mà hiện tại cậu có thể đi theo sau nhóc Úc Hoàn nghênh ngang vào cổng.
Chẳng qua sau khi Úc Hoàn đi vào cổng cũng không đi vào biệt thự mà hai vợ chồng cùng đứa nhỏ kia vừa đi vào mà là đi vòng ra sau biệt thự, bước vào một căn nhà gỗ nhỏ.
Nguyễn Thu Bình vốn định đi theo vào xem Úc Hoàn đang ở bên trong làm gì, nhưng cậu chậm một bước, còn chưa đi tới cửa thì Úc Hoàn đã vào nhà gỗ khóa trái cửa lại.
Nguyễn Thu Bình đi vòng quanh căn nhà gỗ, phát hiện căn nhà này vô cùng kỳ quái, ngay cả cửa sổ cũng không có.
Nguyễn Thu Bình vốn định trong nháy mắt dịch chuyển đi vào, không ngờ pháp lực sau khi suy giảm chín phần lại quá yếu, muốn chuyển vào trong nhà gỗ lại suýt chút dịch chuyển vào trong hồ nước bên cạnh nhà gỗ.
"Cậu chủ ở trong đó làm cái gì vậy? Sao không cùng chủ tịch Úc đến nhà chính?"
Nguyễn Thu Bình cũng muốn biết, vội vàng chạy qua hóng hớt.
Bình tĩnh, Nguyễn Thu Bình! Đừng vì một câu anh Thu Bình mà đánh mất trí! Tuy rằng mày vẫn luôn muốn được nhóc Úc Hoàn gọi như vậy, tuy rẳng bây giờ Úc Hoàn đáng yêu muốn xỉu ngang xỉu dọc, nhưng mày không thể để bị con nít ranh dắt mũi, mày nhất định phải tỉnh táo lại Nguyễn Thu Bình!
"Anh Thu Bình, anh ra ngoài chơi với em được không, chỉ một lần, chỉ một lần thôi có được hay không..."
"Bộp!"
Nguyễn Thu Bình ôm chặt lấy Úc Hoàn.
Một tay cậu ôm Úc Hoàn, tay kia từ từ hất tung lọn tóc trước trán.
Anh đây tạo dáng, vừa đẹp trai lại vừa lai láng.
Ánh mắt cậu thâm trầm, đè thấp giọng xuống, âm sắc cực kỳ giống vai nam chính lạnh lùng bất khả chiến bại trong anime: "Ôm chặt, anh trai mang em bay lên!"
"Bay kiểu gì?"
"Bay từ trên tường bay xuống, anh bế em leo tường dễ như ăn kẹo."
Sau đó hai người đồng loạt ngã dập mông.
Sau đó, lần thứ hai hai người đồng loạt ngã dập mông.
......
Sau đó, hai người lần lượt bò ra từ lỗ chó.
Nguyễn Thu Bình hít một ngụm khí lạnh, xoa bụng mình một cái... cái món đồ chơi này đập lên người đâu thật đấy.
Nguyễn Thu Bình vén áo lên nhìn một chút, chỉ thấy chiếc bụng vì chắn giúp nhóc Úc Hoàn mà trở nên xanh tím.
"Có quỷ..."Úc Phiền sợ hãi gào lên một tiếng, nhanh chân xoay người bỏ chạy.
Úc Hoàn sững sờ một chút, quay đầu nhìn lại.
Ngoại trừ máy bay đồ chơi bị hỏng nằm dưới đất thì nó chẳng nhìn thấy gì.
"Nhóc Úc Hoàn!"